Huyết Phượng Kỳ Duyên

Huyết Phượng Kỳ Duyên - Chương 102: Vô thường




"Ha ha...ha ha a..."

Hai hàng lệ lặng lẽ rơi, Thanh Vũ ngược lại nở nụ cười, vừa cười vừa rơi lệ, lại vừa lắc đầu, gắn bó làm bạn bao năm, nay tâm tư Lâm Lang thế nào làm sao nàng không biết. Lâm Lang sợ mình là đệ tử Thanh Phong nhai mà liên lụy nàng, cho nên mới lấy cớ không thể quên mối thù của ông ngoại và ông nội, lại vung đao cắt đứt mối quan hệ. Nha đầu ngốc này...

Sao lại ngốc như vậy...nếu nàng đi rồi so với mình chết đi có gì khác nhau đâu.

Lúc này thương trên người còn chưa khỏi hẳn nhưng không còn trở ngại, Thanh Vũ thất tha thất thểu đứng lên, mở cửa phòng ra, yên lặng đi theo sau lưng Lâm Lang, nàng đi mình cũng đi, nàng dừng mình cũng dừng, tựa như đuổi đi cũng không rời. Lâm Lang cũng đã phát hiện người sau lưng, đơn giản đi lòng vòng quanh thôn nhằm bỏ xa nàng, từ buổi trưa cho đến mặt trời lặn, từ trong trấn ra tới ngoài trấn, sau lưng vẫn có kẻ theo đuôi 'mặt dày như da trâu', muốn tách ra cũng không được.

Lâm Lang không khỏi tức giận, bất chợt dừng chân, quay đầu rút ra Liễu Diệp phi đao bên hông, hung hăng nói: "Ngươi mà còn tiếp tục đi theo ta, ta liền một đao giết ngươi!"

Thanh Vũ lại ngơ ngác nhìn nàng, sau lúc lâu mới nói: "Theo ta về nhà đi..."

Lâm Lang càng tức giận, vung đao lên, cánh tay Thanh Vũ rịn ra máu, Lâm Lang lại nói: "Ngươi đừng nghĩ ta nói đùa với ngươi, nếu ngươi không đi ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Thanh Vũ làm như không biết đau, liếc nhìn cánh tay vẫn nói: "Nếu đi thì phải mang nàng cùng đi..."

"Được thôi, ngươi đã muốn chết, ta sẽ đáp ứng ngươi!" Lâm Lang nhìn nàng một lát, bỗng giơ đao lên nhắm ngay tim Thanh Vũ đâm tới.


Mũi đao nhọn phá da, nhập vào ngực, Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Lang trước mặt như một người nào khác, hai giọt nước mắt chậm rãi rơi.

Lâm Lang rút ra Liễu Diệp phi đao, thân đao thấm đầy máu chừa lại chuôi đao, trừng mắt nhìn Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta vì tốt cho ngươi mới làm vậy sao?" bỗng ngửa đầu phát ra tiếng cười, cười một lát mới nhìn nàng tiếp tục nói: "Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cho rằng ta thực yêu ngươi sao? Lòng ta trước giờ chỉ có sư tỷ mà thôi, cứu ngươi cũng bất quá trả lại cho ngươi nhân tình mà thôi! Ngươi là tà ma ngoại đạo còn vọng tưởng ở bên đệ tử tiên gia như ta sao? Ngươi thức thời thì lập tức cút đi cho ta! Đừng làm bẩn thanh danh ta! Nếu còn dám dây dưa với ta, cẩn thẩn phi đao trong tay ta không có mắt!"

Lâm Lang cố nén lòng tràn đầy đau đớn, hung hăng ném phi đao xuống đất, xoay người thở hồng hộc đi nhanh, chợt nghe sau lưng vang lên nặng nề giọng Thanh Vũ: "Lâm Lang..."

Lâm Lang không khỏi dừng lại, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì nói mau! Cô nương ta không có nhiều thời gian với ngươi!"

Thanh Vũ nhìn bóng dáng nàng hỏi: "Nàng thực sự không chịu theo ta trở về sao?" Vừa nghe xong, Lâm Lang không quay đầu lại mà tiếp tục đi, đột nhiên, phía sau một trận kình phong đánh úp lại, Lâm Lang theo bản năng quay đầu, móng tay sắc nhọn đỏ sẫm ngay ở trước mắt, nàng cả kinh toàn thân lông tóc dựng thẳng, đầu óc trống rỗng...

Nàng...nàng muốn giết mình?

Đầu ngón tay nhẹ nhàng run, móng tay sắc nhọn không gần thêm nữa, chậm rãi ngắn lại, biến trở lại như cũ, Thanh Vũ hít hơi thật sâu, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, rốt cuộc xoay người, vuốt ngực bị thương, gian nan đi hướng ngược lại.

