Hương Tình Rực Cháy

Chương 125: Kết Thúc




Vu Trình không tin vào mắt mình, hắn bàng hoàng gục ngã trước ngưỡng cửa. Ôm lấy Lương trà trong tay, cô đã chẳng còn hơi thở nào nữa. Vẫn gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng lại bất động mất rồi, cô đã sớm rời khỏi thế gian...

Vu Trình bật cười, cười thật lớn rồi lại khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, ngày hôm đó cô chết đi, dường như hắn cũng không còn sống nữa.

Lysiy nhìn hắn khổ sở, chính bà cũng không thể chấp nhận được sự thật này, bà chỉ muốn hỏi hắn, vì sao lại đau lòng như thế, không phải chính hắn đã hại chết cô ấy hay sao.

Khi ấy hắn ôm lấy xác cô không buông, liên tục trách móc cô vì sao lại rời xa hắn rồi lại khẩn cầu cô hãy thương xót hắn...Nhưng một cái xác đã chết thì làm sao có thể nghe thấy những lời cầu xin của hắn đây.

Về sau bà mới biết, thì ra gói thuốc ngày hôm đó mà hắn bảo bà cho vào rượu chỉ là một loại thuốc gây mất trí nhớ. Vu Trình biết được Lương Trà là gián điệp đến lấy mạng mình, hắn hận cô nhưng cũng yêu cô, vì muốn cô mãi mãi ở bên cạnh mình, hắn quyết định khiến cho cô quên đi mình là ai, chỉ cần cô còn ở bên cạnh hắn, dù cho có phải dùng cách nào hắn cũng sẽ khiến cho cô yêu hắn thêm một lần nữa.

Chỉ là hắn không ngờ tới, Lương Trà sớm đã biết hắn cho loại thuốc đó vào rượu. Nhưng có một điều bọn họ không thể lý giải được, vì sao cô phải tự hạ độc vào rượu để chính mình uống. Chẳng lẽ vì sợ rằng Vu Trình sẽ giết chết mình nên tự kết liễu trước ư....

Muôn vàn suy đoán, chỉ là không thể biết được rốt cuộc sự thật là gì...

Lương Trà chết, tang lễ không có, thi thể được an táng một cách sơ sài. Từ đó trở về sau, không ai còn nhắc tới Lương Trà nữa. Cho đến ngày đó, khi một người phụ nữ khác là Hạ Thụy Lan xuất hiện, căn phòng trước kia của Lương Trà bị dọn đi cho cô ta ở, Lysiy tìm thấy một phong thư đã phủ kín bụi thời gian. Gạt đi lớp bụi trên đó nét chữ đẹp đẽ của Lương Trà hiện ra, ba chữ gửi Vu Trình nắn nót gọn gàng với nét mực đã nhuốm màu cũ kỹ. Bà lưỡng lự không biết có nên đưa cho Vu Trình hay không, dù sao mấy năm nay, hai chữ Lương Trà dường như đã trở thành điều tối kị trong toà thành lâu này.

Mấy năm nay Vu Trình hay uống rượu, thuốc lá cũng có nhưng không nhiều, hắn không muốn nghiện, vì hắn biết cái cảm giác một khi đã nghiện thì rất khó để quên đi.

Vài ngày trước hắn vừa thu nạp được ba người mới, trong đó có một người phụ nữ...cô ta rất giống với một người....một người trong ký ức của hắn mà hắn có muốn cũng chẳng thể quên đi. Mỗi khi nhớ đến người ấy, hắn lại trở nên khốn khổ, rượu tràn xuống cổ họng hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không thể say. Có lẽ là vì với thứ này, hắn đã uống quá nhiều, không còn tác dụng nữa.

Hắn gục trên bàn, tay lại muốn với lấy chai rượu kia nốc cạn. Trong tầm mắt xuất hiện một bức phong thư, nhìn thấy dòng chữ, con ngươi mơ hồ như tỉnh táo vài phần, hắn cầm lên, là cô viết ư? Hắn hận cô đến chết, vì thế trong cơn tức giận đã đem bức thư vò nát ném qua cửa sổ.

