Huyền Linh Ký

Chương 302: Nữ Hoàng




Một mình đối mặt với ba nghìn hùng binh có cảm giác thế nào, phải nói là rất không tệ. Dương Thiên đối đầu với binh đoàn hơn ba nghìn phù thủy cùng với mười tám con thằn lằn bay, hơn nữa bọn chúng đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đủ sức hình thành một đội quân tầm cỡ quốc gia chứ chẳng phải đùa.



Đương nhiên Dương Thiên đến đây để hoàn thành phó ước chứ không phải là để chịu chết, hắn vẫn phải có điểm tựa thì mới dám đối đầu với đội quân hùng hậu này chứ.



Dương Thiên còn cách lâu đài hơn ba dặm thì những phù thủy ở trên tường thành cũng bắt đầu niệm chú, từng lời chú ngữ rầm rì vang vọng đất trời, không ai nghe ra được ý nghĩa cụ thể vì tất cả đều bị những lời chú ngữ huyền diệu này lôi kéo vào một cảm giác thần bí.



Đám mây đen lại một lần nữa bao phủ trên bầu trời, che đậy phạm vi mấy dặm quanh lâu đài, lôi điện cuồn cuộn giống như một con mãnh long ẩn hiện vờn quanh đám mây đen.



Dương Thiên lao thẳng vào vòng bảo hộ vô hình của lâu đài, bàn tay nắm chặt đoản kiếm vung ra một chém toàn lực khiến cho vòng bảo hộ rung lên từng đợt gợn song.



“Có thể chặn được công kích cỡ huyền chân cảnh.”



Trong lòng Dương Thiên nghiêm nghị, bất kể là lực lượng cho đến huyền binh đều đạt đến tiêu chuẩn của Huyền Chân Cảnh nhưng Dương Thiên chỉ có thể gây ra một chút rung động thôi, điều này không quá ngoài ý muốn nhưng đúng lúc lại rơi vào trường hợp xấu nhất.



Còn điều gì vô sỉ hơn là trốn trong nơi kẻ địch không thể công kích rồi thi triển phép thuật oanh kích kẻ bên ngoài đó nữa.



Dương Thiên vừa mới công kích vòng bảo hộ xong thì từ trên trời đã giáng xuống thiên lôi, thiên lôi giống như một con thần long, lao thẳng xuống mặt đất, mở ra miệng lớn muốn cắn xé Dương Thiên.



Dương Thiên xoay người, lệnh cho Song Đầu Bạch Thạch Hầu trên vai thi triển Thạch Thứ, hình thành một chồng đá, bao bọc Dương Thiên vào bên trong.



Uỳnh!!!



Tiếng nổ vang trời lan xa, trong tích tắc mặt đất bị oanh tạc thành một cái hố lớn, đường kinh hơn một nghìn mét, các mảnh vụn bắn ra bốn phía.



Thân hình của Dương Thiên hiện ra lơ lửng giữa không trung, quanh thân còn có chút lôi điện lấp lóe nhưng không quá đáng ngại, vừa rồi hắn âm thầm chạy ra ngoài nhưng cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của lôi long được, cũng may là một cỗ thông tin truyền vào trong đầu hắn giúp Dương Thiên có thể ứng đối được hoàn cảnh ấy.



Vận chuyển Trấn Ngục Lôi Phạt theo một trình tự đặc thù ở trong huyền mạch có thể hút ngược lội điện vào trong cơ thể. Nói thật thì Dương Thiên dung Trấn Ngục Lôi Phạt để kiềm chế Bất Diệt Chi Tâm lâu rồi, lượng sức mạnh có thể vận dụng cũng rất hữu hạn, tăng lên về chất nhưng lại thua về lượng đâm ra Dương Thiên cũng không sử dụng.





Hơn nữa Trấn Ngục Lôi Phạt cũng không phải vô cùng vô vận, Dương Thiên cũng không dám tiêu sài quá đáng, không ngờ lại có thể dùng nó để thêm vào Trấn Ngục Lôi Phạt, gia tăng thêm trữ lượng của nó.



Đương nhiên nếu bỏ hẳn Trấn Ngục Đài ra ngoài thì có thể hấp thu lôi điện dễ dàng hơn nhưng mà Dương Thiên cũng không dám cho Bất Diệt Chi Tâm được buôn thả như thế. Đổi lại dùng các huyền mạch để hấp thu, tuy rằng số lượng ít, vẫn tổn thương đến cơ thể, nhưng tính ra vẫn còn an toàn chán.



