Huyền Linh Ký

Chương 109: Thái Sinh




Dương Thiên dưới chân mặt đất vỡ ra, không ngừng có vết nứt mở rộng hướng phía sau lan tràn ra.



Dương Thiên một kiếm bổ xuống, huyền khí sôi trào, đen trắng màu sắc vờn nhau mà ra.



Ầm!



Kinh thiên một tiếng nổ lớn, bụi đất bốc lên mờ mit.



Đang cách xa tới hai trăm mét chiến đấu, Lý Hằng cùng Lê Tĩnh đồng thời đều bị cuồng phong thổi ngược, lui lại mấy mét.



Bụi mù tán đi, trên mặt đất chỉ còn lại đường kính hai mươi mấy mét hố sâu.



“Hỏa nhận” bị Dương Thiên một kiếm chém diệt.



...



“Mẹ nó thằng điên.”



Dương Đường chửi ra một câu, hai tay không khỏi siết chặt.



Dương Thiên cùng với hắn chiến đấu mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng Dương Thiên muốn trốn thì cũng không có khó khăn lắm, việc gì phải liều mạng như vậy chứ.



Đáng tiếc hoàn cảnh không để cho Dương Đường suy nghĩ nhiều, Dương Thiên bóng hình như quỷ mị, hắc bạch song khí vờn quanh, giống như thuấn di tới Dương Đường trước mặt.



Song kiếm bay múa, giống như cuồng phong đập xuống, làm Dương Đường phải co cụm lại phòng ngự, không có chỗ mà phản công.



Dương Thiên lực lượng từ sáu mươi tư vạn cân hiện tại cũng đã tiệm cận tám mươi vạn cân, có thể nói là huyền biến cảnh vô địch được rồi.



Trong trí nhớ của Dường Dương còn chưa gặp được cái nào huyền biến cảnh có lực lượng mạnh như vậy nữa kìa.



...



So với Đường Dương bị đánh kêu trời đất, Dương Thiên cũng không có khá hơn đi nơi nào.



Cơ thể căng phồng giống như muốn nổ tung, huyền mạch giống như đã bị xé rách, đau đớn khôn cùng.



Dương Thiên muốn trốn thì quả thật là đơn giản, nhưng không thể vứt bỏ Lê Tĩnh ở lại đây được.



Không liên quan tới Lê Tĩnh tài năng thì Dương Thiên cũng sẽ không vứt bỏ hắn, bản tâm của Dương Thiên sẽ không cho phép hắn làm như vậy.



Dương Thiên cũng không muốn liều mạng nhưng lại không thể không liều mạng được.



Chẳng hiểu lí do gì, cái kia phá lệnh bài hiện tại giống như mất linh, có dùng thế nào cũng không được. Dương Thiên đành ngậm ngùi mà thu hồi chiến thần lệnh, thôi động cấm thuật.



Cấm thuật, cùng với huyền linh thuật bất đồng, không cần mượn nhờ huyền linh cũng có thể thi triển, chỉ là yêu cầu trả giá thật sự quá lớn, từ cổ chí kim người biết được cấm thuật rất ít, hiểu được lại càng ít, mà có can đảm thi triển lại càng ít hơn nữa.



Dương Đường cũng không biết cấm thuật, trong Dương gia có một mộn cấm thuật nhưng cũng cực kỳ ít người đi học được.





Dương Thiên khác biệt, hắn cấm thuật cũng không phải là từ Dương gia lấy được, mà ở Lưỡng nghi tâm kinh huyền biến thiên có ghi chép lại, hai môn cấm thuật hơn nữa còn không phải là bình thường cấm thuật.



Không hiểu rõ người sáng tạo lưỡng nghi tâm kinh là ai, tuyệt đại cao thủ hay vẫn là tên điên, hoặc là tuyệt thế cao thủ luyện tới bị điên.



Lưỡng nghi tâm kinh ghi lại, phá cực cảnh chi pháp đều rất cực đoan, đổi mười lấy một, thậm chí với nhiều người đổi mạng đều không có khả năng luyện thành.



Hơn nữa mỗi một tầng công pháp, muốn luyện tiếp đều là yêu cầu cao vô cùng, để thỏa mãn thì liều mạng là điều cần thiết, nếu không vĩnh viễn đều không có luyện được tầng tiếp theo.



