Hữu Thủy Vong Xuyên

Chương 30




Đêm dần sâu, cùng phụ mẫu ngụ tại một gia khách *** nhưng Trường Tiếu lại hoàn toàn không cảm thấy muốn ngủ. Y cầm thanh trúc ký, úp người nằm trên bàn, chán đến muốn chết mà *** đâm những giọt sáp chảy dài trên thân nến.

Ngày mai y phải cùng phụ mẫu trở về Tô Châu rồi, tuy rằng đã cùng phụ thân thương lượng quá, làm nũng quá, thậm chí là nổi giận quá, nhưng y lại không thể khiến phụ thân đồng ý cho mình lưu lại.

Mặc kệ thế nào, ngày mai ngươi muốn trở về cũng phải trở về, không muốn trở về cũng phải trở về! Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi cùng tên hỗn tiểu tử họ Bạch kia ở cùng nhau!

Từ trong lời nói của phụ thân, y có thể cảm nhận được phẫn hận của phụ thân đối với Bạch Thanh Ẩn. Tuy rằng biết phụ thân là vì Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ mình mới phẫn nộ như thế, nhưng từ phong thư mà Ngưng Sương tỷ gửi lại, hoàn toàn có thể thấy rõ tỷ tỷ căn bản không hề hận Bạch Thanh Ẩn. Hơn nữa không biết vì cái gì, nghe được chuyện Bạch Thanh Ẩn cô phụ tỷ tỷ của mình thì, y cũng không thấy có gì buồn bực, tổng cảm giác, cả hai người họ không ở cùng nhau có lẽ đều là tốt đối với cả hai.

Sở dĩ y muốn ở lại bên cạnh Bạch Thanh Ẩn, là bởi vì y vẫn chưa rõ ràng lý giải được cảm giác của mình đối với Bạch Thanh Ẩn là cái gì đi…

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên mà y trông thấy là Bạch Thanh Ẩn, rõ ràng không nhớ rõ huynh ấy là ai, lại sinh ra cảm giác quen thuộc phi thường mãnh liệt đối với huynh ấy, cho nên y mới không sinh ra cảm giác sợ hãi đối với một người vốn dĩ hoàn toàn xa lạ, ở bên cạnh Bạch Thanh Ẩn, làm cho y thực an tâm.

Cảm giác đó, thực sự rất kỳ diệu….

Ở bên cạnh Bạch Thanh Ẩn thì, có một dạng thỏa mãn rất lạ, tựa như có cái gì đó bổ khuyết thân thể hư không từ rất lâu của mình, để rồi sau đó, khi không thể không tách ra thì, lại vì thế mà cứ cảm giác thiếu mất một thứ gì đó, khiến cho tâm tình không thể nào yên ổn được.

Vì cái gì nhỉ?

Vì cái gì nhỉ…

“Chi nha!”

Cửa sổ bị mở ra, Trường Tiếu vốn đang nằm gục trên bàn bỗng giật mình, tiếp đó liền đứng dậy, lại trông thấy từ bên ngoài cửa sổ có một bóng đen xông vào.

“Ai!?”

“Suỵt!”

Thanh âm cảnh giới của Trường Tiếu lập tức đưa đến một tiếng khẽ suỵt của người nọ, Trường Tiếu tập trung nhìn lại, thấy được trước mắt, là Bạch Thanh Ẩn mặc y phục dạ hành.

“Bạch đại ca!?”

Trường Tiếu hai mắt sáng ngời, nhịn không được hưng phấn xông đến.

Trường Tiếu đột ngột nhiệt tình như thế làm cho Bạch Thanh Ẩn thụ sủng nhược kinh, vững vàng tiếp được Trường Tiếu, lại đồng thời bởi vì nhớ đến lý do đến đây mà nhanh chóng đẩy ra thân thể của Trường Tiếu vừa mới tiếp cận mình.

“Bạch đại ca?”

Trường Tiếu vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Thanh Ẩn, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thanh Ẩn nghiêm túc như thế.

Bạch Thanh Ẩn cẩn thận nhìn gương mặt đám chìm trong ánh nến nhàn nhạt của Trường Tiếu, thật lâu thật lâu sau, mới dùng thanh âm thuần hậu thấp giọng nói “Trường Tiếu, nghe Bạch đại ca nói một chuyện.”

