Hữu Hạnh

Chương 70




Cách rất xa nhưng Đàm Hữu vẫn nghe được một tiếng “Ngọa tào!” to rõ có lực của Thẩm Ức Tinh.

Lại sau đó, khi cô hoàn toàn phản ứng lại, Hạnh Gia Tâm đã hoàn thành khiêu khích, mặt lộ vẻ lạnh nhạt mà Trần Tích.

Trần Tích rốt cuộc không cười, hắn nhìn Hạnh Gia Tâm, mày nhăn lại lại buông ra, lần này lại lặp lại cái xưng hô này, càng ý vị thâm trường hơn nhiều.

Hắn nói: “Em gái?”

Đàm Hữu muốn mắng người.

Trần Tích bắt đầu tiến lên phía trước, Đàm Hữu muốn lôi kéo Hạnh Gia Tâm trốn chạy, nhưng vẫn không kéo được người này.

Chỉ phải cùng nàng đúng tại chỗ, cố giả trang mặt ngoài trấn tĩnh, hình thành mặt trận thống nhất với tên ngốc Hạnh Gia Tâm này.

Trần Tích đi tới trước mặt các nàng, Thẩm Ức Tinh cách hai bước đi theo sau, còn chưa thể tỉnh lại từ trong khiếp sợ, một đôi mắt trừng to giống như chuông đồng nhìn Đàm Hữu.

Đàm Hữu chỉ có thể làm đầu óc của mình thả lỏng trong chốc lát, không thèm nghĩ trước nghĩ sau nữa, chỉ nghĩ hiện tại không thể làm Hạnh Gia Tâm có hại hoặc thương tâm.

Nhưng tình thế không chấp nhận được cô thả lỏng, Trần Tích lại cười rộ lên, giống như đồ bệnh tâm thần, nói: “Tôi trả nổi, cô nhường một chút.”

Lời này hắn nói cho Hạnh Gia Tâm, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Đàm Hữu, tuy rằng gầy ốm vô cùng, thân cao lại cực kỳ có ưu thế, khi nhìn xuống Đàm Hữu, mang theo chút khí thế “Ông đây có cái gì mà chưa từng chơi”, làm Đàm Hữu tin tưởng, người này thật sự cái gì cũng có thể làm được.

Cô vội lui ra phía sau một bước, cách Trần Tích xa một chút.

Hạnh Gia Tâm lại tương phản, một chân vượt đến phía trước cô, chắn ở giữa hai người.

“Mua bán cũng có thứ tự đến trước và sau, cũng không cho phép ép mua ép bán.” Khi Hạnh Gia Tâm nói lời này, Đàm Hữu đã nghe ra nàng không đủ tự tin.

Cơn tức của cô gái ngốc rất lớn, lớn xong rồi bình tĩnh một chút, vẫn có thể phân tích ra tình thế lợi và hại.

Đàm Hữu vội vàng ba phải: “Đừng đừng, vui đùa hơi quá rồi. Ai! Thi đấu muốn bắt đầu rồi, hai chiếc này mã lực đủ đủ a…”

Không ai để ý cô, Thẩm Ức Tinh chậm trễ mà hô một câu: “Ngọa tào, Đàm Hữu cậu chừng nào thì đem mình làm thành mua bán vậy?”

“Mua bán cái rắm.” Đàm Hữu không nín được mắng một câu, ôm lấy bả vai của Hạnh Gia Tâm, “Thẩm Ức Tinh cho tôi mượn xe của cậu một chút.”

Thẩm Ức Tinh tùy tay ném chìa khóa tới.

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc có thể kéo, Đàm Hữu mang theo nàng trở về, lộ tuyến này thật là khúc chiết.

Trần Tích lại không đuổi theo, hắn vốn dĩ không phải người sẽ đi theo đuổi cái gì đó, chỉ là sống quá nhàm chán, cảm thấy thứ gì thú vị đều phải chơi một chút.

Khi đi đến bên cạnh xe của Thẩm Ức Tinh, Hạnh Gia Tâm đột nhiên nói: “Ngày mai cậu có rảnh sao?”

