Huyền Linh Ký

Chương 212: Hành Trình Của Bất Diệt Chi Tâm




Sau khi Long Quân rời đi sáu vạn năm, Bất Diệt Chi Tâm ý thức một lần nữa tỉnh lại. Bị áp chế ở trong sáu cái Trấn Ngục Đài kết hợp với nhau khiến nó rất khó hồi phục, chỉ có thể lợi dụng lúc các vị Thánh Nhân đến gần để hưởng một chút năng lượng, từ từ tích cóp để hồi phục.



Sau khi ý thức tỉnh lại, nó đương nhiên tìm cách chạy trốn ngay, nhưng Trấn Ngọc Đài rất lợi hại, cũng không thể tim ra cách sớm được, chỉ có thể nghiên cứu từ từ. Mà ý thức của Bất Diệt Chi Tâm cũng phát hiện ra một điều rằng nó bị Long Quân đánh lên một cái cấm chế.



Cấm chế này rất mạnh, khi có người thúc giục đủ để triệt tiêu ý thức của hắn một lần nữa. Cho nên Bất Diệt Chi Tâm chỉ có thể nghiên cứ cách phá giải cấm chế của Long Quân trước mới có thể tính đến chuyện chạy trốn.



Bất Diệt Chi Tâm chỉ là tên mà các vị Thánh Nhân đặt cho nó, cụ thể thì đấy là phần không thể ma diệt của một vị cường giả Thiên Ma Tộc. Ý thức mới tỉnh lại này chính là vị cường giả đó.



Vị cường giả này sống chẳng biết bao nhiêu năm tháng, đã hóa thành bất tử bất diệt như thế này làm sao có thể là kẻ ngu được. Hắn bắt đầu từ con số không, nghiên cứu về cấm chế của Long Quân, nghiên cứ về Trấn Ngục Đài, âm thâm lặng lẽ không một ai phát hiện ra trong suốt một vạn năm, cuối cùng đã có thành quả đầu tiên.



Hắn có thể che đậy khí tức của cấm chế trong một thời gian ngắn, tránh cho bị người truy tung. Mà khi không cảm nhận được cấm chế thì cũng không thể kích hoạt cấm chế được. Mặc dù không hóa giải hoàn toàn được cấm chế nhưng đấy đã là một bước tiến rất dài từ con số không đi lên rồi.



Đối vơi Trấn Ngục Đài hắn cũng có chút hiểu rõ, có thể tranh đoạt một xíu năng lượng đến hồi phục cho bản thân, trong một vạn năm tích lũy được năng lượng còn nhiều hơn hơn cả sáu vạn năm trước cộng lại.



Cái hắn không thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần thêm mấy vạn năm nữa, hắn hoàn toàn có thể khôi phục lại được một phần thực lực, chạy ra khỏi Trấn Ngục Đài rồi. Đối với loại tồn tại bất tử bất diệt như hắn thì thời gian chỉ là những con số mà thôi.



Nhưng đúng lúc này Đường Hào tiến đến đánh cắp Bất Diệt Chi Tâm ra ngoài. Bất Diệt Chi Tâm đương nhiên rât là phối hợp, hắn hiểu rõ ràng kẻ xông vào đây được chắc chắn phải có kế hoạch tỉ mỉ, hắn chỉ cần phối hợp thuận nước đẩy thuyển là được.



Sau đó đúng như tính toán, Bất Diệt Chi Tâm giúp Đường Hào che giấu tung tích, thuận lợi chạy ra khỏi Trung Ương Thánh Vực, dọc đường dù có chút trở ngại nhưng được Bất Diệt Chi Tâm hỗ trợ, kế hoạch của Đường Hào thành công mỹ mãn.



Sau khi đào thoát khỏi Thánh Vực, Bất Diệt Chi Tâm muốn nuốt luôn Đường Hào rồi chạy đi. Dù sau vài năm cấm chế sẽ lại hiện ra, nhưng ngần ấy thời gian cũng đủ hắn hồi phục được chút sức mạnh rồi. Bằng vào khả năng Bất Tử Bất Diệt của mình, Bất Diệt Chi Tâm cần gì sợ Thánh Nhân.



Nhưng sau khi biết được kế hoạch của Đường Hào, Bất Diệt Chi Tâm lại thay một ý nghĩ khác. Hắn cũng có thể dùng cách của Đường Hào để thoát thân, thậm chí càng hiệu quả hơn, vì phân chia ra thì hắn cũng không bị mất đi mà vẫn còn cơ hội để sau này thu hồi.