“Ân.” bởi vì vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Thanh Ẩn, Trường Tiếu bất giác liền nghe theo mà gật đầu.

“Có thể đệ đã quên nguyên nhân khiến cho đệ cùng tỷ tỷ tách ra. Nhưng là đệ hãy nhớ kỹ, trong chuyện này đệ không có sai, sai tất cả đều là do ta, là bởi vì không cản được mình mà yêu đệ, lại bị tỷ tỷ đệ biết được chuyện này.”

Trường Tiếu kinh ngạc trừng to hai mắt, dưới ánh nến nhợt nhạt chiếu rọi, y nhìn thấy từ ánh mắt trong ánh mắt của Bạch Thanh Ẩn, dần dần xuất hiện nhu tình…

“Bạch đại ca…”

“Trường Tiếu, ta biết chuyện này khiến đệ rất khiếp sợ, nhưng ta không muốn gạt đệ.” Trường Tiếu bởi vì khiếp sợ quá đỗi mà bị vây trong trạng thái ngẩn ra, Bạch Thanh Ẩn thấy như thế, lại nghĩ đến Trường Tiếu sẽ giống như lúc trước vậy cự tuyệt chính mình, trên mặt chợt ẩn ẩn một tầng đau xót “Lần này ta đến, chủ yếu là muốn nói cho đệ biết, ta yêu đệ, ta không thể ở cùng với người mà ta không yêu được, cho dù người kia có là tỷ tỷ của đệ đi nữa, nhưng mà ta cũng sẽ không vì như vậy mà buông ra người mà ta vốn dĩ yêu, mặc kệ đệ ở nơi nào đi nữa, Trường Tiếu, ta đều sẽ nghĩ tấn biện phấp để được ở cạnh đệ.”

“Trường Tiếu…”

Bạch Thanh Ẩn không tự chủ được, vươn tay ôm lấy gương mặt Trường Tiếu, một lần lại một lần nhìn thật kỹ, tựa như muốn đem diện mạo của y khắc sâu vào đầu mình.

“Đệ yên tâm, ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn đệ nữa, cũng sẽ không miễn cưỡng đệ chấp nhận ta. Ta cái gì cũng đều không làm, chỉ đứng tại một chỗ có thể trông thấy được đệ, chúc phúc cho đệ, bảo hộ đệ, tiếp tục yêu đệ, cho dù ngày sau đệ thú thê sinh tử, ta cũng sẽ yên lặng mà nhìn đệ.”

Bạch Thanh Ẩn trong mắt hàm chứa lệ quang, sau đó, hắn lưu luyến không tha mà buông hai tay ra.

“Lời ta muốn nói với đệ chỉ có bấy nhiêu, ta không cầu đệ đáp lại, chỉ cầu đệ biết ta yêu đệ…”

Chỉ cầu đệ biết…

Không biết vì cái gì, những lời này tựa như kinh đào hãi lãng bốc lên từ đáy lòng Trường Tiếu, một câu kia, tựa như mờ mịt lại thực thống khổ, giống như là y đã từng trải qua, như thế chân thật cùng khắc cốt minh tâm.

Bạch Thanh Ẩn buông ra Trường Tiếu, từng bước lui về phía sau.

“Trường Tiếu, ta đi đây, đệ bảo trọng.”

Nói xong, Bạch Thanh Ẩn xoay người, muốn theo cửa sổ nhảy ra rời đi. Trường Tiếu bừng tỉnh lại, chợt hô to một tiếng đừng rồi, mạnh xông về phía trước ôm chặt lấy hắn.

“Trường Tiếu?”

Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc nhìn hai tay đang gắt gao ôm chặt lấy mình.

“Bạch đại ca, huynh không cần đi…”

Trường Tiếu chôn mặt trên lưng Bạch Thanh Ẩn, thanh âm như khóc nặng nề phát ra.

“Trường Tiếu…” nghe lời cầu xin phát ra từ nội tâm của người mình yêu, tâm có làm bằng sắt cũng sẽ hóa xuân thủy, Bạch Thanh Ẩn ngực quặn đau, cầm lấy hai tay Trường Tiếu, xoay mặt lại đối mặt với y.

“Trường Tiếu, đệ thật sự đồng ý cho ta lưu lại sao?”

