Huyền Linh Ký

Chương 230: Mở Ra




Thường Long, đây là một thân phận giả mà Lê Tĩnh dùng khi đến Vương Đô, chủ yếu để điều tra tin tức, giao tiếp một số người. Đương nhiên thân phận này cũng rất bí ẩn, không lộ ra ngoài sáng, người khác muốn tra cũng không thể tra ra được gì cả, sẽ không có chút nào khiến người ta nghi ngờ.



Dương Thiên nói sơ qua về thân phận này cho Lâm Thương, đồng thời tiểu quán cũng thay đổi thoáng cái mặt hàng kinh doanh, không tiếp tục bán dược dịch nữa, mà chuyển sáng bán rượu.



Đổi từ dược quán thành một tửu quán, chỉ có khoảng bảy tám bàn nhỏ. Đây là một chủ ý không tồi, bởi vì muốn thăm dò thông tin, quán rượu đúng thật là nơi thích hợp nhất, mặc dù đa phần sẽ không có thông tin hữu ích gì. Nhưng chung quy lại rượu vào thì lời ra, không thể có lựa chọn nào thích hợp hơn được.



Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, cửa hàng khai trương cũng nên làm một cái biển hiệu tốt. Thương lượng một thời gian rất lâu, cuối cùng cũng có một cái tên ưng ý, cả hai thống nhất gọi là “Vãng Sinh Trì”.



Nhất bôi Vãng Sinh Tửu



Duyệt nhất thế nhân sinh tình.



Bảng hiệu có, câu đối xong, đương nhiên không thể để tên bảng hiệu lập ra hữu danh vô thực được rồi. Dương Thiên quyết định bán ra loại rượu cực đỉnh do Lê Tĩnh ngâm chế.



Loại rượu này quy trình ngâm chế rất phức tạp, nguyên liệu từ hai mươi tám loại dược liệu ngâm cùng với yêu thú cấp bốn Mộng Xà, thời gian ủ ít nhất là ba tháng, đồng thời phải trong môi trường có huyền khí nồng đậm, cộng thêm nhiệt độ bốn trăm độ mới có thể làm ra được.



Rượu uống vào một chén, mát lạnh tột cùng, tinh thần vui sướng, ảo mộng bất giác kéo đến, rất khó phát hiện. Cho dù ngoại giới chỉ trong chớp mắt, trong mộng cũng có thể đã qua mấy năm trời, đủ để người ta nếm trải nhân sinh.



Hiện tại Vãng Sinh Tửu cũng chỉ có tác dụng với huyền chân cảnh nhất trọng trở xuống mà thôi, bởi vì thời gian vừa mới ủ được ba bốn tháng, số lượng cũng không nhiều. Cũng may chỉ cần đợi rượu đạt được thời hạn một năm, liền có thể tác dụng đến huyền chân cảnh viên mãn trở xuống, cũng coi như có đủ thời gian chuẩn bị.



Thiết nghĩ huyền phủ cảnh cường giả cũng không nhàn dỗi đến tiểu quán này làm gì đâu.



Đương nhiên loại rượu này cũng có tác dụng phụ rất lớn, đó chính là người có tinh thần hồn ý niệm chưa đạt đến cảnh giới thứ hai sẽ bị mộng ảo phá tan ý niệm, hóa thành si ngốc. Người tu vi yếu kém cũng có thể bị dược lực phá tan thân thể, thọ nguyên giảm sút mấy chục năm.



Cho nên khi tung ra bảng hiệu này, Dương Thiên còn cố ý mượn thân phận lệnh bài của Dương Tiềm Ngạn, đặt quán dưới danh nghĩa của Dương gia bảo hộ, tránh cho phiền phức không đáng có.



Dù người của Dương gia có tìm đến, lấy thân phận của Dương Tiềm Ngạn cũng đừng nghĩ làm khó dễ gì được Lâm Thương.



