Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 311




- Thật xin lỗi, thời gian khảo hạch cũng đã qua, bây giờ chính là lúc đang làm công tác thống kê thành tích, lần khảo hạch sau xin tới sớm hơn.

Vân Ngạo Tuyết nghe xong thì vội vàng đi lên trước, lấy ra thứ gì đó, giơ lên trước mặt hai người một cái, lại nói thêm mấy câu, hai người kia thấy thế, do dự một chút, hình như thương lượng vài câu với nhau, lúc này mới gật đầu, chừa ra một chỗ.

- Nếu đã như vậy thì vị học viên này vào đi, bất quá xin nhanh một chút, quản sự đang làm công tác thống kê kết quả.

Vân Ngạo Tuyết biết rõ quy củ, cho nên gật đầu, nói với Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi tự đi vào đi, nhớ rõ nhất định phải phát huy toàn lực, có biết chưa!

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền mờ mịt nghi hoặc đi vào bên trong tòa kiến trúc kia.

Vừa mới đi vào liền tới một căn phòng thật lớn, đại sảnh trống rỗng, không có một bóng người.

- Ngươi tới khảo hạch sao?

Đúng lúc này, một vị quản sự trung niên đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Diệp Huyền:

- Lần sau mà muốn khảo hạch thì nhớ là tới sớm một chút, tới trễ như vậy đúng là không có chút thành ý nào hết.

Nói xong, gã liền vươn tay, thản nhiên nói:

- Đưa ra đi?

Diệp Huyền ngây ra.

Đưa ra, đưa cái gì?

Hắn nghi hoặc nói:

- Lúc ta đi vào hình như không có bằng chứng gì hết.

Hắn cho rằng thứ đối phương nói là bằng chứng khảo hạch gì đó.

Lại không ngờ, hắn vừa mới nói xong thì sắc mặt của tên quản sự trung niên nọ đột nhiên sa sầm xuống:

- Tiểu tử, ngươi giỡn mặt với ta đấy à? Muốn khảo hạch chẳng lẽ không biết đưa ra chút thành ý hay sao? Ngươi cho rằng ai cũng có thể tới tham gia khảo hạch ở đây hay sao?

Diệp Huyền rốt cuộc cũng biết thứ đối phương kêu đưa ra là cái gì, bèn cười lạnh nói:

- Thật xin lỗi, cái gọi là thành ý đó của ngươi ta thật sự không có, nếu như khảo hạch ở nơi này không phải ai cũng có thể tham gia thì ta đây không tham gia cũng được.

Dù sao cái gọi là khảo hạch này chính hắn cũng không định sẽ tham gia, hoàn toàn là thịnh tình của Vân lão sư, hắn không tiện chối từ cho nên mới phải tới đây, nếu như đối phương đã khó xử không cho khảo hạch thì hắn cũng không quan tâm.

Chỉ là Diệp Huyền muốn bước ra như vậy cũng khiến cho trong lòng quản sự trung niên kia cả kinh.

Mấy ngày nay học viên tới đây khảo hạch có ai mà không cho chút gì đó, lấy tin tức từ chỗ gã, cho dù là đệ tử của mấy nhà vương công đại thần kia cũng tỏ thái độ, vô cùng cung kính, không ai dám qua loa.

Còn cuồng ngạo không quan tâm như Diệp Huyền thì gã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chỉ là Diệp Huyền càng cuồng ngạo thì trong lòng tên quản sự trung niên này lại càng cảm thấy lo lắng.

Người bình thường nào dám giở thái độ trước mặt gã, chẳng lẽ là nhân vật nào đó?

Cũng chẳng trách gã lại nghĩ như vậy, Huyền Linh học viện là học phủ cao nhất ở Lưu Vân Quốc, nơi này cũng có không ít vương tử công chúa từng theo học, về phần quận chúa, quận vương gì đó thì càng nhiều.

Ngay cả đại vương tử và tứ vương tử như mặt trời ban trưa trong vương quốc hiện tại cũng từng theo học ở nơi này, hơn nữa còn dùng thân phận đứng đầu phong vân bảng để tốt nghiệp.

Người này có thể thông qua hộ vệ ở cửa kiểm tra để vào đây khi khảo hạch đã kết thúc, nếu như nói không có chút thân phận thì đánh chết gã cũng không tin.

