Huyền Linh Ký

Chương 178: Đông Vực Chuyện Cũ




Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ buổi chiều đã chuyển sang tối hẳn. Dương Thiên mặc dù không vội, nhưng hắn lại không phải là người thích lãng phí thời gian.



Dương Thiên đang muốn rời đi, đột nhiên cửa phòng bị mở bung ra, một luồng khí thế ập đến, lan tràn nhanh chóng bao phủ toàn bộ trong sân. Tất cả mọi người bỗng thấy không khí trầm xuống, đè nén không cùng.



Một bóng người khôi ngô từ trong luyện khí thất bước ra, trên người để trần, từng khối cơ bắp nổi trội dưới lớp da màu đồng đang bóng nhẫy mồ hôi. Trên tay hắn còn cầm một chiếc vòng, đường kính chừng một gang tay.



Toàn thân chiếc vòng này mang một màu đồng ám màu, hoa văn tinh tế tỉ mỉ, phía trước lớn hơn nhô cao lên, trạm khắc mấy cái vòng tròn. Chiếc vòng không lớn lắm, rộng chừng hai ngón tay, độ dày chỉ khoảng ngón tay út, tinh tế tỉ mỉ đẹp mắt.



Có điều không ai cảm thấy nó đẹp mắt cả, ai ở trong sân cũng thấy không gian lạnh hơn một chút khi chiếc vòng này xuất hiện, hơn nữa hoa văn mỏng như sợi chỉ mang một màu đỏ, hơi toát lên vẻ yêu dị.



“Người thành công?”



Ninh Văn là người đầu tiên tiến đến hỏi, thì ra hắn cũng là học viên trực tiếp của thầy Lôi, cho nên không ai cảm thấy đường đột cả.



Thầy Lôi gật đầu, nhìn sản phẩm trong tay mình, vuốt ve nói, có mang hài lòng đắc ý nhưng lại hơi có một chút tiếc nuối.



“Cấp năm cực hạn, đáng tiếc tài nghệ ta không tinh, nếu không có thể để nó càng tiến một bước.”



Ninh Văn gật đầu, đối với thầy Lôi ha hả nói.



“Thầy cũng thật là tham, mục tiêu ban đầu chỉ là luyện chế cấp năm huyền binh mà thôi, làm sao giờ lại đòi luyện ra cấp sáu rồi?”



“Cũng phải.”



Thầy Lôi vẻ tiếc nuối bớt đi một chút, hài lòng gật đầu. Sự việc đôi khi cũng không thể quá tham được. Ánh mắt hắn chuyển đến Ninh Văn trên người, đưa cho hắn huyền binh vừa mới luyện chế nói.



“Chuyển giao thứ này cho cô giáo Chiêu, nói nàng không cần lo lắng nữa, mặc dù không thể trị dứt điểm nhưng có thể phòng nó không lây lan cho mọi người.”



Ninh Văn không lập tức rời đi, mà mang Dương Thiên đến giới thiệu một chút, mong muốn thầy giáo này dạy hắn. Ninh Văn đối với thầy giáo Lôi không giống các học viên bình thường, mà càng giống như đệ tử chân truyền.



Dương Thiên đương nhiên không gặp khó khăn gì, chỉ là thầy giáo Lôi không lập tức nhận hắn, mà yêu cầu kiểm tra một phen. Thầy giáo Lôi cũng không quản mệt mỏi gì, đích thân giám sát một bài kiểm tra một lần. Dương Thiên có thể sẽ có một đêm không ngủ đây.



...



Ninh Văn rời đi, hắn biết thầy giáo Lôi nói cô giáo Chiêu là ai, cho nên không khó khăn gì trong việc xác định mục tiểu.



Thầy giáo Lôi tên gọi là Sùng Lôi, một vị bị kẹt tại cấp năm luyện khí sư đã lâu. Nghe nói đã mang cấp năm huyền binh luyện đến cực hạn. Sở dĩ không thể trở thành cấp sáu luyện khí sư, nghe nói bởi vì một khúc mắc trong quá khứ.





Mà khúc mắc này, lại liên quan trực tiếp đến giáo viên Chiêu kia.



