Huyền Linh Ký

Chương 187: Làng Mộc Miên




“Đi thôi, không có thời gian để tán tỉnh nhau đâu!”



Sau khi trêu chọc một chút, Dương Thiên sắc mặt lại nghiêm túc lên, lắc lắc cái cổ của mình.



Nửa giờ thời gian vừa rồi cũng không phải Dương Thiên đi chơi hay núp ở đâu đó rình xem hai người khổ cực. Thực tế thời gian đó, Dương Thiên cùng Tam Vĩ Báo đuổi giết lẫn nhau, hơn nữa còn chém sáu con yêu thú cấp bốn, hai mươi mấy con yêu thú cấp ba nữa kìa.



Trở lại thời khắc mà ngọn cây bị Tam Vĩ Báo đánh nổ, Dương Thiên tốc độ cực giai, lao vụt lên, song kiếm trong chớp mắt chém giết hai con yêu thú cấp ba, đồng thời đánh bay một con yêu thú cấp bốn.



Tam Vĩ Báo thấy Dương Thiên hung hăng như thế, đương nhiên là tấn công Dương Thiên trước rồi. Dương Thiên tốc độ linh hoạt không ngừng kéo Tam Vĩ Báo đi xa, hướng về phương đông chạy rất xa, trên đường không ngừng tấn công Tam Vĩ Báo, khiến nó đuổi theo không bỏ.



Một người dẫn theo mấy chục con yêu thú, trái tránh phải chuyển lôi kéo đi đến gần hai mươi dặm, dọc đường đi giết chết yêu thú cấp ba mấy chục con, cơ hồ đều là nhất kích tất sát.



Giết bốn con yêu thú cấp bốn, xuất thủ mau lẹ, một kích đánh ra liền lui lại, giống như du kích không ngừng, từ từ mài chết.



Trong toàn bộ quá trình đó còn không ngừng hướng Tam Vĩ Báo tấn công, mặc dù không làm bị thương dù chỉ là một cọng lông, nhưng kéo thù hận vô cùng, làm Tam Vĩ Báo đuổi theo không bỏ.



Sau đó vận dụng Ảnh Hóa độn thổ căt đuôi, nhanh chóng trở về.



Dương Thiên luôn nói là thời gian không có nhiều, đương nhiên là thời gian không có nhiều thật, ước chừng mấy phút mà thôi, con Tam Vĩ Báo kia sẽ đuổi về ngay. Mặc dù không thông minh bằng Độc Nhãn Lôi Hầu, nhưng Tam Vĩ Báo cũng không ngu ngốc, đủ để nhận ra kế điệu báo li sơn.



Hơn nữa còn có một con Kim Quang Kiếp Ưng ở trên không trung chỉ huy, nếu không nhanh e là không kịp nữa rồi.



Chỗ này cách đại trận khoảng chừng hai dặm mà thôi, toàn lực chạy đi còn chưa đến một trăm giây, nhưng một trăm giây quá thừa để Kim Quang Kiếp Ưng đến nơi rồi.



Hai người kia mặc dù vui mừng chiến thắng nhưng nghe Dương Thiên nhắc nhở, sắc mặt liền ngưng trọng lên. Bọn hắn hiểu rõ, kẻ địch vẫn còn phía trước, chẳng phải là thời gian ăn mừng.



Cả ba lại tức tốc hướng đại trận chạy đến, dưới ánh mắt của Dương Thiên, đại trận giống như một cái bát úp xuống mặt đất, lớp màng mỏng này đang rung lên không ngừng.



Cách đại trận gần một dặm, Dương Thiên trông thấy ba người đang từ trong đại trận đi ra, hướng bọn hắn đi tới. Người dẫn đầu là một phụ nhân, dáng người diễm lệ, ôn nhu nhẹ nhàng.



Một dặm khoảng cách đối với đám người toàn lực chạy đi kỳ thật rất ngắn, chỉ mất chưa đến mười giây mà thôi, nhưng trong lòng Dương Thiên hết sức căng thẳng, đây có lẽ là mười giây lâu nhất mà Dương Thiên trải qua từ trước đến nay.



“Mẹ!”



Lan Ngọc Hân kêu lên, trong tiếng gọi mang theo vui mừng cùng buông lỏng. Có người đến cứu trợ, bọn hắn cũng không cần lo lắng nữa rồi, sắp được vào làng rồi.





Ngang!!!



Đột nhiên, ở trên trời cao vang vong lên một tiếng gầm to lớn, tiếng kêu lan truyền khắp mấy trăm dặm, chói tai vô cùng. Dương Thiên ba người tu vi không cao, tiếng kêu này chấn động đến cả ba người chao đảo một cái, linh hải còn hơi rung động lên.



Yêu thú cấp bảy Kim Quang Kiếp Ưng.



Trong đêm tối mù mịt, trên trời chỉ có vài sợi mây mỏng phiêu phù. Đột nhiên, một vệt kim quanh từ trên bầu trời lóe sáng, từ đầu còn giống như một ngôi sao, nhưng theo thời gian cực ngắn phát ra ánh sáng càng ngày càng mạnh.