Bạch Thanh Ẩn thật cẩn thận nâng gương mặt Trường Tiếu lên, thấy được đôi mắt hàm chứa lệ của y, không khỏi một trận đau lòng.

Trường Tiếu rũ mi mắt, một giọt lệ lặng lẽ từ khóe mắt tràn ra “Tuy là đệ vẫn chưa hiểu rõ cảm giác đối với huynh… Nhưng là, đệ không muốn huynh rời đi như vậy…”

“Nếu như đệ nghĩ như vậy…” Bạch Thanh Ẩn thở dài một tiếng, dùng sức ôm lấy hắn “Ta đây sẽ không rời đi nữa…”

“Bạch Thanh Ẩn, ngươi mơ tưởng!”

____________________

Đại môn cũng tùy theo giọng nói nọ mà bật ra, Trịnh Kỳ Uyên không biết từ bao giờ đứng ở ngoài cửa, nghe thấy những lời này, vẻ mặt hết sức phẫn nộ.

“Ta đã cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi xuất hiện trước mặt Trường Tiếu bất cứ lần nào nữa, ngươi nếu không nghe, thì đừng trách lão phu không lưu tình!” Trịnh Kỳ Uyên lớn tiếng nói, dứt lời liền huy kiếm trong tay hướng Bạch Thanh Ẩn chém đến.

Bạch Thanh Ẩn đẩy Trường Tiếu hộ ở sau lưng, đã muốn làm tốt chuẩn bị phải chịu một kiếm này, nhưng ở một khắc kiếm của Trịnh Kỳ Uyên chuẩn bị chém đến, Trường Tiếu lại bật lên chắn trước mặt hắn.

“Tiếu Nhi!”

“Trường Tiếu!”

Bạch Thanh Ẩn cùng Trịnh Kỳ Uyên cùng lúc hô to, Trịnh Kỳ Uyên vội vàng thu kiếm trong tay lại, mới không làm Trường Tiếu bị thương.

Trường Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị không sợ hãi nhìn phụ thân, hai tay chắn ngang che trước người Bạch Thanh Ẩn.

“Trịnh Trường Tiếu, ngươi làm cái gì vậy!?”

Trịnh Kỳ Uyên vươn tay chỉ, bởi vì giận dữ công tâm khiến cho tay hắn run rẩy, hắn nghiêm khắc chất vấn Trường Tiếu.

“Phụ thân!”

Ánh mắt Trường Tiếu rất nhanh liền đọng lệ, hai mắt ướt đẫm nhìn phụ thân mình, đói với phụ thân nói “Nếu người muốn đả thương Bạch đại ca, vậy người giết hài nhi trước đi!”

Trịnh Kỳ Uyên vừa nghe, thân thể lại kịch liệt run lên vài cái, hắn trừng mắt khó có thể tin nhìn nhi tử.

“Ngươi đáng nói cái gì…” Trịnh Kỳ Uyên thanh âm run rẩy “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Hài nhi biết, phụ thân, hài nhi đã mười lăm tuổi, người nói mười lăm tuổi đã là đại nhân có thể tự mình quyết định sự tình, không phải sao?”

Trịnh Kỳ Uyên nhìn Trường Tiếu, lại dời ánh mắt gắt gao nhìn Bạch Thanh Ẩn tựa như người nọ là kẻ thù bất cộng đái thiên, cuối cùng cắn răng xuất lời nói ngoan độc “Bạch Thanh Ẩn, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức biến mất cho ta, lần sau ngươi còn dám xuất hiện, ta trực tiếp chặt đầu ngươi!”

“Trịnh——”

Nhìn Trịnh Kỳ Uyên lúc trước từng xem mình như tri kỷ, nay bởi vì chuyện tình của Ngưng Sương cùng Trường Tiếu mà cừu thị chính mình, Bạch Thanh Ẩn trong lòng cũng không chịu nổi, vốn dĩ muốn mở miệng giải thích cái gì, lại bị Trịnh Kỳ Uyên ngay lập tức đánh gảy.

“Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, ngươi mai đi cho ta, hơn nữa từ nay về sau cũng không được phép xuất hiện trước mặt Trường Tiếu một lần nào nữa——”

“Phụ thân!”

“Thực xin lỗi, ta làm không được!”

