Huyền Linh Ký

Chương 254: Long Chúc




Dương Thiên khóe miệng hơi nhếch lên, dù sao đây cũng là thủ đoạn đắc ý của hắn, hơn nữa sử dụng còn ngày càng thành thục hơn. Lợi dụng huyền văn đến phong tỏa huyền mạch của đối thủ. Tất nhiên tùy vào thực lực từng người mà thời gian phong tỏa ngắn hay dài.



Với kẻ có tu vi yếu hơn Dương Thiên thế này, hắn tự tin có thể phong tỏa mấy tiếng đồng hồ cũng không ít. Nhưng cũng có điểm yếu đấy là phong cấm này rất dễ bị xông phá, nhưng trong chiến đấu thì một giây đã là quá đủ rồi.



Phốc!!!



Đột ngột, người trong tay của Dương Thiên xoay người một cái, hai tay nắm lẫy cổ tay của Dương Thiên, bàn chân đá thẳng từ dưới lên, vẽ lên một đường cung vào cằm của Dương Thiên, ở chân hắn đeo là một đoi dày có đế làm bằng xương động vật, cho nên sức sát thương vẫn tương đối lớn.



Dương Thiên hơi nhích người ra sau, nhưng không thể tránh thoát hoàn toàn khỏi đòn này được, ngực bị một cước đá tê rần, vẽ ra một vết thương dài trước ngực. Dương Thiên cả người bay người hơn tám mét, ánh mắt có chút ngưng lại nhìn người trước mắt này.



Đây là một thiếu niên, làn da hơi ngăm đen, dáng người săn chắc, từng thớ thịt như đã trải qua thiên truy bách luyện, tinh mỹ tỉ mỉ vô cùng. Nhưng nhìn kỹ lại thì đây giống như...một cô gái?



Tóc ngắn, làn da ngăm đen, cơ bắp săn chắc tỉ mỉ kèm theo một bộ áo choàng nâu để ngụy trang, đúng là rất khó nhận ra đây là một cô gái. Nhìn tổng thể thì nhan sắc của nàng cũng rất tốt, dáng người săn chắn khỏe khoắn, khuôn mặt thanh thoát lại mang theo nghiêm nghị gió sương.



Dương Thiên chỉ lướt qua nàng một chút mà thôi, hắn không quá để tâm đến vẻ ngoài của nàng lắm, chủ yếu là việc nàng không bị ảnh hưởng bởi huyền văn mới là chuyện mà hắn đáng lưu ý. Và lại ngay từ đầu mục đích của Dương Thiên là moi thông tin chứ không phải chém giết.



Về phần vết thương, mặc dù kéo dài nhưng rất nông, chỉ lướt nhẹ qua thôi, lấy tố chất thân thể của hắn thì đã ngưng chảy máu rồi. Dương Thiên thủ thế đề phòng một chút rồi lạnh hỏi.



“Ngươi là ai, tại sao lại tấn công ta?”



“Ngoại địa chi nhân?”



Thiếu nữ đối diện nhíu mày nói, sát khí cao vút của nàng hơi giao động hạ thấp xuống, không còn dày đặc như trước nữa. Dương Thiên nghe ra ý tứ trong câu nói này, có vẻ như nàng là...người bản địa?



Trong bí cảnh lại có người bản địa sinh sống, đây thật sự là một điều đánh kinh ngạc đấy. Nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc có ở quá thời gian đóng bí cảnh thì cũng chẳng có vẫn đề gì, vẫn có thể sinh hoạt một cách an toàn, thậm chí người bản địa này chính là hậu nhân của một người nào đó vào bí cảnh mà không ra được.



Dương Thiên không hiểu biết nhiều về bí cảnh này nhưng mà ở đây có người bản địa, vậy truyền thừa rất có khả năng bị bọn họ đoạt được rồi. Dù sao hắn chỉ có một tháng, còn người ta bao nhiêu người truyền từ đời này qua đời khác, làm sao còn không tìm được truyền thừa chứ.



Trong khi Dương Thiên đang suy tính thì thiếu nữ trước mặt lại lên tiếng trước.



“*##[email protected][email protected]”



Dương Thiên một mặt mờ mịt, hắn còn hơi vui mừng vì không có rào cản ngôn ngữ thì đột nhiên phía bên kia lại phát ra một đống âm thanh kỳ quái, vô cùng khó nghe rõ, hơn nữa chẳng hiểu là nàng đang nói vấn đề gì.



