Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 91




Thủ lĩnh lính canh cung kính lui ra ngoài, hai đại gia tộc dẫn quân tới trước cửa rồi mà trong mắt Trử Vĩ Thần viện trưởng lại chỉ là chuyện nhỏ, thủ lĩnh lính cảnh cũng cảm thấy không biết nói gì.

Y không biết là Trử Vĩ Thần lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào trong việc cảm ngộ cách dẫn động thiên địa chi thế của Diệp Huyền, chỉ cần có thể lĩnh ngộ thấu đáo chiêu này của Diệp Huyền thì rất có thể giúp lão trùng phá được tứ giai mà lão vẫn luôn không thể nào làm được, tiến vào cảnh giới thiên võ sư.

Trước sức hấp dẫn của việc này thì đừng nói là Vương gia và Chu gia kéo quân tới trước cửa, cho dù là trời có sập xuống thì lão cũng chưa chắc chịu dời mông.

Cửa Tinh Huyền học viện.

Không ít học viên trong học viện đều chạy ra, tò mò nhìn đám võ giả đằng đằng sát khí đang bao vây cửa chính ngoài học viện, líu ríu nghị luận bàn tán đủ thứ.

Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi kết thúc thì chính là kỳ nghỉ hai tháng, phần lớn học viên có nhà ở Lam Nguyệt thành thì lúc này cũng đã chuẩn bị để về nhà, nghe nói xảy ra việc như vậy thì bọn họ lập tức tò mò ùa ra cửa học viện, bàn tán xôn xao.

- Nghe nói đây là cha của Vương Phi, Vương Tuyên của Vương gia, hắn cũng là cao thủ địa võ sư nhị trọng, có hắn ở đây thì lần này Diệp Huyền thảm rồi.

- Người ngươi nói là ai? Mau chỉ một cái cho ta xem.

- Chính là người kia kìa, thấy chưa, đứng ở trước đội ngũ của Vương gia, vẻ mặt sát khí đằng đằng đó.

- Là hắn sao, sao mặt đen như đáy nồi vậy, xấu như vậy cũng có thể thành cao thủ sao?

- Ngươi ngu quá, con của hắn bị đánh thành phế vật rồi, mặt hắn có thể không đen được sao?

- Chậc chậc, vậy ai là cha của Chu Huyên?

- Chu Huyên là con gái của tam gia Chu gia, người tới là ngũ gia và lục gia của Chu gia, Chu tam gia nghe nói đang buôn bán bên ngoài, phòng chừng không thể về ngay được.

Vương Tuyên trầm mặt, nhìn một đám học viên đang nghị luận hưng phấn bừng bừng không ngớt lời khiến cho lửa giận trong lòng gã ngày càng lớn, nếu như không phải Diệp Huyền thì con của gã sẽ là người nổi bật nhất, chói mắt nhất trong nhóm người này, nhưng hiện tại Vương Phi chỉ có thể nằm ở trên giường, dù cho có dưỡng thương lành hẳn thì sau này cũng không thể tiếp tục tập võ được nữa.

Tất cả những chuyện này đều là do tên Diệp Huyền kia.

- Nếu như hôm nay Tinh Huyền học viện không cho ta một cái công đạo thì ta sẽ khiến cho trời long đất lở.

Trong lòng Vương Tuyên âm thầm rống giận.

Gã biết rõ địa vị của Tinh Huyền học viện rất cao, thuộc những nơi có địa vị cao quý nhất ở Lam Nguyệt thành ngang ngửa với hiệp hội luyện dược sư và hồn sư tháp, bọn họ không kinh doanh thế lực như tam đại gia tộc, nhưng chưa từng có người dám xem thường bọn họ.

Nhưng lần này thì khác, con trai của mình bị thê thảm như vậy, nếu như mình không đòi lại một cái công đạo cho con thì cuộc đời mình vất vả tu luyện còn có ý nghĩa gì nữa.

Tinh Huyền học viện rất cường đại, nhưng không tới mức không gì địch nổi, có Vương gia và Chu gia cùng liên thủ, căn bản không có gì đáng sợ.

- Lão sư tới rồi.