Thấy lôi điện chưa làm Dương Thiên bị thương, đám phù thủy cấp tốc đổi loại phép thuật, trong chớp mắt mây đen đã chút xuống một cơn mưa. Nhưng những giọt mưa này cũng không phải là mưa bình thường, mỗi hạt đều có sức xuyên thấu cực mạnh, đủ để bắn thủng huyền giả tứ biến kỳ. Một hạt đã thế, tụ tập lại thành một cơn mưa lớn cả trăm nghìn hạt thì sao, vừa nghĩ đã thấy kinh người rồi.



Có điều các hạt mưa này chỉ là huyền khí ngưng tụ thành, Dương Thiên sử dụng ảnh hóa dễ dàng để bọn chúng xuyên thẳng qua cơ thể, mặc dù vẫn phải chịu đau rát một chút nhưng hoàn toàn không bị thương. Có điều, đứng im chịu trận không phải là phong cách của Dương Thiên.




Dương Thiên lơ lửng ở giữa không trung, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra Phong Thuật Châu, ý niệm khóa chặt vòng bảo hộ của lâu đài, không chút do dự nào kích hoạt lên Phong Thuật Châu.



Hỏa Hổ Cuồng Pháo



Một bức đồ án gồm mấy chục nét đan xen ánh lên sáng đỏ kết thành một bức vẽ, theo đó một tiếng hổ ngâm vang trời truyền ra. Từ trong bức đồ án, một luồng năng lượng ba động khổng lồ dập dờn truyền đến, theo tiếng hổ ngâm cũng dần lộ diện ra hình dáng. Một con cự hổ lớn đến mười mét, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa cuồn cuộn, nhiệt độ như tăng thêm mấy phần.



Hỏa Hổ giống như nhìn thấy kẻ địch sống còn của mình, lao thẳng về phía lâu đài, dũng mãnh vô song. Đương nhiên con hổ này cũng không phải là thật mà là chiêu thức của Huyền Linh Thuật bị phong ấn trong Phong Thuật Châu dẫn động mà tạo thành.



Thân hình của Dương Thiên cũng chớp mắt một cái chạy xa mấy trăm mét, đây không phải là huyền linh thuật có huyền linh thao túng cho nên chẳng biết phân biệt địch ta đâu, đứng ở đó có khi còn bị ngọn lửa này đốt luôn cũng nên.



Dương Thiên cũng không chạy đi quá xa Hỏa Hồ Nộ Pháo đã công kích vào vòng phòng hộ của lâu đài, lập tức đánh nát ra vòng phòng hộ, lao thẳng về hướng lâu đài. Đám phù thủy biến mắt, nhao nhau niệm phép tạo ra một vòng phòng hộ khác, nhưng vòng phòng hộ tạm bợ này cũng chẳng ngăn cản nổi Hỏa Hổ Nộ Pháo, một đường bị nghiền nát, ánh lửa rợp trời muốn đổ ập xuống lâu đài.



Đám thằn lằn bay hừ lạnh một cái, lao mình lên trên không trung, đối cánh dơi kiên cố như thép, sắc bén cắt qua từng tầng không khí lao thẳng vào hình ảnh hỏa hổ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.



Mười mấy con thằn lằn bay dùng cánh của mình như đao, phóng thích ra yêu khí của mình hóa thành từng lưỡi đao bán nguyệt sắc bén chém thẳng vào hỏa hổ. Hỏa hổ dũng mãnh tiến đến, uy áp trên người cất cao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo tạc, nhưng từ đầu đến cuối lại luôn bị thiếu mất một chút bước đệm.



Hỏa Hổ có uy lực không tầm thường nhưng dù sao cũng chỉ là từ Phong Thuật Châu phóng thích, cùng lúc phải đối mặt với sự cắn xé từ mười mấy con thằn lằn bay xâu xé cũng không thể kiên trì quá lâu, nhanh chóng bị tiêu hao thành một đoàn lửa nhỏ, sau cùng bị còn thằn lằn bay màu đỏ nuốt vào trong bụng.




Đám thằn lằn bay chao lượn trên không trung, đắc ý ra oai với đám phù thủy, giống như đang nói rằng “đám các ngươi thật vô dụng”. Đồng thời đám thằn lằn cũng không quên tập trung sự chú ý về phía Dương Thiên, vì đây mới là “công việc” của bọn chúng.



