Huyền Linh Ký

Chương 118: Một Nghìn Tân Sinh




Dương Thiên chăm chú quan sát Cận Cao Hưng từng cái nhất cử nhất động, lâm vào trầm tư thật lâu.



Cận Cao Hưng khí thế vốn là cuồn cuộn tung bay nhưng lúc này lại trở nên bình lặng mờ nhạt, cảm giác tồn tại hạ xuống rất nhiều.



Giống như trước kia là vạn chúng chú mục voi lớn, hiện tại chỉ là một con kiến qua đường không ai để tâm vậy, từ thị giác, thính giác tới cảm nhận đều là như vậy, thay đổi cực kỳ to lớn.



Nhưng như vật thì cũng chẳng có cái gì đặc biệt, Dương Thiên thường ngày cũng là thu liễm như vậy, chẳng có tác dụng gì với chiến đấu cả, thậm chí bùng nổ ra còn đối với huyền mạch tạo thành tổn thương nhỏ bé.



Lần này Cận Cao Hưng lại công tới, nghiêng người đấm ra một quyền.



Dương Thiên hóa tay làm đao, một đao chém ra, huyền khí ngoại phóng, hướng bên trái của Cận Cao Hưng chém tới, mặc dù bên đó là khoảng không.



“Phốc!”



Dương Thiên nghiêng người nhảy người ra sau, lui lại mấy bước, còn có mấy sợi tóc đang rơi xuống mặt đất.



Một quyền kia thế mà lại là Cận Cao Hưng đánh thẳng, Dương Thiên huyền khí ngoại phóng liền chém vào khoảng không, còn khuôn mặt kém một chút là bị đánh trúng.



Mặc kệ Dương Thiên khó hiểu trong lòng, Cận Cao Hưng chính là bám sát liên tục tấn công, mỗi giây đều là tẩu vị cùng ra quyền, hư hư thực thực, làm Dương Thiên ứng đối cũng rất khó khăn.



Dương Thiên ánh mắt hơi lóe lên, hướng Cận Cao Hưng ra hai quyền, so vói vừa rồi tốc độ nhanh không chỉ gấp đôi, làm Cận Cao Hưng phản ứng không kịp tới liền bị Dương Thiên đánh văng ra ngoài, khuôn mặt nổi lên hai vết máu bầm.



“Thì ra là vậy.”



Dương Thiên mỉm cười, cuối cùng là hiểu rõ được tại sao đánh không trúng Cận Cao Hưng rồi.



Quả thực một cái thế giơi có lịch sử phát triển mấy chục vạn năm là không thể coi thường được.



Nếu như lúc trước Dương Liêm sử dụng một kiếm kia có sơ nhập võ kỹ hình dáng thì Cận Cao Hưng cái này bộ pháp còn cao hơn một bậc, đã có thể gọi là võ kỹ, hay đúng hơn với Cửu Thiên đại lục cách gọi chính là chiến pháp loại thân pháp.



Cận Cao Hưng chính là lợi dụng khí thế của bản thân làm nên khó nắm bắt để buộc người ta phải chú ý hắn, sau đó trong lúc tiến hành tấn công quan sát dự báo tới đối thủ động tác, bản thân đột ngột gia tốc biến chiêu.



Cho nên Dương Thiên hay người khác trông thấy chỉ là tàn ảnh cùng với não bộ tiếp nhận dự đoán mà thôi, còn Cận Cao Hưng đã sớm biến chiêu rồi.



Mặc dù nói đơn giản như vậy, nhưng để thực hiện được thì còn cần cả những bí quyết nhỏ cùng với khổ luyện không ngừng mới có thể làm được như Cận Cao Hưng.



Chỉ bằng vào chiến pháp liền có thể vượt cấp khiêu chiến, quả nhiên là kinh người.



Nhưng cái này cũng có điểm yếu của nó, đòi hỏi người sử dụng chiến pháp phải cực kỳ tập trung, phản ứng cấp tốc cho nên cực kỳ hao phí tinh thần cũng như thể lực.



Hơn nữa chiến pháp mặc dù đặc sắc nhưng đối đầu với sức mạnh tuyệt đối thì cũng không thể nào phản kháng được, chỉ cần Dương Thiên đủ nhanh để Cận Cao Hưng không kịp phản ưng thì Cận Cao Hưng tất bại.



Đương nhiên đây là Dương Thiên đã đánh vỡ tốc độ cực hạn, nếu không đổi lại một cái bình thường tứ biến kỳ thì còn lâu mới là Cận Cao Hưng đối thủ.



