Sau buổi 'tập kịch là phụ còn buôn chuyện là chính' thì lớp tôi cũng kéo nhau ra về.
"Thư ơi! Tao nói chuyện với mày một chút được không?" Tiếng Huyền Trang vọng đến từ đằng sau khiến tôi đang thu dọn đồ thì dừng động tác.
Bình thường, tôi và Trang chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau cả, chúng tôi cùng lắm chỉ dừng lại ở mức gặp nhau thì chào hỏi xã giao bạn bè. Đây là lần đầu tiên con bé chủ động gọi tôi để nói chuyện riêng.
Tôi gật nhẹ đầu, quay lại nói hai ba câu với Hương rồi sải bước lại chỗ Huyền Trang.
"Làm sao vậy?" Thấy tâm trạng có vẻ hồi hộp của con bé làm tôi có chút tò mò.
"Tao hỏi câu tế nhị một chút được không?"
Tôi ngơ ngác gật đầu. Tôi với Trang thì có gì mà tế nhị được nhỉ?
"Tao... Mày... Mày với Bảo..." Trang hơi mím môi rồi lảng tránh ánh mắt của tôi.
"Tao với Bảo là chị em ruột thừa. Chưa phải người yêu." Tôi thản nhiên bổ sung từ còn thiếu vào cho con bé.
Có lẽ Trang khá bất ngờ với thái độ dửng dưng 'cướp lời' của tôi, con bé ngước mắt lên nhìn rồi lí nhí...
"Tại tao thấy mày với Bảo hay thân thiết ấy... Nên tao nghĩ..."
"Mày thích Thế Bảo à?"
Ờm... Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại vô duyên như vậy. Tôi liên tục cướp lời của Huyền Trang khi con bé còn chưa kịp nói hết câu... Nhưng mà cũng phải thông cảm cho tôi một chút, tại trời sắp tối luôn rồi. Nếu mà cứ đứng đây để tập đọc chữ thì không biết khi nào chúng tôi mới có về đến nhà nữa...
Huyền Trang nghe thấy tôi hỏi thẳng như vậy thì hơi đơ ra một chút, sau đó thẹn thùng gật đầu.
"Ừm... Tao thích Bảo từ đầu năm lớp 10 rồi. Mà hồi đấy Bảo khó gần quá, nên tao không dám kết bạn..."
"Vậy mày nói chuyện này với tao để làm gì?"
Hình như tôi và con bé chưa thân đến mức để có thể ngồi tâm sự mỏng về cái gọi là tâm tư tình cảm thầm kín như thế này.
"Ừm... Tao thấy mày với Bảo khá thân thiết ấy... Với lại Bảo khá thoải mái khi ở cạnh mày, tao nghĩ ít nhiều mày cũng biết được đôi chút về Bảo... Nên... Mày giúp tao... Với Bảo được không?"
Tôi trầm ngâm nhìn Trang, không vội đáp...
Thích từ đầu năm lớp 10?... Là cái lúc mà tôi chỉ có thể nhận diện cái tên Nguyễn Trần Thế Bảo là một thành viên trong tổ của mình ấy hả?...
Nhìn sự e thẹn, ngại ngùng trên khuôn mặt của Trang... Làm tôi có chút suy nghĩ...
Yêu thầm?... Nó như thế nào nhỉ?
Tuy tôi chưa từng trải qua cảm giác ấy bao giờ nhưng ít ra tôi cũng là một thiếu nữ mới lớn. Cũng đam mê ngôn tình như bao người...
Vậy nên có lẽ tôi hiểu được phần nào nỗi tuyệt vọng xen lẫn sự buồn bã khi chỉ dám đứng nhìn một người từ xa mà không thể lại gần, càng không thể ghen tuông vì mình chẳng là gì của họ cả...
Và có lẽ Huyền Trang cũng như vậy...
Sự ngại ngùng hiện lên trong đôi mắt ấy khiến tôi cảm nhận được rõ ràng tình cảm chân thành của con bé dành cho Thế Bảo...
Cái tình cảm đơn phương khó khăn giấu kín mà chẳng dám thổ lộ với ai...