Giáo viên Chiêu tên đầy đủ là Vũ Chiêu, nghe nói cùng thầy Lôi là thanh mai trúc mã. Vào trường dạy học cũng được hai mươi mấy năm rồi. Thầy Lôi chuyên luyện khí, còn cô Chiêu chuyên luyện dược, tài nghệ rất cao.



Nhưng Vũ Chiêu không nhận làm luyện dược sư, chỉ trồng thảo dược mà thôi, nàng nhất quyết không luyện dược cho mọi người, nếu như không phải từng tận mắt thấy nàng luyện dược thì học viện cao tầng còn nghi nàng nói dối kìa.



Ninh Văn đối với điều này cũng nghe nói nhiều, Sùng Lôi không kể nhiều về chuyện của hai người nhưng một chút nguyên nhân trong đó hắn vẫn biết.



Vũ Chiêu cùng Sùng Lôi trước đây là người Đông Vực, một thân thực lực cũng đủ đi lại trên giang hồ. Cả hai thăm thú khắp nơi, cũng đi qua nhiều bí cảnh, bảo địa, hiểm địa, lịch duyệt phong phú.



Nhưng Đông Vực thế lực cũng rất phức tạp, không như Đông Nam Vực lấy Vương Triều giao tranh làm mặt nổi. Ở Đông Vực, không có bất cứ Vương Triều nào cả, chỉ tồn tại duy nhất một cái Hoàng Triều.




Bông Hè Hoàng Triều.



Điều kiện để lập Hoàng Triều đó là sở hữu hai mươi vị Vương giả trở lên, hơn nữa còn phải có một vị vô địch Vương giả. Cái gọi là Vô Địch Vương Giả, hay Vô Địch Vương thực tế chỉ là một cái danh xưng chứ không phải là một cảnh giới.



Khiêu chiến và đánh thắng mười vị Vương giả trở lên liền có tư cách xưng Vô Địch Vương, hoặc đơn giản hơn đó là chiến thắng một vị Vô Địch Vương khác.



Bông Hè Hoàng Triều số lượng Vương giả đông đảo, lên đến hai mười tám người, nhưng họ cũng chỉ dám phong lấy năm vị Vô Địch Vương mà thôi, năm vị này tu vi cao tuyệt, cũng là danh chính ngôn thực chứ không phải là mua danh chuộc tiếng.



Nhưng toàn bộ Đông Vực là lớn thế nào, chí ít không so Đông Nam Vực kém, thậm chí còn hơn, Bông Hè Hoàng Triều có mạnh cũng không thể nào quán xuyến được từng việc nhỏ.



Cho nên tông môn bên đó phát triển rất nhiều, có được đất phong hóa thành một đặc khu, chỉ là không được xưng Vương Triều và phải cống nạp cho Hoàng Triều mà thôi.



Toàn thiên hạ đều là đất của Vua, tông môn cũng lẻ tẻ bao trùm, Bông Hè cảnh nội phát triển cực kỳ thịnh vượng. Nếu không phải là vô tận hải ngăn trở, có thể đã xảy ra các đại vực chiến đấu rồi cũng nên.



Sùng Lôi cùng Vũ Chiêu tình ý mặn nồng, lịch duyệt cũng mấy chục năm ròng, mệt mỏi muốn trở về nuôi cá trồng rau, nhưng khổ nỗi, trước đây đắc tội rất nhiều người.



Mặc dù không tính bị truy đuổi đến cùng trời cuối đất nhưng muốn sống yên ổn thì rất khó khăn. Cảm giác toàn thiên hạ không chỗ có thể cho bọn hắn cuộc sống bình yên, hai người cũng ảo não không thôi.



Lúc đó Sùng Lôi lại đưa ra ý tưởng, đi đến sinh sống gần cấm địa. Bởi vì nơi đó không hề có tông môn hay thành trì nào cả, mấy nghìn dặm cứ phung phí như vậy, đến đó chẳng phải gió cao mặc chim bay hay sao, chẳng ai làm phiền.



Mọi người luôn nói cấm địa hung hiểm, cho nên người đến cũng ít, đa phần là đoàn mạo hiểm ở ngoại vi xông xáo chơi bời một chút thôi, chỉ cần hai người điệu thấp, mở một cái tiểu điếm là ăn uống không lo rồi.