Giống như hiện tại “Thái Sinh” cấm thuật chính là phá cực cảnh biện pháp tiếp theo mà lưỡng nghi tâm kinh ghi lại, là biện pháp sau khi dược dịch đã hết tác dụng.



Nén lưỡng nghi khí lại nhỏ hơn hạn mức mà nó duy trì cân bằng trạng thái, từ đó bùng nổ ra lực lượng gấp mấy lần. Một lần thành công phá cực cảnh, thiên linh hoa kết đền bù về tự thân ám thương.



Dương Thiên sau khi thi triển “Thái sinh” mới chửi thầm một câu, cái này ám thương có hồi lại cái răng, hắn trải qua hai lần thiên địa ban thưởng đương nhiên biết rõ loại nào thương thế thì có thể hồi phục.



Thiêu đốt bản thân sinh mệnh rõ ràng là không thuộc loại này, cho nên đành phải tốc chiến tốc thắng.



...



Không ngừng gia tốc, không ngừng biến ảo, Dương Thiên cuối cùng một kiếm chém xuyên qua, lách qua Dương Đường cánh tay, một kiếm phá tay hắn cái eo, huyết tinh vung vẩy đại địa.



Dương Đường rên lên một tiếng đau đớn, một chưởng hướng Dương Thiên vỗ ra, hỏa diễm cuồn cuộn.



Dương Đường phẫn nộ đến đỏ cả mắt, toàn bộ sức lực đều đập đi ra, chiêu chiêu cương mãnh, trên mặt đất không ngừng đập ra hố sâu, lửa cháy khắp vùng.



Dương Thiên tốc độ không ngừng tăng nhanh, cùng Dương Đường chém giết không ngừng lấy được thế thượng phong.



Huyền linh thuật: thiên hỏa giáng.



Thái Hồng Ưng hai cánh trên không trung vỗ mạnh, giống như hai đoàn lưu tinh nở rộ, hai quả cầu lửa lớn tới ba mươi mét lấy tốc độ cao đập xuống.



Một đòn có thể đem một ngôi nhà cho biết mất.



Dương Thiên tốc độ nhanh lui lại, một đòn này nếu như thật sự đánh trúng hắn vậy thì thật sự là chết rồi, Dương Thiên mới không cho rằng mình có thể chống đỡ được.



Nhưng mà huyền linh thuật này tốc độ rất nhanh, phạm vi lại rất lớn, Dương Thiên muốn thoát khỏi khu vực công kích, cần tới hơn hai giây, nhưng lưu tinh hạ xuống chỉ cần một giây mà thôi.



Dương Thiên điên cuồng lui lại, thân thể không ngừng hạ thấp thành một cái kỳ dị tư thái.



Oanh!



Nổ lớn vang vọng, Lý Hằng cùng Lê Tĩnh bị nổ lớn thổi bay, thương thế chật vật, máu tươi chảy thấu.



Tần Báo Công tình hình cũng chỉ nhẹ một chút, khóe miệng tràn ra máu tươi.



Nhưng Dương Thiên thân hình không thấy bóng dáng.




...



Dương Đường lùi xa, chân khí chống lên một cái màng ngăn hộ thể, quan sát hơn trăm mét hố lớn, cháy hừng hực hỏa diễm, không khỏi cười lớn.



“Ha ha, thằng ranh con, còn muốn nghịch thiên không bằng. Chết mày chưa.”



“Ha ha ha khặc..k..khặc...”



Dương Đường cười lớn bỗng nhiên chở nên vặn vẹo, hai tay bưng bít lấy cổ của mình, máu tươi từ trong cổ họng sặc thẳng ra ngoài.



Dương Đường bưng bít cổ họng, ánh mắt không thể tin nổi ngoái lại phía sau.



Dương Thiên chẳng biết khi nào đứng tại đó, cách Dương Đường mười mét, toàn thân không một chỗ tốt, áo bào hoàn toàn thiêu rụi, toàn thân tắm lên huyết dịch, lửa cháy lưng đen.



Dáng người dong dỏng thuôn dài lại đặc biệt cơ bắp, tay phải nắn bóp vai trái, bàn tay trái nắm lấy kiếm không ngưng lắc lư run rẩy.



Dương Thiên nhổ ra một ngụm máu, ánh mắt băng lãnh tràn ngập sát khí nhìn Dương Đường.



“Thái sinh” cấm thuật bị Dương Thiên cắt đứt, không còn tiếp tục thôi động nữa.



“Ngươi làm sao mà...”



