Hương Tình Rực Cháy

Chương 104: Sụp Đổ




Nam Trấn Ảnh đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Nhạc Ca ngày đêm chăm sóc cho hắn. Tin tức về Trân Tâm vẫn còn là một ẩn số, có người kể rằng trong vụ hỗn loạn đó, một người đàn ông lạ mặt đã đưa cô ấy đi, nhưng lại không biết được người đó là ai.

Thư Vỹ nghĩ, ngoài Nhạc Hiểu ra thì còn có thể là ai. Nếu như nói hắn hận Nam Trân Tâm, vậy thì cũng là quá đỗi hận, còn nói hắn yêu, thì lại quá khiên cưỡng, nếu yêu, sao có thể đối xử với người mình yêu như vậy.

Thư Vỹ mệt mỏi nằm xuống giường, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, chính cô cũng sức cùng lực kiệt rồi.

Đầu óc mơ mơ màng màng mệt mỏi, cô ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Mở mắt thấy cả biệt thự trống vắng, thím Trần chăm sóc đứa trẻ, Thư Vỹ tranh thủ nấu một chút đồ ăn, sau đó mang đến bệnh viện.

Phòng bệnh của Nam Trấn Ảnh nằm ở một khu riêng, dù gì thì hắn cũng là quan chức quân đội, sẽ được sắp xếp bảo vệ, nếu như không được cho phép, thì người thân cũng không được vào.

Thư Vỹ mở cửa, thấy Nhạc Ca đã ngủ gật bên cạnh giường bệnh, đi tới tủ mang ra chiếc chăn nhỏ khoác lên cho Nhạc Ca. Thời tiết trở lạnh, dù là thế nào cô cũng không muốn Nhạc Ca vì quá lao lực mà đổ bệnh.

Bên ngoài, Uông chính Thành không biết tại sao lại xuất hiện, hắn nhìn hàng lớp người bảo vệ, trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ. Thư Vỹ mất tích hơn một năm, sao lại có quen biết với người này. Nam Trấn Ảnh...hắn ta là một tay quan chức có tiếng, hắn tàn nhẫn thế nào. Không phải Uông Chính Thành không biết.

Thư Vỹ thì có gì liên quan đến con người đó. Chẳng lẽ....nắm đấm của hắn siết chặt lại. Cô sống chết muốn hắn cút khỏi cuộc đời của cô, chính là vì đã có người khác?

Nghĩ đến khả năng này, cả người hắn như căng tơ máu, cô dám yêu một người đàn ông khác mà không phải hắn sao? Điều này thật khó chấp nhận.

Nhạc Ca chỉ là chợp mắt, một chút động tĩnh nhỏ thì đã tỉnh lại. Mở mắt ra thì đã nhìn thấy Thư Vỹ.

''Em vừa đến à?''

Thư Vỹ đem bó hoa vừa mua cắm vào bình, quay sang nhìn Nhạc Ca.

''Em làm chị tỉnh sao?''

''Chị chỉ nhắm mắt một chút thôi.''

''Nếu mệt quá thì phải nghỉ ngơi, bé con cũng rất nhớ mẹ. Hay là chị trở về đi, em chăm sóc cho anh ấy.''

''Không sao, chị không mệt, ngược lại là em, còn công việc ở phòng tranh nữa.''

Thư Vỹ cười.

''Không sao, em có thể sắp xếp được mà...''

Nhắc đến bé con, Nhạc Ca lại trở nên trầm tư. Cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, Á Hằng là kẻ xảo trá, hiện giờ bà ta đang giữ Dụ Xuyên, chuyện này không ai biết, Nam Trấn Ảnh đang hôn mê, không ai ngoài cô có thể đưa bé con trở về. Nhưng nếu như mạo hiểm, chỉ sợ rằng....

''Chị, em mang thức ăn đến, chị mau ăn đi, cũng đã tối rồi, chắc chị chưa ăn tối...''

''Cảm ơn em...''

Thư Vỹ bày ra xong, liền nhớ tới chưa kịp mua hoa quả, cô rửa tay, cầm theo túi xách đi ra ngoài.

''Chị, em ra ngoài mua chút hoa quả, lát em quay lại.''

Nhạc Ca đang ăn, cũng đáp cô.

