Huyền Linh Ký

Chương 310: Thần Hành Thương Hội




Không sai, mặt hàng kiếm tiền nhất chính là bán ra tình báo. Một thông tin có thể không đáng một xu, cũng có thể đánh giá nghìn vạn đồng vàng. Chỉ cần đưa tình báo cho đúng người thì số tiền kiếm được khó mà đong đếm được.



Nhất là trong thời đại chưa có phương thức liên lạc tầm dài như thế này thì nắm giữ lấy mạng lưới thông tin đúng là quyết định rất nhiều thứ. Dương Thiên cũng không ít lần ăn thua thiệt vì không hiểu rõ các thông tin rồi, đến tin tức chiến tranh gần đây cũng phải đợi Trầm Mộng Thư nói cho mới biết một chút, hay như việc Hồng Nguyệt Dao bị chèn ép kich liệt cũng không hay biết gì khiến cho tình huống trở nên bị động vô cùng.



Nhớ kiếp trước Dương Thiên vì săn tìm thông tin một ngôi cổ mộ mà hao tổn hơn nửa gia tài mới đến được một chút tình báo, suýt nữa vì thiếu hiểu biết nơi đó mà mất mạng, đủ để thấy tầm quan trọng của tình báo rồi.



Hồng Nguyệt Dao ánh mát sáng lên, không nghĩ tới Dương Thiên nói một lời liền trúng phóc. Cái này phải đối với thế cục thương trường tường minh đến nhường nào mới có thể đưa ra đáp án chính xác như thế chứ. Phải biết rất nhiều thương nhân lâu năm cũng khó có thể nói chính xác ra ngay trong câu trả lời đầu tiên đâu.



Hồng Nguyệt Dao gật đầu hài lòng với câu trả lời này, lại đổi một câu hỏi khác.



“Tiểu đệ đệ ngươi nói không sai, vậy ngươi có biết trong bốn đại thương hội, nhà nào kinh doanh tin tức không?”



Dương Thiên suy tư một chút, bốn đại thương hội trải dài toàn bộ đại vực, thế lực dây dưa đồ sộ đến kinh người. Nhưng tất cả giống như không có thế mạnh hay thế yếu gì cả, tất cả ưu thế đều nằm ở mặt địa bàn, cho nên nếu nhà nào chuyên kinh doanh tin tức thì...



“Cả bốn nhà?”



Hồng Nguyệt Dao lắc đầu nói.



“Không nhà nào cả.”



“Không nhà nào cả?”



Dương Thiên nghi hoặc không thôi, điều này không hợp lý. Những thương hội này tụ tập không biết bao nhiêu thiên tài kinh thương, mà một thị trường béo bở như thế lại không tiến công, chẳng lẽ bọn họ chê tiền sao?



Hồng Nguyệt Dao không có ý định lập tức giải thích cho Dương Thiên mà lại đổi một câu hỏi.



“Tiểu đệ đệ cho rằng các thương hội chuyển hàng theo phương thức nào?”



Dương Thiên cảm thấy mấy vấn đề này chẳng liên quan gì cả, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận rồi nói.



“Các thương hội đều tổ chức đoàn buôn vận chuyển đến từng khu vực, khoảng cách quá lớn thì sử dụng phi thuyền.”



Hồng Nguyệt Dao gật đầu xong lại cười nói.





“Không sai, cho nên chi phí vận chuyển cực kỳ to lớn, cho nên lượng hàng phải có giá trị nhất định mới có thể vận chuyển, chưa kể tới những rủi ro khi chuyển hàng nữa.”



Dương Thiên gật gù, suy ngẫm một phen không biết Hồng Nguyệt Dao có ý gì đành hỏi thẳng.



“Dao tỷ, rốt cục tỷ định nói gì.”



Hồng Nguyệt Dao cười cười cũng không tiếp tục câu kéo nữa mà nói.



“Vận chuyển tin tức tuy rằng không tốn nhiều công sức như vận chuyển hàng hóa nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu cả, nhưng tin tức lại không thể “chờ” đến khi đủ số lượng mới chuyển đi được, bởi vì tin tức là mặt hàng càng nhanh thì càng có giá trị.”




Dương Thiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn hiểu rõ những đại thương hội này vì sao không tiến công vào lĩnh vực này rồi, số lượng người phục vụ cho việc khai thác tin tức là một mạng lưới đồ sộ, rồi gửi đi gửi về, tổng hợp sàng lọc cùng phân loại thì không phải là một chuyện dễ dàng.



