Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 70




- Trảm!

Trong cơn hưng phấn, chỉ nghe gã hét lớn một tiếng, hai tay khép lại giơ lên, đao võ hồn trên đỉnh đầu nhanh chóng run rẩy lên, thúc giục võ hồn, hai tay của gã nhanh chóng chém xuống, một cỗ đao khí sáng chói bắn ra từ song chưởng của gã, chém mạnh về một góc trong phòng luyện chế.

- Không xong, tên này phát điên rồi.

Hoa La Huyên thấy thế thì tức giận gầm lên một tiếng, thân thể nháy mắt đã xuất hiện chắn phía trước đao khí, đánh một chưởng nghênh đón.

Ầm!

Chưởng lực hùng hậu và đao khí va chạm với nhau, song phương giao thủ dấy lên bạo phong nháy mắt đã chấn nát rất nhiều bàn ghế và chai lọ trong phòng luyện chế.

- Tên khốn kiếp Lâm Hùng nhà ngươi, dám phá hư phòng luyện chế của ta.

Hoa La Huyên tức giận tới mức ngay cả tóc cũng sắp dựng đứng lên, lão nhảy dựng lên, đánh một chưởng về phía Lâm Hùng.

Ầm ầm ầm ầm.

Lâm Hùng lùi lại một bước, nhưng không bị xây xước gì, Hoa La Huyên lại giơ tay lên, hận không thể một chưởng đập nát bét tên Lâm Hùng kia.

- Tới rất hay.

Lâm Hùng quát khẽ một tiếng, ánh mắt loé sáng, khí tức hào phóng bá đạo, uy phong lẫm lẫm, cư nhiên không sợ đòn tấn công của Hoa La Huyên.

Mắt thấy một chưởng của Hoa La Huyên sắp hạ xuống, nhưng đột nhiên lão lại khựng lại ngay trên không trung, kinh ngạc nói:

- Không đúng, vừa rồi sao ngươi có thể đỡ được một chưởng của ta.

Hoa La Huyên chính là tam trọng võ sư, là một trong những cường giả đỉnh tiêm của Lam Nguyệt thành, so với Lâm Hùng thì còn cao hơn hai tiểu cảnh giới, dù cho một chưởng vừa rồi lão không dốc hết toàn lực nhưng cản bản không phải thứ mà một nhất trọng võ sư như Lâm Hùng có thể dễ dàng ngăn cản được.

- A!

Bản thân Lâm Hùng cũng phát hiện không đúng, cẩn thận đánh giá một hồi, phát hiện vấn đề nằm ở võ hồn.

- Đao võ hồn của ngươi đã từ một sao đột phá lên hai sao rồi à?

Hoa La Huyên cũng mở to mắt nhìn gã, thất thanh kêu lên.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của Lâm Hùng khí tức hồn lực do đao võ hồn phóng xuất ra vô cùng nồng đậm, bá đạo uy nghiêm, quét ngang ngàn quân, hai vầng sáng mờ ảo lượn lờ hai bên, lên xuống xen kẽ, hai viên bao phủ, cư nhiên là cảnh tượng mà chỉ có đao võ hồn đã đạt tới cảnh giới hai sao mới có được.

- Đao võ hồn hai sao.

Vẻ mặt của Lâm Hùng nháy mắt cũng ngây ra.

Chuyện bấy lâu nay gã tha thiết mơ ước, nay lại đạt được đễ dàng như vậy? Nhất thời đầu óc Lâm Hùng ngây ra.

Lúc này một tiếng mắng tức giận truyền tới.

- Mẹ kiếp, ai cho hai người các ngươi động thủ ở đây, khiến cho phòng luyện chế chướng khí mù mịt như vậy.

Diệp Huyền hùng hùng hổ hổ nói:

- Sớm biết ngươi nóng nảy như vậy thì ta đã không chữa trị võ hồn cho ngươi rồi, xúi quẩy.

Rầm!

Diệp Huyền vừa mắng xong thì Lâm Hùng cũng quỳ mạnh xuống trước mặt hắn.

- Chủ nhân ở trên, xin nhận một lạy của Lâm Hùng ta, đa tạ chủ nhân đã giúp thuộc hạ đề thăng võ hồn.

Trong mắt Lâm Hùng ẩn chứa kích động không nói nên lời, đã cúi đầu gập người thật sâu.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, bĩu môi nói:

- Mau đứng lên đi, chỉ là giúp ngươi tăng lên từ một sao tới hai sao mà thôi, cũng không phải tăng lên tới bảy tám sao, có cần phải kích động tới vậy không.