Nghĩ như vậy cho nên quản sự trung niên nọ cũng bất chấp vẻ tự cao tự đại trước kia, vội vàng mở miệng nói:

- Đợi đã.

Diệp Huyền dừng bước.

Chỉ nghe tên quản sự trung niên kia lạnh giọng nói:

- Nếu như các hạ đã vào đây rồi thì ta liền mở lòng từ bi, cho ngươi một cơ hội khảo hạch vậy.

Lời vừa dứt thì chỉ thấy gã điểm nhẹ một cái lên vách tường, một thông đạo tối đen lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

- Đi vào đi.

Quản sự trung niên nói.

Học viên bình thường tham gia khảo hạch đều cho ít đồ, sau khi cho đồ xong thì gã sẽ nhắc nhở một chút, đối với thiếu niên này thì thôi bỏ đi.

Gã còn ước gì Diệp Huyền phạm sai lầm khi khảo hạch đây.

Diệp Huyền cũng không quan tâm, nếu như đối phương đã nhượng bộ thì hắn cũng lười phải so đo nữa, đi vào bên trong thông đạo.

Một là vì không phụ khổ tâm của Vân lão sư, hai là hắn cũng rất tò mò, không biết cái gọi là khảo hạch này rốt cuộc là cái gì.

Bên trong thông đạo vô cùng im ắng, chỉ có vài cái mộc nhân đứng im trong lối đi, sau khi cảm nhận được Diệp Huyền tiến vào rồi thì những mộc nhân này đột nhiên động, nhắm ngay Diệp Huyền nhanh chóng tấn công.

- Cư nhiên là thập bát mộc nhân trận!

Diệp Huyền sờ sờ mũi, nháy mắt mười tám mộc nhân kia đều đánh về phía hắn.

Diệp Huyền vốn còn tưởng là khảo hạch gì, thấy thế này thì liền thất vọng, mười tám tượng gỗ này thực lực đều khoảng chừng võ sư nhị trọng gì đó, đổi lại là những võ sư tam trọng khác thì chỉ cần không bị vây quanh thì đều có thể dễ dàng thông qua.

Đang lúc Diệp Huyền chuẩn bị đánh bay từng mộc nhân thì ánh mắt của hắn đột nhiên rung lên một cái, chỉ thấy những mộc nhân này liền dàn ra xếp thành một chiến trận phức tạp.

Trong nháy mắt, uy lực của toàn bộ mộc nhân trận liền gia tăng rất nhiều, mười tám mộc nhân kết hợp cùng với nhau, bảo vệ kín kẽ từng ngóc ngách trong thông đạo, tiếp ứng với nhau, lại khiến cho những mộc nhân có thực lực võ sư nhị trọng nháy mắt liền phát huy ra thực lực của võ sư tam trọng.

Uy lực của thập bát mộc nhân trận này nháy mắt liền gia tăng rất nhiều.

- A, chiến trận này không tệ, chẳng lẽ khảo nghiệm cửa này không phải là đối địch với mộc nhân? Mà là phá giải chiến trận này?

Diệp Huyền thì thào tự hỏi, chợt gật gật đầu, trong lòng lập tức khẳng định suy đoán của mình.

Theo như hắn thấy, tuy rằng chiến trận này không phải đặc biệt phức tạp, nhưng dùng để khảo nghiệm những học viên ở đây thì xem như độ khó khăn rất cao.

Diệp Huyền kiếp trước thực ra cũng không hiểu nhiều lắm về chiến trận dùng để giết địch trên chiến trường này.

Chẳng qua chiến trận cũng là một loại trận pháp, đối với đại sư trận pháp như Diệp Huyền thì thập bát mộc nhân trận cũng rất đơn giản.

Chỉ thấy Diệp Huyền bước ra, vị trí của mỗi bước đều vô cùng tinh diệu, đều đặt trúng những vị trí mắt trận của thập bát mộc nhân trận này, cho nên, mặc cho mười tám mộc nhân này liên thủ thế nào, cũng đều không thể chạm tới Diệp Huyền chút nào.

Mười giây sau, Diệp Huyền đã thông qua thập bát mộc nhân trận, đi vào một bên khác của thông đạo.

Kế tiếp, xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là một gian phòng, bên trong gian phòng có để một cái bàn, trên bàn lại là một ván cờ.