Trường Tiếu vội vàng kêu lên cùng lời của Bạch Thanh Ẩn cơ hồ đồng thời vang lên, Trịnh Kỳ Uyên không để ý đến nhi tử, chỉ giận dữ cầm kiếm trong tay chỉ về phía Bạch Thanh Ẩn.

“Ngươi nói cái gì?”

“Thực xin lỗi, Trịnh lão gia, ta không thể rời đi Trường Tiếu được. Trừ phi chính Trường Tiếu bảo ta rời đi, nếu không cho dù chết ta cũng sẽ không rời đi. Trịnh lão gia, ở trước mặt Trường Tiếu, ta trịnh trọng nói cho ngài nghe một lần nữa, ta yêu Trường Tiếu.”

“Bạch Thanh Ẩn!”

Trịnh Kỳ Uyên nghe vậy, không thể nào nhẫn nhịn được nữa, lần thứ hai huy kiếm trong tay thề giết chết nam nhân phụ lòng nữ nhi của hắn, hơn nữa lại còn nói yêu nhi tử của hắn.

Bạch Thanh Ẩn không trốn cũng không tránh, Trường Tiếu khóc chắn trước mặt hắn.

“Phụ thân!”

“Ngươi tránh ra!”

“Không phụ thân, hài nhi không tránh… Phụ thân, người buông tha Bạch đại ca đi!”

Trường Tiếu giữ chặt lấy tay cầm kiếm của phụ thân, khóc quỳ xuống.

“Trường Tiếu!?”

Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc nhìn Trường Tiếu vì mình mà quỳ xuống.

Hắn không hề nghĩ đến, Trường Tiếu lại có thể vì hắn mà làm đến như vậy.

Trịnh Kỳ Uyên liên tục lui về phía sau vài bước, hắn cũng không nghĩ tới, không nghĩ tới Trường Tiếu sẽ vì Bạch Thanh Ẩn mà quỳ xuống cầu xin, dẫu cho trong mắt hắn, Trường Tiếu vẫn chỉ còn là một hài tử không hơn kém, nhưng giờ phút này, trên mặt Trường Tiếu lại mang theo loại cảm tình mà hắn hoàn toàn xa lạ…

Trịnh Kỳ Uyên chậm rãi buông kiếm trong tay, hắn chậm rãi cúi đầu, tựa như lập tức già đi vài tuổi, hắn trầm giọng đối với Bạch Tahnh Ẩn nói “Ngươi đi… trước khi ta giết ngươi, đi mau.”

Bạch Thanh Ẩn không rời đi, thậm chí còn không nhấc chân dù chỉ một chút, hắn nhìn Trường Tiếu quỳ dưới đất, cũng chậm rãi quỳ xuống.

Hắn nói “Trịnh lão gia, ta biết ngài hận ta, ta đến giờ phút này vẫn không có cách nào bù lại sai lầm cho các người. Ta không dám cầu xin ngài tha thứ cho ta, nhưng ta vẫn muốn nói, lúc này đây ta là thật tâm với Trường Tiếu, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không bỏ đệ ấy.”

“Bạch đại ca?”

Trường Tiếu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn biểu tình kiên nghị trên mặt Bạch Thanh Ẩn.

Bạch Thanh Ẩn nhìn y, ảm đạm cười “Ta sẽ không rời bỏ đệ, Trường Tiếu. Dẫu cho có chết dưới kiếm phụ thân đệ, nhưng có thể chết trước mặt đệ, ta cũng không hối tiếc.”

“Bạch đại ca…” nước mắt Trường Tiếu từng giọt từng giọt lăn dài, sau đó kềm lòng không được gục đầu lên vai hắn.

“Các ngươi…” Nhìn thấy cả hai người bọn họ dựa vào nhau, trong mắt Trịnh Kỳ Uyên chợt hiện lửa giận, hắn xông lên một phen đẩy ra hai người.

“Tiếu Nhi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì sao? Giả như ta có thể tha thứ chuyện tên tiểu tử Bạch Thanh Ẩn này phụ tình Sương nhi, nhưng ta cũng không thể chấp nhận nhi tử của ta yêu một tên nam nhân!”

Trịnh Kỳ Uyên đối mặt Bạch Thanh Ẩn, một lần nữa huy kiếm trong tay.