''Ừm, đi cẩn thận nhé.''

Thư Vỹ vừa bước vào thang máy, bỗng lại bị một lực kéo lại. Khi nhìn thấy gương mặt của người kia không khỏi hoảng hốt.

''Uông Chính Thành?'' Đôi mày cô nhíu lại.

Uông Chính Thành kéo cô vào một góc khuất, lực hắn mạnh đến nỗi hai bả vai cô truyền đến cơn đau. Khi ngước lên, lại thấy được ánh mắt người kia đỏ rực, tay siết chặt vai cô.

''Em và hắn rốt cuộc là quan hệ gì?''

Thư Vỹ đẩy Uông Chính Thành ra.

''Có gì liên quan đến anh, tránh ra!!''

''Em nói cho anh biết, có phải em yêu hắn ta rồi không?''

''Anh điên rồi! Anh đang nói lung tung gì đấy?''

Hắn mất kiểm soát, lực trên tay càng gia tăng.

''Một năm, vậy mà em có thể yêu tên khốn đó, nói, rốt cuộc hắn đã cho em cái gì?''

''Anh không được nói anh ấy như vậy!''

''Em bênh hắn?''

''Tránh ra!!!''



Uông Chính Thành tức giận hai tay giữ lấy đầu Thư Vỹ, rất nhanh sau đó, môi hắn chặn lấy môi cô, tất thảy bao nhiêu tức giận, những nhớ nhung và cả ghen tị cứ thế bộc phát. Thư Vỹ thở không nổi, cô rất tức giận, ra sức đánh hắn, cào cấu hắn, nhưng Uông Chính Thành vẫn không hề hấn gì. Hắn run rẩy, cho đến khi cô cảm nhận được giọt nước mắt hắn rơi, hắn khổ sở gục vào vai cô. Giọng nói nức nở như đứa trẻ.

''Thư Vỹ... tôi yêu em như thế, sao em có thể không yêu tôi nữa. Em bảo tôi phải làm thế nào đây?''

Nhưng Thư Vỹ nhìn hắn, chỉ cho hắn một tia nhìn khó hiểu.

''Uông Chính Thành, lẽ nào chỉ mình anh khổ sở thôi sao, còn tôi, tôi đã từng chết đi sống lại một lần rồi?''

Người đó cúi mặt xuống, không còn tư cách xin tha thứ.

''Anh xin lỗi...''

Có gì bất lực và tuyệt vọng hơn khi nói ra lời xin lỗi ấy, bởi lẽ dù cho có thế nào, thì ngoài lời ấy ra, hắn chẳng còn biết phải nói lời gì nữa. Hắn đã từng chết, cũng từng được sống, cũng từng tha thiết được sống, khi đó chỉ là sinh tồn, lúc này, lại không giống.

''Uông Chính Thành, đúng là trước kia tôi đã từng yêu anh, tin tưởng anh, nhưng rồi thất bại đau đớn như thế nào tôi cũng đã trải qua rồi. Anh nói xem, tôi sẽ còn có thể yêu anh ư, xin lỗi, tôi không hèn hạ như vậy.''

Thư Vỹ nói, rồi vùng khỏi vòng tay hắn.

Uông Chính Thành không biết phải nói gì nữa, lúc này, lại càng không có sức để bước theo cô. Thư Vỹ nói không còn yêu hắn nữa. Điều này thực là tàn nhẫn biết bao.

Đêm hôm đó, Mạc Nghiên chứa chấp một người thất tình. Tịnh Lam sắp sinh, hắn mỗi ngày đều không rời cô nửa bước, từng cử chỉ đều yêu chiều đầy dịu dàng. Uông Chính Thành nghĩ, nếu như mình và Thư Vỹ cũng được như vậy thì tốt biết bao. Nhưng mà, ảo vọng đó sẽ có thể thành thật được sao.

''Cậu lại nổi điên à....nghe nói Uông Bạch đang gán ghép cậu với người phụ nữ kia?''

Đưa chai rượu lên môi, Uông Chính Thành không nghe đến lời đó.

''Cái này tôi không bênh cậu được. Trước kia cậu vì cô ta nên nghe theo lời Uông Bạch, cô ta muốn vị trí người phụ nữ của cậu cũng là đương nhiên.''

