A Tương mang hai phần ăn tối nay cho hai con hồ ly, trong đó có món củ sen xào cay mà Chu Tử Thư khen lúc trưa, cùng hai chén canh, Ôn Khách Hành mở nắp ra thì thấy một củ sen hầm và canh thịt bò.
"Sư phụ của muội quả thực có quan hệ tốt." Ôn Khách Hành cảm động thở dài. Nói rằng hôm nay Đại Khánh đang trong tình trạng bấp bênh, vẫn có thể ăn thịt bò ở Nhạc Dương, mối quan hệ giữa Cao Sùng và Quan Phủ hẳn là khá tốt.
"Tứ Qúy Sơn Trang có việc lớn, nhất định phải nghĩ ra thứ gì đó có thể trấn áp." Cố Tương cúi người, lấy từng món ăn trong hộp thức ăn ra, một số món ăn được chia làm hai phần, nhanh chóng được đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Tần Hoài Chương vốn là quan trong triều đình, sau khi trở về Côn Châu còn lo việc nông cụ, yêu cầu Long Nguyên Các cải tạo một số bộ nông cụ, giới thiệu cho mọi nguời, ngoài ra Côn Châu còn có ưu đãi tốt về thiên nhiên như khí hậu bốn mùa như của mùa xuân quanh năm, hạn hán, lũ lụt ít hơn những nơi khác.
Ở Côn Châu hầu như người dân nào cũng có thể tự trồng trọt gieo mầm giá đỗ, sau khi nảy mầm họ giữ lại một mẻ để ăn và trồng một mẻ để thu hoạch đậu mới, tuy không giàu có về lương thực như gạo ở Nhạc Châu nhưng đậu xanh cũng có thể dùng làm lương thực. Thực phẩm cũng không thiếu đủ để thỏa mãn cơn đói của con người sống nơi đây.
Tứ Qúy Sơn Trang nằm ở một góc yên tĩnh, cách xa những tranh chấp trần gian, là nơi tích lũy của cải qua nhiều thế hệ, hiện tại chủ nhân trẻ tuổi của Sơn Trang chỉ mới mười bảy tuổi, Nhưng lại có phần đáng sợ.
Nhưng Chu Tử Thư, người đã quen với đồ ăn nhẹ đặc biệt của Ôn sư đệ, có thể sợ hãi trước bát súp đơn giản này sao?
Ôn Khách Hành lập tức bưng chén canh lên nhấp một ngụm, củ sen Tương Đế quả thực rất ngon, nhưng thịt bò nấu chưa đủ, trong súp còn có thịt nguội, Ôn Khách Hành lấy đũa ra ăn một miếng. Canh nấu chưa lâu, đậu nấu chưa tới, thịt không hấp thụ được nước canh... Dù sao Ôn Khách Hành nếu có nấu cho Chu Tử Thư, hắn sẽ không nấu canh như thế này. Chu Tử Thư nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thật là lãng phí tài nguyên." Ôn Khách Hành nói, sự khinh bỉ của hắn thậm chí còn khiến A Tương bật cười.
Ôn Khách Hành đi xem thực đơn còn có những món gì, Cao Sùng tính toán lượng thức ăn khá chính xác, đồ ăn đưa gần như đủ cho hai người đàn ông trưởng thành, Nhị Hồ mới lớn nên như vậy là đủ. Theo tính toán, Con Cáo Đỏ nghĩ chắc mình đã no 90% và có thể đi thăm Tháp Nhạc Dương vào buổi tối.
Một là cá hấp với bột tre xanh, được gói trong tre, Cố Tương nói rằng món ăn này không cay, chỉ dùng một chút dầu cay, Ôn Khách Hành cảm thấy nhẹ nhõm hơn, món còn lại là gà cắt lát với lá trà, và lá trà là bạc Quân Sơn, nấu chủ yếu là từ mù tạt, ngô và gạo, Cố Tương nói là mù tạt Hoa Dung, Ôn Khách Hành hỏi cô mù tạt Hoa Dung khác với những nơi khác như thế nào, nhưng Cố Tương không trả lời được.