Mọi việc chuẩn bị đều gấp gáp hoàn thành, cho đến mấy hôm sau, cửa hàn cũng chính thức khai trương. Quy mô không lớn, khẩu khí lại không nhỏ khiến cho không ít người tò mò đến thưởng thức, phản hồi khá tốt, cũng rất được hoan nghênh.



...



Đáng lẽ việc của hàng khai trương, Dương Thiên cũng nên đến tham dự, nhưng hắn không thể đến được. Lúc này thân hắn đang ở trong học viện, xung quanh tập trung khoảng bốn mươi năm mươi người, sắc phục không đồng đều, mỗi người một vẻ đan xen, có cả háo hức, chơ mong lẫn cả lo lắng.



Bởi vì khoảnh khắc được mong đợi nhất của Thiên Nam học viện đã đến.





Tiên Long Bí Cảnh



Mở ra!



Xung quanh Dương Thiên đương nhiên là hai mươi chín người khác của nhóm ba mươi người đứng đầu Phong Vân Bảng, cũng là những học viên mạnh nhất của học viện.



Có những người Dương Thiên nhận biết như Yết Tử, Hà Dạ Huyền, Tiếu Thiên Chân, Chử Kiến Văn, Cận Đông Lai, Hàn Thu Giang...những người đứng đầu của ngũ đại công hội này, Dương Thiên không biết cũng không được.



Ngoài ra còn một số người quen khác như Hà Tuyết Nguyệt, Dương Tiềm Ngạn, lục công chúa Lạc Thiên Hinh...đều là Phong Vân Bảng trước hạng ba mươi.



Để Dương Thiên hơi bất ngờ một chút là có hai người cũng xông đến Phong Vân Bảng, hơn nữa lại là người quen cũ của hắn.



Phong Vân Bảng thứ hai mươi chín, Nguyễn Dương.



Phong Vân Bảng thứ ba mươi, Đỗ Quyết.



Nguyễn Dương từng là người ở trong Phong Vân Bảng, thực lực ẩn núp lâu năm, cho nên Dương Thiên dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không đến nỗi không thể tin được.



Vấn đề chính là Đỗ Quyết, tên này tiến bộ thần có thể nói là thần tốc, lúc này khí thế đã đạt đến lục biến kỳ đỉnh cao, thậm chi Dương Thiên nghi ngờ hắn đã bước vào thất biến kỳ rồi, quả thực là tăng nhanh đến không ngờ.



Ngoại trừ học viên ra, xung quanh còn có rất nhiền giáo viên, rất nhiều người Dương Thiên chưa từng gặp bao giờ.



Đứng ở vị trí chủ đạo chính là phó hiệu trưởng, Cao Lan Chính, một vị luyện khí sư.



Cao hiệu phó dáng vẻ già nua, trông như một lão nhân gần đất xa trời. Cơ thể gầy gò cùng với làn da đen đúa, khó có thể tưởng tượng một người nhỏ bé như thế lại là luyện khí sư. Dù sao Dương Thiên cũng ở Khí Đường học tập một thời gian, luyện khí sư tên nào mà chả vai u thịp bắp cơ chứ.



Vị Cao viện phó này cũng là người dông dài, hoặc là lớn tuổi rồi nên mắc bệnh nói nhiều, diễn văn đọc đến khiến người ta buồn ngủ cả ra. Từ một đám thiên tài tinh thần phấn chấn liền biến thành hữu khí vô lực chó chết, không có chút sức chiến đấu nào.



Lược bỏ một vạn lời diễn văn, Cao viện phó tổng kết lại.



“Tiên Long bí cảnh truyền thừa xa xưa, trong đó kỳ ngộ vô tận nhưng hung hiểm cũng không thiếu. Các ngươi phải nhớ kỹ đoàn kết mới có thể vượt qua được mà an toàn rời khỏi bí cảnh.



Được rồi, hiện tại xuất phát.”




Cao Lan Chính lời nói vừa dứt, dựa theo phân phó trước đó, ba mươi người được chia thành ba đội, được dẫn dắt bởi các giáo viên khác nhau, phân biệt tiến về ba hướng.