Uông Chính Thành liếc Mạc Nghiên một cái.

Mạc Nghiên nhướng mày.

''Cậu lầm lì với tôi thì có tác dụng gì chứ, tôi nói cho cậu biết, vợ tôi sắp sinh rồi, đến lúc đó, cậu có chuyện gì cũng đừng có đến tìm tôi.''

''Tôi tìm thấy Thư Vỹ rồi...''

''Ừ, tìm thấy thì tốt...'' Không đúng, Mạc Nghiên nhíu mày. '' cậu nói cái gì?''

Uông Chính Thành uống cạn rượu trong ly, hắn dựa lưng về sau, ánh mắt lờ đờ, khốn khổ nói.

''Cô ấy còn sống, nhưng hận tôi, vô cùng hận tôi, cô ấy chẳng còn yêu tôi nữa.''

''Thư Vỹ còn sống? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không được, cậu rốt cuộc có phải say rồi không hả?''

Mạc Nghiên kinh ngạc, Thư Vỹ còn sống? Chuyện này bất ngờ quá, đó chẳng phải là tin vui sao. Nhưng mà.

''Nếu như vậy cô ấy mà không hận cậu thì mới là không bình thường.''

Uông Chính Thành khổ sở.

''Tôi giải thích với cô ấy, nhưng cô ấy căn bản không nghe những gì tôi nói.''

''Ha, giải thích? Có cái gì mà giải thích, chẳng phải cậu ban đầu chính là muốn mổ bụng lấy nội tạng của người ta sao, đã vậy còn có một người con riêng nữa chứ?''

''Những gì tôi nợ Hạ thụy Lan tôi đã trả đủ, với nhà họ Hạ, cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.''

Mạc Nghiên nhìn hắn như vậy cũng đã đủ biết lúc này hắn suy sụp đến thế nào, hai quầng mắt thâm đen, tóc tai rũ rượi. Mạc Nghiên lại không nhịn được mà nói.

''Phong Quỳ, năm đó cậu học theo Uông Chính Thành, yêu Hạ Thụy Lan, nhưng dù sao cũng chỉ là bắt chước. Cậu vốn không yêu cô ta, vì sao lại phải khổ sở như thế?''

Phong Quỳ nhớ lại trước kia, hắn vì muốn trở thành Uông Chính Thành, mỗi một cử chỉ đều học theo người đó. Đến cả tình cảm cũng không ngoại lệ.

Hắn ngửa cổ ra sau, nhìn lên trần nhà, bóng đèn pha lê lấp lánh, đẹp đẽ đến chói mắt.

''Uông Chính Thành chết vì tôi, trên đời này, thứ duy nhất anh ta vướng bận chính là Hạ Thụy Lan, cậu nói xem, tôi vì sao lại phải khổ sở như thế...''

Mạc Nghiên thở dài.

''Vậy chẳng lẽ cả cuộc đời này, cậu cứ mãi làm Uông Chính Thành sao?''

Uông Phong Quỳ bật cười, nụ cười trên môi hắn đầy đau đớn.

''Ít ra, Thư Vỹ cũng đã từng yêu tôi khi là Uông Chính Thành...''

Nói ra lời đó, nghe xót xa biết bao nhiêu, ít ra khi là Uông Chính Thành, cô cũng đã từng yêu hắn, nếu như là Phong Quỳ, thì đến cả tư cách để ở bên cô, hắn cũng vĩnh viễn không có.

--------------------------------

Nam Trân Tâm tình hình không khả quan. Thời gian sau đó, Nhạc Hiểu đưa cô trở về biệt thự Geoger.



Hắn hằng đêm ở bên cạnh cô, tâm sự với cô rất nhiều điều, có lúc khóc, có lúc cười, có lúc lại vui vẻ, khi lại trầm ngâm, chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi. Không có cô, hắn mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn, luôn quẩn quanh trong nỗi hư ảo tự mình vẽ nên. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều điều, những sai lầm trước kia, và cả sai lầm của hiện tại.

