Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 43




Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:

- Sao hả, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?

- Không, không.

Vương Việt bất chấp xót của, vội vàng nhét lệnh bài của mình vào khe thẻ, chỉ nghe cạch một tiếng, thạch môn mở ra, để lộ ra một phòng tu luyện rộng ước chừng mấy mét vuông trước mặt Diệp Huyền.

Vương Việt cẩn thận lùi lại:

- Huyền thiếu, nếu đã không còn việc gì thì chúng ta đi trước đây.

- Cút!

Khẽ quát một tiếng, Diệp Huyền cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào trong phòng tu luyện đóng thạch môn lại.

- Chết tiệt.

Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Vương Việt chửi thầm một tiếng trong lòng, ba tên mặt đỏ bừng, chật vật cúi đầu chạy ra khỏi đại sảnh, để lại một đám người trợn mắt há mồm ra nhìn.

Sau khi Diệp Huyền tiến vào phòng tu luyện thì quét mắt nhìn quanh phòng.

Cả phòng tu luyện đại khái rộng không tới mười mét, không tính là lớn, nhưng để cho một người tu luyện thì cũng đã đủ lắm rồi.

Trên vách tường của phòng tu luyện có từng đạo linh văn phức tạp loé sáng, những linh văn này cứ cách chừng mười giây lại loé sáng một lần, mỗi lần nó loé lên thì đều có một đạo huyền khí cực kỳ nồng đậm thẩm thấu từ bốn phía vách tường vào, khiến cho huyền khí bên trong phòng tu luyện lúc nào cũng ở trạng thái nhiều gấp ba lần bên ngoài.

- Mức độ huyền khí dày đặc gấp ba lần bên ngoài, cho nên thời gian ngưng luyện huyền khí chỉ bằng một phần ba khi ở bên ngoài.

Diệp Huyền thầm gật đầu, có phòng tu luyện thế này, tốc độ khôi phục thực lực kiếp trước của hắn lại nhanh thêm vài lần.

- Vi kim chi kế, là phải đột phá cảnh giới nhất giai võ sĩ trước tiên, võ giả chỉ có đạt tới nhất giai mới có thể thật sự khai phát ra công hiệu võ hồn của bản thân, cũng mới có thể coi là chân chính bước vào võ đạo chi đồ.

Diệp Huyền không vội vàng tu luyện ngay như những học viên khác mà là đánh giá linh vân trên vách tường.

Gần như chỉ vài cái nháy mắt, Diệp Huyền liền nhoẻn miệng cười:

- Hoá ra là một cái tụ linh trận nhị cấp, thông qua trận pháp để rút huyền khí từ huyền mạch bên dưới, cam đoan huyền khí bên trong phòng tu luyện đạt tới mức độ nồng đậm cần thiết, xem ra điểm khác nhau ở các phòng tu luyện trung cấp và cao cấp cùng với nơi này là ở cường độ tụ linh của tụ linh trận.

Lấy kinh nghiệm tu luyện trận đạo của Diệp Huyền ở kiếp trước thì nhìn thoáng qua vài cái đã đoán ra bí mật của linh văn trên tường.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng lấy ra vài loại tài liệu từ bên trong trữ vật giới chỉ, nhoáng một cái đã chế ra loại dược thuỷ thần bí nào đó, sau đó trên tay phải xuất hiện một cây linh văn bút phát ra ngân quang lấp lánh, chấm nhẹ vào dược thuỷ, tay phải phóng bút như rồng bay phượng múa hoạ thêm vài nét bút trên vách tường.

Nét bút kín kẽ ngay ngắn, xinh đẹp tinh tế, chỉ vài bút nhẹ nhàng liền thay đổi linh vân phức tạp trên bức tường một cách hoàn mỹ, tựa như thần lai chi bút.

Ầm!

Theo Diệp Huyền hoàn thành nét bút cuối cùng thì huyền khí vốn đang ở mức độ gấp ba lần bên ngoài lại trở nên nồng đậm hơn nữa.

Bốn lần!

Năm lần!

Sáu lần…

Một mực tăng lên mức gấp tám lần mới ngừng lại.

- Cũng tạm ổn rồi.