Nơi tập trung này là một thung lũng trong cao cấp ban, bình thường cũng không cho người tiến đến, Dương Thiên không ngờ ở đây lại có ba đường phân chia ra thành ba hướng khác nhau.



Hắn không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ Tiên Long Bí Cảnh nằm ngay ở trong học viện hay sao?



Sau khi đám học viên rời khỏi, một giáo viên không khỏi nhẹ giọng hỏi Cao Chính Lan.



“Hiệu phó, làm sao lần này số lượng học viên lại tăng lên vậy?”



Cao Chính Lan dáng vẻ già nua hơi thở dài một cái nói.



“Những năm gần đây bí cảnh thay đổi, các ngươi cũng không phải không biết. Hy vọng rằng có thể tranh thủ nốt thời gian cuối cùng này đi.”



Nói rồi lão quay người rời khỏi, để lại một đám giáo viên ánh mắt phức tạp nhìn về bóng lưng già nua này. Trong lòng mỗi người đều nặng nề, loạn thế sắp lên, ai cũng không thể yên lòng được.



...



“Không đúng, là ảo cảnh!”



Dương Thiên trong lòng nghiêm nghị, bọn hắn đi theo con đường này đã qua nửa giờ, đất đá đồi núi đều sống động như thật, Dương Thiên cũng không thấy có gì khác thường. Ngoại trừ việc bọn hắn trong nửa giờ này đi hơn mười dặm đường, nhưng lối nhỏ này từ đầu đến cuối cũng vẫn kéo dài.




Đây là một điều quá không hợp thói thường, bởi vì lối dài như vậy, ở trong học viện hẳn là không thể che giấu mới phải, sao lại chưa từng có ai nhắc đến chứ.



Vậy là Dương Thiên tò mò dùng “Cấm Đồng” xem thử, không gian lập tức trở nên nhỏ hơn một chút, giống như hình ảnh hơi bị bóp lại, đồng thời lâu lâu còn có một vài huyền văn trôi nổi.



Đổi lại là người khác còn lâu mới phát hiện ra điểm này, nhưng Dương Thiên là huyền trận sư, hắn đối với huyền văn hết sức tinh thông, lại thêm tâm sáng như gương, lòng nổi nghi ngờ, cho nên mới phát hiện ra khác biệt rất nhỏ này.



Nhưng Dương Thiên cũng không nghĩ nhiều, Tiên Long Bí Cảnh quan trọng như vậy, học viện không làm chút che mắt mới là kỳ quái đấy. Đổi lại là hắn cũng sẽ cẩn thận che giấu thôi.



Lại di chuyển thêm nửa giờ đồng hồ nữa, cuối cùng đám người của Dương Thiên đến một cái đài cao, giống như một cái quản trường, xung quanh có mười hai cột trụ tròn hướng thẳng lên trời, mỗi cột trụ lại có những đường cắt kỳ lạ, quy luật không rõ ràng, ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.



Giáo viên dẫn đội tên là Trương Minh lúc này ngừng lại nói.




“Các ngươi bước lên phía trước đi, sau khi vào trong bí cảnh nhớ kỹ phải giúp đỡ lẫn nhau.”



Nói rồi hai tay bấm pháp quyết, dánh ra một loại ấn quyết kỳ lạ, xông thẳng vào trong đài cao. Trên đài cao thoáng cái tiếp nhận ấn quyết, toàn bộ huyền văn trong nháy mắt kích hoạt lên, đồng thời những đường vân trên mười hai cây trụ cũng phát ra ánh sang mờ nhạt, cùng huyền văn cộng minh lên.



Đám học viên nghiêm nghị, cố gắng giữ thăng bằng trong sự rung lắc của đài cao. Một cảm giác quay cuồng giống như muốn đem ý thức của bọn hắn đảo lộn lên, khiến cho cơ thể rất khó để giữ thăng bằng được. Toàn bộ cảm nhận đối với thế giới xung quanh cũng vì thế mà mờ hồ đi, trong một khoảng thời gian gần như bị cắt đứt.