“Cha——”

Dưới tiếng thét dài tê tâm liệt phế của Trường Tiếu, kiếm trong tay Trịnh Kỳ Uyên mau lại ngoan hạ xuống, nhưng cuối cùng, lại đâm vào một khối mộc bản bên cạnh thân sườn Bạch Thanh Ẩn.

Trường Tiếu kinh hồn chưa định, lệ đã lã chã rơi, Trịnh Kỳ Uyên gắt gao nhìn Bạch Thanh Ẩn, mà Bạch Thanh Ẩn dù cho suýt nữa mệnh tang dưới kiếm, trong ánh mắt vẫn không hiển chút sợ hãi.

“Ngươi vì cái gì không trốn?”

Thật lâu sau, Trịnh Kỳ Uyên thấp giọng chất vấn.

“Ta nói rồi, sẽ không rời bỏ Trường Tiếu.” Bạch Thanh Ẩn nhìn thẳng vào sâu trong ánh mắt Trịnh Kỳ uyên.

Trịnh Kỳ Uyên dùng sức rút thanh kiếm bị đâm thật sâu vào mộc bản ra, Trường Tiếu sợ hãi hắn thật sự sẽ làm bị thương Bạch Thanh Ẩn, vội vàng dùng thân mình xông lên chắn trước mặt Bạch Thanh Ẩn, trong ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên, phản xạ hình ảnh gương mặt bị lệ làm ướt đẫm của y.

Trịnh Kỳ Uyên nhìn chằm chằm cả hai người, nhìn một lúc, mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng “Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào?”

Nhìn thấy nhi tử mặc kệ là chuyện gì cũng đều dính lấy bên cạnh mình giờ phút này lại như thế che chở cho người khác, tâm tình Trịnh Kỳ Uyên thực sự phi thường phức tạp, tuy rằng trong lòng ẩn ẩn mang theo một tia hận ý đối với Bạch Thanh Ẩn từng khiến nữ nhi Ngưng Sương bị thương tổn, nhưng càng nhiều hơn khi thấy Trường Tiếu như thế che chở hắn, nội tâm khí chịu giống như mất mác cái gì vậy.

Nhưng là, bất kể như thế nào, đối mặt với Trường Tiếu liều lĩnh phải chắn trước mặt Bạch Thanh Ẩn, cùng với Trường Tiếu bởi vì Bạch Thanh Ẩn mà không tiếc chọc giận mình, hắn hiểu được, cuối cùng người phải thỏa hiệp là hắn.

Cho dù hắn có thể giết Bạch Thanh Ẩn, nhưng hắn cũng không thể gây tổn thương cho nhi tử mình dù là một cọng tóc, đây là thiên tâm cùng sủng nịch mà phụ thân dành cho nhi tử.

Nhìn thấy thái độ Trịnh Kỳ Uyên có chút dịu đi, Trịnh Trường Tiếu liếc mắt nhìn Bạch Thanh Ẩn bên cạnh một cái, nói “Phụ thân, hài nhi muốn ở bên cạnh Bạch đại ca…”

“Tuyệt đối không được!”

Trịnh Kỳ Uyên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp kiên quyết phản đối.

“Phụ thân…” nước mắt Trường Tiếu lại nhất nhất hạ xuống, y nắm chặt tay Bạch Thanh Ẩn, nói như uy hiếp “Cho dù người không cho phép, hài nhi cũng sẽ tự mình nghĩ biện pháp được ở bên cạnh Bạch đại ca, cho dù cùng huynh ấy chết cũng không sao cả.”

“Ngươi không sợ ta không nhận ngươi là nhi tử!?” nghe thấy lời này của y, trong lòng Trịnh Kỳ Uyên hung hăng quặn một chút, không nghĩ đến lại có một ngày phải đối mặt với nhi tử mà mình sủng nịch nhất lại vì kẻ khác mà uy hiếp mình.

Lời này của Trịnh Kỳ Uyên khiến Trường Tiếu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, y cùng thủ lau đi nước mắt càng lúc càng nhiều trên mặt, nhẫn tâm nói “Phụ thân, hài nhi hi vọng có thể cả đời làm hài tử của người, nhưng nếu phụ thân không muốn nhận bất hiểu tử hài nhi đây, hài nhi cũng không thể nói gì hơn nữa!”