“Có.” Đàm Hữu nhanh chóng trả lời, cái này không rảnh cũng phải rảnh.

“Bồi mình đi mua xe.” Hạnh Gia Tâm nói.

Dọa đến chìa khoá xe trong tay Đàm Hữu thiếu chút nữa run trên mặt đất: “Sao đột nhiên lại muốn mua xe?”

“Muốn mua.” Hạnh Gia Tâm xem xét nhìn đám người dưới ánh sáng sáng ngời một cái.

Đàm Hữu mở cửa xe, trước tiên cho Hạnh Gia Tâm ngồi vào, hai người lên xe, Đàm Hữu không có nói tiếp chủ đề này, một chân dẫm chân ga trước tiên rời đi bầu không khí này.

Trần Tích và Thẩm Ức Tinh còn đứng ở vị trí cũ, nhìn xe tới gần.

Khi Đàm Hữu đi ngang qua bọn họ, đột nhiên đánh nửa vòng, xe trôi đi ra ngoài, vòng quanh Trần Tích và Thẩm Ức Tinh vẽ một cái bán kính cực nhỏ.

Xem như chào hỏi, xong rồi cũng không tạm dừng, trực tiếp lái ra ngoài, bỏ lại toàn bộ thế giới kỳ quái phía sau.

Thẳng đến lên quốc lộ chính quy, Đàm Hữu mới lại một lần hỏi Hạnh Gia Tâm: “Vì sao đột nhiên muốn mua xe?”

“Chuyện này có gì mà vì sao…” Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cả người thả lỏng không ít.

“Là vừa mới nhìn đến có xe yêu thích, hay là đang tức giận?” Đàm Hữu tiếp tục hỏi.

“Tức giận.” Hạnh Gia Tâm trả lời thật sự trực tiếp, “Mình muốn mua chiếc màu vàng kia.”

Đàm Hữu ngẩn người mới phản ứng lại, cái Hạnh Gia Tâm nói chính là chiếc Bugatti của Trần Tích.

“Chiếc xe kia có hoa không quả.” Đàm Hữu nhìn nhìn Hạnh Gia Tâm, “Cậu mua cái kia làm gì, lại là mua vì tức giận, tiền nhiều cũng không thể xài như vậy.”

“Mua xong cậu liền không cần xã giao với hắn.” Hạnh Gia Tâm vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

“Mình giải thích một đống lớn như vậy, rốt cuộc nửa ngày cậu cũng không nghe lọt.” Đàm Hữu thở dài, “Mình lại không phải vì chiếc xe kia mới đến nơi này, cậu không cần thiết so với bọn họ, bọn họ có chỗ nào so được với cậu, vừa rồi không phải còn…… Vả mặt Trần Tích sao?”

“Không đánh.” Hạnh Gia Tâm thở phì phì.

“Đó là một kẻ lỗ mãng.” Đàm Hữu cười nói, “Phần tử trí thức như cậu, đừng so đo với hắn.”

“Không cần làm phần tử trí thức,” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc quay đầu nhìn cô, “Ta muốn mạo hiểm tiến vào thương trường.”

Đàm Hữu cười rộ lên, vui vẻ một hồi lâu, cô giơ tay xoa nhẹ đầu Hạnh Gia Tâm: “Cậu đi làm thương nhân rất đáng tiếc nha, lưu trữ cái đầu thông minh này tạo phúc cho quốc gia tạo phúc cho nhân loại đi.”

Đầu tóc của Hạnh Gia Tâm bị cô nhu loạn, giống con gà trống nhỏ xù lông.

Đàm Hữu nhìn nàng, cảm thấy có chút lời tuy nhiên nói tiếp rất là buồn cười, nhưng vẫn phải nói rõ ràng với cô nàng ngốc này.

“Cậu cứ yên tâm đi, Trần Tích lại có tiền, mình và hắn cũng không phải là quan hệ của mình và cậu.”

“Vậy, vậy…… Thẩm Ức Tinh thì sao?” Hạnh Gia Tâm hỏi.

“Giống nhau.” Đàm Hữu không chút do dự trả lời.

“Nga.” Hạnh Gia Tâm tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào một hơi.