Cảm thấy kế hoạch không có sơ hở, Sùng Lôi đem chuyện nói với Vũ Chiêu, nàng cũng không phản đối, cho nên cả hai liền đến bên rìa cấm địa sinh sống.




Cửu Thiên đại lục, bao la vô ngần, có rất nhiều địa danh nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là lục đại bảo địa cùng thập đại cấm địa.



Lục đại bảo địa chính là toàn bộ đại lục nổi danh nơi đẹp nhất, người người muốn tiến đến. Ngược lại thập đại cấm địa chính là hung hiểm chi địa, là nơi không người muốn vào.



Đông Vực cấm địa nằm ở trung bộ Bông Hè Hoàng Triều, diện tích bao quanh hơn một nghìn năm trăm dặm vuông to lớn vô cùng. Người ta gọi nó là Vũ Hạn Thành.



Quanh năm có mưa lớn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì gần ba trăm ngày có mưa, lượng nước chút xuống đây một tháng có thể lấp đầy hồ Thiểm Tây ở Nam An thành đến mấy lần.



Nhưng nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì đặc biệt, vấn đề nằm ở chỗ mưa nhiều như vậy, nhưng thực vật ở đây lại mang một màu đỏ vàng khô héo, sự khô héo cứ tiếp diễn từ năm này qua năm khác, không bao giờ xanh tốt.



Khu vực ngoại vi ba trăm dặm, cây cối chỉ hơi ngả vàng mà thôi, đi sâu vào phía trong màu vàng càng đậm sau đó chuyển sang đỏ, thậm chí là khô héo kéo dài hơi tàn. Nghe nói ở trong trăm dặm khu vực trung tâm, không một động vật hay thực vật nào tồn tại.



Đất đai khu vực này thì cằn cỗi không một tí nước, kể cả mưa lớn đến đâu cũng bị cây cối cho hút sạch. Động vật thì toàn những loại có độc, cùng cơ thể khô quắt, không chút huyết dịch nào lưu chuyển.



Vũ Hạn tên gọi cũng từ đó mà thành.



...



Sùng Lôi cùng Vũ Chiêu ở đây định cư hơn ba năm, cuộc sống bình yên vui vẻ không lo âu gì. Năm đó Vũ Chiêu sinh hạ một đứa nhỏ, đặt tên là Sùng Vũ.



Sùng Vũ xương cốt tinh kỳ, ngay từ nhỏ đã thông minh lanh lẹ, là một đứa trẻ tốt. Nhưng trẻ con thì hiếu động, khi lên bảy tuổi liền trốn tránh cha mẹ vào trong rừng chơi, lạc sâu vào trong cấm địa.



Sùng Lôi cùng Vũ Chiêu hốt hoảng tìm kiếm hơn hai ngày, cuối cùng thấy được Sùng Vũ hôn mê cách nhà hơn ba trăm năm mươi dặm, đã vượt qua khu vực ngoại vi một đoạn rồi.




Sùng Vũ sốt cao, toàn thân nóng ran, cơ bắp mềm nhũn, hơi tở từng tiếng khò khè khó khăn, đau họng của chảy nước mũi.



Đây cũng là biểu hiện thông thường của người xông Vũ Hạn Thành cấm địa, thế gian gọi đó là một loại độc tố nguyền rủa. Đối với huyền giả cấp cao thì ở ngoại vi cũng không cần lo lắng gì, khó chịu mấy ngày mà thôi, vượt qua một chút thì cũng chống chọi được mấy hôm.



Nhưng một đứa trẻ mà nằm trong đó thì thật sự là nguy hiểm tính mạng, nội tạng hư hại rất nặng, thậm chí lá phổi còn có dấu hiệu đông đặc.



Một đứa trẻ làm sao hai ngày ngắn ngủ lại vượt qua ba trăm năm mươi dặm đường được cơ chứ, ở trong khu vực đó thì có là huyền chân cảnh như Sùng Lôi cũng chẳng gánh vác được. Nguyên nhân nghĩ một chút thì hiểu ngay, đó là có người cố tình trả thù hai người đây.