Diệp Huyền gật đầu thoả mãn:

- Độ nồng đậm gấp tám lần đối với tam mạch võ giả như ta hiện tại là đủ rồi, lại đề thăng nữa cũng không để làm gì, ngược lại còn lãng phí.

Nếu như để cho lão sư trong học viện và trận văn đại sư bên ngoài nhìn thấy một màn này chỉ sợ là cả đám sẽ khiếp sợ tới mức trừng rớt cả tròng mắt, chỉ vài nét bút đơn giản đã có thể tăng một cái tụ linh trận nhị cấp rút huyền khí gấp ba lần lên thành gấp tám lần, tạo nghệ trận pháp như thế, quả thực cường hãn không giống người.

Phải biết rằng, lúc trước khi trung tâm tu luyện này vừa mới được xây dựng, là do vị viện trưởng đầu tiên của Tinh Huyền học viện lúc bấy giờ bỏ ra một cái giá cực lớn để mời một vị trận văn đại sư ở vương thành tới, tạo nên một cái tụ linh trận phức tạp trước mắt.

Trong đó giá tạo ra một phòng tu luyện cao cấp đắt gấp hai mươi lần giá một phòng tu luyện đê cấp, nhưng hôm nay Diệp Huyền chỉ vẽ thêm vài bút đã có thể biến trận văn của một phòng tu luyện đê cấp lên tới trình độ của một phòng tu luyện cao cấp, nếu như truyền ra ngoài thì phỏng chừng vị trận văn đại sư đã khuất kia cũng kinh hoảng đội mồ sống dậy, sau đó lại tìm một khối đậu hũ đập đầu chết thêm lần nữa.

Diệp Huyền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trong phòng tu luyện, sau đó lấy ra nuốt xuống viên ngưng huyền đan mà Phượng Nhu Y đã đưa tối qua.

Ngưng mạch kỳ chính là thời điểm đặt nền mống của võ giả, cả quá trình này chính là thời kỳ đặc thù võ giả làm quen với cách huyền khí sinh ra và vận hành, trên lý thuyết thì dùng bất kỳ đan dược gì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới việc đặt nền mống trong tương lai của võ giả, bất quá Diệp Huyền dùng huyền ngưng đan không phải vì muốn gia tăng thực lực của mình.

Chỉ thấy dưới sự thúc giục của hắn đan dược của huyền ngưng đan nhanh chóng lan ra biến thành một cỗ huyền khí tinh thuần, Diệp Huyền cũng không luyện hoá cỗ huyền khí này mà là tập trung tất cả đến chỗ hắc sắc võ hồn ở đan điền, cho nó tuỳ ý hấp thu.

- Hắc hắc, huyền khí nhiều như vậy hẳn là cũng đủ cho ngươi hấp thu một thời gian ngắn rồi, như vậy trong khoảng thời gian này ta có thể toàn tâm toàn ý tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, đỡ cho huyền khí ta ngưng luyện ra đều bị ngươi quét sạch.

Cười thầm một tiếng trong lòng, Diệp Huyền vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, chỉ nháy mắt liền có một tia huyền khí sinh ra bên trong tam đạo mạch huyền của hắn, chậm rãi đầy lên…

Mà trong lúc Diệp Huyền đang bế quan tu luyện.

Bên ngoài trung tâm huấn luyện, đám người Vương Việt đã tức giận tới mức thất khiếu đều bốc khói.

- Không thể nhịn được nữa rồi, ta thật sự không nhịn nổi nữa, tên phế vật Diệp Huyền này dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó, Vương Việt ta chính là con trai trưởng của Vương gia, hắn là cái thá gì, tức chết ta, tức chết ta mà.

Bên trong một rừng cây nhỏ, Vương Việt tức giận tới mức khó thở, mặt mũi cũng vì tức giận mà đỏ lên.

Lần trước bị Diệp Huyền dạy cho một bài học, trong mấy ngày nằm dưỡng thương này mỗi giây mỗi phút Vương Việt đều muốn lấy lại thể diện đã mất của mình, dẫm nát Diệp Huyền dưới chân ở trước mặt tất cả mọi người, lấy đó để vơi cơn giận của mình.