“Đêm nay chúng ta ở tại đây đi, dễ trả xe.” Đàm Hữu nói, “Sáng mai bắt xe trở về.”

Hạnh Gia Tâm lúc này mới nhớ tới hiện tại lái chiếc xe là của Thẩm Ức Tinh, nàng nhíu mày vỗ vỗ ghế dựa: “Chiếc này nhiều tiền?”

“Cái này không đắt, riêng xe 200 vạn đi.” (2 triệu)

“Vậy mua cái này.” Hạnh Gia Tâm nói.

Đàm Hữu dở khóc dở cười: “Đồ ngốc, mình nói không đắt, là bởi vì hôm nay trong đám xe kia không có chiếc nào là rẻ.”

“Huh?” Hạnh Gia Tâm nhìn cô.

“Cho dù cậu thật muốn mua xe, cũng không cần thiết mua mấy cái này, suy xét mục đích sử dụng chủ yếu, mình giúp cậu chọn chiếc thích hợp.”

“Mục đích sử dụng…” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Cho cậu lái.”

Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng.

Hạnh Gia Tâm chân tình thật cảm: “Như vậy cậu liền không cần lái xe của người khác.”

Đàm Hữu cảm thấy buổi tối hôm nay Hạnh Gia Tâm thật là khiến người cảm động lại thiếu đánh.

Về tới nội thành, Đàm Hữu tìm khách sạn gần nhất mở một gian phòng có giường đôi, sau đó phát địa chỉ cho Thẩm Ức Tinh.

Thẩm Ức Tinh trả lời thật sự mau: Cậu trực tiếp lái trở về đi, tôi qua hai ngày cho người đi lấy.

Đàm Hữu không do dự: Không cần, quá phiền toái. Tôi lúc này cũng chịu đựng không nổi, quá mệt nhọc.

Bên kia biểu hiện 'đang nhập' rất nhiều lần, cuối cùng mới phát tới mấy chữ đơn giản: Vậy cậu sớm một chút nghỉ ngơi.

Đàm Hữu thu di động, đi phòng tắm rửa mặt, trở về nằm liệt trên giường không thể nhúc nhích.

Không chỉ có thân thể mệt, còn tâm mệt, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn bên nhau, làm đầu cô mơ mơ màng màng, giống ngã ở trong đám mây.

Hạnh Gia Tâm ngồi ở trên mép giường của một cái giường khác, nhéo ngón tay nhìn cô, Đàm Hữu vốn dĩ muốn lại nói hai câu với nàng, nhưng đột nhiên, buồn ngủ giống như ngay cả miệng cũng mở không được.

Ngủ ngon…

Cuối cùng cô cũng không biết hai chữ này có phát ra âm hay không, liền giống như hôn mê mà chìm vào giấc ngủ.

Toàn bộ thế giới đều thật an tĩnh, an tĩnh giống như một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không có.

Khi Đàm Hữu lại lần nữa nghe được thanh âm, là từng tiếng “Ca, ca……” rất có tiết tấu.

Cô nỗ lực mở mắt ra, xoa vài cái mới làm thị lực khôi phục bình thường.

Trong phòng khách sạn nghìn bài một điệu, Hạnh Gia Tâm đang ngồi xổm trước cái bàn trà nhỏ, cầm cái dao nhỏ cắt quả cam.

“Ca”, một đao không cắt đứt, lại bổ một đao, “Ca”.

Đàm Hữu đột nhiên liền cười rộ lên, cô ngăn chặn thanh âm, nhưng nửa người đều run lên.

Cười đến choáng váng đầu, khi Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn cô, lại ngã xuống.

Giường thật đúng là thoải mái.

“Cậu ngủ tiếp một hồi đi.” Hạnh Gia Tâm quả thật chính là buồn ngủ liền kê gối đầu, “Đói thì nói mình có mua đồ ăn.”

“Cậu mua… cái gì?” Đàm Hữu nhắm mắt lại, thanh âm có chút không nhanh nhẹn, “Quả cam sao?”

“Mình còn mua quả bưởi đây.” Hạnh Gia Tâm cười nói, đuôi mắt giơ lên, đáng yêu lại giảo hoạt.

