Huyền Linh Ký

Chương 239: Tổ Năm Người Khổ Chiến




Hà Dạ Huyền bị cỗ xung lực chấn động, nàng thuận thế lui ra ngoài mấy mét, chiếc đuôi lớn lướt qua mặt nàng trong gang tấc, xung lực mà chiếc đuôi mang theo thổi bay nàng ra ngoài. Dù chỉ là xung lực cũng khiến cho lồng ngực của Hà Dạ Huyền nhức nhối, một ngụm máu bị nàng cứng rắn nuốt xuống.



Nam tử trong tay nàng thì càng thảm, máu tươi vốn đã nhuốm đỏ hết thân thể lúc này các vết thương lại tiếp tục mở rộng, mu tươi chảy ra không ngừng. Cũng không biết là hắn đã chảy gần hết máu rồi hay do không bị xung kích trực tiếp, lần này dùng máu cũng không bắn mạnh ra ngoài không trung.



Không phải kẻ nào cũng có thể thông qua được đám yêu thú giữa cửa kia để mở ra lối vào khảo hạch cả. Yêu thú thì có mạnh có yếu, giống như con yêu thú mà đám người Hà Dạ Huyền đang đối đầu đây có thể nói mạnh một cách quá đáng.



Năm người đều là đỉnh tiêm cao thủ, Phong Vân Bảng năm thứ hạng đầu, thế hệ này nhân vật lĩnh quân. Nhưng lúc này cả năm người liên thủ lại cũng chỉ có phần bị đè lên đánh, ai nấy cũng chật vật, sơ sẩy một cái cũng có thể dễ dàng bị mất mạng.



Cấp chín yêu thú Vương Giả.



Thanh Vũ Dực Giao.



Cũng không biết Cận Đông Lai dựa vào thông tin nào để tìm đến Thanh Vũ Dực Giao, nhưng rõ ràng sự cường đại của nó đã vượt qua dự tính của cả năm người rồi. Năm người, thời gian chuẩn bị tận mấy tháng, không ngừng phối hợp ăn ý, hứa hẹn tập hợp đánh lén Thanh Vũ Dực Giao.



Cuối cùng bọn họ thật sự đã thành công, kẻ ám sát Thanh Vũ Dực Giao đương nhiên là Yết Tử, đáng tiếc hắn vảy giáp của nó quá dày rồi, Yết Tử chỉ có thể phá được vảy giáp của nó chứ chưa làm nó đổ máu được.



Chử Kiến Văn âm thầm bày ra cấp năm huyền trận Cung Lộ Khốn Trận, Tiếu Thiên Chân phụ trách chủ lực dẫn dắt Thanh Vũ Dực Giao đến vị trí của huyền trận.



Nhưng Thanh Vũ Dực Giao cũng không phải là cấp bốn yêu thú, nó cũng không ngu ngốc như bọn họ vẫn tưởng, thành ra cục diện cả bốn bị đuổi đánh không ngừng. Tiếu Thiên Chân vì hấp dẫn chú ý nên gánh chịu nặng nhất, dẫn dắt gần một giờ đồng hồ khiến thân thể của hắn cũng vỡ nát không ít, mới dẫn dược Thanh Vũ Dực Giao vào trong đại trận.



Ai có thể ngờ được, đại trận vừa ra liền bị Thanh Vũ Dực Giao một đuôi quật nát, Tiếu Thiên Chân trọng thương mất đi ý thức, Hà Dạ Huyền ứng cứu, lúc này cũng bị trọng thương.



Mà Chử Kiến Văn huyền trận phản phệ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cũng không tính là thương thế nặng nề, nhưng chiến lực giảm sút một chút. Lành lặn nhất đến giờ cũng chỉ còn Cận Đông Lai cùng với ẩn núp trong bóng tối Yết Tử mà thôi.



Lần này kế hoạch ba tháng, năm người coi như đại bại. Vấn đề lúc này là làm sao có thể thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.



Từng người sắc mặt khó coi vô cùng. Tưởng rằng bắt một con cấp bốn yêu thú vương giả, năm người hợp lực lại cũng không đến nỗi khó khăn, ai có thể tưởng tượng được Thanh Vũ Dực Giao lại cường đại đến thế, so với Bồi Cốt Hổ còn lợi hại hơn nhiều.



Cả năm người cũng không phải bền chắc như thép, mỗi người đều có không ít mâu thuẫn, nhưng cả năm đều tự hiểu rõ ràng, bây giờ ai bỏ chạy trước sẽ bị Thanh Vũ Dực Giao nháy mắt giết chết, trở thành mồi nhử cho bốn người còn lại thoát thân, cho nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả.



Con đường cuối cùng chỉ có thể chiến mà thôi.



...



Thanh Vũ Dực Giao thân hình dài bốn mươi mét, đầu lớn như một gian phòng, toàn thân phủ kín vảy giáp xanh lam, ở dưới mỗi chiếc vảy giáp đều lộ ra từng chùm lông trắng.