Dương Đường vẻ mặt dữ tợn, trong họng không ngừng khạc ra máu tươi, nhìn chằm chằm Dương Thiên.



Hắn không thể nào hiểu nổi, Dương Thiên đánh lẽ đã bị “thiên hỏa giáng” nuốt hết rồi mới phải, thế nào lại còn có thể tổn thương đến hắn được.



Nhưng nhìn Dương Thiên hiện tại bộ dáng, cũng là sức cùng lực kiệt, cuộc chiến này tuy có bất ngờ, nhưng Dương Đường trong lòng đại định, cuộc chiến này hắn thắng rồi.



Dương Đường hưng phấn con mắt đột nhiên co rụt lại, Dương Thiên không biết lúc nào, giống như một con gió tới hắn bên người, đoản kiếm chỉ cách cổ hắn có một chút.




Thình lình làm ra phản ứng, bàn tay Dương Đường nâng lên, hỏa tinh tung tóe, Dương Thiên đoản kiếm kéo ra một đường dài, giống như một tia sáng vụt qua.



...



Bầu trời mây đen cuồn cuộn, giống như trước trời giông bão.



Hơn trăm dặm mây đen, giữa trưa liền giống như đêm tối, gió lớn cuộn thổi, giống như hội tụ lại một phương.



Hương thơm ngào ngạt lan truyền trong không khí, nhẹ dịu tươi mát, giống như ngày hè một cơn mưa chiều.



Lê Tĩnh ngắm nhìn bầy trời, con ngươi lại nhíu lại, ánh măt di rời đến Dương Thiên.



Tựa hồ lại là công tử đột phá?



...




Dương Thiên đương nhiên nhận ra bầu trời khác biệt, nhưng cũng không quá là để ý, hắn đang tập trung cao độ, khóa chặt Đường Dương, mục tiêu chỉ có một, giết cái tên này.



Dương Thiên tốc độ ngày một nhanh, lực lượng cũng không phải là quá mạnh, đủ để đả thương Dương Đường là được.



Dương Thiên mỗi lần tấn công tốc độ lại nâng cao rõ rệt.



30 m/s



50m/s



80m/s



90 m/s



Cuối cùng khi vượt qua 100 m/s Dương Dường đã không bắt được Dương Thiên hình bóng.



Một cỗ đau nhói lực lượng tại Dương Đường trong linh hải truyền đến, đau xót, giống như đầu muốn nứt ra, hai măt giăng đầy tơ máu, mặt hướng lên trời gầm thét.



Thái Hồng Ưng chảo đảo một cái, giống như bị người bắn hạ, từ trên trời rời xuống.



Dương Đường hai mắt trừng lớn, không phát ra bất cứ cái gì thanh âm.



Từ khi hắn ngửa cổ lên trời Dương Thiên kiếm liền ngọt ngào cắt xuyên qua hắn cổ họng, mặc dù hắn chưa chết nhưng chắc chắn không còn sống được nữa, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.



Dương Đường từng tại Nam An thành cũng coi là cái nhân vật, nhưng mạng sống cũng không phải thật sự là đảm bảo, hắn từng nghĩ qua rất nhiều kiểu chết, nhưng chưa từng nghĩ tới cuối cùng sẽ chết ở tại một cái huyền biến cảnh trong tay.



Còn là không quan trọng một cái tam biến kỳ, dòng chính ruồng bỏ người.



Dương Đường cười gằn, từ cổ hắn máu tươi bắn cao ba mét, không ngừng mà phun trào đi ra.



Phốc! Phốc!



Gần như đồng thời hai cái thanh âm truyền ra, sau đó Dương Đường thân hình đổ gục xuống mặt đất, máu tươi nhiễm thấu đại địa.



Dương Thiên trên thân trần phá ra một cái lỗ máu, từ trên người không ngừng có huyền khí thành hạt tiêu tán như mưa bụi.



Thái Hồng Ưng ở giây phút cuối cùng móng vuốt đâm xuyên Dương Thiên lồng ngực, cũng coi như lựa lúc sức cùng lực kiệt, thời cơ chuẩn xác.



Vốn đã thúc ngựa chạy trốn Tần Báo Công thấy cảnh này, không khỏi cười lớn, chạm rãi thúc ngựa trở lại.



“Ha ha ha, ông trời quả nhiên là đứng ở ta bên này một phía.”



Quả nhiên người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.