Có lẽ năm tháng sau này cô sẽ có một cuộc đời vui vẻ, sẽ không còn đau khổ nữa. Sẽ có một người đàn ông ôm lấy cô mỗi ngày, hôn cô mỗi ngày, được gần gũi cô mỗi ngày, thế nhưng tiếc là, người đó không phải hắn. Hắn ôm lấy người con gái trong ngực thật chặt, tham lam nhìn ngắm khuôn mặt cô lần cuối, hắn tham lam lưu giữ từng chút đường nét của cô. Bởi lẽ đây là lần cuối rồi. Là hắn sai lầm, thế nên, hắn phải trả giá. Cuộc đời này hắn yêu nhiều nhất là cô, và cũng tổn thương nhiều nhất là cô. Dòng đời luôn trớ trêu như vậy. Yêu và hận đan xen, đến khi nhận ra yêu lớn hơn hận. Có lẽ cũng chính là lúc cần phải buông tay.

Tình yêu và thù hận, hai thứ này đã hủy hoại hắn. Cuộc đời hắn vốn tăm tối và đầy khổ đau. Hắn những tưởng những gì mình làm là đúng. Nhưng có lẽ, điều đúng đắn duy nhất mà hắn làm, hẳn là đã quyết định rời xa cô. Nhìn tập tài liệu phẫu thuật trên tay, hắn cuối cùng đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn với bản thân mình. Vì hắn muốn bù đắp cho Trân Tâm, cuộc đời này của cô chắc chắn sẽ như ánh mặt trời mà hắn từng nhìn thấy, rực rỡ lung linh. Hắn sẽ trả lại cho cô người mà cô yêu, trả lại cuộc sống mà cô hằng mong muốn.

Đêm đó, hắn thức ngắm nhìn Nam Trân Tâm đến khi trời sáng. Cho đến lúc sắp phải rời đi. Hắn không thể kìm nén mà hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô, môi cô, lên mái tóc thơm ngát của cô. Thật đau đớn mà nói với cô. "Tôi yêu em, nhưng đời này, em hãy quên tôi đi, chúc em hạnh phúc..."

Điều đau đớn nhất...có lẽ chính là lúc này...

_________

Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ hỏi hắn.

''Cậu đã nghĩ kỹ chưa...''

Hắn nói.

''Tôi sẽ không hối hận.''

Như thế, một mũi kim tiêm đau đớn xuyên qua, sau đó, trước mắt hắn tối dần, sau đó, chính là đau đớn khôn nguôi...

''Không!'' Nhạc Ca giật mình thức dậy từ cơn ác mộng. Cô thở hồng hộc, tay đè nén trái tim đang đập loạn của mình.

''Nhạc Hiểu.....'' Cô mơ thấy hắn toàn thân là máu, đến cả lồng ngực mình cũng trở nên đau đớn. Không lẽ Nhạc Hiểu gặp phải chuyện gì rồi. Nhạc Ca không có cách nào liên lạc với hắn, cô cầm lấy chiếc điện thoại, thẫn thờ một lúc. Bỗng cảm giác được có một bàn tay lướt qua khuôn mặt mình, lau đi nước mắt. Cô hoảng hốt, nhìn thấy Nam Trấn Ảnh đã tỉnh, nước mắt liền cứ thế không thể ngừng rơi.

Nam Trấn Ảnh cười yếu ớt.

''Ngốc quá, sao lại khóc thảm thương thế này...

---------------------

Ngày hôm sau, Thư Vỹ đến bệnh viện, còn ôm theo Chi Quang, Nam Trấn Ảnh nhìn con trai, cảm giác được làm cha đúng là kỳ diệu...vô cùng kỳ diệu.

Triệu Triết theo sau, trên tay bế thêm một đứa bé nữa. Nhạc Ca và Thư Vỹ ngơ ngác. Cho đến khi Nhạc Ca nhìn thấy gương mặt của bé con thì mới òa khóc, chạy lại ôm chầm lấy đứa bé. Cô nựng bé con, ôm vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của bé con. Sau đó, như nhận ra điều gì, cô nhìn Nam Trấn Ảnh đầy kinh ngạc.

''Anh...làm sao anh biết được...''

Nam Trấn Ảnh ôn nhu nhìn cô.

''Trước kia anh cho người điều tra. Á Hằng rất đáng nghi, bà ta giữ đứa trẻ để uy hiếp em, anh đã cho người đến mang bé con về, chỉ là chưa kịp nói cho em biết.