Tống Kiệt nhìn thấy Cận Cao Hưng bị đánh bại, cũng không khỏi sửng sốt. Mặc dù hắn không ưa thích gì Cận Cao Hưng nhưng thực lực thì không có gì phải bàn cãi, sơ cấp ban đỉnh tiêm cao thủ, chỉ đứng sau cái kia quái vật mà thôi.



Nhưng hiện tại bị Dương Thiên dánh bầm dập, mặc dù không phải là áp đảo đánh bại, nhưng như thế cũng chứng minh Dương Thiên thực lực.



Cận Cao Hưng vuốt lấy má phải của mình, thu tay lại không tiếp tục tấn công nữa, lạnh lùng nói.



“Thì ra là ngươi đã bước vào tứ biến kỳ, như vậy ngươi cũng không thể ở lại sơ cấp ban quá lâu.”



Ý tứ cũng rất rõ ràng, cảnh giới không bẳng nên Cận Cao Hưng cũng không nhận thua, hơn nữa Dương Thiên rất nhanh sẽ tiến vào trung cấp ban, như vậy sẽ có người thu thập hắn.




Dương Thiên đối với những lời này cũng chỉ khẽ cười, thân hình giống như một cơn gió chẳng để ai kịp nhìn liền đã lướt qua Cận Cao Hưng phía sau, nhỏ bé tiếng nói truyền vào Cận Cao Hưng trong tai làm người ta giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến rét run.



Dương Thiên hướng ký túc xá đi tới, một đám người của Thái Tử Minh lặng ngắt ngoạn ngoãn rẽ ra một cái lối nhỏ, không người dám ngăn cản. Mà Cận Cao Hưng ánh mắt khiếp sợ nhìn Dương Thiên, cũng không lên tiếng ngăn cản.



Cùng Dương Thiên đi vào còn có mấy người khác, nhưng không ai dám ngăn cản cả, rất sợ Dương Thiên đem bọn hắn đánh một trận. Dù sao bị một cái đinh cấp cường giả mang tâm trả thù, như vậy chuỗi ngày ở học viên của bọn hắn coi như kết thúc.



...



“Lão đại, chẳng lẽ để bọn hắn đi như vậy?”



Ngô Chiếu lặng lẽ đến gần Cận Cao Hưng không khỏi lo lắng hỏi. Để tân sinh tiến vào ký túc xá, đây là mấy mươi năm học viện thành lập chưa từng có tiền lệ nha.



Dù sao việc bọn hắn làm cũng âm thầm được học viện cho phép, mài dũa những tân sinh này bớt đi kiêu ngạo tâm tính, cho nên mỗi lần xuất trận đều là cao thủ trong hội nhóm, thậm chí sẽ có Cận Cao Hưng loại này cao mười vị trí đầu cao thủ tọa trấn, đảm bảo tân sinh một cái không lọt.



Nhưng Dương Thiên xuất hiện triệt để đánh tan việc này, còn chưa kể tới bọn hắn những người này sau này tiến vào trung cấp ban chắc chắn sẽ bị một hồi trừng phạt.



Ngũ đại công hội thanh danh chẳng khác nào quét rác.



Cận Cao Hưng cũng không quá tức giận Ngô Chiếu, chỉ là lắc đầu nói, ánh mắt nhìn về một phía xa.



“Không thì có thể làm sao, chúng ta cũng không có cản nổi.”



Bỗng nhiên có một thiếu niên, không gây người ta chú ý lach trong đám đông chạy tới, khẽ nói với Cận Cao Hưng.



“Bên kia chúng ta cũng đã thu thập xong, người mới năm nay ra mấy cái rất mạnh, thật không dễ dàng cầm xuống bọn hắn. Có một cái tân sinh đánh trọng thương hai mươi mấy người, đã bị hình đường giải đi.”




Cận Cao Hưng khẽ chau mày, người mới năm nay sao lại ra lắm cái quái thai như vậy đâu, thật là xui xẻo.



Việc để cho công hội mất mặt, chắc chắn hắn sẽ bị trừng phạt không nhẹ đây. Nghĩ tới thôi, Cận Cao Hưng lạnh giọng nói với Ngô Chiếu.



“Giúp ta liên hệ tên đó, cầm một phần tài liệu của tiểu tử đó qua cho hắn.”



Ngô Chiếu run lên một cái nhưng cũng rất nhanh liền đi chấp hành.