“Mau, đi vào trong trận.”



Ly sắc mặt hơi biến, lông màu cau chặt nhìn lên kim quang kia, cỗ khí tức kinh khủng kia đã khóa chặt bọn hắn mà lao xuống, tốc độ mỗi lúc một nhanh.




Dương Thiên chỉ thấy một cơn gió lớn ập đến, cây cối ngả rạp, bụi đất bị cuốn đi như thủy triều rời khỏi. Dương Thiên thân hình hơi lung lay một cái liền đứng vững nhưng Ninh Văn cùng Lan Ngọc Hân thì lảo đảo lui lại mấy bước liền mới có thể vững thân hình.



Kim Quang Kiếp Ưng hai chân như hai cái cột đình bám chặt vào lớp màng trong suốt của đại trận. Nó thân mình to lớn, đứng thẳng cũng cao đến mười mét, toàn thân lông vũ vàng óng, cứng cáp tinh mỹ. Đôi mắt của Kiếp Ưng mang màu đỏ như ngọc thạch, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống sáu người, tràn đầy vẻ khinh thường.



Uy áp khí thế của Kiếp Ưng mở rộng, giống như biển rộng đè ép xuống. Dương Thiên còn đỡ, yêu thú cấp bảy cũng chỉ bằng người mới vào huyền phủ cảnh mà thôi, cho dù Kiếp Ưng rất mạnh cũng không thể mạnh hơn Dương Chấn Sơn được.



Có điều, huyền phủ cảnh uy áp bắt đầu từ hư hóa thực rồi, cho dù yếu hơn nữa thì cũng sẽ có tác động lên cả thân thể lẫn tinh thần, uy áp này cũng không phải huyền biến cảnh nào cũng có thể gánh được đấy.



Ninh Văn sắc mặc tái nhợt, cơ thể run rẩy, cơ bắp cùng gân xanh nổi lên cuồn cuộn, đầu gối cứ từ từ trùng xuống, đất dưới bàn chân không ngừng lún chậm xuống.



Lan Ngọc Hân cơ thể mềm mại run rẩy, nàng cũng không thể gánh được uy áp này, huyết dịch trong cơ thể cũng giống như bị đông cứng, hô hấp khó khăn, một ngón tay cũng không nhấc lên được.



“Hừ!”



Một người ở phía sau Ly hừ lạnh một cái, khí thế toát ra chống lên cái uy áp này, làm cho hai người kia thoáng nới lỏng một hơi. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Kiếp Ưng, ngữ khí lạnh lùng nói.



“Yêu thú các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”



Kiếp Ưng lúc này mới hơi cúi xuống, vẻ khinh thường không ít đi chút nào, tựa hồ đối với người nam nhân này xuất hiện cũng không bất ngờ, hoặc nói là từ đầu đến cuối nó chỉ chờ nam nhân này mà thôi. Kiếp Ưng lên tiếng, tiếng nói thanh lãnh kiêu căng, làm người hết sức chói tai.



“Các ngươi triệt tiêu đại trận đầu hàng, bọn ta có thể để cho các ngươi sống.”




Thiết Quân chẳng biết lúc nào đã lấy ra một thanh cực kiếm khoác lên vai. Cự kiếm nhìn quan vừa dày vừa nặng, mang một màu đen nhám có những đường vân màu đỏ đầy yêu dị. Lưỡi kiếm lớn cỡ hai bàn tay người lớn, thay vì phát ra hàn ý lạnh lẽo thì thanh kiếm lại phát ra một cỗ khí thế trầm trọng như núi, bá đạo không kiêng sợ.



Thiết Quân khí thế trên người cũng triệt để hướng Kiếp Ưng ép tới, hừ lạnh một tiếng.



“Cút!”



Uy mãnh bá khí, mặc dù ở dưới mũ chùm kín mặt nhưng vẫn toát ra khí chất đẹp trai ngời ngời.



Kiếp Ưng hiển nhiên bị lời nói này làm cho giận dữ không thôi, khí thế đột nhiên biển đổi, uy thế ban đầu chỉ là tùy tiện thả ra thôi lúc này hóa thành từng cái phong nhận phóng ra, chém ra xung quanh mấy chục mét.



Kiếp Ưng cái cánh dài mười mấy mét khẽ nâng một cái, hơi chép ra phía ngoài, yêu khí ngoại phóng chém ra một cái phong nhận dài mấy chục mét, hướng thẳng Thiết Quân.



Thiết Quân khí thế hơi chấn động một cái, những cái phong nhận từ ban đầu hình thành liền bị khí thế của Thiết Quân chấn nát. Thiết Quân nắm thanh kiếm, đặt phịch một cái xuống đất, huyền khí hóa thành một luồng chấn động giao phong với phong nhận của Kiếp Ưng.