“Ngươi, ngươi…”

Trịnh Kỳ Uyên phát run cả người, hắn cơ hồ không đứng vững được nữa, nhìn gương mặt kiên quyết của Trường Tiếu, lại liếc sang Bạch Thanh Ẩn nhìn Trường Tiếu thì trong đáy mắt vô tận đau tiếc, kiếm trong tay bất giác lạch cạch rơi xuống mặt đất.

Không khí lúc này cương ngưng, không ai nói lời nào, thậm chí hô hấp chỉ cần lớn một chút giống như sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều đang chờ đợi, đều đang kiên trì, nhưng… trước nhất đánh vỡ giờ khắc yên lặng này, vẫn là Trịnh Kỳ Uyên.

Hắn thâm hút một hơi, làm một cái quyết định. Hắn nhìn thẳng vào hai người quỳ trước mặt, trầm giọng nói “Năm năm… ta cho các ngươi thời gian năm năm… Trong năm năm này, các ngươi không được phép gặp mặt, cũng không thể liên hệ bằng bất cứ cách nào. Năm năm sau, nếu các ngươi vẫn còn muốn cùng đối phương cùng nhau—— ta không còn lời nào để nói. Nhưng là trong năm năm kỳ hạn, nếu như một bên thay lòng đổi dạ hoặc là thú kẻ khác, các ngươi liền vĩnh viễn không thể gặp nhau nữa. Các ngươi, có thể tuân thủ làm được sao? Đây là nhượng bộ duy nhất ta có thể chấp nhận, nếu không, dù cho là phế đi hai chân của Tiếu nhi, ta cũng sẽ không để cho Tiếu nhi theo ngươi!”

Trịnh Kỳ Uyên nhượng bộ khiến Bạch Thanh Ẩn cùng Trường Tiếu nhìn nhau.

Bạch Thanh Ẩn cũng là thương nhân, hắn hiểu rõ vì cái gì Trịnh Kỳ Uyên làm ra hi sinh như vậy, cũng như nếu muốn đạt được thứ mong muốn nhất cùng quý giá nhất mà không hi sinh bất cứ gì là hoàn toàn không có khả năng. Hiện tại, chỉ có một cơ hội duy nhất, hắn hẳn là nên nắm chắc, cũng nên có chuẩn bị.

Bạch Than Ẩn dứng lên trước hết, sau đó chậm rãi kéo Trường Tiếu dậy.

“Ta hiểu được.”

Bạch Thanh Ẩn nói với Trịnh Kỳ Uyên như thế rồi, sau đó nhìn Trường Tiếu nói “Trường Tiếu, năm năm, đệ nguyện ý chờ ta sao?”

Trường Tiếu nhìn Bạch Thanh Ẩn, ngay lúc phụ thân muốn thương tổn hắn thì, y tựa hồ hiểu được bản thân đối với hắn là loại tình cảm gì, mà giả như y vẫn hoàn toàn chưa hiểu rõ được, y cũng biết một điều, y hoàn toàn không muốn cùng Bạch Thanh Ẩn tách ra, chỉ muốn, mãi mãi ở cạnh nhau.

Trường Tiếu nhịn lệ, gật gật đầu nói “Bạch đại ca, đệ chờ.”

Được đến lời bảo chứng của Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn mới buông tâm mà nhìn sang Trịnh Kỳ Uyên vẫn chằm chằm nhìn mình, nói “Trịnh lão gia, ta đồng ý tuân thủ ước định, hiện tại từ biệt, năm năm sau ta sẽ đến đón Trường Tiếu.”

Trịnh Kỳ Uyên không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Biết vẫn không thể nào nhận được Trịnh Kỳ Uyên tha thức, Bạch Thanh Ẩn mím môi, chua xót cười cười, không nói lời nào nữa.

Tuy rằng chỉ là lời nói miệng, hắn cũng không thể đảm bảo đến cuối cùng Trịnh Kỳ Uyên có thể thực sự đồng ý hắn cùng Trường Tiếu ở bên nhau không, nhưng là, hiện tại hắn không muốn Trường Tiếu khó xử giữa việc lựa chọn phụ thân cùng mình, hắn tình nguyện lựa chọn tin tưởng.