“U, muốn ăn quả bưởi…” Đàm Hữu lẩm bẩm một câu, trong óc bắt chước bộ dáng Hạnh Gia Tâm giở trò với quả bưởi lớn là cô, “Tối hôm qua cậu không…”

Nói đến thời gian, có dòng điện rõ ràng nhảy vào trong óc, Đàm Hữu lập tức bắn thân mình lên, hô to một câu: “Ngọa tào, mấy giờ!”

Hạnh Gia Tâm bị hoảng sợ, nửa quả cam dưới dao ục ục lăn đến một bên. Nàng cầm đao đứng lên, nhìn đồng hồ: “10 giờ rưỡi, còn sớm.”

“Đều 10 giờ rưỡi?” Đàm Hữu nhảy xuống giường, phát hiện trên người mình chỉ còn lại có chiếc áo thun bên người, “Buổi sáng 10 giờ rưỡi?”

“Đúng vậy, làm sao vậy? Cậu có việc gấp gì sao?”

“Không phải mình, là cậu đó!” Đàm Hữu chỉ vào nàng, “Hôm nay không phải cuối tuần, hôm nay cậu còn đi làm mà!”

Hạnh Gia Tâm ngẩn người, chặn lại: “Mình đã xin nghỉ.”

“Sao cậu có thể tùy tiện xin nghỉ chứ!” Đàm Hữu vội vã mà xoay chuyển ở trong phòng, cũng không biết xoay cái gì, “Tối hôm qua mình không có nói với cậu sao? Chúng ta hôm nay dậy sớm một chút, trước thời gian đi làm có thể chạy về Cửu Viện, cậu ở trên xe còn có thể ngủ tiếp một hồi…”

“Nghỉ một ngày cũng không có gì.” Hạnh Gia Tâm buông dao gọt hoa quả, đôi mắt chuyển theo Đàm Hữu, “Hôm nay không có hội nghị quan trọng, chính là thông thường…”

Nàng bị Đàm Hữu đánh gãy: “Sao có thể không có gì, không biết trì hoãn bao nhiêu chuyện.”

Hạnh Gia Tâm không nói, nàng nhìn Đàm Hữu, Đàm Hữu vốn không rảnh nhìn nàng, khắp nơi tìm quần áo.

“Trong ngăn tủ…” Hạnh Gia Tâm nhắc nhở một câu, Đàm Hữu kéo tủ quần áo ra tròng áo khoác lên, thuận tay cũng ném áo khoác của Hạnh Gia Tâm ra.

“Mau mặc vào, mình đi rửa mặt.”

Nói xong liền chạy vào phòng tắm, tiếng nước ào ào, Hạnh Gia Tâm nghe động tĩnh kia, cảm thấy cô không phải đang rửa mặt, mà là đang vả mặt.

Nàng có chút không hiểu được vì cái gì Đàm Hữu như vậy cấp, nếu thật là cấp nàng đi làm sự, kia nàng một cái đương sự đều thỉnh giả, hoàn toàn không cần thiết cấp.

Liên tưởng đến chuyện đêm qua, Hạnh Gia Tâm đáy lòng trầm xuống, đầy đầu đều bắt đầu suy đoán có phải Đàm Hữu lại muốn làm xã giao nguy hiểm không thể cho ai biết hay không.

Nàng nhìn chằm chằm quả cam đã cắt xong trên bàn, tựa như nhìn chằm chằm Đàm Hữu, cuối cùng giận quá sức, nhặt miếng lớn nhất, hung hăng cắn một ngụm.

Miệng đầy chất lỏng chua ngọt, cũng giống như quan hệ bao nuôi của nàng và Đàm Hữu, vào miệng thì chua, chính vị là ngọt, dư vị lại chát.

Đàm Hữu từ trong phòng tắm vọt ra, nước trên mặt cũng chưa lau khô, dọc theo mép tóc ướt dầm dề một vòng.

Cô chuẩn bị đi lấy di động trên bàn: “Chúng ta đi…”

Hạnh Gia Tâm hôn lên, nàng muốn cho Đàm Hữu cũng nếm thử hương vị này.