Đúng lúc này người ở bên trong đột nhiên ồn ào xôn xao, một đoàn lão sư do Vân Ngạo Tuyết dẫn dắt đi ra cửa học viện.

- Các vị, ta chính là lão sư Vân Ngạo Tuyết của Tinh Huyền học viện, những gì các ngươi nói ta đã biết, chuyện của Vương Phi và Chu Huyên, là kết quả của việc bọn họ và Diệp Huyền quyết đấu sinh tử công bằng tạo thành, chúng ta cũng rất lấy làm tiếc, nhưng căn cứ theo quy định của Huyền Điện, quyết đấu sinh tử, sống chết do trời định, cho nên mong hai nhà các ngươi có thể thứ lỗi, việc này Tinh Huyền học viện chúng ta cũng không muốn nhìn thấy.

Vân Ngạo Tuyết vừa ra, lời nào cũng có đạo lý, công bằng công chính, không hề thiên vị, cũng không hề trốn tránh gì, trong giọng nói cũng mang theo một chút tiếc hận.

Nhưng lời dù có thành khẩn tới đâu nhưng lọt vào tai của Vương gia và Chu gia lại có vẻ vô cùng chói tai.

Lão không tới, hai nhà bọn họ đã kéo nhiều nhân mã tới đây như vậy mà viện trưởng Vương Tuyên của Tinh Huyền học viện cư nhiên không ra mặt? Chỉ để cho một lão sư đi ra giải thích! Lại còn là một nữ lão sư.

Chuyện này rơi vào trong mắt của hai đại gia tộc lập tức biến thành xem thường trắng trợn.

Tinh Huyền học viện các ngươi quả thực rất lợi hại, nhưng Vương gia và Chu gia ta cũng là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, hiện tại đệ tử của chúng ta bị người ta đánh trọng thương trong học viện của ngươi, viện trưởng của các ngươi đầu tiên là không giao hung thủ ra, hai là không chịu ra mặt giải thích, chỉ để một người ra truyền lời, hy vọng có thể thứ lỗi, chỉ vậy thôi sao?

Có giết heo tốt xấu gì cũng phải la lên hai tiếng chứ.

Vương Tuyên lập tức nổi giận:

- Ha ha, hay cho một cái quyết đấu sinh tử, sống chết do trời, Tinh Huyền học viện chính là nơi dạy dỗ người, sao lại biến thành nơi diễn ra thi đấu sống mái với nhau rồi? Lại còn các ngươi cũng không muốn như vậy, theo ta được biết trước khi con trai ta bị phế thì đã thua rồi, các ngươi hoàn toàn có cơ hội ngăn cản kết thúc việc này, không cho hắn ra tay, huống hồ gì ta còn nghe nói học viện các ngươi có lão sư công nhiên ngăn không cho những người khác cứu viện, hành vi độc ác như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?

- Đúng vậy, ta nghe nói trước khi Huyên Nhi của ta bị phế thì đã nhận thua rồi, vì sao Diệp Huyền còn hạ sát chiêu, kẻ tâm ngoan thủ lạt thế này, tiếp tục sống trên đời này căn bản chính là tai hoạ.

Người của Chu gia cũng quát lạnh.

- Giao hung thủ ra đây thì chúng ta sẽ lập tức rút lui, bằng không, hai nhà chúng ta sẽ không để yên cho Tinh Huyền học viện các ngươi đâu.

Người của Vương gia và Chu gia lại càng tức giận hơn.

- Quyết đấu sinh tử, sống chết do trời định, dựa theo quy định nghiêm khắc của Tinh Huyền học viện ta, đã chừa lại một mạng cho hai người bọn họ, về phần Diệp Huyền, thi đấu công bằng, không hề làm sai, kính xin chư vị mau rời đi, đừng để ảnh hưởng tới trật tự của học viện ta.

Vân Ngạo Tuyết cau mày nói.

- Ha ha ha, hay cho một câu quyết đấu công bằng, không hề làm sai.

Vương Tuyên điên cuồng cười phá lên, ánh mắt ngoan độc và dữ tợn:

- Hôm nay, nếu như Tinh Huyền học viện các ngươi không cho chúng ta một cái công đạo thì đừng hòng chúng ta rời đi, mau giao Diệp Huyền ra đây.

- Đúng, giao ra đây.