Huyền Linh Ký

Chương 207: Giải Quyết Chấp Niệm




Như đã nói, người này đã chết đi nhiều năm rồi, thứ đang điều khiển hành động của bản thân chỉ có một sợi linh hồn mang theo chấp niệm mà thôi.



Đường Hào từng tự phân tách linh hồn của mình, sau đó nuôi dưỡng để thành được một bản thân thứ hai, cho nên hắn vừa nhìn liền hiểu được bí mật bên trong đó.



Khi thọ nguyên sắp cạn kiệt, liền vận dụng một biện pháp đặc biệt cô đọng toàn bộ sức mạnh từ cơ thể cho đến linh hồn, chỉ bảo tồn lại một ý niệm duy nhất, ý niệm mạnh mẽ vượt lên trên toàn bộ sức mạnh khác để chi phối thân thể hành động. Bởi vì chỉ có một ý niệm, cho nên thường sẽ chỉ có một hành động, hoặc nhiều nhất là hai hành động mà thôi.



Giống như những huyền linh khi chết đi hận ý nồng đậm đến cực điểm, huyền linh sẽ được lưu lại một thứ gọi là hồn độc, sẽ để cho kẻ luyện hóa nó phải chết cùng. Hay có người bình thường chết quá oan khuất có thể biến thành ma quỷ đến báo thù, sức mạnh cũng để cho Huyền Biến Cảnh tam biến trở xuống có chút khó giải quyết.



Nhưng đấy chỉ là phản ứng tự phát, bên trong chỉ có một ý niệm, oán, hận hoặc là muốn trả thù thôi, cũng không phải rất lợi hại. Khi đã dùng biện pháp đặc biệt thì khác, tác dụng mạnh mẽ mà hậu quả cũng mạnh mẽ gấp trăm nghìn lần.



Người bình thường chẳng ai dùng cái biện pháp này cả, bởi vì nó thiêu đốt chính linh hồn của mình, mất đi cơ hội tiến vào luân hồi. Hơn nữa, trừ khi thân thể đạt đến tình trạng bất hủ, nếu không công dụng chẳng có bao nhiêu.



Trong trường hợp này lại khác, có Bất Diệt Chi Khí quấn thân, theo lý mà nói thân thể này có thể tồn tại vĩnh viễn cho đến khi chấp niệm bị xóa nhòa mới ngừng lại. Chấp niệm hao đi cực kỳ chậm, ít nhất trên đại lục này chưa có ai thấy chấp niệm hao hết, cho nên khả năng vĩnh tồn của cửa ải này là rất lớn, hoặc ít nhất cũng tính bằng mấy vạn năm trở lên.



Để hóa giải thì chỉ cần hoàn thành chấp niệm là xong, vấn đề là Đường Hào không biết chấp niệm của tên này là cái gì. Cũng may, Đường Hào kiến thức phong phú, có cách để giải quyết vấn đề này.



Đường Hào lật tay lấy ra một tấm lá chắn nhanh chóng ném ra ngoài, lá chắn sáng lên từng cái huyền văn óng ánh, sau đó chớp mắt liền biến lớn lên gấp mấy lần che chắn ở trước mặt Đường Hào.



Một tay khác của Đường Hào lấy ra một cái bình ngọc, nâng bình đem quả cầu máu thu vào, vừa rồi bị trúng hai đao đã làm nó hao đi một phần sáu, Đường Hào cũng không muốn vì long huyết không đủ mà đợi thêm nữa đâu.



Xoát!



Vừa mới thu được một chút, thân hình của Đường Hào lại chia ra làm hai sau đó tán loạn. Không dám dừng động tác lại, Đường Hào cắn răng thu nốt số máu còn lại.



Hơn một giây mà thôi, Đường Hào nhanh chóng thu bình ngọc lại, rất sợ bị đoa quang chém hỏng. Lúc này một ánh đao lại lóe lên, thân hình Đường Hào đang tán loạn lại chia thành ba mươi hai khúc.



Leng keng!



Tiếng lá chắn rơi xuống mặt đất, sau đấy từ mặt thuẫn phân chia thành từng khối được cắt nhẵn mịn không tì vết, đúng trọn vẹn ba mươi hai khối.



Thì ra trong hai giây vừa rồi, Đường Hào cắn răng hứng trọn năm kiếm, tấm lá chắn cấp chín cũng không cản nổi một phần nghìn giây, cả hắn cùng là chắn cứ như bị cắt ra đồng thời vậy. Đao quang nhanh đến không thể phản ứng kịp thời.



Đường Hào một lần nữa co rút lại thành hình người, không dám nhúc nhích tí nào. Trong đầu đang tính toán thời gian để có thể hóa giải cái chấp niệm này. Lúc này sức mạnh của Đường Hào đã rơi xuống ngang ngửa cấp tám yêu thú rồi, hơn nữa còn gần nấc thang rơi xuống cấp bảy.



