Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 801




Tất cả mọi người kinh hãi khi nhìn thấy được cảnh tượng như vậy. Trong lòng mọi người thầm cảm thán, tiểu tử này tuy rằng nhận được học viện Lam Quang che chở, nhưng vẫn không thể nào chạy thoát khỏi kết cục bị chém giết.

Mắt thấy vòng ánh sáng màu vàng của Cuồng Chiến sắp bổ trúng Diệp Huyền.

Đúng lúc này...

- Uy phong của các hạ thật lớn, lại có thể dương oai ở học viện Lam Quang ta. Thật sự cho rằng học viện Lam Quang ta không có người sao?

Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng, vang lên ở trong hư không. Sau một khắc, một bàn tay huyền nguyên cực lớn từ bên trong học viện Lam Quang bắn ra, thoáng cái đã đánh bay vòng ánh sáng màu vàng của Cuồng Chiến.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Bàn tay kia có kích thước khoảng chừng mấy trượng, có thể thấy được rõ ràng đường vân phía trên, dường như muốn ngưng tụ thành thực chất. Từng đạo khí tức huyền nguyên ngưng thực, quanh quẩn ở xung quanh lòng bàn tay, uy mãnh vô cùng, có một loại cảm giác trấn áp thiên địa.

Một chưởng đánh bay vòng ánh sáng màu vàng. Thế đi của bàn tay kia không hề giảm xuống, bao phủ về phía Cuồng Chiến đang ở giữa không trung.

- Vòng ánh sáng bất diệt, ngăn cản cho ta.

Cuồng Chiến rống to một tiếng, đưa vòng ánh sáng màu vàng ngăn cản ở trước ngực.

Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Chỉ nghe phù một tiếng, bàn tay cực lớn đã nhanh chóng xé rách huyền nguyên hộ thể phía ngoài thân thể hắn, ấn ở trên lồng ngực của hắn.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra. Áo bào trên người Cuồng Chiến nát bấy, lộ ra huyền giáp bên trong. Đồng thời tóc hắn bay tán loạn, chật vật không chịu nổi.

- Ở học viện Lam Quang ta gây sự, chết cho ta!

Bàn tay cực lớn một chiêu đánh trúng xong, không ngờ hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, lại một lần nữa tập kích bất ngờ tới. Hiển nhiên là muốn giết chết Cuồng Chiến ngay lập tức.

- Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông. Ngươi dám giết ta?

Cuồng Chiến bị thương, rít gào đầy kinh sợ, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

- Hừ, nơi này là học viện Lam Quang, không phải là Huyền Cơ Tông của ngươi. C chỗ này, đừng nói bản thân ngươi chỉ là thái thượng trưởng lão, cho dù tông chủ Huyền Cơ Tông của ngươi tự mình đến đây, dám vi phạm quy định động thủ, lão hủ cũng trấn áp không tha.

Giọng nói này tràn ngập sự uy nghiêm, ẩn chứa một loại khí tức nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, không thể địch nổi.

Bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi lớn, lật tay ép xuống.

- Đáng giận. Kim Quang Độn!

Dù thế nào Cuồng Chiến cũng không thể ngờ được, người này sẽ không cho thân phận của thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông của mình chút mặt mũi nào. Trong miệng hắn lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, toàn thân có ánh sáng cầu vồng màu vàng bao quanh, giống như là đang thiêu đốt. Toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

- Học viện Lam Quang, ngươi dám động ta, ta Huyền Cơ Tông, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Phía xa, mơ hồ truyền đến tiếng gầm lên giận dữ của Cuồng Chiến.

- Hừ.

Âm thanh uy áp này, một tiếng hừ lạnh này, có chút xem thường. Ngay sau đó bàn tay huyền nguyên cực lớn ầm ầm nát bấy, biến mất ở phía chân trời.

- Bàn tay huyền nguyên gần như ngưng tụ thành thực chất. Người này chí ít cũng là Võ Vương thất giai tam trọng.