Lông trắng lại không phải mềm mại như lông thú, mà đổi lại cực kỳ cứng cáp lạ thường, tuy rằng ngâm ở trong nước nhanh lại không hề bị ướt, từng chiếc lông đơn lẻ nhẹ tựa như lông hồng.



Thanh Vũ Dực Giao có bốn cái chân, bàn chân có bốn móng sắc lẹm, từng kẽ chân vẫn còn kết lên màng mỏng. màng mỏng này còn xuất hiện ở hai bên tại, trông có phần tôn lên sự oai vệ.



Sau lưng của Thanh Vũ Dực Giao lại nép lấy hai cánh nhỏ, hai chiếc cánh cụp lại, dài chỉ khoảng chừng một mét, lân giáp cùng màng vảy bao bọc quanh đó. Trông lại có chút kỳ dị, vì so với thân thể của nó thì đôi cánh này quá nhỏ, giống như bị ai đó cắt cụt đi vậy.



Thanh Vũ Dực Giao gầm lên một tiếng lộ ra hàm rằng bén nhọn cùng chiếc lưỡi đỏ dài, uy áp tỏa ra bốn phía, mặc dù khí tức rõ ràng chỉ là yêu thú cấp bốn, nhưng lại mang cho người ta cảm giác áp bách vô cùng, cả bốn người đều không tự chủ rùng mình một cái.




Yết Tử lộ ra thân hình ở trên vách đá, vô thanh vô thức giống như đột nhiên xuất hiện, lại giống như đã ở đó từ lâu rồi. Cận Đông Lai siết chặt kiếm, ánh mắt nhíu lại nói.



“Yết Tử, sao ngươi lại đi ra?”



Mặc dù thế cục biến hóa, nhưng Yết Tử giấu trong tối mới là Yết Tử đáng sợ nhất, mới có sức uy hiếp đối với Dực Giao nhất. Lúc này lại lộ thân hình ra ngoài, chẳng khác nào khiến cho nó thêm phần phòng bị.



Yết Tử sắc mặt như thường, cằm của hắn so với bình thường hơi thấp, ánh mắt cũng bén nhọn hơn rất nhiều, hắn bình đạm nói.



“Ẩn núp cũng không có tác dụng.”



Thân là Mật Viện đời thứ năm viện chủ, kỹ thuật ám sát của Yết Tử đã đến tầng thứ thượng thừa rồi, gọi là “nghệ thuật ám sát” cũng không phải nói quá. Hắn đủ tinh ý để có thể hiểu được mục tiêu có phát hiện ra hắn hay không.



Rõ ràng gần một giờ đồng hồ vừa rồi, hắn thay đổi năm mươi mốt vị trí ám sát, toàn bộ thủ đoạn ẩn nấp tiếp cận đều đem ra hết. Nhưng trực giác của hắn báo động rõ ràng, chỉ cần tiến lên hắn sẽ chết. Cho nên Yết Tử không hề ra tay. Đồng thời cũng không ít lần lưu tâm rút lui.



Hắn thấy rõ ràng, Dực Giao như có như không đem ý niệm đảo qua hắn một chút. Cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải Yết Tử nâng cảnh giác lên hai trăm phần trăm cũng không thể biết được sự chú ý nhỏ bé đó.



Quá đáng sợ, đối thủ này hoàn toàn trên tầm của bọn hắn.



Cho nên Yết Tử chỉ có thể bất đắc dĩ hiện thân mà thôi, cùng chung đối địch mới là lựa chọn tốt nhất.




Hà Dạ Huyền từ đằng xa lên bước đến, sắc mặt của nàng có chút tái nhợ, trên khóe miệng, có chút khói trắng bốc ra, máu tươi bị đóng thành miếng băng nhỏ, rơi vụn trên đất. Theo từng bước tiến của nàng, nhiệt độ ngày càng lạnh, khí thế của nàng cũng ngày càng nâng lên cao, cảnh vật xung quanh giống như theo bước chân của nàng mà rung động.



Hà Dạ Huyền lãnh đạm nói.



“Thông tin của ngươi thật chả ra làm sao!”



Cận Đông Lai biết đây là đang nói hắn, thông tin về Thanh Vũ Dực Giao là hắn đưa ra, cả năm phối hợp chinh phục truyền thừa cấp thần thoại, không nghĩ đến Thanh Vũ Dực Giao khủng bố hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Vượt xa khỏi hạn chế của yêu thú cấp bốn, thậm chí vượt qua yêu thú cấp năm rất nhiều.



Mỗi người bọn hắn đều có tự tin đào mạng trước yêu thú cấp năm, nhưng trước mặt Thanh Vũ Dực Giao lại không ai dám đảm bảo được mình cả.