...



“Người mới năm nay thật thú vị.”



“Đúng vậy, là một cái hạt giống tốt.”



Không biết cách sơ cấp ban ký túc xa bao nhiêu xa, hai bóng người bình phẩm, trông theo Dương Thiên bước vào ký túc xá.



Nam mặc hắc bạch quần áo, nữ mặc váy hồng giống như một cặp trời sinh, nanh thanh nữ tú.



“Thật hiếm hoi mới thấy ngươi nhận một cái hạt giống tốt. Không lẽ ngươi định bồi dưỡng hắn sao.”



Nữ giọng nói như ôn tuyền ngọt ngào trong trẻo hỏi.



Nam nhân kia không nói gì, chi là hơi lắc đầu. Trong mắt hắn, Dương Thiên cũng không đủ tư cách để hắn đi bồi dưỡng.



...




Các đại công hội thực tế cũng không phải là ở trước ký túc xá đợi người mà sẽ chia ra làm ba đợt tuyển chọn.



Đến lớp vận động giống như một cái năng nổ hòa bình hội nhóm.



Nửa đường lừa lọc giống như một cái công ti đa cấp.



Cuối cùng mới là chặn đường bá đạo bắt ép.



Một nghìn tân sinh cũng là trụ qua không có mấy người, cơ bản bị lót lưới chính là phế vật không ai thu nhận nhưng cũng không được bước chân vào ký túc xá.



Như Dương Thiên đám này bá đạo chen ngang quả thực là không có mấy người, hoặc là nói chỉ có một cái Bàn Luân, bị hình đường áp đi.



...



“Lão đại, hôm nay ngươi thật là uy vũ. Ngươi chính thức trở thành thần tượng của ta.”



Áo đỏ thiếu niên không ngừng líu ríu đi theo Dương Thiên, cười nói giống như một cái quen biết mấy chục năm huynh đệ vậy.



Dương Thiên cũng lấy làm kỳ lạ nhưng nhiều hơn vẫn là cảnh giác.



Áo đỏ thiếu niên này hiện tại cho hắn một cái cảm giác cực kỳ vô hại, giống như một đầu liếm cẩu không có sức uy hiếp.



Nhưng Dương Thiên chắc chắn sẽ không quên chính cái thiếu niên này không lâu trước đây sát khí trùng thiên, giống như từ trong biển máu lặn lội mà ra vậy.



Người như thế nào có chuyện là vô hại, một chút xíu nguy hiểm hay sát khí cũng không có.



Chỉ có một khả năng đấy chính là hắn thu liễm quá tốt rồi, chỉ khi nào bộc phát ra mới có thể để cho người ta nhận biết mà thôi.



Tưởng tượng như một người cầm dao đặt lên cổ ngươi mà ngươi vẫn cứ nghĩ hắn chỉ chơi đùa, không chút nào phòng bị, thẳng đến máu bắn cao ba mét, vô lực ngã xuống đất mới ngớ ra là hắn ra tày rồi.



Nghĩ thôi đã thấy bao nhiêu là nguy hiểm.



Phong Mật Lam cũng đi theo Dương Thiên, đối với áo đỏ thiếu niên nhiều lời cũng không khỏi lên tiếng.



“Lâm Thương, ngươi nói nhiều như vậy sẽ không cảm thấy đang làm phiền người khác sao?”



Lâm Thương đưa tay lên gãi cái ót của mình, vẫn tươi cười vô hại nói.



“Chăc chắn sẽ không, Dương Thiên lão đại sẽ không thấy ta khó chịu đâu.”



Dương Thiên một đường đi vào, cảm thấy khu vực ký túc xá không khí rất tốt, huyền khí sơ với bên ngoài hơi nồng nặc một chút, mặc dù là không phải hơn rất nhiều.



Ngoài Dương Thiên đám người ra, còn lại đều là đám học viên cũ, hơn nữa số lượng cũng là không nhiều.



Dương Thiên quyết định ở phòng số sáu, tầng số mười bốn.



Những tầng dưới đều bị học viên cũ ở cả rồi, bọn hắn không muốn nhường phòng, Dương Thiên cũng không có cách nào khác.



Vậy là tầng mười một được mấy người chia cắt thành đại bản doanh.



Bên ký túc xá nữ, Phong Mật Lam trùng hợp cũng lựa chọn tầng số mười một. Nhưng đám người cũng không phải suôn sẻ như Dương Thiên mà trực tiếp bị tìm đến cửa rồi.