Nồng đậm hương quả cam, xông đến Đàm Hữu chợt tỉnh táo, lại lập tức phát ngốc.

Chân chính ra khỏi khách sạn, là ở một giờ sau.

Hạnh Gia Tâm cao hứng phấn chấn: “Chúng ta hiện tại trở về cũng không kịp thời gian đi làm buổi chiều.”

“Lái nhanh lên là được.” Đàm Hữu nói.

“Cậu không có xe.” Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô.

“Nga.” Đàm Hữu nhàn nhạt đáp một tiếng, giơ tay chụp ở trên cánh tay Hạnh Gia Tâm, tàn nhẫn mà nhéo một phen.

Xe của Thẩm Ức Tinh, cô thật là không định lái nữa.

Hôm nay nếu cô lái ra khỏi thành phố này, ngày mai Thẩm Ức Tinh có thể mang theo rượu tới Quất thành, thế nào cũng phải dò hỏi chuyện của cô và Hạnh Gia Tâm tới cùng.

Hắn cảm thấy hứng thú với cái gì nhất, Đàm Hữu luôn luôn rõ ràng.

Thấy cô thất thần, Hạnh Gia Tâm nhéo lại.

Nàng dùng lực có thể lớn hơn Đàm Hữu nhiều, Đàm Hữu biết như thế nào có thể làm đau nên không dùng bao nhiêu sức lực, Hạnh Gia Tâm lại không rõ ràng như vậy, khi nhéo lại chân tình thực lòng, đau đến Đàm Hữu nhe răng trợn mắt.

“Cậu không cần véo chỗ này.” Đàm Hữu xoa xoa cánh tay, “Quá đau.”

“Nga.” Hạnh Gia Tâm không có giác ngộ gì, cười hỏi cô, “Vừa rồi ăn no không?”

“Khụ…” Đàm Hữu giả ho một tiếng, xem xét chung quanh, thời gian này, bên ngoài khách sạn không có bao nhiêu người.

“Hỏi cậu đứng đắn mà.” Hạnh Gia Tâm giơ tay xoa xoa bụng cô, “Nơi này, no rồi sao?”

“Nơi nào cũng đều no rồi.” Đàm Hữu lấy tay nàng ra, nắm ở trong lòng bàn tay.

“Nga…” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Nhưng mình muốn uống trà sữa.”

“Cậu thật sự không trở về sao?” Đàm Hữu nhìn nàng, trịnh trọng mà hỏi.

“Thật không cần!” Hạnh Gia Tâm cũng không biết nên nói với cô như thế nào, “Chúng mình ngày thường làm việc không có quan trọng như cậu nghĩ, đại đa số thời điểm đều là ký lục số liệu lặp đi lặp lại, có thể vài thập niên cũng không ra được thành quả.”

“Lượng biến mới có thể khiến cho chất biến sao.” Đàm Hữu nói.

“Ngươi coi như ta hôm nay bị cảm thân thể không thoải mái.” Hạnh Gia Tâm vẫy vẫy tay, “Ta còn không thể thỉnh cái nghỉ bệnh sao?”

“Cậu đương nhiên có thể xin nghỉ, nhưng nguyên nhân xin nghỉ tốt nhất không phải vì việc nhỏ của mình, không đáng giá……” Đàm Hữu nói đột nhiên dừng một chút, cô nhìn thẳng Hạnh Gia Tâm, đôi mắt ngắm ngắm xuống, “Tối hôm qua cậu không phải nói cậu đến kì rồi sao?”

“A……” Hạnh Gia Tâm phát ra một thán từ, quay đầu nhìn về phía nơi khác.

“Vừa rồi là tốt à.” Đàm Hữu than ra một hơi thật dài, “Ngày hôm qua cậu không muốn à, nếu cậu không muốn có thể nói thẳng.”

“Mình nào có không muốn…” Hạnh Gia Tâm xoay người đá một viên đá nhỏ, “Mình chỉ là không muốn cậu dùng thái độ hoàn thành.”

“Mình nào có.” Đàm Hữu thanh âm thấp thấp.

“Ngày hôm qua cậu gấp như vậy.” Hạnh Gia Tâm thanh âm cũng thấp thấp.

