Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 13




Cúi đầu nhìn, từ khi nào Diệp Huyền đá vào thân dưới của Lại Mao. Khoảnh khắc bị đá trúng gã cảm giác phía dưới của mình có vật gì bị đá nát.

- Ô ô a a!

Đau nhức nhối khiến Lại Mao hét như heo bị thọc tiết, mặt vặn vẹo.

Quá thảm.

Quần chúng biểu tình quái dị, kẹp chân lại, cảm giác ớn lạnh nổi da gà. Bọn họ có nghe tiếng bốp, rất có thể trứng của Lại Mao bị đá nát rồi, thế là hết đường gieo giống.

Lại Mao cố nén đau đớn, khóe miệng co giật, con mắt đỏ máu điên cuồng nhào lên, giọng the thét quát:

- Tiểu tử thối, ta muốn ngươi chết!

Mặt Diệp Huyền không biểu tình, chân nhẹ bước ra một bước, lại tung cú đá chân phải.

Bốp!

Ma xui quỷ khiến chân phải lại đá trúng hạ bộ của Lại Mao, trông như gã tự lao lên còn Diệp Huyền chỉ nhẹ nhàng giơ chân.

Quả trứng thứ hai của Lại Mao cũng nát.

Tiếng heo thọc tiết quanh quẩn trong đại sảnh, thanh âm sắc nhọn làm màng tai đau nhức. Hoàn toàn có thể tưởng tượng chủ nhân tiếng hét đã phải chịu đựng đau đớn nhiều thế nào.

Quần chúng bản năng che hạ bộ, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

- Chuyện gì đây? Kỳ cục quá.

- Thiếu niên này không có chút dao động huyền khí nhưng sao đá trúng Lại Mao là Võ Sĩ nhất giai huyền khí?

- Ngươi có phát hiện không? Hai cú vừa rồi hình như Lại Mao tự mình lao vào?

- Thật là kỳ lạ.

Mọi người vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Huyền, dù là ngoài ý muốn hay gì thì thiếu niên này quá đáng thật, từ nay Lại Mao hết đường gieo tử tôn, không làm được nam nhân, ác còn hơn giết gã.

Lại Mao đau lăn lộn dưới đất, ánh mắt độc ác nhìn Diệp Huyền chằm chằm, ước gì lăng trì hắn thành nhiều mảnh:

- Tiểu tử thối, ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết!

Trần Diễm giật mình nhìn cảnh này, vội tiến lên phía trước đỡ Lại Mao:

- Lại ca có sao không?

Lại Mao ghét lây Trần Diễm, đẩy ngã nàng bầm tím mặt:

- Kỹ nữ thối, cút xéo!

Từ nay gã không có cả tư cách làm nam nhân thì muốn nữ nhân làm gì?

- Trần Diễm, Lư Duyệt, hai ngươi ở đây làm gì? Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh các ngươi?

Đột nhiên một nam nhân mặc áo đen đến gần, bộ đồ đồng phục Luyện Dược Sư, ngực đeo chiếc huy chương màu đen có hình lô đỉnh tinh xảo. Nam nhân nhìn hai nhân viên phục vụ té dưới đất, ánh mắt sắc bén quét qua.

- Là Chu Hoa Dung đại nhân!

- Tổng quản sự của Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

- Có trò hay xem rồi.

Trông thấy người này, đám người vây xem đứng lại hành lễ, lộ biểu tình cung kính. Bọn họ đặc biệt nhìn huy chương trên người y, tràn đầy tôn sùng và hâm mộ, có chút cuồng nhiệt như nô bộc trông thấy chủ nhân.

Diệp Huyền nheo mắt nhìn huy chương trên ngực nam nhân áo đen, huân chương thiết đen, hoa văn lô đỉnh, đó là huy chương của Luyện Dược Sư nhất phẩm. Có huy chương này thì đến chỗ nào trên đại lục cũng được hưởng thụ đãi ngộ siêu cao, nhận vạn người kính ngưỡng.

Trần Diễm lật đật bò dậy kinh hoàng nói:

- Chu Hoa Dung đại nhân, là hai người này tranh giành phòng luyện chế cơ sở dẫn đến xung đột liên lụy chúng ta.

Chu Hoa Dung gật gù:

- Vậy sao?

Chu Hoa Dung sầm mặt xuống quát lạnh hướng Diệp Huyền và Lại Mao:

- Hai người thật to gan, dám đánh nhau trong Hiệp Hội Luyện Dược Sư của ta!