Bởi vì vị trí đứng, Thiết Quân vô tình trở thành người đứng đầu để đón trước mặt Kiếp Ưng bảo hộ lại đám người phía sau.



Kiếp Ưng không nói lời nào hết, mấy cái phong nhận vừa rồi chỉ là nó tùy ý đánh ra mà thôi, sải cánh của nó sau khi mở rộng, liền vỗ một cái, thân hình giống như một tia chớp, bay thẳng lên trên trời cao, nhanh đến không tưởng.



Đồng thời, ở bốn phía rừng núi, từng tiếng rộng lớn, rung động không ngớt. Hiển nhiên là đám yêu thú cấp bảy khác liện hệ với nhau.



...



Ly đến bên Lan Ngọc Hân, bàn tay hơi phát sáng lên ánh sáng màu xanh lục, hiển nhiên là thi triển một huyền linh thuật trị thương, thoáng qua khá giống với Mộc Phúc của Lan Ngọc Hân, đồng thời còn lên tiếng nói.




“Được rồi, trở về thôi.”



Thiết Quân thu hồi đại kiếm của mình, vẫn không nói lời nào, im lặng xoay người. Còn một người khác, thân hình hơi gầy, thấp hơn Dương Thiên một chút, rơi vào khoảng một mét bảy mấy, nhe ra một hàm răng trắng nói.



“Hai nhóc là bạn của Hân hả?”



Dương Thiên mang hết mọi thứ thu vào trong mắt, ánh mắt vừa mới chuyển từ trên người của Thiết Quân ra, rơi vào trung niên này gật đầu nói.



“Đúng vậy, ngài là?”




Trung niên vẫn giữ nụ cười tươi, đưa ra tay phải giống như muốn bắt tay, nói.



“Ta là Thạch Tùng, chuyên phụ trách xây dựng ở trong làng đó. Các ngươi là bạn của Hân, vậy thì gọi ta là Tùng thúc là được rồi.”



Dương Thiên gật đầu, đưa tay ra bắt tay đột nhiên liền thấy thân hình mình nhẹ bẫng, đã bị người nhấc lên cao ném đi. Người ra tay thì đương nhiên không phải ai khác, chính là Tùng thúc người luôn cười nói này.



Dương Thiên còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình đã bay lên mười mấy mét, lúc này hắn lại đột nhiên sực nhớ ra, thế giới này hình như không có lệ bắt tay chào hỏi thì phải.



Dương Thiên đột ngột ở trên không trung xoay người, né sang một bên, bởi vì hắn nhạy cảm cảm thấy có vật gì đang tiến đến. Lần này không phải dùng huyền linh thuật mà dùng huyền khí ngoại phóng để làm phản lực. Dù sao đang có mấy vị ở dưới nhìn chằm chằm đây này.



Dương Thiên cũng không muốn bị mấy vị này nhìn thấu toàn bộ bản thân đâu. Ở trước mặt mấy tên thanh thiếu niên thì Dương Thiên không sợ, chứ trước mặt huyền phủ cảnh thì cũng phải e dè một chút.



Nhưng Dương Thiên có né nhanh thế nào, cũng tránh không thoát một cái bàn tay to như căn phòng nắm lấy, nhưng bàn tay này cũng hết sức mềm mại giống như cao su, không gây thương tổn đến Dương Thiên.



Dương Thiên định thần lại, đến giờ hắn mới nhìn thấy thứ đang nắm lấy mình là một con chuột túi cao đến ba mươi mét, khuôn mặt có chút ngu ngơ trừng đôi mắt lớn đánh giá Dương Thiên, một tay khác giơ lên Ninh Văn, khuôn mặt cũng ngu ngơ không khác gì.



Sau đó không thấy ai giải thích gì, con chuột túi nắm hai người, nhét vào cái túi ở trước bụng của mình, hai người chỉ còn thò lại cái đầu thôi. Sau đó, dưới ánh mắt của Dương Thiên, cảnh vật xung quanh dần biến thành khổng lồ.



“Đây là...”



Lúc này Thạch Tùng mới khà khà lên tiếng giải thích.



“Không cần lo lắng, làm như vậy bọn ngươi mới đi vào đại trận được.”



Nói rồi tất cả đều cất bước hướng đại trận đi vào, Dương Thiên mới hiểu thì ra hắn bị biến nhỏ lại chứ không phải mọi người biến lớn lên.



Một cảm giác giống như có dòng điện lướt nhẹ qua, Dương Thiên biết đấy là hắn đã vượt qua đại trận rồi. Chuột túi đem hai người lấy ra khỏi cái túi của mình, Dương Thiên cùng Ninh Văn vừa mới rời tay của nó liền biến trở vê kích thước ban đầu, thần kỳ vô cùng.



Một âm thanh khàn khàn truyền vào tai Dương Thiên làm hắn tỉnh lại cơn choáng váng sau khi bị biến lớn thu nhỏ.



“Chào mừng đến với làng Mộc Miên.”



...