“Mình sai rồi.” Đàm Hữu lại một lần xin lỗi, “Thật xin lỗi, về sau mình sẽ sắp xếp thời gian.”

“Không đúng.” Hạnh Gia Tâm xoay người nhìn cô, “Hẳn là về sau cậu có tình huống gì phải nói cho mình biết.”

Đàm Hữu do dự, Hạnh Gia Tâm bẹp miệng: “Bằng không mình cũng không nói cho cậu, có người khi dễ mình mình cũng không nói, theo dõi mình mình cũng không nói, quấy rối tình dục mình mình cũng không nói cho cậu biết…”

Càng nói càng nghiêm trọng, Đàm Hữu tiến lên một bước bưng kín miệng nàng: “Rồi rồi, về sau mình đều nói cho cậu biết. Cậu phải chú ý an toàn của bản thân, có nguy hiểm thì báo nguy liền…”

Hạnh Gia Tâm chớp đôi mắt nhìn cô, Đàm Hữu thở dài, bổ sung nói: “Và tìm mình.”

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc cười rộ lên.

Có Đàm Hữu bảo đảm, Hạnh Gia Tâm kiên định một nửa.

Nàng chậm rì rì mà kêu xe, khi tài xế điện thoại lại đây, nàng còn thập phần ôn nhu nói: “Ngài từ từ tới, chúng tôi không vội.”

Đàm Hữu ngắm nàng một cái, cảm thấy Hạnh Gia Tâm tựa như đứa nhóc trung học ấu trĩ đang trốn học.

Thật ra tài xế không có khả năng chạy chậm, người ta còn muốn chạy mấy nhiều đơn kiếm tiền, cho nên thời gian bao lâu đến, thì vẫn bấy nhiên thời gian.

Hạnh Gia Tâm nhìn đồng hồ, bẹp bẹp miệng, Đàm Hữu vừa tức vừa buồn cười, lôi kéo nàng lên xe, cửa xe đóng lại, nói với tài xế: “Bác tài, ngài chậm rãi lái, chúng tôi không vội.”

Rõ ràng đang trêu chọc Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm dựa dựa đến trước mặt Đàm Hữu, giơ tay nắm nội sườn của cánh tay cô.

“Đừng dùng sức.” Đàm Hữu bị nàng nhéo đến có chút khẩn trương.

Hạnh Gia Tâm liền cười, không dùng lực cũng không buông tay, cứ như vậy đơn thuần trực tiếp mà uy hiếp cô.

“Đồ ngốc.” Đàm Hữu cười rộ lên.

Xe vững vàng mà chạy, tuy rằng buổi sáng thức dậy trễ, nhưng thời gian thần kinh căng thẳng quá dài, Đàm Hữu vẫn dần dần mà buồn ngủ lên.

Hạnh Gia Tâm dựa gần cô, rất nhanh đã nhận ra cô buồn ngủ, đột nhiên ngồi thẳng người, đưa bả vai chạm chạm đầu Đàm Hữu.

“Huh?” Đàm Hữu quay đầu nhìn nàng.

“Dựa vào mình.” Hạnh Gia Tâm nhún nhún vai, “Ngủ một hồi.”

Đàm Hữu ngăn không được mà cười, mặc kệ lúc hai người ở bên nhau xảy ra mâu thuẫn bao lớn, xấu hổ cỡ nào, tình tố rất nhỏ lưu động giữa hai người, đều là ngọt.

Loại ngọt này, ấm đến giống như mặt trời, lại mềm mại giống lưu sa, một chân vói vào, liền không nhổ ra được, cũng không muốn nhổ.

Đàm Hữu trượt xuống, để khi chính mình dựa Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm không cần dùng sức thẳng sống lưng.

Bả vai Hạnh Gia Tâm tròn tròn nho nhỏ, khi đầu đáp lên, cũng không phải quá thoải mái, nhưng mùi hương lượn lờ, Hạnh Gia Tâm lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà chụp đánh ở trên người cô, cái này làm cho Đàm Hữu say mê.

“Mình ngủ đây…” Đàm Hữu nhu nhu nhuyễn nhuyễn mà nói.