Dương Thiên cũng không ngoại lệ, bị cái cảm giác tệ hại này xông lên đầu, không thể nào tỉnh táo được. Cảm giác này thật sự giống như cảm giác bị say xe được khuếch đại lên cả trăm lần, mọi thứ trong cơ thể như muốn phun hết ra ngoài.



Cũng may cảm giác này chỉ kéo dài năm sáu giây mà thôi, cảm giác đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cho nên Dương Thiên cũng ngăn chặn lại được cơ buồn nôn của mình.



Hít lấy một hơi, Dương Thiên nhìn ra bốn phía, chỉ thấy đài cao đã không còn, đồng bạn cũng không thấy. Hắn đang nằm ở trên mặt đất, bốn phía cỏ cây trùng điệp. Mùi cỏ thơm xông lên đầu làm Dương Thiên thoải mái mấy phần, sau khi ngó nghiêng mấy cái, Dương Thiên mới chậm rãi đứng dậy.



Có chút khó khăn, bởi vì cảm giác quay cuồng vừa mới rút đi, cơ thể vẫn chưa được đồng bộ lại, khiến cho Dương Thiên suýt ngã. Phải mất mấy giây đồng hồ hắn mới đứng vững được, lúc này mới có thể cẩn thận đánh giá xung quanh.



Đây là một khu rừng rậm, cây cao bóng cả, che phủ râm mát, đồng thời mặt đất còn phủ lên một lớp cỏ thấp, không khí cực kỳ trong lành. Huyền khí cũng cực kỳ nồng đậm, so với khi ở học viện còn nồng nặc gấp mấy lần.



Quả là một nơi thích hợp tu hành. Dương Thiên đoán chừng tu hành ở đây phải nhanh hơn ngoại giới gấp mười lần.



Về phần đồng đội không thấy, Dương Thiên cũng không hốt hoảng, hắn biết được đây là ngẫu nhiên truyền tống trận, truyền tống người đến một cách ngẫu nhiên. Thân là một tên huyền trận sư, mặc dù chưa từng thấy qua truyền tống trận, nhưng Dương Thiên có thể đọc hiểu một phần huyền văn trong đó mà đưa ra đáp án.



Cho nên, hiện tại chỗ hắn đang ở đã không còn là Vân Lan Vương Đô, thậm chí có thể là không tại Đông Nam Vực nữa. Bởi vì truyền tống trận bình thường chỉ cần một trụ không gian để đánh giấu tọa độ, truyền tống trận kia lại cần đến mười hai cái, đủ thấy khoảng cách xa xôi đến mức nào.



Dựa trên lý thuyết mà Dương Thiên biết được, làm một suy tính đơn giản, một cái siêu cấp truyền tống trận cần đến ba chiếc trụ không gian có thể để người ra di chuyển ra khoảng cách một triệu dặm. Theo cách cộng hưởng của mười hai chiếc trụ không gian kia thì khoảng cách có thể truyền tống là khoảng ba triệu năm trăm nghìn dặm.



Đủ để từ Vân Lan Vương Đô chạy đến Triều Hải Thành của Đông Bắc Vực. Cũng không biết tòa truyền tống trận khổng lồ này được ai làm ra, lại làm sao để cho Vân Lan Vương Triều chiếm được.



Dương Thiên không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, trước hết hắn cũng nên đi tìm cơ duyên của mình đã, dù sao thời gian cũng không nhiều, chỉ có một tháng mà thôi.



Sau thời gian một tháng, bí cảnh tự động đem người đá trở về nơi xuất phát. Mặc dù chưa từng nghe nói đến có học viên nào tử vong ở trong bí cảnh này nhưng Dương Thiên cũng không dám lơ, cầm ra vũ khí của mình cẩn thận thăm dò.



Đôi đoản đao này đúng là trong thời gian mấy ngày vừa rồi chuẩn bị một cách gấp rút, mặc dù là huyền binh cấp ba nhưng Dương Thiên cũng không cảm thấy vừa ý lắm, thậm chí còn không quá vừa tay, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.