Nửa đêm, Lysiy thấy trời mưa lớn, vội vàng đi tới đóng lại cửa sổ. Chỉ là bà không ngờ tới lại thấy được Vu Trình đội trời mưa đang điên cuồng tìm thứ gì đó dưới khu vườn.

Cho đến khi tìm được nó, hắn như kẻ điên ôm lấy thứ đó mà khóc. Bà nhận ra, đó là phong thư bà đã để lại trong phòng cho hắn. Chỉ là bà không ngờ tới, khi hắn đọc được nội dung trong thư, hắn dường như phát điên rồi, hắn đứng thừ người dưới mưa, sấm sét lóe ngang bầu trời như muốn xé nát vạn vật. Bà hốt hoảng cầm ô chạy xuống dưới.

''Cậu chủ!!!!'' Bà chưa từng thấy bộ mặt thất thần này của hắn. Vẻ mặt hắn trắng bệch, đôi mắt vô hồn. Đột nhiên hắn hộc máu, lồng ngực đau đến nát tan, rồi phút chốc ngã gục xuống dưới đất.

Lysiy kinh ngạc không kịp đỡ lấy hắn, bà hốt hoảng gọi người tới đưa hắn đi. Trong lúc đó, ánh mắt bà nhìn tới bức thư rơi dưới nền đất với những nét chữ đã dần nhạt nhòa theo mưa. Phút chốc đó, Lysiy không giấu nổi sự bàng hoàng của mình, chân tay bà bủn rủn, chiếc ô trong tay cũng đã rơi xuống dưới chân...

--------------------------

''Rốt cuộc thì trong bức thư đó chị ấy đã nói gì????''

Lysiy ngước mắt lên nhìn Lương Kỳ.

''Cô ấy đã nói ra một bí mật không ai muốn xảy ra nhất...."

Bà rơi nước mắt. Giọng run rẩy nghẹn ngào.

"Lương Trà và Vu Trình, thực ra là anh em cùng cha khác mẹ....''

''Cái gì!!!!!!'' Bắc Gia giật mình.

Lương Kỳ cũng kinh ngạc phát khiếp.

''Anh...anh em ruột...?''

''Nếu để hiểu chuyện này, lại phải trở về năm mà bố mẹ của Vu Trình ly hôn. Sau khi bọn họ ly hôn, mẹ Vu Trình đi theo một người đàn ông Pháp, cha của Vu Trình đã trở về nước, không lâu sau cũng kết hôn cùng người khác. Bọn họ có với nhau hai người con là Vu Lương Trà và Vu Ân. Mà người mẹ của Vu Trình sau khi đi cùng người đàn ông kia thì bị ông ta bỏ rơi, nhưng bà ấy đã mang thai, vì không thể nuôi nổi đứa con kia, trước khi ra đi, bà ấy đã tìm đến chồng cũ, hy vọng ông ấy có thể nể tình xưa nghĩa cũ mà chăm sóc con gái cho mình...

Đương nhiên ông ta là người rộng lượng, sẵn sàng chấp nhận nuôi đứa con riêng kia của vợ cũ, may là ông ta cưới được một người vợ hiền, dạy bảo được con gái ngoan, Lương Trà đối với người em gái nuôi này quả thực là hết mực yêu chiều.....''

Lúc này, mọi ánh nhìn lần nữa dồn về phía Lương Kỳ, chân cô ta lui vài bước về sau, miệng liên tục lẩm bẩm....



''Không thể nào....''

Lysiy xót xa đặt ánh mắt lên Lương Kỳ. ''Không sai, đứa con riêng đó....chính là cô....''

''Làm sao có thể chứ? Tôi là trẻ mồ côi, không có người mẹ nào ở đây cả...."