Trong nháy mắt, tim Lâm Lang như bị nghiền nhỏ, muốn khóc lại không dám, cứng rắn cắn chặt răng, cố nuốt mùi vị mặn chát vào bụng...

Ngây người đã lâu, đau đã lâu, không biết lúc nào trở về Thanh Phong nhai, Lâm Lang bị đệ tử thủ sơn áp giải tới trước mặt sư phụ, nàng ngơ ngác, hai mắt mờ mịt nhìn mặt đất, giống như bị ếm bùa vậy.

Mai Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lâm Lang hồi lâu, thấy nàng không chút hối lỗi, trong lòng càng thêm tức giận, ra lệnh: "Đem đệ tử bất hiếu này đi từ đường, đánh ba trăm trượng! Trục xuất sư môn!"

Lâm Lang vẫn không nói lời nào, tựa như ngốc tử, sư tỷ Lăng Phi Sương ở bên cạnh nóng ruột, vội vàng dập đầu cầu tình với sư phụ: "Sư phụ! Sư phụ xe nghe đệ tử nói một lời! Kỳ thật...kỳ thật đêm đó cũng không phải do sư muội, mà là yêu nghiệt dùng tâm thuật mê hoặc, sư muội tu hành chưa đủ sức chống đỡ được tâm ma, cho nên mới bị yêu nghiệt sai khiến..."

"Nói thế chẳng lẽ phù chú trong tay nàng cũng là do yêu nghiệt họa lên cho nàng?" Mai Mộ Tuyết không khỏi cười lạnh.

Lăng Phi Sương sớm đã cân nhắc, lập tức trả lời: "Chú pháp kia đệ tử thấy là do thiên sư Tấn Hồng tạo ra, việc lần này tuyệt đối liên quan tới hắn, sư muội rất có thể bị lợi dụng..."

Mai Mộ Tuyết nghe nàng nói vậy cẩn thận cân nhắc, tự nhủ: "Tấn Hồng tiểu tử kia nếu không phải kế thừa trăm năm đạo hạnh của sư phụ hắn, làm sao có tư cách cùng bàn ngồi với trưởng bối tiên gia các môn phái? Tử Mi lúc trước cũng không thức thời, ngay cả người truyền vị cũng như thế, quả thực làm nhục tiên môn." Hai hàng lông mi chớp chớp, cúi nhìn Lâm Lang nói: "Chuyện này vi sư tạm không truy cứu, bất quá có chuyện ngươi cần phải thành thật nói rõ cùng vi sư. Ngươi cùng yêu nữ kia rốt cuộc là quan hệ gì? Biết nàng ở đâu không?"

Lâm Lang vẫn ngơ ngác, cho đến khi Lăng Phi Sương đẩy nàng, mới hồi thần thì thào đáp: "Đệ tử và nàng không có quan hệ gì cả, mấy năm trước thu lưu nàng làm hạ nhân mà thôi..."

Mai Mộ Tuyết suy tư lại hỏi: "Nếu là hạ nhân mà thôi, vì sao nó lại liều mạng tới cứu ngươi? Hơn nữa ta thấy nó mặc nam trang, quần áo cũng không phải là của hạ nhân."

Lâm Lang lại trả lời: "Mấy ngày trước đệ tử cũng mới biết nàng thật ra là nữ tử, đúng là nhiều năm trước thu lưu nàng cũng cứu nàng một mạng, cho nên lúc đệ tử nguy nan nàng mới cứu giúp, mặc nam trang vì...cũng vì hành tẩu cho tiện một chút."


Mai Mộ Tuyết chăm chú nhìn Lâm Lang thật lâu, khiến nàng trong lòng có chút không yên, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, không lộ ra chút dấu vết nói dối. Mai Mộ Tuyết tiếp tục hỏi: "Ngươi ở kinh thành đang yên đang lành, vì sao bỗng nhiên lại hồi sơn?"

Lâm Lang đáp: "Sư phụ hỏi, đệ tử không dám không đáp, đệ tử...ông ngoại và ông nội đệ tử bị Hoàng đế cùng Thái sư hãm hại xử trảm, đệ tử bởi vì đã gả làm vợ người ta cho nên miễn tội chết, nay gia đạo sa sút, ở nhà chồng vị trí được định bằng tiền, bất đắc dĩ đành phải trở về tiên sơn tu hành, mong sư phụ xem tình thầy trò ngày trước mà thu lưu đệ tử..." vừa nói vừa dập đầu thật sâu dưới đất, Lăng Phi Sương nhìn cũng cảm động, Mai Mộ Tuyết vẫn còn nhiều nghi ngờ lại hỏi: "Nghe nói phu quân ngươi họ Trác? Trùng hợp yêu nữ kia cũng họ Trác..."

