Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 410




Diệp Huyền nghe xong thì trong lòng không khỏi cười lạnh, tên tỉnh đốc Ngụy Hoành này quả thực là muốn tiền tới mức phát điên rồi, ngay cả dân chúng ra vào thành mà cũng không quên thu tiền của họ.

- Huyền thiếu, vừa rồi vì sao không để cho ta dạy cho lũ kia một bài học.

Trần Tinh tức giận nói.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Trừng phạt vài tên thành vệ quân thì làm được gì, chỉ đả thảo kinh xà mà thôi, dễ sinh ra chuyện không đáng có, chúng ta trực tiếp tới tìm tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia, ta muốn xem xem rốt cuộc kẻ này là nhân vật thế nào.

- Xin các vị đại nhân đi theo ta, phủ đệ của Ngụy Hoành tỉnh đốc ở bên này.

Lưu Vân Long đi trước dẫn đường.

Đúng lúc này, một đám võ giả đột nhiên chạy ngang qua chỗ mấy người Diệp Huyền.

- Mau, mau tới phường thị xem đi, hình như thành vệ quân đang muốn niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia ở phường thị đó.

- Cái lũ thành vệ quân trời đánh này, Diệp gia chính là gia tộc có lương tâm nhất ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, sản xuất ra ba loại đan dược đặc hiệu, để cho võ giả của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta mỗi khi ra ngoài đều có thêm một phần đảm bảo, bọn chúng cư nhiên muốn niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia, đây quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.

- Còn có thể làm gì được chứ, hai tháng gần đây cũng không biết lũ thành vệ quân này nổi điên cái gì, liên tục kiếm chuyện với cả đống gia tộc trong tỉnh thành, lần này tới phiên Diệp gia gặp họa rồi.

- Ai, ta nghe nói Diệp gia chỉ là một tiểu gia tộc ở Lam Nguyệt thành, ngay cả ngũ đại gia tộc dạo gần đây cũng không trốn thoát khỏi thành vệ quân, gia tộc nho nhỏ như Diệp gia lần này sợ là gặp đại nạn rồi.

- Nghe nói mấy ngày nay gia chủ và người của Diệp gia đều ở tỉnh thành, thành vệ quân chọn ngay lúc này xem ra là muốn một mẻ hốt gọn Diệp gia đây mà, cũng không biết lần này Diệp gia phải chết bao nhiêu người nữa.

Từ trong lời đối thoại của những võ giả đi ngang qua, nghe được chuyện này, sắc mặt của Diệp Huyền nháy mắt liền thay đổi.

Hắn lập tức túm lấy một võ giả, lạnh giọng nói:

- Diệp gia mà các ngươi vừa nói đó, gia chủ của bọn họ tên là gì?

Võ giả kia vừa định nổi giận, nhìn thấy một đám cấm vệ quân đứng bên cạnh Diệp Huyền thì lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng nói:

- Đại nhân, tiểu nhân không biết gia chủ Diệp gia tên gì hết.

- Cái gì, ngươi không biết à.

- Tiểu nhân chỉ biết là Diệp gia tới từ Lam Nguyệt thành, chuyên môn sản xuất đặc hiệu hồi huyết đan, đặc hiệu hồi khí đan và đặc hiệu tụ huyền đan, một năm nay, quật khởi cực nhanh ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, ngoại trừ những điều này, tiểu nhân không biết gì nữa hết.

Trong lòng Lưu Vân Phong chợt động, nghĩ tới chuyện Diệp Huyền cũng là họ Diệp, lập tức nói:

- Đại nhân, tại hạ cũng biết đôi chút về Diệp gia này, gia chủ Diệp gia tên là Diệp Triển Hùng, là một tiểu gia tộc ở Lam Nguyệt thành, hình như có chút quan hệ với hiệp hội luyện dược sư, một năm nay, tiệm thuốc của Diệp gia trải rộng ở các thành trì ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, cũng nhấc lên một trận sóng gió ở tỉnh thành, làm ăn buôn bán cũng khá lớn, tỉnh đốc đại nhân trước kia một mực có lòng ngấp nghé Diệp gia này, chỉ có điều là có chỗ kiêng kị cho nên vẫn không dám hành động, bây giờ ta nghĩ rằng hắn rốt cuộc cũng hạ thủ với Diệp gia rồi.