Chưa kể đến có ai muốn để cho thông tin của mình bị lộ ra ngoài rồi bị người đem bán cơ chứ, nếu như xây dựng một cứ điểm thì chẳng bao lâu sẽ bị người quét sạch ngay tức khắc. Từ nhân lực đến vật lực đều tiêu hao vô cùng lớn, chưa kể đến tính nguy hiểm cực kỳ cao, tổn thất một chút thôi là nguy ngay.



Nhưng đây là từ trên tư tưởng của mấy người thế giới này để xem xét, tư duy bị cố hóa bởi cách truyền tin thông dụng, nhưng Dương Thiên là ai cơ chứ, hắn có tư duy hiện đại, xem xét tình hình dưới tình huống khách quan, cho nên mọi vấn đề của người khác thì đến tay của hắn lại không phải là vấn đề.



Chẳng qua Hồng Nguyệt Dao sẽ không bắn tên không đích như vậy, chắc chắn nàng có biện pháp gì đó. Quả nhiên không để Dương Thiên chờ đợi quá lâu thì nàng tiếp tục nói.



“Nếu nói về tốc độ vận chuyển thì Thần Hành Thương Hội xứng đáng vị trí thứ nhất, thậm chí hơn xa ba đại thương hội còn lại. Biện pháp vận chuyển của bọn họ chỉ có thể nhìn mà thèm chứ chưa có ai làm theo được.”



Dương Thiên kinh ngạc, không nghĩ tới giữa bốn đại thương hội còn có chuyện như thế. Thần Hành Thương Hội là thương hội xếp hạng chót nhất giữa bốn thương hội, nơi nào cũng bị các thương hội khác chèn ép rất thảm, nhưng không hiểu sao vẫn có thể ăn nên làm ra được. Xem ra chính là nhờ phương thức vận chuyển này đây mà.



“Biện pháp đó là gì?”



“Thần Hành Thương Hội dược sáng lập bởi Thần Hành Lão Nhân, đây cũng là thương hội duy nhất trong bốn đại thương hội không có sự nhúng tay của thập đại thế gia cho nên nó bị liên hợp chèn ép cực kỳ kinh khủng. Nhưng Thần Hành Lão Nhân có bản lĩnh cao siêu, chống đối với ba đại thương hội cũng không rơi vào hạ phong. Lại thêm bản thân là người có thuộc tính không gian, bằng vào tự thân liền sáng chế ra một bản truyền tống trận đơn giản, từ đó còn chèn ép lại ba đại thương hội một thời gian khá dài.



Thẳng đến tám mươi năm trước, Thần Hành Lão Nhân đột nhiên tạ thế, Thần Hành Thương Hội cũng vì thế xuống dốc trầm trọng. Cho đến ngày hôm nay đã bị chèn ép co cụm lại, chỉ còn chút ít chi nhánh mà thôi.”



Dương Thiên gật gù, có điều đây cũng không quá hợp lý chứ, dù sao truyền tống trận cũng không hiếm lạ gì, riêng việc vào Tiên Long Bí Cảnh chính là dùng truyền tống trận đó thôi, sao mà các đại thế gia không phục chế được cơ chứ.



Đem nghi hoặc của mình nói ra thì Dương Thiên không khỏi bị Hồng Nguyệt Dao lườm một cái mà giải thích. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.




“Truyền tống trận ngoài việc cần nắm giữ không gian huyền văn cùng với có thuộc tính không gian ra thì vấn đề quan trọng nhất là tọa độ của không gian. Các thương hội cũng không có cách tìm ra tọa độ của không gian thì làm sao mà xây dựng được.”



Nghe được như thế Dương Thiên mới hiểu ra được Thần Hành Lão Nhân là nhân vật kỳ tài đến bực nào. Nhưng Thần Hành Lão Nhân không còn thì vẫn còn truyền tống trận chứ, sao lại bị suy sụp được. Thì ra tọa độ của truyền tống trận này cũng không phải loại vĩnh cửu, cách một khoảng thời gian cần sửa lại tọa độ một chút, cụ thể thế nào thì cũng chỉ có Thần Hành Lão Nhân tính toán ra mà thôi, chứ không có công thức cụ thể để mà suy tính ra, cho nên không ai phục chế được là đúng rồi.



Dương Thiên híp mắt hỏi.



“Dao tỷ sẽ không định thoát ly khỏi ra tộc rồi âm thầm khống chế Thần Hành Thương Hội đấy chứ.”



Hồng Nguyệt Dao lắc đầu, hơi yếu ớt nói.