Hắn không có nhiều cơ hội, bị đao quang chém tới mấy lần nữa là hắn toi thật đấy chứ không đùa. Thân làm một kẻ có thiên phú ngạo thị thiên hạ, làm một đời kiêu hùng, Đường Hào rất tiếc mạng của mình, hắn không muốn chết hơn bất kỳ ai khác.



Nếu không phải sợ chết, hắn đã chẳng mất công đánh cắp Bất Diệt Chi Tâm làm gì, cũng chẳng cần phải chịu đau đớn xé rách linh hồn, rồi lại kiên nghị khống chết Bất Diệt Chi Khí suố ba vạn năm.



Càng sợ chết, nên Đường Hào càng tính toán kỹ càng, cẩn thận từng tí tuyệt đối không bỏ xót.




...



Trong không gian u tối, Dương Thiên bị bó ép lại bởi một cái vật chất không biết tên, nó mềm dẻo có sức đàn hồi giống như thạch, nhưng lại bô cùng dính. Cũng may Dương Thiên có thể biến thành cái bóng, nên mới không bị lớp vật chất này dính chặt.



Đáng tiếc là hắn không thể duy trì trạng thái này quá lâu, không phải vấn đề của bản thân Dương Thiên mà do Ảnh Yêu không thể duy trì được. Ảnh Yêu mới chỉ cấp hai mà thôi, huyền linh thuật phụ trợ không thể duy trì được suốt ngày suốt đêm như thế.



Dương Thiên chẳng biết nơi này là chỗ nào, nhưng theo hắn cảm nhận được thì bản thân đã ngừng di chuyển được một thời gian rồi, hiện tại đang đứng im ở đâu đó không rõ ràng.



Dương Thiền lấy ra một thanh đoản kiếm, hắn đã chuẩn bị một thanh trước khi được Ninh Văn tặng, đâm ra thừa lại thanh này. Cái không gian này quá chật hẹp, hẳn là đang bị giam giữ rồi, Dương Thiên nắm lấy thanh kiếm, cố gắng đâm xuyên cái vật chất kỳ lạ này.



Không khó khăn như Dương Thiên tưởng, mặc dù có một chút lực cản nhưng thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên qua, một dòng vật chất đặc như thủy ngân bắn ra từ trong vết rách, Dương Thiên đương nhiên không dám đển nó bắn vào người mình cho nên đã dùng Ảnh Hóa để né đi.



Khi chất lỏng đó tiếp xúc với đống vật chất khác, chúng lập tức thẩm thấu vào trong đó, giống như dòng nước quay trở lại mặt hồ của mình vậy, không một dấu vết.



Lưỡi kiếm đã đâm sâu vào trong vết rách lúc này đột nhiên bị ăn mòn dữ dội, chiếu theo tốc độ này không đến một phút nó sẽ hoàn toàn biến mất.



“Bạo!”



Dương Thiên sắc mặt hơi biến, huyền khí truyền vào trong lưỡi kiếm, miệng quát một tiếng, lưỡi kiếm đột nhiên sáng lên theo từng đường vân, nhưng không kịp phát nổ đã bị ăn mòn cắt đứt toàn bộ năng lượng.




Phút chốc lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thân kiếm trơ trọi.



...



Đường Hào khá bối rồi, hắn đã thử ngăn cản công kích mấy lần nhưng tấy cả đều vô dụng, thậm chí một món Vương Binh cũng bị chém hỏng, tan nát thành mảnh vụn rồi, việc này làm cho Đường Hào hết sức đau lòng.



Hắn từng là thánh tử nên giàu nứt đố đổ vách, Vương Binh cũng có gần mười cái. Nhưng bởi vì tránh gây hiềm nghi, hắn không thể mang theo nhiều tài nguyên như thế được, phải để cho chủ thân cầm gần như toàn bộ. Cho nên sợi linh hồn này chỉ có hai cái Vương Binh cùng một phần nhỏ tài nguyên thôi.



Tất cả đồ vật bị chủ thân mang đi đã bị phá hủy từ ba vạn năm trước rồi, cho nên Đường Hào tự nhận thấy bản thân lúc này đúng là một nghèo hai trắng. Việc một cái Vương Binh bị hủy hoại đương nhiên là để hắn đau lòng rồi.



Đáng nói hơn Vương Binh cũng không ngăn nổi tên kia một kích, vẫn dưới một ánh đao chớp lóe bị chém đứt ra. Nếu như ngăn cản chút thời gian cho Đường Hào chuẩn bị thì hắn cũng không đến nỗi tiếc đứt ruột như thế.