Chu Hoa Dung vừa mở miệng liền phát ra uy áp mãnh liệt, không khí xung quanh như đông lại, khiến người nghẹt thở.

Lại Mao rối rít xua tay:

- Chu đại nhân, chỉ là chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.

Trước mặt Luyện Dược Sư nhất phẩm thật sự thì Lại Mao không dám lên mặt luyện dược học đồ cao đẳng.

- Ngoài ý muốn?

Chu Hoa Dung cười khẩy nói:

- Trần Diễm, Lư Duyệt, mới rồi là ai đánh các ngươi? Cứ nói ra, dù là ai trong bọn họ đánh người ở Hiệp Hội Luyện Dược Sư thì ta sẽ cho kẻ đó hối hận!

Trần Diễm chột dạ không dám gây lớn chuyện:

- Bỏ đi Chu đại nhân.

- Yên tâm đi, hai ngươi tuy chỉ là nhân viên phục vụ nhưng hễ là người của Hiệp Hội Luyện Dược Sư ta thì không cho phép ai khi nhục!

Trần Diễm vội la lên:

- Chu đại nhân, ta thật sự không sao, đừng động can qua.

Lư Duyệt cúi đầu, không dám nói mình bị Trần Diễm tát:

- Ta cũng không sao thưa Chu đại nhân.

Chu Hoa Dung nhìn hai người, gật đầu nói:

- Hai ngươi đã nói vậy thì thôi tha cho bọn họ. Hai tên kia, mỗi người lấy một trăm huyền tệ làm bồi thường rồi biến đi.

Lại Mao bò dậy vội móc ra một trăm huyền tệ sau đó xoay người đi:

- Vâng vâng!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ta có cho ngươi đi sao?

Lại Mao ngây người, quay đầu lại. Diệp Huyền bước lên hai bước đạp chân trái của Lại Mao, rắc một tiếng chân trái nứt gãy.

- A!

Lại Mao không ngờ lúc này Diệp Huyền còn chưa chịu thôi, gã té ngã xuống đất đau đớn lăn lộn, không vận nổi chút huyền khí nào.

Diệp Huyền liên tục đạp gãy tứ chi của Lại Mao, động tác dứt khoát sạch sẽ.

Mọi người ngây ra.

Chu Hoa Dung không ngờ Diệp Huyền dám đánh người trước mặt mình, không kịp phản ứng:

- Tiểu tử, ngươi làm gì?

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Không làm gì, vừa rồi hắn muốn đá gãy tứ chi của ta, nên ta làm việc mà hắn muốn làm với ta thôi.

Diệp Huyền không thèm nhìn Lại Mao gào rú dưới đất, cất bước đi ra cửa Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

Chu Hoa Dung xanh mặt, giọng lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm như muốn giết người:

- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!

Khí thế khiến người sợ hãi như cuồng phong biển động bao phủ Diệp Huyền.

Chu Hoa Dung tức giận quát:

- Dám gây sự trong Hiệp Hội Luyện Dược Sư, thật là ăn gan hùm mật gấu! Người đâu, bắt hắn lại!

Hộ vệ Hiệp Hội Luyện Dược Sư ùa ra định bắt giữ Diệp Huyền:

- Tuân lệnh!

Ánh mắt Diệp Huyền tối sầm, trong khí thế Chu Hoa Dung bao phủ hắn vẫn nhẹ nhàng, hắn lạnh lùng hỏi:

- Ta gây sự? Hiệp Hội Luyện Dược Sư các ngươi làm vậy là sao? Khiến ta quá thất vọng, không hỏi đỏ xanh đen trắng đi lên liền bắt người, uy phong thật, khí thế lắm. Ta thấy sau này đừng gọi là Hiệp Hội Luyện Dược Sư, đổi thành hiệp hội đen đi. Ta chống mắt xem sau này còn ai dám đến đây mua đồ, luyện dược!

Giọng Diệp Huyền quanh quẩn bốn phía rơi vào tai từng người ở gần phòng luyện chế.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Con ngươi Chu Hoa Dung co rút nhìn Diệp Huyền chằm chằm, phát ra sát khí khiến người sợ:

- Tiểu quỷ từ đâu đến nói bậy bạ, chỉ một câu này mặc kệ ngươi có thân phận gì, nếu hôm nay không có lời giải thích cho Hiệp Hội Luyện Dược Sư thì ngươi đừng hòng bình an đi ra Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

Diệp Huyền cười khẩy nói:

- Cho ngươi giải thích gì? Ta đang muốn các ngươi giải thích cho ta đây!