Chử Kiến Văn ở trên một mặt vách đá khác, lau đi máu tươi trên khóe miệng, tay siết chặt bút lông, nói.



“Tiếu Thiên Chân, cũng đừng giả chết nữa. Nếu không chúng ta sẽ chết thật đấy.”



Hắn vừa dứt lời, Thanh Vũ Dực Giao đã lập tức tấn công tới, một cái móng vuốt lớn hơn bảy mét vồ xuống, yêu khí ngoại phóng đập thẳng xuống Chử Kiến Văn. Chử Kiến Văn ánh mắt hơi co nhỏ lại, không nghĩ đến con yêu thú này táo bạo như thế, nói một câu thôi đã bị đập rồi.



Trong năm người, Chử Kiến Văn chiến lực yếu nhất, nhưng cũng so với người thường mạnh hơn nhiều. Hắn không hề sợ hãi, huyền linh của hắn chìm nổi phía trên vai, tiếng vỗ cánh vù vù không dứt.



Huyền linh thuật: U Huỳnh Kính Tượng.



Rầm!!!




Một mặt vách nút bị đập nát, đổ ập xuống phía dưới, tiếng vang vọng không truyền xa không ngớt. Vĩ lực kinh khủng đó cũng chỉ là Dực Giao tùy ý một trảo mà thôi, chí ít cũng có sáu bảy triệu cân lực lượng, đủ thấy sức mạnh kinh khủng của nó.



Chử Kiến Văn xuất hiện các vị trí cũ hai năm muoi mét, vừa vặn đứng ở mép của chỗ sạt lở, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, trái lại huyền linh càng phát ra ánh sáng nhẹ. Chử Kiến Văn thở gấp mấy hơi, lại một vòng ánh sáng xanh lam từ trên người huyền linh phát ra, bay vào người của Chử Kiến Văn, sắc mặt của hắn trở nên bình ổn hơn hẳn, huyền khí cũng nhanh chóng bồi đủ trở lại.



Huyền linh thuật: Lam Triều Sinh.



Cận Đông Lai đứng đối diện Thanh Vũ Dực Giao, ngay khi Dực Giao động thủ thì hắn cũng động kiếm, một kiếm chém ra ngoài, huyền khí ngoại phóng hình thành kiếm mang, kiếm mang lại pha lẫn từng tia vàng cùng trắng.



Huyền linh thuật: Kiếm Phong Kim.



Huyền Linh Thuật: Băng Vũ.



Huyền Linh Thuật: Tiềm Thổ.



Hà Dạ Huyền cùng với Yết Tử cũng ra tay, cả ba người dường như không quan tâm lắm đến Chử Kiến Văn, đương nhiên bọn hắn biết chắc Chử Kiến Văn sẽ không sao cả, dù sao cũng là đối thủ nhiều năm, niềm tin vào thực lực của nhau vẫn phải có một chút.



Chử Kiến Văn huyền linh chính là Bách Mục Thùy Phong, năm giữ năng lực sao chép quỷ dị vô cùng, Chử Kiến Văn so với người khác nhiều hơn mấy cái huyền linh thuật, hơn nữa đều là tinh phẩm, cho nên càng khó đối phó.



Nếu không phải có chút hạn chế không phát huy ra được toàn bộ sức mạnh, cái ghế Phong Vân Bảng đệ nhất chưa chắc đã đến lượt Cận Đông Lai ngồi vào đâu.



Băng Vũ cùng Kiếm Phong Kim tách biệt đánh vào hai bên mắt của Thanh Vũ Dực Giao, nhưng Dực Giao dễ dàng né ra, toàn thân giống như một cái lò xo phi thẳng đến Cận Đông Lai.



Cận Đông Lai híp mắt, mặt đất bị hắn đá ra một cái hố lớn, Lưu Thủy cảnh chiến pháp Truy Nguyệt Bộ, so với Dương Thiên còn thành thục hơn một chút, lập tức né ra khỏi miệng rộng của Thanh Vũ Dực Giao.



Dực Giao miệng rộng lại hướng thẳng Hà Dạ Huyền đang đứng không xa phía sau.



“Ăn lão tử một quyền!”



Gầm!



Giống như hổ rầm sấm dậy, rung chuyển cả trời đất. Một bóng mờ màu đỏ từ phía sau Hà Dạ Huyền vụt đến, một quyền đấm ra, mang theo kỳ dị âm thanh bạo nổ.



Oanh!!!



Long long long!!!



Bóng người màu đỏ bị đẩy lui sáu mét, đến thẳng trước người Hà Dạ Huyền mới ngừng lại bước chân. Hắn thân thể to lớn vô cùng, giống như một ngọn núi lớn chặn đứng Dực Giao, so với Hà Dạ Huyền đang đứng phía sau, rõ ràng cao hơn gấp đôi, thân hình đến gần bốn mét, sắc mặt dữ tợn vô cùng.



Người này rõ ràng là Tiếu Thiên Chân.