Vương Binh có mạnh có yếu, bản mạng huyền binh của Đường Hào đã hủy từ ba vạn năm trước đương nhiên là một thanh Vương Binh đỉnh cấp, còn chiến phủ vừa mới bị chém nát kia thì chỉ thuộc vào hạng thường. Nhưng có thể chém đứt Vương Binh dễ như chém đậu phụ thì cũng đủ hiểu được sức mạnh của người đang ngồi giữa đại trận kia rồi.



Để xóa đi chấp niệm thì cách tốt nhất là dùng Thanh Minh Dịch, ngoài ra Thanh Minh Dịch có tác dụng áp chế rất mạnh lên tà vật cho nên Đường Hào chuẩn bị không ít. Thời gian đầu, Đường Hào cũng nhờ vào Thanh Minh Dịch mới cầm cự được không bị hóa thành Thiên Ma.



Đương nhiên, đẳng cấp của Thanh Minh Dịch phải đạt đến Vương cấp, nếu không chả có tác dụng gì.




Có Thanh Minh Dịch trong tay, vấn đều là Đường Hào cần một cơ hội, hắn phải bắn một lượng lớn Thanh Minh Dịch lên người tên kia, đồng thời triển khai công kích linh hồn lên tên đó ngay.



Chấp niệm rất mạnh, rất cứng đầu, công kích linh hồn bình thường sẽ không có tác dụng. Chỉ khi nào chấp niệm bị thanh tẩy khiến cho lung lay, lúc này lại dùng công kích linh hồn mới có thể đánh tan.



Đường Hào cắn răng, ban nãy hắn dùng thanh trường thương để chặn công kích của tên kia nhưng không có tác dụng, lúc này chỉ có thể liều mạng một lần mà thôi. Đường Hào lật tay một cái, lấy ra một cái ô màu đen, hắc khí lượn lờ.



Già Thiên Tán.



Đỉnh cấp Vương Binh đại danh đỉnh đỉnh ở Trung Ương Thánh Vực ba vạn năm trước. Cái ô này rất lợi hại, nghe nói do một tên đại ác nhân luyện chế, tế luyện không biết bao nhiêu người sống lẫn yêu thú mới có thể thành hình.



Hơn nữa kế hoạch này ấp ủ rất lâu, đầu tiên để cho cây ô này tiến hóa thành Vương Binh xong mới dùng tinh huyết tế luyện tránh cho thiên kiếp đổ xuống. Cách làm lươn lẹo này mặc dù có thành công nhưng uy lực cũng bị giảm xuống, không được kinh khủng như trong dự đoán.



Cây ô này là Đường Hào tính toán thật lâu mới ăn trộm đến được, chưa lộ ra cho người ngoài bao giờ. Ban đầu hắn muốn dùng nó để đón đỡ công kích của Thánh Nhân rồi chạy thoát. Nhưng sau khi có cách phân liệt linh hồn hắn đã để kế hoạch này lại.



Cũng may mà Đường Hào không dùng đến, nếu không hắn đã chết thật từ ba vạn năm trước rồi. Nói chung lúc này chính là thời điểm để sử dụng cây ô này đây.



Đường Hào một tí thời gian cũng không dám chần chừ, một đao kia mà bổ xuống hắn cũng không đỡ hay tránh được đâu. Đường Hào mở bung Giầ Thiên Tán, một đoàn hắc khí cuồn cuộn bắn ra ngoài, chớp mắt liền bao phủ phạm vi mười mét xung quanh Đường Hào, hắc khí cũng không ngừng lan rộng ra thêm.



Đúng lúc này, ánh chớp lại lóe lên, lần này không phải là một đao hay hai đao nữa, chớp mắt giống như hoa nở mùa xuân, ánh đao dày đặc mấy trăm đường, cả nghìn đường bắn nhanh ra, mang trọn không gian bao phủ.



Hắc khí giống như cát đen, liên tiếp bị đao quang chém thụt lùi, tốc độ nhanh kinh người, từng tiếng đinh đang vang lên liên hồi.



Đùng! Đùng! Đùng!



Trong khói đen truyền ra từng tiếng như chuông đồng, đúng là ánh đao va chạm với Già Thiên Tán, lần này công kích đã bị chặn lại.



Người ở giữa đại trận lại nâng đao, lần này hắn chỉ chém ra một đao, một đao hoành ngang, giống như muốn đem thế giới trước mặt chém thành hai mảnh, không gian cũng vì ánh đao mà hơi rung một cách nhẹ nhàng.



Đùng!



Tiếng va chạm giống như sấm rền, tốc độ âm thanh truyền ra còn chậm hơn tốc độ mà Già Thiên Tán bị đánh bay nữa.



Phụt!



Từ một bên khói đen bỗng nhiên phun ra một tia nước, tốc độ cực nhanh, số lượng cũng không ít, chớp mắt một cái đã đến trước trán của người cầm đao, ánh nước trong vắt không lẫn chút tạp chất nào mang theo một cảm giác mát lạnh sảng khoái.



Đúng là Thanh Minh Dịch.