Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1716




Đồng thời hắn nhìn Ngạo Thiên Vũ Đế quát:

- Ngạo Thiên, mau bắt hai Yêu tộc này, đừng cho bọn hắn cơ hội chạy trốn, nếu như đối phương phản kháng, giết chết không cần luận tội.

- Vâng.

Trong tay Ngạo Thiên Vũ Đế cầm chiến đao, mặt mũi dữ tợn giết tới Diệp Huyền cùng Kim Lân.

Đối mặt tình huống Phong Giới đại trận sắp bị phá, đám người Hư Không Pháp Vương cũng không duy trì được bình tĩnh nữa.

Một khi để cường giả Hắc Long cung công phá Phong Giới đại trận, toàn bộ Thánh Thành bố cục sẽ bởi vậy phá hỏng.

- Hai tên gia hỏa khốn kiếp này.

Trên đỉnh đầu Ngạo Thiên Vũ Đế cấp tốc xuất hiện một thanh chiến đao, chiến đao này cao tới gần mười trượng, cực kỳ nguy nga.

Liên tiếp chín đạo tinh hoàn, ở xung quanh chiến đao qua lại rung động, tỏa ra khí tức Võ Hồn khủng bố.

Ở vào thời điểm này, Ngạo Thiên Vũ Đế vốn không muốn cùng đám người Diệp Huyền tiếp tục giao thủ, chỉ muốn mau sớm bắt hai người, thậm chí đánh giết.

Ngay thời điểm công kích của hắn sắp giáng lâm đến đỉnh đầu Diệp Huyền cùng Kim Lân...

Ầm ầm!

Toàn bộ Phong Giới đại trận đột nhiên lay động, ở một chỗ Hư Không cách bọn họ hơn mười ngàn dặm, trong khoảnh khắc nổ tung ra, xuất hiện một lỗ thủng không gian dài tới trăm dặm, đồng thời những nơi khác, cũng liên tiếp xuất hiện từng lỗ thủng không gian khổng lồ.

- Không được, Phong Giới đại trận phá.

Ba người Hư Không Pháp Vương, trong lòng nhất thời kinh hãi.

Từ trong hư không phá nát kia, không ngừng lan truyền tới vô số khí tức kinh khủng.

- Rốt cục thành công.

Mà Diệp Huyền thấy cảnh này, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười, hắn toàn lực thôi thúc Cửu Chuyển Thánh Thể, mạnh mẽ gánh vác một đao của Ngạo Thiên Vũ Đế.

Xì xì!

Máu tươi phun tung toé, cả người Diệp Huyền bay ngược ra ngoài, nhưng đáy mắt tràn ngập nụ cười.

- Hai tên đáng chết này, chết đi cho ta.

Khuôn mặt của Hư Không Pháp Vương dữ tợn, Không Gian Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn đột nhiên bắn ra một cột sáng khủng bố, đánh Hư Không ra một khe không gian thật lớn, bắn về phía Diệp Huyền cùng Kim Lân.

Ngạo Thiên Vũ Đế cũng lần thứ hai vung chiến đao, một ánh đao cao tới ngàn trượng xuất hiện ở trong thiên địa, điên cuồng chém về phía Diệp Huyền cùng Kim Lân.

Cùng lúc đó sáu cái xúc tu màu đen của U Minh Vũ Đế cũng nhanh như tia chớp co rúm, đập nát Hư Không, rơi thẳng về phía Diệp Huyền cùng Kim Lân.

Đối với hai người khởi xướng phá tan Phong Giới đại trận, trong lòng tam đại Vũ Đế bọn họ tràn ngập phẫn nộ, chỉ muốn đánh giết hai người trong chớp mắt.

Ba cỗ công kích đáng sợ đến mức tận cùng, như lưu tinh rơi rụng thiên địa, mang xung kích không gì địch nổi, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền cùng Kim Lân.

- Không tốt.

Con ngươi của Diệp Huyền trong nháy mắt trợn tròn, hắn có thể chống lại một tên Vũ Đế tam trọng công kích, không có nghĩa là có thể chống lại ba người.

Tam đại Vũ Đế liên thủ, khiến lực công kích của bọn họ ở trong chớp mắt tăng lên tới một mức độ có thể nói cực hạn, đủ để trong nháy mắt đánh giết một tên Vũ Đế tam trọng phổ thông.

Nhưng công kích của đám người Hư Không Pháp Vương đã phong tỏa ngăn cản tất cả, Diệp Huyền ngay cả tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

- Liều mạng.

Ở thời khắc mấu chốt này, Diệp Huyền điên cuồng vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể, chỉ cầu có thể ngăn trở đòn đánh này.

Lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ hắn, vẻn vẹn một cái hô hấp, Long Ma Khải Giáp trên người Diệp Huyền phá nát, tiếp theo đại địa áo giáp bên ngoài thân cũng thuận theo phá nát thành hư vô.

Một luồng lực lượng không gì sánh kịp, sắp tràn vào trong cơ thể hắn.

- Phải chết sao?

Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên có loại kinh hoảng, trong đầu hắn hiện ra vô số bóng người, cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở trên thân một người.

Doanh Thai Nguyệt!

Đúng, chính là Dao Nguyệt Vũ Đế.

Diệp Huyền đã từng chết qua một lần, không có chút sợ chết nào, nhưng hiện tại hắn tiếc nuối duy nhất, là trước khi mình chết, cũng không nhìn thấy Doanh Thai Nguyệt.

Nguyệt Nhi, ngươi đến tột cùng ở nơi nào?

- Đùng!

Trong hoảng hốt, Diệp Huyền phảng phất như nghe được một trận thanh âm đàn ngọc, thanh âm kia cực kỳ mơ hồ, nhưng từ từ rót vào cửa lòng của Diệp Huyền.

Tiếng nhạc kia, là êm tai như vậy, khiến cho người say sưa.

Con mắt của Diệp Huyền bỗng dưng ướt át.

Đây là từ khúc Dao Nguyệt Vũ Đế thích nhất biểu diễn khi còn sống.

Không nghĩ tới ở trước khi chết, mình sẽ sản sinh ảo giác như vậy.

Nhưng dần dần, thanh âm đàn ngọc kia càng ngày càng rõ ràng, phảng phất như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, leng keng vang vọng, vang vọng toàn bộ thiên địa.

Một một thanh âm, từ trong tiếng đàn chậm rãi vang lên.

- Trăm năm sống chết cách xa nhau, không suy nghĩ, tự khó quên.

Vạn dặm cô hải, lời nơi nào thê lương.

Thiên bất lão, tình khó tuyệt, vừa thấy biết quân tức đoạn trường.

Hôm qua u mộng hồi hương, Tiêu Dao cung, tâm như sương.

Nhìn nhau không nói gì, chỉ có lệ tuôn trào.

Nhớ nhau da diết, Minh Nguyệt Dạ, Đãng Thiên Sơn!

Mặc cho ba người Hư Không Pháp Vương tiến công đáng sợ như thế nào, cũng ngăn không được thanh âm thê mỹ kia, phảng phất như trực tiếp ở trong linh hồn người vang lên.

Một mùi thơm thấm ruột thấm gan truyền đến.

Khóe mắt Diệp Huyền hoảng hốt nhìn thấy một bóng người tuyệt mỹ từ trong hư không hạ xuống, nàng tay phất đàn ngọc, hào quang óng ánh, lập tức đi tới trước mặt hắn cùng Kim Lân.

Ầm!

Vô thanh vô tức, Hư Không Pháp Vương tam đại Vũ Đế tập ra công kích khủng bố, như một vòng liệt nhật nóng rực nổ tung, hào quang chói mắt kia, trong nháy mắt bao phủ nàng lại.

Dưới công kích đáng sợ, thiên địa vạn vật hết thảy đều mất đi màu sắc.

Toàn bộ thiên địa, chỉ có bóng người tuyệt mỹ, di thế độc lập kia đứng ngạo nghễ, quần dài màu tím của nàng bay lượn, mái tóc dài màu đen kích dương.

Công kích đáng sợ kia, điên cuồng tàn phá, như một con Hoang cổ cự thú cuồng mãnh, lại như biển gầm bạo phát, núi lửa phun trào, bao phủ tất cả.

Nhưng bóng người nhu nhược tuyệt mỹ kia, lại cao ngạo như vậy, ở trong lăng liệt nổ tung bất động, phảng phất như cô trúc sinh trưởng ở trên vách đá, kiên cường không ngã.

Mặc cho gió mạnh trăm nghìn năm thổi, mặc cho năm tháng ngàn tỉ năm bào mòn, đều thay đổi không được cá tính của nàng.

Thái dương bay tán loạn, trong hoảng hốt Diệp Huyền thấy một khuôn mặt mơ hồ, gò má trắng nõn, mang theo hào quang thần thánh, như tiên nữ nghiêng nước nghiêng thành.

Tâm của Diệp Huyền, mạnh mẽ hơi nhúc nhích một chút.

Cái khuôn mặt quen thuộc kia, từng ở trong mộng trăm nghìn lần nhớ tới.

Cái tư thái ôn nhu kia, bao nhiêu đêm làm bạn bên cạnh mình.

Cái khúc nhạc êm tai kia, chỉ ở trên trời mà đến, nhân gian chưa từng nghe nói.