“Ngủ đi, mình ở đây.” Hạnh Gia Tâm nhu nhu nhuyễn nhuyễn mà trả lời, “Không cần lo lắng, tới sẽ kêu cậu.”

Đàm Hữu liền thật sự không lo lắng, Hạnh Gia Tâm cũng chỉ là trước đó có vấn đề về giao lưu với người khác, khuyết thiếu kinh nghiệm kết giao và một ít thường thức trong sinh hoạt lao động, cái đầu thông minh như vậy, xem thời gian và địa điểm vẫn không thành vấn đề.

Một giấc này Đàm Hữu tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, sợ ép tới thân mình Hạnh Gia Tâm tê rần, lại luyến tiếc rời đi cái ôm ấp dịu dàng này, không biết thay đổi bao nhiêu tư thế.

Chờ phong cảnh ngoài cửa sổ xe bắt đầu trở nên quen thuộc, Đàm Hữu híp mắt gối lên trên đùi Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm thấy lông mi cô rung động, liền cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừm.” Đàm Hữu lười nhác mà đáp một tiếng.

“Mau tới rồi.” Hạnh Gia Tâm nói, “Đã qua quảng trường nhân dân.”

Hạnh Gia Tâm nói như vậy, Đàm Hữu liền biết, nàng nói sắp tới rồi, là sắp đến nơi nào.

Đàm Hữu có chút kinh ngạc, trở lại Quất thành, Hạnh Gia Tâm thế nhưng không phải nghĩ kéo cô đi biệt thự Nguyệt Hồ sung sướng dính lấy nhau, mà là đưa cô về nhà, trở lại nơi cô công tác sinh hoạt.

Khi xe dừng lại, là ở cửa trung tâm thương mại cách phòng cho thuê không đến 500 mét.

Khi Đàm Hữu xuống xe, Hạnh Gia Tâm thậm chí ngăn cản đỉnh đầu cho cô, sợ cô đụng vào.

Đàm Hữu nhịn không được cười, nói với nàng: “Cậu tin hay không, mình nhắm mắt lại xuống xe, cũng sẽ không đụng.”

“Tin.” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Mục đích chính của mình là vì làm cậu hiểu rõ, mình đang che chở cậu.”

“Cái gì?” Nàng dùng từ làm Đàm Hữu ngẩn người.

“Che chở.” Hạnh Gia Tâm gợi lên khóe môi cười, “Che chở, nghe không hiểu sao?”

“Nghe hiểu được.” Đàm Hữu nói, “Nhưng đối tượng thông thường để dùng từ này, không nên là trẻ em hoặc là hoa tươi sao?”

Hạnh Gia Tâm chu miệng: “Cậu ở trong mắt mình chính là con nita và hoa tươi.”

“A…” Đàm Hữu bị buồn nôn nửa ngày nói không nên lời.

Hai người ai cũng chưa nói kế tiếp đi nơi nào, cứ như vậy lẳng lặng, lại ám lưu dũng động mà cùng nhau đi dọc theo lề đường.

Mùa xuân ở Quất thành thật ngắn ngủi, thời tiết đã dần dần nóng lên, mặt trời chói lọi, chiếu vào trên mặt Hạnh Gia Tâm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đàm Hữu đi hai bước liền nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, nhìn nhìn, liền sẽ luyến tiếc chia lìa.

Vì thế khi quẹo cua là có thể nhìn đến vị trí cửa tiểu khu cô đang thuê phòng, Đàm Hữu kéo lại tay Hạnh Gia Tâm, hỏi nàng: “Cậu có muốn…”

Muốn làm gì, thật ra trong đầu còn không có nghĩ kỹ.

“Muốn hay không…” Cô lại lặp lại một lần, cho chính mình thời gian tự hỏi.

Hạnh Gia Tâm nhìn cô, tinh tế đuôi lông mày khơi mào: “Xem điện ảnh?”

“Ai!” Đàm Hữu vỗ chân, “Đúng! Xem điện ảnh!”

Hạnh Gia Tâm hỏi: “Gần đây có rạp chiếu phim sao? Dạo này cậu có bộ phim nào muốn xem không?”