Nhạc Ca nhìn người đàn ông trước mặt, hắn luôn chu toàn như thế, bên cạnh người như hắn, sẽ luôn cảm giác được che chở, không cần phải sợ hãi điều gì.

Thư Vỹ nhìn Dụ Xuyên, hai mắt cô tròn xoe.

''Đây là...''

Nhạc Ca cười, sau đó kể lại mọi chuyện sau khi Thư Vỹ rời đi. Thực ra cô sinh đôi, nhưng Chi Quang ra đời trước, Dụ Xuyên ra đời sau, cô bị Á Hằng đưa đi, bà ta cho cô uống một loại thuốc gây ức chế thần kinh, khiến cô bị mất trí nhớ tạm thời, hòng biến cô trở thành công cụ trả thù Nam Trấn Ảnh của bà ta. Sau này Nam Trấn Ảnh giam giữ cô, cô không thể uống loại thuốc kia nữa, thế nên mới có thể hồi phục trí nhớ.

Thư Vỹ không khỏi kinh ngạc, thì ra mọi chuyện là như vậy, thảo nào khi đó Nhạc Ca không nhớ mình là ai, một mực nói mình không phải Nhạc Ca.

Thư Vỹ bế Dụ Xuyên trên tay, cô cháu gái này so với anh trai nó gầy bé hơn, nhưng ánh mắt rất sáng, cười lên có lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng.

Sau khi Nam Trấn Ảnh tỉnh lại, Nhạc Ca cũng không cần phải ngày nào cũng đến bệnh viện, cô ở nhà chăm sóc cho hai đứa bé. Thư Vỹ lại hay đến bệnh viện hơn.

Chuyện của Nam Trân Tâm khiến cho Nam Trấn Ảnh vẫn luôn lo lắng. Hắn cho người điều tra nhưng vẫn không tìm được tung tích của Nam trân Tâm, không biết được rốt cuộc là sống hay đã chết. Thư Vỹ vẫn thường gọi điện qua số máy kia, thấy nó vẫn đổ chuông, chỉ là không có ai trả lời, cô biết chiếc điện thoại đó, có lẽ Nhạc Hiểu vẫn giữ, như vậy thì có phải Nam Trân Tâm vẫn còn an toàn hay không.

Ngày Nam Trấn Ảnh xuất viện đã là một tháng sau đó, Nhạc Ca ôm con đứng đợi ở cửa từ sớm. Uông Thư Vỹ ôm theo Chi Quang đến bệnh viện đón hắn. Chân hắn chưa khỏi hẳn, vẫn chưa tháo bột, ngồi trên xe lăn, hấp tấp suýt chút nữa là ngã xuống. Thư Vỹ bật cười.

''Sắp được gặp vợ, không bình tĩnh được sao anh hai?''

Nam Trấn Ảnh cười.

''Đừng trêu anh.''

Thư Vỹ nhìn Bắc Gia, hai người đều cười thầm.

Uông Chính Thành nhìn thấy cảnh này, hắn cảm thấy ghen tị, ghen với tên đàn ông kia, hắn cũng đã từng có được nụ cười của cô như thế, chỉ là cho đến cuối cùng, cũng bị vụt mất rồi.

Và rồi Uông Chính Thành để ý đến trên tay Thư Vỹ có một đứa bé. Nam Trấn Ảnh muốn nhìn mặt bé con, Thư Vỹ khụy xuống, bé con cười khúc khích, với tay đòi Nam Trấn Ảnh bế. Thư Vỹ cười.

''Gọi ba đi nào!!''

Uông Chính Thành nghe thấy lời này cả người cứng đờ. Ưng Liêm thấy hắn như vậy thì càng sợ đến run chân, cậu ta có thể cảm nhận được sát khí bao trùm quanh người Uông Chính Thành.

Thực ra không phải Uông Chính Thành theo dõi cô, cũng không phải hắn đến tìm cô, chỉ là bệnh dạ dày của hắn lại tái phát rồi, bác sĩ nói hắn phải nhập viện, nhưng hắn không nghe. Khi trở về thì gặp được cảnh tượng này. Hắn trơ mắt nhìn chiếc xe của Thư Vỹ rời đi, trước mắt quay vòng, cả bầu trời giống như đều sụp đổ.