Tôi bước ra khỏi phòng thi trong tâm thế có chút lo lắng.
Chẳng phải làm bài không được mà là vì hình ảnh cô bạn nhỏ cùng bàn cứ luôn hiện hữu trong đầu của tôi.
Hôm nay An Thư trông có vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt nhợt nhạt cùng với sự lơ đãng khi đáp lại câu hỏi của tôi khiến cậu trông không hề ổn một chút nào.
Tôi cố gắng gặng hỏi nhưng An Thư lại nở một nụ cười rạng rỡ cùng câu nói "Tao không sao. Chỉ là hôm qua thức khuya ôn bài nên hơi buồn ngủ."
Đm nói "không sao" với cái gương mặt nhợt nhạt kia thì có chó nó tin à!?
Nhưng tôi tin.
Ờ... Vì tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng cậu. Tôi tin rằng An Thư có đủ tỉnh táo để biết đâu là giới hạn của mình.
Nhưng sự tin tưởng ấy lại chẳng thể che đậy được cái nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng của tôi.
Vậy nên khi vừa ra khỏi phòng thi, tôi liền chạy qua lớp tìm An Thư.
"Bọn mày làm gì mà tụ tập ở đây đông vậy?"
Tôi khá ngạc nhiên khi thấy mấy đứa trong lớp vẫn chưa về.
Nhưng sự ngạc nhiên của tôi đã nhanh chóng chuyển thành nỗi bất an khi nhìn thấy Phạm Ngọc Thu Hương đang ngồi sụp xuống, run rẩy khóc lóc còn những đứa khác thì mặt căng như dây đàn.
"An Thư nãy đang thi thì bị ngất xỉu. Được đưa đến bệnh viện rồi. Giờ bọn tao đang hỏi giáo viên coi Thư nằm ở phòng nào để chạy qua."
Sau khi nghe thấy câu nói đó thì lồng ngực tôi chợt nghẹn lại, đầu óc trống rỗng, tâm trạng đột nhiên hoảng loạn khiến tôi chẳng biết mình đến bệnh viện như thế nào.
Cho đến khi nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt, tôi mới hoàn hồn lại.
An Thư đang nằm trên giường bệnh, chiếc kim truyền nước đâm xuyên qua làn da trắng bóc của cậu, tạo nên một vết bầm nhỏ màu tím cực kì nổi bật, đôi mắt cậu nhắm nghiền lại... Cứ nằm yên như vậy, mặc cho Hương có ngồi mếu máo gọi tên... Như thể cả thế giới này, bất kì cái gì cũng không làm phiền được đến cậu.
"An Thư?... An Thư ơi?"
Không một tiếng trả lời...
Lồng ngực tôi đột nhiên nhói lên. Cái cảm giác quen thuộc ấy lại xuất hiện... Cái cảm giác bất lực khi tôi khàn tiếng gọi mẹ nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng vô tận lại một lần nữa ùa về trong tâm trí tôi.
Cổ họng tôi nghẹn lại, hốc mắt chẳng mấy chốc đỏ bừng.
"Trời ơi cái gì đây trời! Sao đứa nào cũng bày vẻ mặt như đưa đám vậy... Tha cho con nhà người ta đi. Ồn ào vậy sao mà con bé nghỉ ngơi được."
Cô y tá đến để thay bình truyền nước, thấy chúng tôi thì cũng khiếp sợ.
"Bạn của mấy đứa chỉ bị kiệt sức thôi. Chắc tầm chiều tối dậy là xuất viện được rồi. Mấy đứa đợi bạn xuất viện rồi hẵng thăm chứ giờ kéo nhau vô đây thế này... Bạn mà dậy chắc cũng bị dọa cho xỉu tiếp đấy."
Mấy đứa lớp tôi nghe thấy vậy thì cũng thờ phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng thu cái bản mặt rầu rĩ kia lại rồi lễ phép chào mọi người rồi ra về.
Còn Hương thì hình như vẫn chưa hết sợ, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã. Con bé cứ nằng nặc đòi ở lại để chăm sóc An Thư.
Mãi đến khi thằng Nam kéo Hương ra ngoài thì không gian lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Phòng bệnh của An Thư nằm trong khu VIP, ít người qua lại nên sau khi Nam và Hương rời đi, nơi này yên tĩnh hơn bao giờ hết. Đến mức mà tôi có thể nghe được tiếng nhịp tim chưa kịp chậm lại của mình.
Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại lo lắng cho cậu đến vậy... Rõ ràng chỉ mới ngồi cùng cậu vài tháng...
Thậm chí tôi dám chắc rằng, nếu thằng Duy Anh mà có gặp trường hợp như vậy thì cũng không thể khiến tôi sợ hãi đến mức này...
Dường như An Thư đã khuấy động thế giới của tôi hơi nhiều...
Đến mức mà tôi còn chẳng biết tại sao bản thân lại trở nên hoảng loạn khi nghe tin cậu bị ngất...