Dương Thiên trong lòng hơi rối loạn nghĩ cách ứng đối thì chợt thấy thiếu nữ thu hồi tư thế phòng thủ, thản nhiên nhặt dao găm cất đi, sau đó tiến lại gần Dương Thiên không mang theo chút địch ý nào, vỗ vỗ vai hăn mấy cái.



Dương nhiên Dương Thiên không để cho nàng cận thân rồi, hắn hơi né tránh đề phòng nói.



“Ngươi có ý gì?”



Nàng ta hơi bật cười lớn, trong tiếng cười hết sức phóng khoáng thoải mái, đưa ra tay trái của mình, giống như tư thế muốn bắt tay, nàng nói.



“Ta gọi Long Chúc, chào mừng ngoại địa chi nhân ghé thăm lãnh địa của Long Thần Thôn.”



Lần này nàng lại dùng ngôn ngữ bình thường, Dương Thiên hoàn toàn có thể nghe được một cách dễ dàng. Sự biến chuyển của nàng để Dương Thiên hết sức nghi hoặc, nhưng nàng hoàn toàn không giống đang làm bộ làm tịch.



Nàng trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt chất phát cương nghị, không giống hạng người giảo hoạt, khí thế toát ra vẻ trẻ tuổi ương ngạnh chưa chịu xã hội mài rũa.




Đương nhiên thế gian không thiếu người tài ba, cơ trí giảo hoạt có thừa, cho nên cảm nhận ban đầu cũng không thể nói rõ được điều gì, Dương Thiên vẫn không lơi lỏng cảnh giác của mình, nhưng vẫn phải lễ đáp lại.



Dương Thiên cũng vươn ra tay phải của mình, nhẹ nhàng nắm chạm vào đầu ngón tay của Long Chúc một cách lịch sự rồi thu hồi cánh tay, chậm rãi bày tỏ nghi hoặc của mình.



“Ta là Dương Thiên, nơi này gọi là Long Thần Thôn sao?”



Long Chúc hơi không thích hành động này của Dương Thiên lắm, đối với nàng cũng như những người khác thì một cái bắt tay mạnh mẽ mới là biểu hiện của sự tôn trọng lẫn tình cảm hòa ái. Đương nhiên nàng cũng không quang trọng tiểu tiết này, dù sao nàng cũng không có nhiều thiện cảm với Dương Thiên lắm, chỉ là có thiện cảm chung từ “ngoại địa chi nhân” thôi.



Long Chúc mời Dương Thiên tới cứ điểm của mình, vừa đi vừa nói chuyện làm rõ tình hình ở trong nơi này, để Dương Thiên thu được rất nhiều thông tin hữu ích, đồng thời lên kế hoạch bước tiếp theo.



Theo như lời của Long Chúc thì nơi này tồn tại hai thế lực đối địch nhau, nàng là người của một trong hai thế lực đó, gọi là Long Thần Thôn. Thế lực còn lại là Tiên Nhân Động.



Ngoài ra còn tồn tại rất nhiều “quái thú” ở khắp các nơi rình rập. Nhất là đám quái thú này lại chiếm cứ hết khu vự c trung tâm, ngăn cách giữa hai thế lực, người nơi này gọi đó là rừng chết.



Đa số nguồn thức ăn của mọi người đều đến từ việc săn bắt quái thú ở trong rừng chết, có một chút sẽ đến từ việc thu thập ở khu vực ngoại vi. Tháng này đến tiểu đội của nàng đến ngoại vi đi tuần tra lẫn thu thập thức ăn, mới trùng hợp gặp được Dương Thiên.




Cứ điểm của Long Chúc nằm cách khá xa nơi hai người gặp mặt cho nên Dương Thiên cũng quan sát được khá nhiều điều. Trên người nàng có huyền khí lưu chuyển, nhưng hoàn toàn không có đường lối như huyền mạch, thay vào đó là huyền khí thấm vào từng đường gân thớ thịt, toàn bộ bồi luyện vào cơ thể.