Đương nhiên lúc đó, Sùng Lôi cùng Vũ Chiêu cũng không nghĩ đến điểm này, chỉ là gấp rút tìm cách cứu chữa đứa nhỏ mà thôi. Nhìn tính mạng con trai ngày càng nguy hiểm, Vũ Chiêu cuối cùng làm ra quyết định.



Nàng đánh ngất Sùng Lôi sau đó đem toàn bộ độ tố trong cơ thể con trai chuyển rời vào trong người mình. Loại độc tố này cực kỳ hung ác, vừa vào trong cơ thể đã gấp rút tràn ra, ẩn nấp ở trong nội tạng, thôn phệ sinh mệnh lực của Vũ Chiêu.




Đến khi Sùng Lôi tỉnh lại, mọi chuyện cũng rồi. May mắn tính mạng của Sùng Vũ được đảm bảo, nhưng cơ thể cùng tinh thần hết sức suy yếu, chỉ có thể làm một người bình thường, vĩnh viễn không thể nào làm được huyền giả.



Vũ Chiêu cũng từ chối gặp bất cứ ai, quanh năm không thấy người, nhất là Sùng Vũ. Sùng Vũ còn tưởng mình mắc sai lầm to lớn cho nên mẹ giận không bao giờ nhìn mặt hắn, cho đến tận khi chết đi mới thấy được lần cuối cùng.



Thực tế Vũ Chiêu không khống chế được chất độc kia, vẫn còn nguy cơ lây lan ra cho người khác, nên Vũ Chiêu, tránh cho lây lan cho hắn. Khiến đứa con nhỏ áy náy suốt cả năm mươi năm cuộc đời.



Sùng Lôi nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng rèn đúc được huyền binh giúp ức chế độc tố, sẽ không lây lan cho người ở xa hơn một mét. Đương nhiên với thực lực của hắn thì cũng không sợ lây lan.



Sau khi Sùng Vũ qua đời, sáu mươi năm ẩn cư ở rìa cấm địa, Sùng Lôi cùng Vũ Chiêu hướng phía nam mà đi, đi đến diệt toàn bộ một cái tông môn nhỏ, cũng chính là kẻ ném Sùng Vũ vào trong tuyệt địa.



Hai người giết đến điên cuồng, ba nghìn nhân khẩu toàn bộ chém giết, đích thật là chó gà không tha. Nhưng trong số ba nghìn nhân khẩu kia lại có một đệ tử trân truyền của Tiêu Dao Tông. Một trong mười đại tông phái của Bông Hè Hoàng Triều.



Hai người lại bị địch nhân đuổi giết đến cùng trời cuối đất, huyền phủ cảnh số lượng lên đến mấy trăm người.



Cuối cùng cả hai hung hiểm mất bốn năm nữa, vượt qua vô tận hải đến Đông Nam vực.



Vượt qua Đường Đô đi đến Nam An, lúc này mới bị hiệu trưởng thu nhận vào trong học viện, trở thành giáo viên.



Sùng Lôi một lòng nghiên cứu cách ức chế độc tính lây nhiễm, để nương tử mình có thể không cần lo lắng gặp người khác. Nhưng Vũ Chiêu lại một lòng không thèm nghiên cứu giải độc gì cả, nàng nói đó là thứ duy nhất của nhi tử còn sót lại cho nàng.



Cả hai tình cảnh lâm vào một cái bế tắc, thoáng cái chính là hai mươi năm ở trong học viện.



...



Hơn tám giờ tối, Ninh Văn vượt qua hai tòa tiểu viện, đi vào trong một sơn cốc, ánh đèn lập lòe chăng ở một góc khu vườn một cách không đồng đều.



Bên thì tối đen, bên thì sáng như ban ngày.



“Ninh Văn, hôm nay ngươi đến muộn.”



Ninh Văn vừa tới cổng sơn cốc liền nghe thấy một thanh âm trách cứ nhè nhẹ vang lên. Hay hơi ngốc nghếch cười một cái, gãi gãi đầu nói.



“Sư phụ sản phẩm xuất thế, chờ đợi nên đến chậm một chút.”