Tôi nhìn An Thư đang yếu ớt nằm trên giường bệnh. Gương mặt tươi tắn cùng nụ cười rạng rỡ hằng ngày chẳng còn thấy, thay vào đó là đôi môi nhợt nhạt cùng gương mặt tiều tụy của cậu khiến tim tôi như thắt lại.
Tôi vô thức dơ tay muốn chạm vào mặt cậu.
"Cháu là bạn của bé Gạo nhà cô à?" Một giọng nói cất lên, cắt ngang mạch suy nghĩ triền miên trong đầu tôi.
Tôi hơi khựng lại rồi nhìn ra phía cửa phòng bệnh.
Một bác sĩ nữ đang bước vào, hai tay cô đang hờ hững đặt trong túi áo blouse, mái tóc dài đen nhánh được túm gọn lại. Tuy cô đeo khẩu trang làm cho tôi không đoán được số tuổi, nhưng nhìn đôi mắt của cô thì tôi dám chắc rằng đây là mẹ của An Thư.
"Cháu chào cô ạ." Tôi cúi đầu chào người phụ nữ trước mặt.
Cô cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại tôi.
"Cô tên là Tú Uyên, là mẹ của Gạo."
À vâng... Cháu cũng đoán được rồi... Nhưng mà...
Gặp mẹ của An Thư trong lúc chỉ có tôi và cậu, không những thế còn... Đúng lúc bị mẹ cậu bắt gặp cảnh tôi nhân lúc cậu đang ngủ mà chuẩn bị véo má...
"Cháu là bạn cùng lớp của An Thư ạ. Nghe nói Thư bị ngất nên cháu tiện đường chạy qua đây một chút xem cậu ấy thế nào." Nuốt lại sự ngại ngùng vào trong lòng, tôi tính nói với cô vài câu rồi rời đi. Dù gì thì có mẹ của cậu ở đây cũng khiến tôi an tâm hơn rồi.
Cô "ồ" một tiếng rồi mỉm cười gật đầu, hình như tôi cảm nhận được trong ánh mắt của cô chẳng hề tin hai chữ "tiện đường" mà tôi thốt ra.
"Nếu đã tiện đường đến đây thì ở lại một chút, cô cũng muốn hỏi về tình hình của bé Gạo nhà cô ở trên trường."
Không đợi tôi từ chối, cô Uyên kéo tôi một mạch ra hành lang.
"Bình thường bé Gạo nhà cô có hay ăn sáng trên trường không?"
Vừa ngồi xuống ghế, cô Uyên bắt đầu hỏi han.
"Dạ không ạ."
"Vậy cháu có thấy Gạo thường xuyên uống thuốc giảm đau hay gì không?"
"Dạ không."
"Gạo dạo gần đây có hay đau đầu không?"
Tôi hơi cau mày.
"Đau đầu ấy ạ?"
"Ừ... Bé Gạo nhà cô bị đau đầu vận mạch từ nhỏ, cộng thêm cả bị tiền đình nên người yếu lắm."
Tôi ngơ ra.
Tôi chưa bao giờ nghe An Thư nhắc về việc cậu bị đau đầu.
Bình thường mỗi lần trên lớp thì chỉ nghe cậu than buồn ngủ rồi đến lúc ra chơi lại gục xuống bàn.
Tôi lại chỉ đơn giản nghĩ là cậu thức khuya học bài nên mới mệt. Hoàn toàn không biết cậu phải chịu đựng những cơn đau ấy.
"Ở trên trường Thư chỉ kêu là buồn ngủ thôi... Cháu... Cũng không biết là cậu ấy bị đau đầu."
Tôi cụp mắt xuống, nói nhỏ.
Bình thường An Thư tỏ ra khá vui vẻ và năng động, tôi chẳng bao giờ tìm được sự tiêu cực nào toát ra từ cậu, cũng như chưa bao giờ nghe cậu than vãn bất cứ thứ gì về căn bệnh đã theo cậu từ khi còn nhỏ.
Có lẽ cô Uyên nhận ra tâm trạng của tôi đang trùng xuống, vội bối rối.
"Cháu không biết cũng là bình thường thôi. Bé Gạo nhà cô trước giờ toàn vậy. Có hôm Gạo sốt 40 độ mà cứ ở lì trong phòng, không chịu nói với ai. Mãi đến khi Khôi vào gọi ra ăn cơm mới phát hiện."
Cô Uyên thở dài...
"Cô chú hay đi công tác với đi trực nên ít khi ở nhà. Hồi trước thì Gạo với em sống cùng với ông bà nội... Nghe thì vô trách nghiệm lắm... Nhưng mà thật sự thì từ khi Gạo chuyển về nhà ở với cô chú thì cô mới biết Gạo bị đau đầu vận mạch." Nói đến đây, mắt cô hơi hoen đỏ.
Tôi hiểu cho đặc thù nghề nghiệp của bố mẹ An Thư, cũng hiểu cho sự khó xử và bất lực khi cô chú thiếu đi sự kết nối với con mình.
Và tôi vốn tưởng rằng mình đã hiểu rõ An Thư...
Nhưng hình như tôi đã lầm...