Lâm Hùng không để ý, kích động tới mức lệ nóng doanh tròng, sau khi quỳ lạy xong lại dập đầu thêm mấy cái thật vang.

- Ân tái tạo của chủ nhân, Lâm Hùng không bao giờ quên, sau này Lâm Hùng sẽ đi theo chủ nhân, làm trâu làm ngựa cho chủ nhân.

Lúc này Lâm Hùng đã thật sự phục Diệp Huyền, cũng hoàn toàn xem hắn là chủ nhân của mình.

Có thể trị khỏi hoàn toàn cho võ hồn của mình, kéo mình lại từ mép vực thẳm, ơn nghĩa của Diệp Huyền đối với gã lớn hơn cả đất trời, càng không cần phải nói Diệp Huyền đã giúp võ hồn của gã từ một sao tăng lên hai sao.

Đừng thấy từ một sao lên hai sao nghe qua thì có vẻ như nhẹ nhàng lắm nhưng khó khăn trong đó Lâm Hùng lại hiểu sâu sắc, lúc trước gã chính là vì muốn đề thăng võ hồn của mình nên mới liều chết tiến vào bên trong hắc phong lĩnh, khiến cho võ hồn bị hao tổn, sống không bằng chết.

Nhưng hôm nay gã lại có thể vực dậy một lần nữa, nếu như không phải nhờ có Diệp Huyền, hiện tại có lẽ gã đã trở thành một kẻ phế nhân.

- Được rồi, đứng lên đi, ngươi dẫu sao cũng là phó thống lĩnh thành vệ quân, quỳ gối ở đây thì còn ra thể thống gì, chỉ cần từ nay về sau ngươi đi theo ta thì chỗ tốt hưởng không hết.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Hiện tại võ hồn của ngươi vừa mới đột phá hai sao, võ hồn đột phá thì sẽ tự dẫn phát huyền khí vận chuyển, tranh thủ thời gian đi tu luyện đi, củng cố lại cảnh giới cũng sẽ có lợi ích rất lớn đối với việc giúp ngươi đột phá võ sư nhị trọng.

- Vâng.

Lâm Hùng kích động đứng lên.

- Huyền thiếu, ta trở về tu luyện trước đây.

Lâm Hùng thi lễ một cái liền cáo lui trở về.

Rời khỏi phòng luyện chế của Hoa La Huyên, Lâm Hùng siết chặt nắm đấm, âm thầm hưng phấn:

- Huyền thiếu quả thực khiến cho người ta kinh ngạc, thật không ngờ võ hồn của ta chẳng những có thể khôi phục lại còn có thể đột phá tới hai sao, Huyền thiếu, sau này Lâm Hùng ta chắc chắn sẽ trung thành đi theo ngươi, ta nói được thì làm được.

Lâm Hùng không phải kẻ ngu ngốc, sở dĩ gã cam tâm trở thành thuộc hạ của Diệp Huyền không chỉ vì Diệp Huyền cứu gã, mà là vì gã thấy được tiền cảnh khi đi theo Diệp Huyền.

Ngay cả võ hồn vỡ nát cũng có thể chữa trị được, thậm chí còn trực tiếp giúp gã đột phá, thực lực cỡ này trước kia đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe qua Lâm Hùng cũng chưa từng nghe tới.

Hội trưởng Tưởng Huân của hồn sư tháp chắc cũng tới lúc rời chức rồi chăng? Đến cả gã cũng không thể chữa trị được cho võ hồn của mình, so với Huyền thiếu quả là kém xa vạn dặm, mình có thể đi theo chủ nhân như vậy nhất định là nhờ tổ tiên tích phước.

Nếu như cơ hội như vậy mà gã còn không biết nắm chặt lấy thì gã cũng không thể từ một kẻ bình dân leo lên tới vị trí phó thống lĩnh như hôm nay được.

Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Hùng vội cất bước rời đi, hôm nay võ hồn của gã vừa mới đột phá, lúc này đương nhiên cảm thấy toàn thân ngập tràn lực lượng, hận không thể lập tức đi tu luyện.

Trong phòng luyện chế, Diệp Huyền khẽ gật đầu một cái.

Ánh mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra Lâm Hùng đã thực lòng thần phục hắn, bao công sức bỏ ra trong khoảng thời gian này quả nhiên không uổng phí.

Đương nhiên nếu Lâm Hùng là loại bạch nhãn lang, hắn có thể giúp đối phương trị khỏi, cũng có thể khiến cho gã trở thành phế nhân một lần nữa.