“Thoát ly là chuyện không thể nào, hơn nữa Thần Hành Thương Hội tuy là sa sút nhưng ta muốn chiếm được không phải là chuyện dễ dàng. Đám bọn hắn thà khuynh gia bại sản cũng không chịu đầu nhập vào thập đại thế gia đâu.”



Xem ra chuyện trong gia tộc của Hồng Nguyệt Dao không đơn giản như thế, tình huống của nàng cũng không ổn rồi. Dương Thiên suy tính thật lâu, trong đầu một loạt kế hoạch cấp tốc được hình thành. Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời gần như chắc chắn rồi nhưng hắn vẫn hỏi lại.



“Dao tỷ, sẽ không phải tổng hội trưởng của Thần Hành Thương Hội đang ở thành trì này chứ?”



Hồng Nguyệt Dao vũ mị mỉm cười.



“Xem ra đệ đã có kế hoạch rồi. Thanh Tĩnh Thành chính là nơi khởi phát của Thần Hành Thương Hội, nàng đương nhiên ở đây rồi.”




...



“Tiểu thư, bên phía Càn Lang đã mất liên lạc rồi, có lẽ..có lẽ..”



Lão ấu thở dài nói lại không dám nói hết câu, ánh mắt lo âu nhìn về thiếu nữ trước mắt. Thiếu nữ từ từ mở mắt, nàng nhẹ thở hắn ra một hơi, một sợi huyền khí theo hơi thở của nàng xông thẳng ra phía ngoài, giống như một mũi tên bắn thủng sàn nhà, lưu lại một cái lỗ thủng cỡ ngón tay, sâu không thấy điểm cuối.



Dung mạo của nàng như ngọc, tinh mỹ hài hòa, không có điểm cực kỳ nổi bật nhưng mọi đường nét trên mặt đều toát lên một chuẩn mực hoàn mỹ hài hòa khiến người yêu mến.



Nàng không hề mở miệng nhưng vẫn có thể truyền ra tiếng nói, chẳng qua giọng nói này có chút khó nghe, rè rè ồm ồm giống như là nam nhân.



“Chiến sự bùng nổ, thế gian hỗn loạn, bọn họ có lẽ cũng hạ quyết tâm cuối cùng rồi. Chẳng qua có chút sớm so với dự tính của chúng ta mà thôi, Trương di cũng đừng qua lo lắng, ta cũng không phải yếu đuối như năm đó nữa rồi.”




Nàng khẽ thở dài một hơi rồi lại tiếp lời.”



“Trương di phát lệnh triệu tập tất cả thương hội về đây đi, thương hội tạm ngừng hoạt đột một tháng. Đồng thời...bên phía Vân Lan kia, cũng từ bỏ đi.”



Trương lão ẩu nghe như thế cũng không nhịn nổi mà biến sắc mặt, vị thế của thương hội ngày càng đi xuống đã khiến rất nhiều người thoát ly, chuyển sang ba thương hội kia rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang kiên trì ở lại. Lúc này mà tiếp tục cắt giảm chi nhánh sẽ không tránh khỏi làm cho lòng người nguội lạnh, thương hội rất có thể sẽ tan rã.



“Đi đi.”



Thiếu nữ thở dài, nhắm mắt lại, biểu thị ý mình đã quyết sẽ không thay đổi nữa. Trương lão cũng không biết phải nói gì, tràn đầy không cam lòng mà bước ra ngoài. Sau khi Trương lão rời đi, thiếu nữ lại một lần nữa mở mắt, ánh mắt thấm đẫm u buồn nhìn qua cửa sổ, hướng về chân trời xa.



Thiếu nữ lấy ra một miếng ngọc bài được nàng đeo trên cổ khẽ vuốt ve, trong mắt ý buồn càng đậm.



Nhưng lúc này lại có một người thủ hạ chạy tới bẩm báo.



“Hội trưởng, Hồng Nguyệt Dao lại tới, nàng nói chuyển cho hội trưởng thứ này.”



Thiếu nữ đeo lên miếng ngọc bội, không hề mở miệng mà giọng vẫn ồm ồm nói.



“Vào đi.”



Thủ hạ mang vào một bình rượu, bên trên đề ba chữ “Vãng Sinh Tửu” dâng cho thiếu nữ sau đó cung kính lui ra ngoài. Thiếu nữ tiếp nhận bình rượu, mi mày hơi nhíu lại. Một hồi sau thủ hạ ở phía ngoài liên nghe được thanh âm của nàng truyền đến.



“Dẫn ta đi gặp nàng.”



...



p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.



Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.