Huyền Linh Ký

Chương 221: Trở Về




Ánh mắt của Dương Thiên ẩn chứa sự tuyệt vọng, vô lực cùng mệt mỏi. Hắn chỉ muốn sống một cách yên lành, tận hưởng hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ có mà thôi. Những tưởng có được tân sinh, một đời này sống vui sướng nhưng mọi chuyện không hề như hắn mong muốn.



Gia tộc bên trong tiềm ẩn sát cơ khiến hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để chạy ra ngoài. Bất chấp mạo hiểm cả tính mạng, tính toán thế lực các phương sao cho mình đạt được lợi ích sau cùng. Miễn là thực lực tăng lên kịp thời để chiến thắng hội võ.



Sau khi chạy ra khỏi nhà còn bị ám sát, quyết dồn hắn vào đường chết, Dương Thiên không thể không tìm cách tăng nhanh thực lực đi lên. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được ngủ ngon giấc, cảm giác nguy cơ luôn báo động ở trong lòng khiến hắn không thể không liều mạng thu thập tài nguyên.



Hắn trông như thong dong đại định, tính toán mọi khả năng trong lòng bàn tay. Thực tế hắn đang cố hết sức vùng vẫy mà thôi, so với mặt nước đáng sợ thì sự vùng vẫy của hắn nhỏ yếu đến đáng thương...



Dương Thiên nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Đài một cách không cam lòng, tinh thần của hắn đang bị hút đi một cách chậm rãi, giống như một chiếc đồng hồ cát đang rơi từng hạt cát một.



“Vẫn còn!”



Dương Thiên cắn răng, hắn sực nhớ ra mình vẫn còn Hỗn Độn Khí, một sợi khí để bao bọc Trấn Ngục Đài khi hắn vừa thu Trấn Ngục Đài vào trong Linh Hải. Sợi Hỗn Độn Khí đó từ đầu đến cuối vẫn ở trước mặt của Dương Thiên, chẳng qua là hắn chưa từng nhìn thấy thôi.



“Cho ta trấn áp!”



Một sợi khí màu xám bám quanh thân thể ý niệm hóa thân của Dương Thiên, nó chui vào một đường ống vô hình, hướng hạch tâm của Trấn Ngục Đài lao đến. Hạch tâm của Trấn Ngục Đai là một cái ấn ký đang được bao bọc bở một màng năng lượng hình cầu.



Màng năng lượng này một nửa màu xanh lục, một nửa lại màu xám đen, trông rất quỷ dị. Hơn nữa bên phần màu đen còn dần tiến sát ấn ký, lúc này nó đã gặm được một góc nhỏ của cái ấn ký này rồi.



Đột nhiên một luồng khí xám xông đến, một luồng khí quá mức phẳng khiến cho nó trở nên kỳ lạ. Huyền khí thông thường cũng không hoàn mỹ, nó kết dính thành một sợi dây sẽ có điểm lồi chỗ lõm chứ không thể nào phẳng đều như sợ huyền khí này được.



Hơn nữa bản thân nó chỉ là một sợi khí mà thôi, nhưng từ trong bản chất lại cho những thứ khác cảm nhận được áp lực đáng sợ, giống như cháu trai đối diện với tổ tông vậy.



“Quả nhiên!”



Giọng nói của Bất Diệt Chi Tâm khàn khàn, sợi khí từ trong ấn ký xuyên ra ngoài, trong chớp mắt đem nửa cầu màu đen xuyên thủng, phá tan nát. Nửa cầu màu đen tiêu tán không còn thấy gì nữa.



Sợi khí màu xám phân ra làm hai, hòa vào cùng ấn ký, biến mất không còn giấu vết gì nữa.



Dương Thiên nhằm Trấn Ngục Đài, bàn tay vươn ra, khẽ nắm, Trấn Ngục Đài chậm rãi nân lên khỏi “mặt đất” của linh hải, đến khi lơ lửng đạt được độ cao năm mét mới ngưng lại, kích thước nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn mười nhân mười mét.



Lôi điện từ trên Trấn Ngục Đài kêu lên từng tiếng rẹt tẹt, bắt đầu hướng các dây xích lan tràn đi, bao phủ Bất Diệt Chi Tâm.



Trấn Ngục Lôi Phạt.



Một công năng của Trấn Ngục Đài mà Dương Thiên vừa mới mở khóa. Hắn lúc này đã trở lại bình thường, thoải mái khống chế Trấn Ngục Đài, cũng không bị cắn nuốt nữa.



Nhưng trong lòng của Dương Thiên vừa giận vừa sợ. Hắn suýt nữa thì chết rồi, lần này may thật chứ không thì...