Không phải sao? Vốn căn bản không dám hi vọng xa vời có được tình yêu của Trường Tiếu, hiện tại Trường Tiếu như thế che chở mình, cũng đã nói nguyện ý chờ mình, bản thân còn có cái gì có thể cầu xa hơn nữa chứ? Vốn dĩ đã quyết định chuẩn bị cả đời chỉ có thể yên lặng bảo hộ Trường Tiếu không phải sao? Cho dù cuối cùng không thể được ở cạnh Trường Tiếu, cũng chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận, nếu như ván cược thành công, cuối cùng sẽ có thể cùng Trường Tiếu song túc song phi, đồng thời cũng đạt được như hắn sở nguyện…

“Trường Tiếu…”

Bạch Thanh Ẩn nắm chặt tay Trường Tiếu, lại một lần nữa cẩn thận ngắm nhìn gương mặt y.

Nghĩ đến một lần từ biệt đằng đẵng năm năm, hắn rất muốn hôn Trường Tiếu, nhưng ngại Trịnh Kỳ Uyên ở gần, đến cuối cùng hắn vẫn kềm chế được, buông tay Trường Tiếu ra, trước ánh mắt ướt đẫm không tha của Trường Tiếu, dứt khoát rời đi.

Hắn sợ, bản thân nếu không rời đi, liền sẽ không thể nào bỏ được mà rời đi nữa.

Khi thân ảnh Bạch Thanh Ẩn biến mất trước mắt, Trường Tiếu một bên rơi lệ, một bên vô lực ngã người vào y tử.

Trịnh Kỳ Uyên nhìn nhi tử, không nói gì một trân, rồi mới bước đến trước mặt, thay y dùng y tụ lau lệ.

“Hài tử, đừng trách phụ thân, phụ thân hoàn toàn là vì ngươi thôi.

“Hài nhi biết rõ.” Trường Tiếu đờ đẫn gật đầu.

“Thời gian năm năm, ngươi có thể kỹ lưỡng mà ngẫm lại cảm tình đối với Bạch Thanh Ẩn, nếu như thực sự thương hắn, ngươi sẽ không để ý năm năm này, nếu chỉ là nhất thời mê võng, ta tin tưởng thời gian năm năm này sẽ khiến ngươi minh bạch rõ ràng.

Trường Tiếu nghe xong, ôm lấy hai đầu gối vùi mặt vào trước ngực, thương tâm mà khóc.

Không hoàn toàn chỉ là vì phải cùng Bạch Thanh Ẩn tách ra, mà là đoạn tình cảm trong lòng khiến y vẫn luôn mê mang, vi sao lại lưu tâm một người đến như thế? Chẳng lẽ trước lúc mất trí nhớ, y đã từng yêu thương Bạch Thanh Ẩn thật sâu sao?

Trịnh Kỳ Uyên cũng không khuyên giải nhi tử, mặc y khóc, cuối cùng mới đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu y, thở dài một tiếng, nói “Đêm đã khuya, đừng nên ngủ quá trễ, ngày mai còn phải lên đường.”

Dứt lời, Trịnh Kỳ Uyên xoay người muốn rời đi, nhưng tựa như nghĩ tới cái gì mà dừng bước lại.

“Hài tử…” Trịnh Kỳ Uyên mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến Trường Tiếu chỉ lo vùi đầu khóc, cuối cùng đành lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.

Quên đi, kia chung quy cũng chỉ là một giấc mộng. Hắn cũng không nên suy nghĩ nhiều quá, Trường Tiếu là hài tử của hắn, như thế nào lại có thể nói với hắn… lời như thế chứ.

Tự bảo bản thân là nằm mộng lại suy nghĩ nhiều lắm, Trịnh Kỳ Uyên tự giễu cười cười, lại thương tiếc mà liếc mắt nhìn thân ảnh nhi tử, mới cầm lấy kiếm rơi trên đất lặng yên rời đi.

Tuy rằng bảo, kia chỉ là giấc mộng không cần phải để ý, nhưng là… giấc mộng ấy, lại khiến cho Trịnh Kỳ Uyên cả đời cũng không thể quên được.

Bởi vì trong mộng, có một nhân nhi bi thương khóc, đối với hắn nói, ta yêu ngươi…