Mặc dù sau khi phân chia sẽ mất một chút thời gian để hồi phục, nhưng hắn có chết được đâu mà sợ, thời gian đối với Bất Diệt Chi Tâm không có ý nghĩa.



Nói nghe thật đơn giản, nhưng cũng mất đến gần hai năm mới có thể tách ra một miếng nhỏ và cắt đứt liên hệ với miếng lớn. Đây cũng là thành quả giữa Đường Hào và Bất Diệt Chi Tâm cùng phối hợp mới được như thế.



Bất Diệt Chi Tâm lần đầu phân tách như thế, hoàn toàn hóa thành hai thể riêng biệt. Nhưng sau này dung hợp thì lại trở về một thể, coi như không có tổn thấy gì cả.



Nhưng Đường Hào thì không như thế, tên này lợi dụng Bất Diệt Ma Khí trong khi phân tách để chặt ra một sợi linh hồn, sợi linh hồn này chính là mất đi vĩnh viễn, hóa thành hai thể khác nhau chả liên quan gì, không có cơ hội ghép lại như cũ.



Nhưng Đường Hào cũng không quan trọng, hắn sẽ trở nên bất tử bất diệt thì “hắn” nào cũng không quan trọng, “hăn” nào cũng đều mang tâm tư lý tưởng mà sống tiếp.



Bởi vì phân tách ra nên Bất Diệt Chi Tâm hết sức yếu ớt, ý thứ đứng trên bờ vực một lần nữa bị đóng băng nên không thể phản kháng được Đường Hào đem hắn phong ấn vào Trấn Ngục Đài.



Mảnh Bất Diệt Chi Tâm lớn hơn chỉ cần có chút năng lượng khôi phục rất nhanh, chỉ có mấy ngày thôi đã hóa thành hoàn chỉnh. Trong mấy ngày này Đường Hào cũng đánh lên mấy nghìn cái cấm chế, phối hợp lung tung loạn xạ đến chính Đường Hào cũng chẳng mở được. Vì vốn dĩ hắn có muốn mở đâu, hắn sẽ cầm Bất Diệt Chi Tâm này đi chịu chết cơ mà.



Sự cao mình của Đường Hào ở đây chính là chạy đến Đông Nam Vực, sau khi bị Thánh Nhân tìm đến, hắn bị diệt sát, sau này các vị Thánh Nhân cũng không chú ý đến Đông Nam Vực nhiều nữa, sẽ thuận lợi cho sợi phân hồn hồi phục. Tuy chỉ là phòng trừ cho tránh rắc rối thôi nhưng thật sự rất hiệu quả.




Bất Diệt Chi Tâm hết sức bực bội khi không ngờ tới Đường Hào còn có Trấn Ngục Đài nữa, mảnh nhỏ kia quá yếu để tự thân thoát khỏi trấn áp của Trấn Ngục Đài. Nếu không phải còn cần Đường Hào ra mặt rồi chết trước các vị Thánh Nhân thì Bất Diệt Chi Tâm đã nuốt chửng hắn rồi.



Kế hoạch sau đó khá mỹ mãn, Đường Hào thậm chí còn dùng cấm thuật thiêu đốt linh hồn để che đi dấu vết thương tích của mình, không để lại chút manh mối nào.



Bất Diệt Chi Tâm mảnh nhỏ sau khi bị phong án vào Trấn Ngục Đài, sau đó đưa đến Ngũ Long Tuyết Địa Trận, nằm lại ba vạn năm. Nó mất hơn hai vạn năm để khôi phục lại kích thước của Bất Diệt Chi Tâm, dù sao nó phải khôi phục trong khi bị phong ấn. Sau đó tìm cách tránh thoát phong ấn cũng mất thêm thời gian mấy nghìn năm.



Sau khi có thể giảm nhẹ sự khống chế từ Trấn Ngục Đài, Bất Diệt Chi Tâm lại nảy ra ý định luyện hóa Trấn Ngục Đài. Dù sao bảo vật này mạnh đến nỗi có thể áp chế hắn, làm sao mà yên tâm bỏ lại nó được.



