Huyền Linh Ký

Chương 103: Thân Thế Mê Man




“Vậy cho nên?”



Dương Thiên khí thế sắc bén, nhưng đối diện là huyền phủ cảnh nên không có lật được chút bọt nước nào cả.



“Hộp gỗ đó có thể để ta giúp ngươi xác định cha mẹ vị trí, ngươi không muốn tìm cha mẹ sao?”



Dương Chấn Sơn hỏi lại, có thể giọng nói không như lúc trước bình tĩnh ôn hòa.



Cường giả uy nghiêm không thể nhục, Dương Thiên đây chính là đang khiêu khích, Dương Chấn Sơn không muốn mặt mũi hay sao mà để phận làm con cháu hỗn láo.



Đương nhiên hắn cũng không làm gì với Dương Thiên cả, như thế quá không được tốt, nhưng đấy chỉ là khi Dương Thiên hành động trong khuôn khổ cho phép.



Dương Thiên lắc đầu, hộp gỗ đã bị hắn mở ra, cũng không thể giao ra được. Hơn nữa nhìn Dương Chấn Sơn thái độ, không phải là hữu hảo đối với hắn, Dương Thiên mới không ngu ngốc.



“Nếu như gia chủ chỉ muốn nói như vậy, Dương Thiên xin được cáo lui.”



Nói rồi, Dương Thiên hướng ngoài sảnh đi ra, Dương gia lần này rời đi, hắn sẽ không cùng Dương gia có bất cứ dính líu gì, nhiều lắm chính là thân thế của hắn vòng mê hoặc này.



“Hừ!”



Dương Chấn Sơn hừ lạnh, một cỗ ngột ngạt khí tức đè lên Dương Thiên thân thế, giống như một tòa núi cao đè ép, muốn mang hắn ép sập xuống vậy.



Dương Thiên ánh mắt như kiếm, hướng Dương Chấn Sơn nói.



“Gia chủ còn có chuyện gì sao?”



Dương Chấn Sơn hơi bất ngờ, dưới hắn uy áp thế mà Dương Thiên chỉ bị ép hơi dừng lại, thậm chí còn mở miệng nói chuyện được. Tiểu tử này có chút mạnh a.



“Hộp gỗ kia giá trị rất quan trọng không thể để mất được. Lão lục rời đi nhiều năm như vậy, hộp gỗ chính là ta hi vọng duy nhất. Ngươi thực lực yếu như vậy, ta không yên lòng để ngươi bảo quản.”



Dương Thiên trong lòng cắn răng, mẹ nó vô liêm sỉ.



Đây mà là trưởng bối của ta ư, ta mà mạnh hơn một chút, ta đập chết ngươi.



Ngấp nghé ta đồ vật còn nói như vậy quang minh chính đại, quả nhiên giống như trong tiểu thuyết mấy cái kia chính phái.



“Cái đó gia chủ an tâm, Dương Thiên thực lực dù yếu một chút, nhưng đồ vật của ta muốn lấy đi thì cũng phải đợi ta không còn nữa mới có thể.”



Dương Thiên gánh vác lấy áp lực cực lớn, sàn nhà đã bị ép lún xuống, sâu ra một hố vượt qua mắt cá chân. Phải biết gạch đá này thậm chí có huyền văn gia trì, có thể gánh vác được huyền chân cảnh một tầng thực lực cũng sẽ không nát, vậy mà bị Dương Thiên đè lún xuống, đủ biết có bao nhiêu nặng.



Mà Dương Thiên gánh chịu áp lực như vậy, thân hình vẫn thẳng tắp, chưa từng cong xuống dù chỉ một chút, ánh mắt thẳng nhìn Dương Chấn Sơn.





Dương Chấn Sơn cười lớn, thanh âm vang vọng cả Dương phủ.



“Ha ha ha, hiền chất tự tin như thế là tốt, có điều tự tin thái quá, tự cho là đúng một cách mù quáng thì người ta gọi đó là tự phụ.”



Nói rồi một cỗ lực lượng nữa đè ép đi xuống, Dương Thiên đeo trên tay trái nhẫn chứa vật bị lôi kéo đi ra.