"Dù sao huynh cũng có thể đi ăn thử đồ ăn Nhạc Dương ẩm thực có vị chua ngọt, Muội không sợ huynh ăn không được."
Ôn Khách Hành cảm thấy áy náy đến gặp Chu Tử Thư, mấy ngày trước hắn vừa mới an ủi sư huynh, đi đến Nhạc Dương cùng A Nhứ ăn nhiều món cay, ẩm thực Nhạc Dương không giống ẩm thực Tuần Dương. Ở đây, có tất cả gia vị, làm ẩm thực Nhạc Dương càng ngon hơn, chú ý đến mùi thơm, dầu cay xào dậy mùi thơm, rưới lên đĩa, Ôn Khách Hành quen tự mình ăn, nhưng nghĩ tới sư huynh lại sợ Chu Tử Thư ăn chưa được đủ cay.
Chu Tử Thư đã hỏi Cố Tương buổi chiều còn đi thăm môn phái nào nữa.
"Kính Hồ Kiếm Phái của vợ chồng Trương Ngọc Sâm cùng con trai lớn sẽ đến. Tuy nhiên, Trương Ngọc Sâm luôn có quan hệ tốt với sư phụ, Trương Thiếu Hiệp có một số nhân tài, có thể sẽ mang bọn họ đến thỉnh cầu sư phụ chỉ đạo." Cố Tương kéo mạnh ngón tay Chu sư huynh, "Còn có Thanh Phong Kiếm Phái. Đã gửi..."
Thấy Cố Tương vẻ mặt có chút quái dị, Ôn Khách Hành nhìn sang hỏi tiểu tử kiếm phái nào bắt nạt muội, ta sẽ đánh bọn hắn cho muội.
"Mạc Hoài Dương của Thanh Phong Kiếm Phái, ca ca, nếu như huynh có thể đánh chết hắn, muội liền hoan hô huynh."
Chu Tử Thư nhanh chóng dùng ánh mắt và đôi tay nhanh chóng giữ Ôn Khách Hành lại, nhưng sau khi nghĩ rằng Ôn Khách Hành hẳn là biết tên thủ lĩnh của Kiếm phái Thanh Phong nên liền buông tay.
Ôn Khách Hành nói muốn giết tên này rất khó, có thể phải cho hắn thêm mấy năm nữa, Chu Tử Thư nhịn không được dùng đuôi tát một cái vào mông Ôn Khách Hành.
"Ăn đồ ăn của đệ đi."
Cố Tương nhìn một cuộn tóc trắng vụt qua, nghĩ đến cái đuôi của anh trai cô hình như cũng không dài, nhưng xét đến phong cách của Trưởng Môn rất có thể sẽ phái người theo dõi cô, cô nhắc nhở họ trong tông môn cũng có cơ quan, vì vậy đừng làm điều gì đó vào ban đêm hay đi lang thang xung quanh.
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều hiểu, Ôn Khách Hành than thở ban đêm không thể đến Tháp Nhạc Dương, ngã vào trong lòng Chu Tử Thư, Chu Tử Thư ôm hắn vào lòng, Cố Tương nhanh chóng tiêu hóa cảnh tượng trước mắt.
Tiêu hóa thất bại.
"Các người, các người..." Cố Tương suy nghĩ lựa chọn từ ngữ, "Vì sao lại thích sư huynh của muội?"
"Tiểu hài tử, những chuyện như vậy, muội đừng lo lắng." Chu Tử Thư mở to hai mắt, Cố Tương không biết tại sao lúc này mình lại cảm thấy Chu Tử Thư giống như một con cáo.
"Ồ, A Nhứ, sao huynh không nói đỡ cho đệ vài câu trước mặt A Tương đi." Ôn Khách Hành xoa xoa ngực Chu Tử Thư.