Lâm Lang lại nói: "Bất quá trùng hợp mà thôi, tướng công đệ tử họ Trác tên Kính, là Hộ bộ Thị Lang trong triều, sư phụ phái người vào kinh tìm hiểu sẽ biết." Hộ bộ quả thật có Thị lang gọi Trác Kính, kỳ thật Lâm Lang đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, cố ý lừa Mai Mộ Tuyết. (Sâu: bộ này nhiều chỗ vô lý không riêng chỗ này, nên bỏ qua đi mn )

Mai Mộ Tuyết thấy hỏi không có sơ hở gì, cũng đành từ bỏ, cuối cùng ra lệnh: "Ngươi lần này lên núi gây đại họa, sư phụ thấy tội không phải do ngươi, lại có sư tỷ cầu tình phân thượng tạm tha ngươi, phạt ngươi ra sau núi đốn củi một năm, ngươi có phục hay không?"

Lâm Lang vội bái nói: "Đệ tử cam tâm chịu phạt!"

Rốt cuộc đại họa bay đi không còn dấu vết, trong lòng Lâm Lang có nhè nhẹ an ủi, ít nhiều sư tỷ...nếu không phải nhờ nàng nói giúp thì mình cũng không thể lừa gạt sư phụ được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng thấy nàng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua mặt mình, không biết sao mà tim vẫn không tự chủ được nhảy lên một chút.

Một đường thất tha thất thểu trở về kinh, thủ hạ nhân mã vẫn đóng tai đại đạo trong rừng, Ngũ Nguyệt nhìn mây trắng trôi từng đám trên đỉnh đầu, không biết tòa tiên sơn vách núi tột cùng giấu ở đâu, người nhớ thương trong lòng tột cùng ở chỗ nào? Phút chốc mờ mịt bỗng nhìn thấy chỗ sâu trong rừng chim chóc đồng loạt bay lên, hắn nhận ra có người chạy tới doanh trại, theo hướng chim chóc bay tới thấy một nữ tử mặc nam trang tay chân di chuyển khó khăn đi tới doanh trại, hắn nhìn kỹ lại, nàng không phải Thanh Vũ thì là ai?

Ngũ Nguyệt không khỏi kinh ngạc, nàng gặp phải chuyện gì?Làm thế nào mà mặt nạ chưa từng rời khỏi người cũng đánh mất? Nếu để người khác biết bí mật nàng là nữ nhi thì phải làm sao đây?

Ngũ Nguyệt không kịp cân nhắc, thi triển khinh công nhanh chóng chạy tới, miệng hét lớn: "Nàng kia! Nơi này là doanh trại trọng thần triều đình, chớ có xông loạn!" làm bộ đuổi người, nắm lấy cổ tay Thanh Vũ kéo vào rừng, dừng lại liền trách mắng: "Người chán sống rồi à! Sao lại mang bộ dạng này chạy tới doanh trại? Mặt nạ của người đâu? Đánh mất rồi sao?"

Thanh Vũ ngây người nhìn một bên, thật lâu sau mới liếc nhìn hắn, phun ra một câu: "Người đi rồi, ta còn phẫn nam nhân làm gì nữa?"

Ngũ Nguyệt nghe vậy có chút sửng sốt, đâu đó lại có chút vui sướng, thấp giọng an ủi nói: "Đi thì đi, trên đời này ngàn vạn người, chẳng lẽ không có nàng thì sống không được sao."

Thanh Vũ không khỏi cười khổ, dựa vào thân cây không nói nữa. Ngũ Nguyệt cởi áo khoác che từ đầu nàng xuống nửa thân mình, đang định cõng nàng lại bị Thanh Vũ đẩy ra nói: "Ta cũng không phải không đi được..." nắm chặt áo khoác, đi từng bước tới doanh trại, Ngũ Nguyệt trong lòng dâng lên chua xót, lập tức chạy tới bên cạnh nàng cùng đi...

Cục diện chính trị trong triều dần vững vàng, Thái sư Trác Thanh Vũ được Hoàng thượng vô cùng sủng hạnh một tay ôm việc triều chính, cuộc sống nhân dân khó khăn dần xuất hiện dấu hiệu thịnh vượng.

Thái tử Huyền lên ngôi năm năm, thiên hạ thái bình, cơ nghiệp thịnh vượng.

Thái sư Trác Thanh Vũ giỏi giang, tác phong sắc bén, bách quan kính sợ, vạn dân kính ngưỡng.

Đệ tử Thanh Phong nhai Tào thị Lâm Lang, theo tôn sư tu hành huyền môn tuyệt học, tĩnh tu thân, cầm yêu tróc quái, làm vinh hiển sư môn chính đạo...