Điều này hoàn toàn không giống với tu luyện huyền linh đạo, mà có chút giống với võ đạo thời kỳ thượng cổ hơn. Võ đạo mặc dù không có yêu cầu gì cao siêu, chỉ cần có thân thể là được bù lại phải cực kỳ cần cù chịu khó. Nhưng võ đạo tinh tiến cực kỳ chậm rãi, luyện tập lại cực kỳ vất vả, so với huyền linh chi đạo thật sự chậm hơn rất nhiều nên đã hoang phế lâu rồi.



Trong hoàn cảnh mà yêu thú ngự trị, làm sao bọn chúng thả cho ngươi mấy trăm năm tu luyện được, cho nên tốc thành như huyền linh chi đạo mới là xu thế tất yếu. Dương Thiên khôn khéo dò hỏi thì biết được rằng toàn bộ Long Thần Thôn đều giống như nàng, họ gọi đó là Thần Thể Đạo.



Luyện thân thông thần, đúc thể thành binh, bách luyện kiên cương, vạn kiếp bất diệt.



Đây là mấy lời tổ huấn để lại khi truyền thụ Thần Thể Đạo cho hậu thế, nghe khí khái hùng hồn đến cực độ. Vừa khái quát được con đường mà Thần Thể Đạo phải đi, vừa mường tượng ra tương lai cổ dộng tâm lý hậu thế tiến lên.



Mà theo như lời nói của Long Chúc thì đây cũng không phải nói ngoa đâu, nàng mới chỉ ở cảnh giới đầu của bách luyện thôi mà đã ngang với một lục biến kỳ bình thường rồi. Hai mươi tuổi lục biến kỳ, hơi so sánh cũng thấy tu luyện Thần Thể Đạo cũng không chậm hơn Huyền Linh Đạo là bao nhiêu, mỗi cái đều có ưu điểm nổi trội.



Ngoài Thần Thể Đạo ra thì nơi đây còn có một kiểu tu luyện khác, đó là Tiên Pháp Đạo. Tiên Pháp Đạo là hình thức tu luyện của Tiên Nhân Động, chỉ có người của Tiên Nhân Động mới có thể tu luyện. Bởi vì khi bẩm sinh họ đã mang theo một dị năng kỳ lạ, uy lực khó lường, việc tu luyện chỉ là khai phát tối đa dị năng này mà thôi.



Nghe thì có vẻ Tiên Pháp Đạo đã có hạn mức cuối cùng ngay từ khi sinh ra, nhưng thực tế lại không phải vậy, dị năng theo người tu luyện không ngừng mạnh lên, đột phá hạn mức cuối cùng, đi đến một tương lai có vô hạn khả năng, cho nên Tiên Pháp Đạo cũng không bị hạn mức nào giới hạn hết.



Dương Thiên đối với cả hai kiểu tu luyện này đều vô cùng hứng thú, ngỏ ý muốn hiểu rõ một chút, nhưng Long Chúc cũng chỉ nói là ngoại địa chi nhân không thể tu luyện được, ngoài ra không cung cấp công pháp hay thứ gì cho hắn cả, khiến cho Dương Thiên hơi tiếc nuối một chút.



Chạy liên tục cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng tới được cứ điểm của Long Chúc. Nơi này có chút cây cối khá là kỳ dị, cứ điểm của nàng thì được xây dựng tít trên ngọn cây, cao hơn hai mươi mét, lại ẩn mình vào tán cây lớn, vô cùng khó phát hiện.



Khi Long Chúc dẫn Dương Thiên tiến đến, từ hai ngọn cây gần đó bay vút ra hai bóng hình, mỗi người nắm một cây giáo khác nhau chĩa về phía Dương Thiên, ánh mắt phát ra sự đề phòng. Đặc biệt là thiếu niên mười mấy tuổi phía bên trái còn mang theo địch ý vô cùng nồng nặc.



Long Chúc cùng hai người trao đổi một chút, sử dụng ngôn ngữ mà Dương Thiên không nghe hiểu được, thậm chí còn không thể bắt trước được để giao tiếp, mất mấy phút thời gian mới thương thảo xong, hai người kia mới thu hồi cây giáo của mình rồi nhường đường cho Dương Thiên tiến vào.



Có điều, trong ánh mắt của thiếu niên kia, ngọn lửa đối địch vẫn không giảm bới chút nào, thậm chí càng cháy lên một cách mạnh liệt, bị hắn âm thầm ghì nén ở trong suy nghĩ.



...



p/s: Thảo luận thêm về bộ truyện tại