Vừa mới nói ra hai chữ A Nhứ, Cố Tương đã biết anh trai cô đã xong rồi, người bẻ hoa ở Tứ Qúy Sơn Trang không phải anh trai cô, mà là anh trai cô đã trồng nó trên người Chu Tử Thư.
Cô giữ nụ cười trên môi cuối cùng ra khỏi cửa, sau đó nửa bước chạy về phía phòng của Cao Tiểu Liên, bảo Tiểu Liên đừng nghĩ đến việc kết hôn với một trong hai người đàn ông đã " chết tâm với phụ nữ" này.
"Đệ ở Nhạc Dương muốn lên Tháp rốt cuộc để làm gì?" Nhìn thấy Cố Tương rời đi, Ôn Khách Hành thò tai ra, Chu Tử Thư xoa xoa lỗ tai Ôn Khách Hành.
"Sư huynh, ngươi nhìn món này đi " tre hấp cá", nhìn rất ngon."
Ôn Khách Hành không muốn trả lời vấn đề, cố gắng vươn tay cầm lấy chiếc đũa.
"Đệ nói cho ta biết, có lẽ ta còn có thể đồng ý. Nếu đệ không nói, ta liền không còn cơ hội đó."
"Chỉ là, ở trên Tháp Nhạc Dương... Dù sao, chúng ta đều có thể sử dụng Lưu Vân Cửu Cung Bộ lên Tháp..." Ôn Khách Hành hạ giọng, nghe có vẻ dễ chịu và có chút khích lệ: "Sư huynh có bằng lòng không?"
"Chúng ta lúc mới đến đây đã bị người ta theo dõi, chỉ sợ không có cơ hội, mấy ngày nữa đi xem thử, buổi tối hãy đi Tháp Nhạc Dương, có lẽ sẽ không có người ở đó."
"Trong Tháp Nhạc Dương có người thì có sao đâu? Chúng ta lên sân thượng đi."
"Lưu Vân Cửu Công Bộ chính là đệ." Chu Tử Thư kéo tai Ôn Khách Hành, ra hiệu hắn có thể ăn đồ ăn, hắn cũng không nói là tốt hay xấu, Ôn Khách Hành không ngừng co rúm lại trong lòng sư huynh, Dựa vào trong lòng sư huynh hắn ta nhặt đôi đũa lên gắp cá và gà đút cho sư huynh, món ăn quả thực tinh tế và mãn nhãn, ngoài đĩa củ sen chiên cay, một món tầm thường như vậy làm sao có thể đáng được sư huynh khen ngợi?
Sau khi ăn no, Ôn Khách Hành đặt chén đĩa vào hộp đựng thức ăn, sau đó đi kéo thắt lưng của sư huynh, nhúng một ít rượu vào ngón tay, tách quần và quần lót rồi đút vào hậu môn Chu Tử Thư. Thâm nhập hai ngón tay qua lại trong lỗ hậu, Chu Tử Thư không ngăn cản mà cắn vào vai Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành bị vết cắn choáng váng, hắn cho rằng Chu Tử Thư sợ có người đến xem lén bọn họ nói chuyện trong phòng sẽ nghe thấy nên liền bế Chu Tử Thư đến một chiếc giường, nói sẽ đắp chăn cho Sư Huynh. Sau này sư huynh sướng xong thì sư huynh cũng đừng vội trách hắn.
Răng của sư huynh sắc như vậy, nếu không phải Chu Tử Thư cắn xuyên qua quần áo, Ôn Khách Hành đã nhìn thấy máu.
Chu Tử Thư nhìn thấy cảnh này bật cười nói: "Ngày thường đệ cắn lưng ta đau lắm, đệ cắn một miếng là chịu không nổi."
Lời nói của Chu Tử Thư rất gay gắt, nhưng cái đuôi của anh lại quấn quanh cổ tay Ôn Khách Hành tận hai vòng.
- --- Còn Tiếp ----