Cho nên hắn điều khiển Lôi Phạt, muốn đem Bất Diệt Chi Tâm dằn vặt một cái. Bất Diệt Chi Tâm bị lôi phạt đánh lên, phát ra từng tiếng đôm đốp, động đậy không ngừng. Bất Diệt Chi Tâm giọng nói không đổi sắn, bình thản như thường nói.



“Ngươi quá yếu, còn chẳng đủ gãi ngứa nữa. Mạnh tay lên một chút đi.”



Một lời nói thật là mỉa mai, không biết đây là bản tính của Bất Diệt Chi Tâm hay là hắn học được ở đâu nữa.



Dương Thiên hừ lạnh nói.



“Rốt cuộc ngươi có ý định gì?”



Bất Diệt Chi Tâm cười lạnh nói.



“Món chí bảo kia để trong tay ngươi thật là phí phạm, chi bằng đưa cho ta đi.”



Món chí bảo mà Bất Diệt Chi Tâm nói đến đương nhiên là Hỗn Độn Châu. Bất tử bất diệt như Bất Diệt Chi Tâm mà lại sinh ra hứng thú với Hỗn Độn Châu. Dương Thiên nghe được lời nói đấy cũng rất bất ngờ.



Hỗn Độn Châu là bí mật lớn nhất của hắn, đến tận bây giờ Dương Thiên vẫn không thể sử dụng được sức mạnh chân chính của Hỗn Độn Châu, nhưng nó đã nhiều lầnn cứu hắn thoát hiểm.



Nghe giọng điệu của Bất Diệt Chi Tâm, có vẻ như hắn biết cách sử dụng thì phải, Dương Thiên phải hỏi một chút cho rõ ràng mới được.



“Không lẽ ngươi biết công dụng chân chính của viên châu này?”



Bất Diệt Chi Tâm chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng cũng không thèm đáp lời Dương Thiên, mặc kệ Dương Thiên hỏi ngược hỏi xuôi cũng chẳng thèm nói lại một tiếng nào cả.



Cuối cùng Dương Thiên cũng đành rời khỏi linh hải, đương nhiên hắn không quên tăng toàn bộ mức trấn áp lên Bất Diệt Chi Tâm, tránh để hắn lại làm loạn.



Dương Thiên cũng không biết được, ở trong Bất Diệt Chi Tâm lúc này, đang có một sợi Hỗn Độn Khí tồn tại ở chính giữa, bị một đám sợi khí mà đen cho bao vây, giống như xiềng xích giam giữ sợi khí màu xám này.







Dương Thiên quán sát xung quanh một cái, đến cái dấu chân cũng không hề lưu giữ lại, cho nên hắn không biết phương hướng của người đã khắc cái bia đá này.



Dương Thiên không tìm tòi nhiều nữa, hắn xác định phương hướng một chút, nhanh chóng chạy về Vương Đô. Lần này thua thiệt lớn rồi, toàn bộ đồ đạc trong nhẫn chứa vật đều mất hết bao gồm cả Xa Liễn.



Không có xa liễn, hắn chạy bộ cũng phải tốn thời gian mấy ngày. Tính toán của hắn cũng sai lệch, không biết có kịp thời chạy về để chen chân vào danh sách tham dự Tiên Long bí cảnh không nữa.




Dương Thiên bộc phát ra toàn bộ sức tốc độ của mình, đi hơn trăm dặm cuối cùng cũng đến được phần cuồi của cái hố này, trở lại với khu rừng rậm rạp.



Bầu trời cũng tắt dần ánh nắng, thời gian chuyển dần xuống buổi đêm. Dương Thiên vẫn di chuyển không ngừng, nhưng tốc độ của hắn hạ xuống mức bình thường rồi, không còn bộc phát lên tốc độ cao nữa.



Hắn đã chạy được hai tiếng, nhưng không bắt gặp bất cứ con yêu thú nào. Nghĩ lại cũng phải thôi, bởi vì đám yêu thú đều bị Bất Diệt Chi Tâm chỉ huy xúc tu cắn nuốt hết.



Cái hố lớn kia cũng không biết từ đâu ra, nhưng công kích mạnh như thế, đám yêu thú cũng bị dọa sợ hãi, chạy thoát khỏi khu vực này rồi.







Năm ngày sau, Dương Thiên cuối cùng cũng về đến khu vực ngoại vi của Vương Đô. Đoạn đường này chỉ có đi và đi thôi, Dương Thiên chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào.



“Đứng lại!”



Đột nhiên một đám người hướng Dương Thiên chạy đến, người thủ lĩnh dẫn đầu quát lạnh, giọng nói hùng hồn uy nghiêm, cứng rắn vô song.