Phải, chính là như thế. Cô ta từ nhỏ đã sống trong trại mồ côi, cô ta không có mẹ......tất cả đều chỉ là lừa dối thôi.

"Còn....còn nữa. Nếu như chị ấy biết được mình và Vu Trình là anh em, vậy thì làm sao chị ấy lại có thể yêu Vu Trình được? Chắc chắn các người đang lừa tôi, các người chỉ là muốn cứu lấy con khốn này thôi, cho nên đang bịa chuyện lừa dối tôi chứ gì!!!! Mẹ kiếp, đã như vậy, tao sẽ giết chết mày!!!''

Lương Kỳ kích động xông tới muốn bắn chết Thư Vỹ. Uông Chính Thành đã bị thương, hắn chạy lên một cái thì đã bị ngã xuống dưới đất, mặt mày tái mét.

Chỉ là Lương Kỳ không ngờ tới, một nọng súng từ lúc nào đã dí vào sau gáy cô ta. Sau đó, cô ta dường như nghe thấy giọng của Vu Ân.

''Chính vì thế, Lương Trà không chấp nhận được sự thật đó. Chị ấy thà tự sát cũng không muốn tiếp tục đau khổ...''

''Cậu....cậu là do Uông Chính Thành mua chuộc?'' Lương Kỳ từ từ quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Vu Ân.

''Từ đầu cho đến cuối, tôi chưa tùng nói sẽ theo kế hoạch của cô.''

''Vậy là từ đầu, cậu đã lừa dối tôi ư? Cậu có biết Lương Trà đã chết thảm như thế nào không? Chị ấy thương cậu nhất, vậy mà cậu....''

Bàn tay hắn hơi run lên.

''Ban đầu, đúng là tôi muốn thay chị ấy trả thù, chỉ là giữ chừng biết được sự thật. Lương Kỳ, đừng cố chấp nữa, hãy buông bỏ đi. Trước khi chị ấy chết cũng đã nói Vu Trình quay đầu, muốn hắn hoàn lương, trở thành người tốt. Nhưng hắn chấp mê bất ngộ, cuối cùng thì kết cục của hắn là gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn tiếp tục trở thành một Vu Trình thứ hai ư?''

''Chấp mê bất ngộ?'' Lương Kỳ bật cười. ''Thế nào thì là chấp mê bất ngộ? Tôi dùng cả cuộc đời mình để đòi lại công bằng cho chị ấy, như thế có gì sai sao? Uông Chính Thành, nếu như năm đó anh không hèn nhát mà cứu chị ấy thì mọi chuyện đã không tồi tệ như thế này, tôi cũng không phải vì chuyện này mà biến thành kẻ ngu ngốc....''

Uông Chính Thành giữ lấy bên vai chảy máu cả mình, môi hắn đã nhợt nhạt đi.

''Không phải cậu ấy không đến cứu Lương Trà....''

Lúc này, Lysiy bỗng lên tiếng. Uông Chính Thành nhìn bà. Phải rồi, năm đó hắn mới chỉ là một tay mơ, hành động còn nhiều thiếu xót. Đột nhập vào tòa thành lâu cứu Lương Trà, cuối cùng bị bà ấy phát hiện, nhưng cuối cùng Lương Trà đã bao biện cho hắn, hẳn là bà ấy cũng nghi hoặc, chỉ là có Lương Trà, hắn cũng xem như được cứu một mạng.

''Khi đó Lương Trà không muốn trở về nữa, cô ấy biết mình đã phản bội tổ chức, nhưng tình yêu với Vu Trình lại là tội lỗi và cấm kị. Ngày hôm đó Lương Trà đã cho người này uống thuốc mê, sau đó cho người bí mật đưa cậu ấy rời khỏi thành lâu...Và đó cũng là ngày mà Lương Trà qua đời....''