"Trang này!..."
Tôi nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt
"Hồi nãy tao có nói...Tao với Bảo là chị em ruột thừa. Chưa phải người yêu..." Tôi dừng lại một chút: " Nhưng chưa phải, không có nghĩa là không phải."
Nhìn bộ dạng ngơ ngác rồi ấp úng tính nói gì đó của Huyền Trang, tôi tiếp tục bổ sung.
"Tao nói lòng vòng như vậy nhưng tất cả tóm gọn lại là: Tao cũng thích Nguyễn Trần Thế Bảo nên không thể giúp mày được."
Khi tôi nói xong câu đấy thì không khí như ngưng đọng lại. Sự yên tĩnh bao trùm lấy cả không gian khiến tôi có thể nghe được tiếng gào thét nhẹ nhàng của cơn gió chiều cuối thu.
Có lẽ Huyền Trang cũng không nghĩ sẽ gặp trường hợp như vậy... Một người tưởng chừng sẽ là bà mai mối, bạn đồng hành giúp đỡ mình trên đường tình duyên ấy vậy mà lại quay ngoắt thành tình địch... Nhất thời, con bé không biết phản ứng thế nào, chỉ đứng trân trân tại chỗ.
"Tao... Tao xin lỗi, tao không biết mày cũng thích Bảo... Vậy không làm phiền mày nữa, tao về trước..." Trang bối rối nói vội vài câu rồi quay đầu chạy mất dạng...
Tôi trầm ngâm nhìn Huyền Trang chạy đi, còn mình thì quay bước vào lớp để lấy đồ rồi ra về. Nói thật thì tôi cũng không thể xác định được cảm xúc lúc này của mình là gì nữa.
Vừa bước đến cửa lớp, cánh tay tôi bị một bàn tay siết chặt rồi kéo vào. Sau đó, cả người tôi được nhấc bổng lên. Chẳng mấy chốc, gương mặt tôi và Thế Bảo gần trong gang tấc.
Bảo đặt tôi ngồi trên bàn học, còn nó thì vịn hai tay lên bàn, vây cả người tôi lại. Đôi mắt nó dán chặt vào tôi, không nói lời nào...
"Sao chưa về?"
"Chẳng phải mày kêu Hương nói tao ở lại đón mày à?"
Tôi mỉm cười rồi vươn tay ra, bắt đầu véo má nó...
"Vậy thì cũng không được nghe lén người khác nói chuyện chứ!?"
"Không phải nghe lén... Mà chữ tự chạy vào tai..." Thế Bảo bĩu môi rồi cúi xuống, gục đầu vào vai tôi, hơi thở nóng rực của nó trực tiếp phả vào da thịt, khiến tôi cảm thấy nhồn nhột.
"An Thư thích tao hả?"
"Mày đoán xem?" Tôi cười khổ, khó khăn ngồi thẳng dậy để chống đỡ cái đứa trẻ cao m85 này.
"Tao ấy hả? Nhiều người thích lắm... Đếm không xuể... Nhưng mà..." Bảo ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi mỉm cười: "Tao sẽ đặt cách cho An Thư được phép theo đuổi tao đấy!".
Nhìn khuôn mặt tươi cười chỉ cách chưa đến một gang tay của nó khiến tôi bỗng chốc ngây người.
"Gì mà đơ luôn rồi? Hạnh phúc quá hả?"
Tôi cau mày rồi giữ lấy cánh tay đang đùa nghịch lọn tóc của mình. Thằng này bị bệnh tự tin thái quá à?
"Vãi cả đặt cách cho tao được theo đuổi mày?"
"Chứ còn gì. Nói thích tao rồi mà không thèm chịu trách nhiệm à? Đừng nói mày mắc hội chứng Lithromantic đấy chứ?"
Tôi chợt phì cười... Thằng chó này...
"Theo đuổi mày hả?..." Nói rồi, tôi ôm trọn lấy khuôn mặt của Bảo bằng đôi bàn tay của mình: "Cũng được thôi... Nhưng mà..."