Dương Chấn Sơn còn muốn dùng huyền khí bẻ nát cấm chế của nhẫn chứa vật, trực tếp mang vật phẩm lôi ra, nhưng nhẫn chứa vật của Dương Thiên phẩm cấp lại không thấp một chút nào, không dễ dàng bẻ nát như thế.



Đương nhiên đây cũng là Dương Chấn Sơn không dùng tinh thần ý niệm đi thâm nhập, nếu không thì chỉ cần đơn giản một cái suy nghĩ, liền có thể đánh nát Dương Thiên lưu lại linh hồn dấu ấn.



Dương Thiên tay siết chắt, một cái ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài.



Dài một tấc rộng nửa tấc mát dịu ngọc bài, một mặt từ huyền văn kết cấu vĩ ngạn bóng lưng cưỡi trên mãnh hổ, tay cầm chiến thương, uy vũ vô song. Một mặt từ huyền văn tổ hợp hai chữ.




Chiến thần.



Chiến thần lệnh bài, là Dương Thiên đạt đợt khi mở ra huyết liên ấn hộp gỗ, là liên qua tới cha mẹ hắn để lại đồ vật.



Dương Thiên tìm hiểu huyền văn, trình độ trong thời gian này đã đạt tới cấp bốn huyền trận sư đẳng cấp cao, nhưng cũng không nghiên cứu ra được lệnh bài này huyền văn ý nghĩa.



Có điều, Dương Thiên tìm được một đoạn cực giống với phong ấn huyền văn, mặc dù chỉ là một đoạn nhỏ, nhưng giống như phong ấn lấy một cái gì đó. Dựa theo Dương Thiên suy đoán, chính là cha mẹ hắn lưu cho bảo mạng đồ vật.



Cho nên Dương Thiên liền lấy lệnh bài đem ra. Mặc dù hiện tại không có nguy hiểm tính mạng, nhưng Dương Thiên trong lòng đã rất bức tức Dương Chấn Sơn.



Tấm này lệnh bài uy lực cụ thể như thế nào thì Dương Thiên cũng không biết, vừa vặn mang ra dùng thử.



Nếu như có thể làm bị thương hay ngăn cản Dương Chấn Sơn, vậy thì Dương Thiên sau này lại tự tin có thêm một cái át chủ bài.



...



Quả nhiên, lệnh bài vừa xuất hiện, va phải huyền phủ cảnh uy áp ép xuống, giống như bấm mở công tắc, huyền văn lưu chuyển liền sáng lên, một cái bóng mờ giống như hình chiếu hạ xuống, che chở cho Dương Thiên.



Một con hổ trắng với hai cánh dài tới năm mười mét hình dáng, chiếm nguyên một đoạn đường từ cửa vào tới một nửa đại sảnh.



“Gầm!”



Đinh tai nhức óc tiếng gầm, toàn bộ Nam An thành giống như động đất cực độ, một cỗ uy áp lan tràn, bao phủ toàn bộ thành trì.



Dương Chấn Sơn uy áp bị cái này hổ trắng thả ra uy thế ép nát, đem Dương Chấn Sơn ép lùi lại tới mười mấy mét, lung lay cả đại sảnh.




Dương Chấn Sơn sắc mặt tái xanh, nhìn chằm chằm hình hổ trắng bóng mờ.



“Tài Quyết Bạch Hổ?”



Là cha của Dương Thiên huyền linh, cũng không đúng. Huyền linh không thể nào có được ý chí hóa thân, đây là huyền thú.



Dương Chấn Sơn sắc mặt khó coi vô cùng, đánh không lại Dương Chấn Lôi đã đành, hiện tại ngay cả một đạo hóa thân của Dương Chấn Lôi huyền thú cũng ép được hắn.



Khó chịu không để đâu cho hết.



Dương Thiên thì không biết Dương Chấn Sơn ý nghĩ, chỉ là theo bạch hổ xuất hiện, chỗ uy áp của Dương Chấn Sơn đã biến mất. Mà Dương Thiên còn phát hiện ra, hắn có thể dùng lệnh bài để điều động bạch hổ.



Dương Thiên ý niệm hơi động, bạch hổ móng vuốt giơ lên, sứ mạnh không ngừng hội tụ.



Dương Thiên đối với Dương Chấn Sơn nói.



“Gia chủ, sau này gặp lại.”