''Cái gì...?'' Lương Kỳ lại bị đả kích thêm một lần nữa, cô ta quay ngoắt sang nhìn Vu Ân, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thấy khuôn mặt với biểu cảm lãnh đạm của cậu ta. Khoảnh khắc này Lương Kỳ mới chợt nhận ra một điều....

''Thì ra...thì ra ai cũng đều biết...đều biết hết ư...?'' Chỉ có một mình cô ta đâm đầu vào những việc vô nghĩa này? Chỉ có cô ta ngu ngốc mà chấp mê bất ngộ thôi ư.

''Vì sao chứ!!!!!'' Lương Kỳ gào thét lên. Cô ta đi tới, hai tay lay lay bộ xương khô kia của Lương Trà. ''Chị cũng thấy em ngu ngốc ư? Có phải các người đều cho rằng tôi rất ngu ngốc hay không!!!!''

Nói đoạn, cô ta bắn một hát đạn phá khóa phòng giam kia, ánh mắt chất chứa đầy hận thù chòng chọc từng người từng người xung quanh. Bắc Gia sửng sốt nhìn bộ xương kia, là Lương Trà? Năm đó an táng cho cô xong, không lâu sau đó hài cốt bị ai đó trộm đi mất, hắn có nghĩ cũng không thể ngờ tới, chính Lương Kỳ đã đào thi thể Lương Trà đem đi.

Thư Vỹ đã rất yếu ớt, xong đầu óc cô lại thanh tỉnh cực kỳ. Người phụ nữ kia điên rồi, nhưng cô ta cũng là bị ép đến điên. Nửa cuộc đời dùng để tin vào thứ vốn không có thật, vì một thứ hão huyền mà ép bản thân sống trong thù hận và dày vò. Rồi đến một lúc nào đó khi biết được tất cả đều chỉ là mây mù nước chảy. Nửa cuộc đời ấy đều vô nghĩa đến nực cười. Mà cả thế giới này đều chống đối cô ta. Đến nước này, phát điên hay không cũng không phải chuyện khó xảy ra.

Nhận thấy hành động nguy hiểm của Lương Kỳ.

Mấy tên thuộc hạ xông lên phía trước bảo vệ Uông Chính Thành. Vu Ân cũng chắn trước bảo vệ Thư Vỹ.

Nhưng Lương Kỳ lại bật cười thật lớn, nhìn đám người một cách đầy khiêu khích, ngay sau đó, cô ta giơ tay lên và buông lỏng, khẩu súng lơ lửng rồi rơi xuống dưới sàn nhà.



Ưng Liêm nhìn thấy cảnh tượng này mà nổi hết da gà. Cô ta điên rồi sao. Hắn còn tưởng cô ta sẽ bắn súng.

Lương Kỳ từng bước lùi lại bước chân, cô tay đưa tay lên miệng, một tiếng huýt sáo vang lên lanh lảnh khắp ngõ ngách, con ngươi Uông chính Thành biến động.

Không xong rồi!!! Thảo nào từ khi bước vào căn phòng này, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ. Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc trên đầu Thư Vỹ.

Mọi người không hề nghĩ tới cũng chẳng ai kịp phòng bị, từ nơi góc tối trong căn phòng giam kia, có một thứ kỳ dị gầm gừ một tiếng đáng sợ, sau đó nhanh như chớp xông ra ngoài. Những người đứng cạnh phòng giam kia là những người thê thảm nhất. Thứ kỳ dị đó xông tới, vồ lấy mà cắn xé da thịt người ta, sức mạnh hắn phi thường gấp nhiều lần người bình thường, năng nanh nhọn hoát cắn nát da thịt, móng tay dài phất qua một đường, một loạt người ngã quỵ.

Lương Kỳ trên tay cầm một chiếc điều khiển, cười như phát điên.

''Chết đi!!!! Đều chết hết đi!!!!!!''

Ngón tay Lương Kỳ ấn một cái, hàng loạt tiếng nổ phát ra xung quanh.

''Cô ta muốn phá hủy căn hầm này!!!! Tất cả mau chạy!!!!''