- Diệp Triển Hùng, Huyền thiếu, đây không phải là đại bá của ngươi sao? Ngụy Hoành này dám ra tay với Diệp gia các ngươi, đúng là chán sống mà.

Trần Tinh nghe xong thì nổi trận lôi đình.

- Cái gì?

Đám người Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì cũng giật mình, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Ngụy Hoành tỉnh đốc này cư nhiên dám ra tay với gia tộc của Huyền thiếu, đây chẳng phải là muốn tạo phản hay sao.

- Diệp Huyền, chúng ta mau qua đó đi, nếu tới trễ thì sẽ nguy to.

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng khẩn trương nói.

- Đi thôi!

Diệp Huyền nheo mắt, trong mắt lóe ra hàn quang, đoàn người lúc này liền nhanh chóng đi về phía mấy võ giả kia chạy đi khi nãy.

- Đại nhân, xin đi theo ta, ta biết rõ tiệm thuốc của Diệp gia nằm ở chỗ nào trong phường thị.

Lưu Vân Phong cũng tỉnh táo lại, dọc theo đoạn đường đi này, gã cũng biết thân phận của mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, cư nhiên lại là cấm vệ quân của vương thành, mà Âu Dương Tiêu Sơn còn là phó thống lĩnh cấm vệ quân.

Cấm vệ quân của vương quốc là cơ cấu thế nào, thân là thống lĩnh thành vệ quân của Thiên Húc hành tỉnh như Lưu Vân Phong đương nhiên biết rõ, nói thẳng ra thì cấm vệ quân của vương thành căn bản chính là tư quân của đương kim quốc vương Triệu Kính bệ hạ của Lưu Vân Quốc.

Mà Diệp Huyền, chẳng những được Triệu Kính bệ hạ ban Thiên Húc hành tỉnh làm lãnh địa, còn để cho cấm vệ quân dưới trướng mình đi theo bảo hộ, nói thẳng ra thì địa vị của người này ở trong lòng của bệ hạ, so ra không hề thua kém với bất kỳ vị vương tử điện hạ nào.

Tỉnh đốc Ngụy Hoành đại nhân ở Thiên Húc hành tỉnh này có địa vị cao, thực lực mạnh, nhưng đây cũng chỉ là ở Thiên Húc hành tỉnh mà thôi, đưa tới vương thành thì căn bản không là gì hết.

Cho nên trên đường đi, trong lòng Lưu Vân Phong cũng đã quyết định, phải toàn lực làm việc cho Diệp Huyền, có như vậy thì tương lai gã mới có cơ hội sống sót được.

Lúc này, ở bên trong phường thị, rất nhiều võ giả đều bu xung quanh nơi này kín mít.

Mấy người Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đang tức giận nhìn một đám thành vệ quân trước mặt, sắc mặt tái nhợt khó coi.

- Các hạ, công hiệu của đan dược Diệp gia chúng ta xưa nay luôn được khen ngợi không dứt, cũng không hề có bất kỳ tác dụng phụ gì, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn chúng ta giao nộp đan dược, niêm phong cửa hàng của chúng ta chứ.

Diệp Phách Thiên lão gia trử trừng mắt, râu tóc dựng đứng.

- Đúng vậy, tiệm thuốc của Diệp gia chúng ta trải rộng khắp Thiên Húc hành tỉnh, chưa từng có tin tức không tốt nào, tiền thuế phải giao cũng chưa bao giờ thiếu một xu, các ngươi căn bản không có tư cách niêm phong.

- Chúng ta muốn gặp tỉnh đốc đại nhân, Diệp mỗ muốn biết, tiệm thuốc của Diệp gia ta rốt cuộc vi phạm điều gì?

Trong mắt của mấy người Diệp Triển Hùng đều lộ ra vẻ tức giận, lớn giọng quát, không chút nhân nhượng.

- Ha ha ha, vi phạm điều gì à?

Tên đầu lĩnh phía đối diện là một thanh niên có vẻ ngoan độc, tuổi chừng ba mươi, ánh mắt vô cùng âm trầm:

- Diệp gia các ngươi sản xuất đan dược bất chính, còn hỏi ta là vi phạm điều gì sao, ta sẽ nói cho các ngươi biết, Diệp gia các ngươi không tuân theo rất nhiều quy định địa phương, nếu muốn biết rõ thì vào trong đại lao mà hỏi đi.