Trang phục của đám người này trang đều là áo giáp nặng một cách thống nhất, trên ngực áo giáp trạm hình Lan Phi Điệp. Những người này tu vi không cao, chỉ có nhất biến nhị biến kỳ mà thôi, riêng vị thủ lĩnh kia là lục biến kỳ, tuổi tác cũng không nhỏ, trông khoảng bốn mươi tuổi.



Dương Thiên cũng không phản kháng gì nghiêm chỉnh đứng lại, bởi vì hắn nhận ra đây là Đô Thành Vệ, đúng là quân lính canh giữ Vương Đô. Dương Thiên sinh ra là hậu duệ của Trấ Tây Vương, đối với quân lính cũng mang một sự tôn trọng nhất định.



Vị đội trưởng dẫn đầu đội thành vệ này bước đến, mở trong tay ra một tờ giấy. Tờ giấy này cũng không phải loại phổ thông, mà nó có thể lưu trữ hình ảnh, hình ảnh này có thể chuyển động, thậm chí thu nhỏ phóng lớn rất thuận tiện.



Chính là một tờ lệnh truy nã.




Vị đội trưởng này nhìn Dương Thiên nói.



“Vị huynh đệ này từ đâu tới? Đã từng trông thấy người này bao giờ chưa?”



Dương Thiên quan sát kỹ một chút, thành thật nói.



“Ta đi từ thành Bách Lộ đến, đang trên đường trở về học viện. Ta chưa từng gặp qua người này.”



Đội trưởng quan sát Dương Thiên kỹ một chút, thấy quần áo cũng không phải đồng phục của Thiên Nam học viện, cũng không có tiêu ký của Vân Lan, ánh mắt hơi nổi lên hồ nghi, dò hỏi.



“Là học viên sao? Vậy thì làm phiền cho ta kiểm tra lệnh bài.”



Dương Thiên lắc đầu nói.



“Nhẫn chứa vật của ta bị hủy rồi, không còn đồ đạc nào cả.”



Lời nói này của Dương Thiên trong đúng hoàn cảnh không lý tưởng lắm. Hắn đang bị nghi ngờ, lại không thể chứng minh thân phận thật sự của mình. Dương Thiên đương nhiên không muốn vướng vào cái rắc rối này, nên hắn tiếp lời.



“Có điều nơi này cách Vương Đô cũng không còn xa nữa, nếu như các vị nghi ngờ thân phận của ta. Chi bằng cùng ta đi đến học viện, chứng minh một chút là được.”



Vị thống lĩnh kia nghe vậy cũng hơi thả lỏng tay cầm khỏi cán đao treo bên hông. Vương Đô dạo này hơi hỗn loạn, cho nên bọn hắn cũng không dám chủ quan, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót thứ gì. Nơi này hoang vu vắng lặng, cũng chẳng lo có người phát hiện, sau đó ẩn giấu kỹ là được. Còn hơn chủ quan để rồi mất mạng.



Vị đội trưởng này quay ra phía sau vẫy tay một cái nói.



“Tiểu ngũ, đi cùng vị công tử này về học viện.”



Sau đó quay lại chắp tay với Dương Thiên nói.



“Làm phiền công tử rồi.”



Dương Thiên cũng chắp tay chào hỏi, rồi theo sau vị quân lính gọi là Tiểu Ngũ kia. Còn vị đội trưởng thì tiếp tục dẫn tiểu đội đi điều tra.



Tiểu Ngũ từ trong túi chứa vật lấy ra một đồ vật trong như một cá bánh xe, cao hơn nửa mét, sau đó hai tay từ tách đôi bánh ra ra, một đống kết cấu phức tạp lộ ra ngoài, hình thành một cái khung xe bao bọc quanh hai cái bánh xe.



Đúng là kiểu dáng của xe moto ở thời hiện đại, nhưng trông đơn giản hơn một chút.



Đây là vật phẩm đặc biệt của quân đội, chỉ biên chế cho một vài đơn vị đặc biệt sử dụng mà thôi, không phải ai cũng có. Dương Thiên có biết về sự tồn tại của vật này nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn trông thấy, quả thật rất là thú vị.



Vật này tên gọi là Quân Xa.



Trong tiểu đội của Đô Thành Vệ khi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng sẽ được phát hai chiếc làm phương tiện chiến đấu cùng di chuyển. Sở dĩ vị thống lĩnh kia nói Tiểu Ngũ đưa Dương Thiên đi, chính vì Tiểu Ngũ là người điều khiển Quân Xa.



Quân Xa chạy bằng linh thạch, khi vừa mới khỏi động lên, liền có một dòng hoa văn sáng lên phủ đầy thân xe, trông hết sức là ngầu, đến Dương Thiên cũng hơi sáng mắt lên.



Tiểu Ngũ ngồi lên vị trí cầm lái nói.



“Công tử, chúng ta đi nhanh về nhanh.”