“Vừa rồi trung tâm thương mại kia có rạp chiếu phim, điện ảnh… Ừ… Cái kia gọi là gì đây……” Đàm Hữu vừa nói vừa móc di động.

Hạnh Gia Tâm chờ cô.

Đàm Hữu lôi kéo cánh tay nàng, ý bảo nàng đi trước: “Để xem có phim gì…”

Hạnh Gia Tâm cũng móc ra di động, phủi đi vài cái, đột nhiên nói: “Mình muốn xem bộ phim này.”

“Cái gì?” Đàm Hữu thò lại gần nhìn, “Chỉ Tượng Tình Khiêu?”

“Ừ.” Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.

Đàm Hữu xem di động mình: “Cậu xem ở đâu vậy? Sao mình tìm không ra?”

“Phim cũ, không có công chiếu rộng rãi.” Hạnh Gia Tâm nói.

“Vậy xem thế nào?” Đàm Hữu nhìn nàng.

Hạnh Gia Tâm quơ quơ di động: “Rạp chiếu phim tư nhân.”

Đừng nói rạp chiếu phim tư nhân gì đó, ngay cả rạp bình thường Đàm Hữu cũng rất ít vào.

Việc xem điện ảnh này, tuy rằng cô cách thời gian cũng sẽ có bộ phim muốn xem, nhưng một mình vào rạp chiếu phim luôn quá xấu hổ.

Trong sinh hoạt của cô, rất khó tìm đến người có thể cùng cô cùng đi rạp chiếu phim, mọi người đều vì sinh kế bận rộn bôn ba, có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, tốn cũng không ít tiền vé để xem thứ không có ích lợi gì như vậy, quá lãng phí lại quá xa xỉ.

Nhưng cùng Hạnh Gia Tâm vào rạp chiếu phim, liền thoải mái an tâm.

Cô gái tốt như vậy sinh hoạt ở thế giới coi trọng tinh thần, tất cả văn hóa nghệ thuật, khoa học triết học, đều cùng tồn tại.

Đàm Hữu đi vào phòng của rạp chiếu phim tư nhân, còn đang suy nghĩ chuyện trừu tượng như vậy.

Chờ Hạnh Gia Tâm lôi kéo cô ngồi vào sô pha mềm mại, ánh đèn phòng nháy mắt mất đi, hắc ám cùng quang ảnh cùng nhau buông xuống, suy nghĩ của Đàm Hữu đột nhiên chạy hết.

Cô gái xinh đẹp bên người căn bản không nhìn màn ảnh, nàng nhìn chằm chằm sườn mặt của Đàm Hữu, ngón tay đan xen, đầu ngón tay vòng tới vòng lui, như có như không trêu chọc.

Yết hầu của Đàm Hữu có chút khô, bưng lên ly Coca mới vừa mua uống một ngụm lớn, sau đó tìm đề tài hỏi nàng: “Bộ phim này, tên là gì?”

“Chỉ Tượng Tình Khiêu, không xem như phim điện ảnh, mà là phim truyền hình.” Hạnh Gia Tâm gằn từng chữ một, dứt khoát mở ra lòng bàn tay của Đàm Hữu, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay cô.

“Mình, mình biết rồi…” Viết đến chữ thứ ba, Đàm Hữu đã não bổ xong cốt truyện rồi.

Phong cách trên màn ảnh lại không phải kiều diễm giống như cô tưởng. Sắc điệu ủ dột, phối nhạc có chút khiêu thoát, đang kể một câu chuyện với tiết tấu vô cùng chặt chẽ.

Trong phòng chỉ có hai nàng, nhưng Đàm Hữu vẫn là ép giọng rất thấp: “Đó có phải xem thật lâu mới hết?”

“Không lâu,” Hạnh Gia Tâm ở trong ánh đèn chớp nháy thấy được cô, gợi lên khóe môi, “Nhưng cũng đủ làm xong chuyện mình muốn làm.”

______________

Tui thề tui không biết Bánh quy muốn làm gì trong rạp phim =)))

Chỉ biết sao khi ra khỏi rạp thì Đàm Hữu cũng no bụng ?