Đúng lúc hắn bắt đầu luyện hóa Trấn Ngục Đài thì Thư Sách xông tới tầng phong ấn thứ hai. Bất Diệt Chi Tâm muốn thôn phệ Thư Sách để hồi phục sức mạnh. Nhưng Thư Sách không yếu, có thể chống đỡ được những xúc tu kia một cách kỳ lạ, nhưng hắn không xông vào được trong đại trận, theo thời gian sẽ bị Bất Diệt Chi Tâm mài chết.



Nhưng khi Thư Sách có vẻ dùng hết sức lực của mình, tưởng rằng Bất Diệt Chi Tâm sẽ có một bữa ăn ngon lành thì Mộc Miên Chi Tâm từ trong cơ thể của Thư Sách chạy ra.




Nó đi đến đâu, những xúc tu này cháy rụi đến đó, hóa thành tro tàn, không có chút lực phản kháng nào. Mộc Miên Chi Tâm cũng không bị cản trở bởi đại trận, xuyên thẳng qua đại trận, bay đến Trấn Ngục Đài.



Lực lượng từ trnog Mộc Miên Chi Tâm ồ ạt tràn vào Trấn Ngục Đài, đem Trấn Ngục Đài kích phát đến cực hạn, một cỗ lực lượng từ trong Trấn Ngục Đài ập đến, giống như cự thú bị đánh thứ khỏi giấc ngủ đông, đem Bất Diệt Chi Tâm khóa kín lại, tự động trấn áp. Thậm chí lần trấn áp này so với trước đây mạnh hơn rất nhiều, còn chuyển rời lấy năng lượng từ Ngũ Long Tuyệt Địa Trận.



Bất Diệt Chi Tâm thật sự là bực mình, dù hắn là kể ngoại lai nhưng Thiên Đạo có phải nhằm vào hắn một cách quá đáng hay không. Sao lại xui xẻo đến thế chứ.



Vừa hàng lâm liền bị bao ngược một trận, sau đó bị đánh đến nỗi phải đóng băng ý thức. Trong tay Long Quân lại sở hữu sáu cái Trấn Ngục Đài, vừa đủ để ghép thành một bộ, trấn áp hắn suốt bảy vạn năm, nếu không phải Đường Hào xông vào trộm hắn ra, thì phải mất thêm mấy vạn năm hắn mới tự chạy ra được.



Chạy ra được rồi còn học được kế sách thằn lằn đứt đuôi để một lần khổ cực cả đời an nhàn. Nhưng một tên tiểu tử thôi sao lại có được Trấn Ngục Đài cơ chứ, cái này chẳng phải vật hiếm có khó tìm hay sao, hắn bị phong ấn mấy vạn năm sao chẳng thấy bổ sung cái nào mà trong tay của Đường Hào lại có đúng lúc như thế.



Lại một lần nữa bị phong ấn đã đành, lúc sắp tự mình thoát khỏi rồi lại xuất hiện một tên Thư Sách mạnh không kém gì Thánh Nhân, lại còn mang theo một viên Mộc Miên Chi Tâm. Vừa đúng lúc Mộc Miên Chi Tâm có tác dụng kích phát Trấn Ngục Đàn, lại đem hắn phong ấn tiếp.



Hắn tốn hai nghìn năm, chuẩn bị phá được Ngũ Long Tuyệt Địa Trận rồi thì Đường Hào tìm đến. Hắn đang định hấp thu lấy Bất Diệt Chi Khí trên người Đường Hào thì Thư Sách chạy đến tự bạo, làm hắn tổn thất không nhỏ.



Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng là Thiên Đạo âm thầm thúc đẩy quấy phá hắn. Trong lòng của Bất Diệt Chi Tâm đã chửi thầm không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng hắn phải kiềm chế, nếu không Thiên Đạo có cở bổ xuống Lôi Phạt thì hắn bị đám Thánh Nhân hốt về là cái chắc.



“Ngươi muốn thoát ra ngoài sao? Mơ đi!”



Mộc Miên Chi Tâm nhấp nháy phát ra âm thanh khinh khỉnh làm người giật bắn cả mình, một trái tim làm sao lại biết nói cơ chứ.



Nhưng Bất Diệt Chi Tâm cũng chẳng bất ngờ gì, trong lòng rất căm tức cái tên phát sáng này nhưng ngoài miệng vẫn thong dong hừ lạnh.



“Tiểu tử có cốt khí lắm, dám tự bạo thân thể. Đáng tiếc là ngươi tính sai rồi.”