Khung cảnh trở nên hỗn loạn cực kỳ, nền đất rúng động, đất đá phía trên rơi xuống, có người bị đá cán chết ngay tại chỗ. Người người nối đuôi nhau chạy, thậm chí giẫm đạp lên nhau.

Uông Chính chính Thành nén cơn đau ngược lại với đám người đang bỏ chạy mà hướng về Thư Vỹ. Vu Ân bị kẹt trong vách đá.

''Vu Ân bị thương rồi! Mau đưa cậu ta ra ngoài!!!'' Uông Chính Thành hét lên.

''Cậu chủ!!! Nhưng anh đang bị thương!!!''

''Phí lời!!!''

Ưng Liêm ngay lập tức chạy tới bên Vu Ân, dùng hết sức kéo cậu ta ra ngoài.

Uông Chính Thành dùng súng bắn một phát, dây trói Thư Vỹ đã bị đứt, cả người cô rơi vào ngực hắn.

''Thư Vỹ...Anh đưa em ra ngoài!!!''

Nhưng không thể ngờ tới, Khanh Trần bất ngờ nhảy tới vị trí hai người, Uông Chính Thành nhìn phía trước không để ý, mà mắt Thư Vỹ thì lại có thể thấy rất rõ. Trong phút nguy nan đó, cô xoay người che chắn cho Uông Chính Thành.

Xoẹt một tiếng, lưng cô đã bị móng vuốt kia chém tới. Uông chính Thành hốt hoảng quay lại, lúc đỡ lấy Thư Vỹ, hắn gào lên tên cô, cả người giống như như mất đi một nửa linh hồn.

''Thư Vỹ!!!''

Hắn nghiến răng đưa tay cầm súng lên, vượt qua ánh mắt Thư Vỹ. Cô kinh hoàng gào lên.

''Không!!! đừng, đừng mà!!!''

Nhưng đã muộn rồi, trong một khoảnh khắc ấy, gương mặt hung ác của Khanh Trần đã dừng lại, không gian xung quanh đến bụi bay cũng có thể nhìn thấy, giọt nước mắt ngưng đọng giữa không trung. Bên tai toàn bộ âm thanh đều không còn nghe thấy gì nữa.

Cô chỉ còn nhìn thấy Khanh Trần gục xuống nền đất lạnh lẽo, máu chảy đầy trên khuôn mặt hắn, cả người hắn co rúm lại dường như vô cùng đau đớn, chỉ là không phải đau vì phát đạn, máu tuôn ra, đỏ thẫm và mãnh liệt như tình cảm ban sơ hắn dành cho cô. Thư Vỹ không còn thấy ánh mắt hắn vô hồn nữa, phút giây cuối cùng đó, hắn dường như đã nhớ ra mình là ai rồi. Phải, hắn là Khanh Trần, là người luôn thầm mến mộ cô gái nhỏ đó, là người đã tặng cô chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ pha lê đó.

Hắn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô lần cuối cùng, bàn tay hắn dính đầy máu tươi mò mẫm đưa về phía trước, giống như có thể chạm tới gò má kia của cô, lau đi giọt nước mắt đó. Chỉ là hắn không thể nữa rồi và sau đó...cũng không còn sau đó nữa.

Cả căn hầm rúng động một tiếng, đất đá toàn bộ đều bị phá hủy, một trận như động đất xảy ra, chôn vùi tất cả hận thù cùng day dứt. Dưới đó có xác của không ít người, Nava, Khanh Trần...Lương Trà...

Một giây cuối cùng trước khi ánh sáng biến mất, Lương Kỳ nằm bên cạnh Lương Trà, vẻ mặt ngây thơ như trở về thời thơ ấu, cô ta mỉm cười vuốt vuốt khuôn mặt chỉ còn bộ xương kia, nước mắt xuyên thấu từ hốc mắt chảy ra.

''Chị...cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi...''