Nhưng đón chờ tầm mắt của đám thằn lằn bay là năm viên Phong Thuật Châu bị Dương Thiên kích phát cùng một lúc, còn thân ảnh của hắn đã biến mất từ lâu. Năm viên Phong Thuật Châu đồng loạt kích phát, chân linh thuật che rợp nửa bầu trời khiến cho đám thằn lằn bay nháo nhác.



Hắc Hỏa Nhận



Nguyệt Phong Trảm



Lôi Quyển



Chước Hỏa Tế Vũ



Bạo Động Huyết Thương



Phải nói Dương Thiên lựa chọn Phong Thuật Châu cũng không phải là loại có uy lực cực đoan mà lựa chọn có tính phối hợp, khi thi triển cùng nhau cũng không bị triệt tiêu lẫn nhau.




Rống!!!



Từ miệng bọn chúng phát ra tiếng gầm thét, từng cột năng lượng từ trong miệng bọn chúng lao ra, khá tương tự với huyền linh thuật, đồng loạt mười mấy con cùng công kích ngăn chặn năm cái huyền linh thuật mà Dương Thiên Kích Phát.



Đám phù thủy cũng đồng loạt niệm lên chú ngữ, một vòng hào quang từ trên pháp trượng bắn ra, bao phủ lên những con thằn lằn, giống như tăng cường sức mạnh cho bọn chúng, kích cỡ của những con thằn lằn cũng tăng vọt.



“Ngừng lại!”



Đúng lúc va chạm chuẩn bị bùng nổ thì một thanh âm thanh lãnh vang vọng toàn bộ thiên địa. Dương Thiên đang hóa thân thành hắc ảnh âm thầm len lỏi vào trong lâu đài cũng đứng im không dám dị động, bởi vì hắn cảm thấy một tồn tại kinh khủng đang tập trung sự chú ý lên trên người hắn, cảm giác áp bách mà người này mang cho hắn cứ như là toàn bộ thiên địa ngóng trông vậy, vô cùng kinh khủng.




Có điều, Dương Thiên cũng bình tĩnh trong lòng, hắn cảm nhận cảm giác áp bách này cũng chỉ cỡ Dương Chấn Sơn mà thôi, còn lâu mới lại những tồn tại kinh khủng mà hắn đã thấy trong thời gian vừa qua.



Đương nhiên người này muốn giết Dương Thiên cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi, dù có yếu hơn mấy kẻ kia thì cũng là một cự vô phách với Dương Thiên lúc này.



Tiếng nói trong trẻo như nước, mát lạnh như băng dõng dạc truyền vào trong tai tất cả mọi người, vạn vật giống như lấy lời nói này làm chuẩn, không thể làm trái lời nói, tất cả đều lâm vào trạng thái đứng yên, giống như thời gian vừa mới bị ngừng lại vậy.



Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!



Từng tiếng guốc gõ trên nền gạch vang vọng trong không gian tĩnh mịch, theo từng tiếng bước chân tiến tới gần, trời đất cũng như rung động theo nhịp điệu của tiếng gõ.



Hút!!!



Một cơn gió nhẹ lướt qua, toàn bộ huyền linh thuật lẫn phép thuật từ các phù thủy, thần thông của đám thằn lằn bay, theo ngọn gió này thổi đến đều đột nhiên vỡ tan tành, hóa thành từng điểm sáng tán loạn giữa không trung.



Từng điểm sáng này nhỏ bé giống như là bụi mịn, mang theo một mùi hương thơm ngát theo làn gió vẫn du bốn phía.



Đám thằn lằn lúc này mới dám có chút cử động, thân hình chao lượn một chút rồi đáp xuống mặt đất, nghiêm chỉnh ngồi trên mặt đất, hai cánh xếp gọn vào nhau, chiếc đầu cúi thấp, hai chi trước vắt chéo trước ngực, ánh mắt khẽ nhắm như đang đón chờ điều gì đó.



Tất cả đám phù thủy cũng đồng lượt cất gậy phép vào bên hông, một chân quỳ xuống mặt đất, tay phải đặt lên ngực trái, bộ dáng trang nghiêm mà đồng thanh như một, thành kính hô lớn.



“Nữ hoàng!”