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ nói.

Sau khi võ giả đến thất giai, đột phá mỗi một trọng, đều khác biệt giống như một trời một vực. Cho tới bây giờ, cường giả Võ Vương Diệp Huyền đã gặp qua, đều là thất giai nhất trọng.

Nhưng chủ nhân của giọng nói uy nghiêm này, chỉ dựa vào ngưng tụ ra bàn tay huyền nguyên, lại đẩy lùi Cuồng Chiến đang toàn lực ứng phó, thực lực cũng không tầm thường.

- Thanh Phong, tiếp tục chủ trì sát hạch nhập học. Nếu như lại người nào còn dám ở học viện Lam Quang dương oai ta, giết chết không cần luận tội.

Âm thanh uy áp lại một lần nữa vang lên, cuối cùng dần dần tản đi.

- Vâng, Cát phó viện trưởng!

Lão nhân Thanh Phong bay rơi xuống, quay về bên trong học viện bộ dạng cung kính thi lễ một cái.

Không ngờ là Phó viện trưởng của học viện Lam Quang. Thảo nào...

Trong đám người có không ít người trợn mắt há hốc mồm.

Học viện Lam Quang, thân là thế lực cao cấp nhất của bình nguyên Mộng Cảnh. Trong đó có không ít đạo sư, đều là cường giả Võ Vương thất giai.

Mà có thể ở chỗ này đảm nhiệm chức Phó viện trưởng, càng là hạng người nghịch thiên. Tuyệt đối là một người đứng đầu trong một đám cường giả ở bình nguyên Mộng Cảnh này.

- Được rồi. Vừa rồi bởi vì có chút bất ngờ, dẫn đến việc đăng ký bị gián đoạn. Hiện tại tiếp tục.

Lão nhân Thanh Phong cao giọng hô lên. Sau đó hắn liếc mắt nhìn Diệp Huyền một cái, lúc này mới trở lại trong đội ngũ đi đầu.

Tâm tình mọi người nhất thời đều khôi phục lại sự khẩn trương, một lần nữa bắt đầu đăng ký.

Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, đều vô cùng cổ quái.

Không ít người đều cách hắn thật xa. Hiển nhiên bọn họ không muốn có bất kỳ giao tiếp nào cùng với hắn.

Huyền Cơ Tông cũng là một trong ba thế lực lớn đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh. Trừ khi tiểu tử này có thể bị học viện chọn trúng, đồng thời cả đời ở bên trong học viện không đi ra. Bằng không, người này đắc tội thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông, cho dù tạm thời ở dưới sự che chở của học viện Lam Quang, còn sống sót, nhưng sau này hẳn vẫn phải chết không thể nghi ngờ.

Bởi vì dù sao học viện Lam Quang cũng chỉ là một học viện, mà không phải là tông môn. Đối với học viên trong học viện, chỉ có nghĩa vụ giáo dục, mà không có che chở khắp nơi.

Đây cũng là điểm khác biệt giữa học viện Lam Quang và các đại tông môn.

Bởi vậy mọi người tại đây, ai cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với một người chết, hơn nữa còn là người chết đắc tội với Huyền Cơ Tông.

- Diệp thiếu, ngài không sao chứ?

Chỉ có, La Thành xông lên trước tiên, ân cần hỏi han.

Diệp Huyền lắc đầu, cười nói.

- Ta có thể có chuyện gì chứ?

Bất chợt hắn liếc mắt nhìn qua một bên, thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch hình như rất muốn tới đây, liền nhỏ giọng truyền âm nói:

- Hai người các nàng tạm thời đợi ở nơi đó. Có chuyện gì, chờ sau khi tất cả đều thông qua sát hạch của học viện lại nói sau.

Trong lòng Diệp Huyền cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại có thể từ liên minh mười ba nước đi tới nơi này.

Điều này căn bản là một niềm vui ngoài ý muốn.