Nói xong, bạch hổ một chân đập xuống, Dương Thiên giống như nghe được Dương Chấn Sơn nói gì đó, nhưng hắn không thèm quan tâm, ảnh hóa trong tích tắc rời khỏi Dương phủ.



“Rầm!”



Toàn bộ Dương phủ giống như sụt lún xuống so với Nam An thành vốn có nền đất.



Dương phủ đại sảnh, một cái hai mươi mét đường kích hố sâu xuất hiện, Dương Chấn Sơn đứng tại dưới hố, trên người tỏa ra lấp lánh ánh sáng, nhìn thấy Dương Thiên rời đi, không biết trong lòng có gì tính toán, âm trầm không thôi.



Năm cỗ khí tức cực mạnh hướng đại sảnh đi tới, trông thấy thình lình xuất hiện một cái hố lớn, đều kinh ngạc không thôi.




...



Dương Thiên rời đi, không quan tâm tới Dương gia bất cứ chuyện gì nữa. Nắm trên tay lệnh bài, Dương Thiên không ngừng suy nghĩ.



Mấy trăm đầu huyền văn kia giống như biến mất một đoạn, đoạn còn lại móc nối với loại khác huyền văn mà Dương Thiên không biết.



Giống như...dùng một lần thì lại ít đi một lần.



Có chút đau lòng cái này lá bài tẩy, nhưng Dương Thiên không hối hận, dù sao cũng phải có dùng thử một lần nếu không lúc lại không biết dùng như thế nào.



Dựa theo Dương Chấn Sơn thái độ, lão cha của hắn đúng là không được gia đình chào đón lắm thì phải. Hơn nữa hộp gỗ này, có sức hấp dẫn như vậy, mặc dù bọn họ không biết bên trong chứa đồ vật gì.




Hơn nữa chỉ là phong ấn một cái huyền linh ý chí có thể ngược huyền phủ cảnh Dương Chấn Sơn, vậy thì lão cha này thực lực phải cực kỳ cường đại.



Thân phận, thực lực đều là đỉnh tiêm, một cái đồ vật liền để huyền phủ cảnh khao khát nhiều năm.



Chuyện lần này để Dương Thiên đối với thế giới này cha mẹ để tâm hơn nhiều. Có lẽ cũng phải sắp xếp đi Thiết Huyết Thành một chuyến.



...



Dương phủ.



“Gia chủ, chuyện gì xảy ra?”



Dương Chấn Nhạc lo lắng hỏi. Vừa rồi đột nhiên có một cỗ uy áp ép chặt hắn, cái uy áp này không khác gì phụ thân hắn tỏa ra uy áp, mặc dù so sánh hơi kém hơn một chút, nhưng không thể giả được là Vương Giả cấp độ uy áp.



Suy đó uy áp rút đi, Dương Chấn Nhạc mới gấp rút chạy tới Dương gia đại sảnh. Liền thấy Dương Chấn Sơn đang thành thục móc mình từ trong hố đi ra.



Dương Chấn Sơn lắc đầu, hơi mỉm cười.



“Tiểu tử kia tính tình cũng rất táo bạo, không hổ là lão lục nhi tử. Nhưng so sánh ổn trọng hơn lão lục nhiều.”



Dương Chấn Minh trầm mặc hồi lâu, mới cùng Dương Chấn Sơn lên tiếng.



“Ngươi lại làm cái gì rồi, sẽ không phải là hù dọa hắn đi.”



Dương Chấn Sơn không nói, chỉ là lắc đầu thần bí thôi.



Hù dọa?



Có thể hù tới tiểu tử kia sao?



Nghĩ tới Dương Thiên mặt không đổi sắc, cái bộ kia thong dong tự tại, trầm ổn tính tình. Dương Chấn Sơn có thể nói cái gì được.



Đấy mà là một cái thiếu niên nên có bộ dáng sao.



“Cho cha đựa một phong thư đi. Liền nói tiểu tử kia mở ra huyết liên ấn rồi.”



Dương Chấn Sơn đối với Dương Chấn Minh nói, sau đó thân hình biến mất không thấy gì nữa. Để lại Dương Chấn Nhạc còn đang đau lòng nền nhà.



Dương Chấn Minh thì ánh mắt lấp lánh, giống như có vui mừng toát lên từ sâu trong ánh mắt.