Huyết Phượng Kỳ Duyên

Huyết Phượng Kỳ Duyên - Chương 104: Mãi nghệ




Theo hướng ngoại ô đi qua đường nhỏ ngang đồng ruộng gần hai nén nhang thời gian, Triệu Văn dẫn Lâm Lang đi tới tiểu viện, cổng mới nước sơn hồng, hai bên sắp xếp bồn hoa mới, nhìn qua là hộ giàu có. Lâm Lang cẩn thận đánh giá chỗ ở này, thật thấy vừa lòng, xem ra cha còn tồn không ít bạc.

Triệu Văn đi đến gõ cửa, một lát sau, cửa 'cạch cạch--' mở ra, một đại thẩm giúp việc thò đầu ra, Triệu Văn vội vàng nói: "Mau vào nói cho lão thái gia, phu...tiểu thư đã trở về." hai từ 'phu nhân' đến cửa miệng bị hắn khó khăn nuốt xuống, xem ra Trác Thái sư đã sớm nói cho bọn họ biết, Tào Lâm Lang nàng không còn là 'phu nhân' của bọn hắn, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe vẫn trào lên sự khổ sở, Lâm Lang hít sâu áp xuống cảm giác này.

Tào Tuyên nghe được tin từ trong phòng chạy ra, phụ tử hai người gặp lại nước mắt tuôn rơi, Tào Tuyên dùng cánh tay còn lại kéo Lâm Lang vào đại đường, tỉ mỉ nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nắm bả vai nàng, run run nói: "Nha đầu, con gầy đi rồi...một năm nay con ở Thanh Phong nhai có khỏe không?"

Lâm Lang nhào vào lòng phụ thân khóc: "Khỏe...mọi thứ đều ổn cả...có sư phụ còn có các sư huynh đệ tỷ muội đều đối đãi tốt lắm...nữ nhi bất hiếu, không ở bên cạnh cha hầu hạ..."

Tào Tuyên ôm chặt nàng, cắt lời: "Cha biết mà...cha hiểu mà..." bàn tay tràn đầy vết chai vỗ nhẹ đầu nàng, ánh mắt từ ái, lời nghe vào tai Lâm Lang càng thêm bi thương, nhịn không được lại khóc lên. Tào Tuyên vội nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói nhiều nữa, đi đường dài nhất định đói bụng rổi, con ngồi đi, cha lập tức đi chuẩn bị thức ăn!"

Triệu Văn xem Lâm Lang đã ổn, chào Tào Tuyên và Lâm Lang xoay người trở về Thái sư phủ.

Đợi ăn cơm xong nhà đã lên đèn, Lâm Lang cùng Tào Tuyên ngồi bên bàn, giữa bàn đốt trản đèn, ngọn đèn leo lét sáng, tựa như muốn tắt, Tào Tuyên lại khơi thêm bấc, quay đầu phân phó đại thẩm giúp việc: "Khâu thẩm, dầu sắp hết rồi, hôm sau đi chợ nhớ mua một ít về nhé." Khâu thẩm cũng không ngẩng đầu lên đáp lại: "Lần trước Trần Ngũ bán dầu nói, hắn không bán hai văn tiền dầu, ít nhất năm tiền mới được, sáng mai người phải đưa thêm mấy văn tiền mới được."

Tào Tuyên nghe vậy không khỏi trầm mặc, rầu rĩ ăn cơm, Lâm Lang có chút buồn bực hỏi: "Cha, chúng ta nay không có cả năm văn tiền sao?"

Tào Tuyên cười cười nói: "Ai nói không có năm văn tiền? Chỉ là mới đầu tháng, hơi thiếu..." vừa nói vừa xấu hổ lùa miếng cơm to, gắp thêm đồ ăn vào bát Lâm Lang nói: "Nha đầu, đây, ăn nhiều chút, đói bụng ăn gì cũng ngon."

Nhìn trên bàn cơm hai đĩa rau xanh ngay cả dầu mỡ cũng không có, Lâm Lang trong lòng không biết tư vị gì, nếu là trước kia mấy thứ này sao có thể ở trên bàn nhà mình. Nàng nhớ tới trước kia trong phủ Thượng Thư làm ầm ỉ mấy món thức ăn, chẳng lẽ đây là báo ứng...cố nén nước mắt, từng ngụm từng ngụm ăn hết, nặn ra chút tươi cười vỗ bụng nói: "Ăn no rồi, đã lâu chưa ăn đồ thơm như vậy, không thể tưởng được cha làm cơm cũng ngon thế, so với Thanh Phong nhai ngon hơn nhiều lắm."

"Vậy à?" Tào Tuyên cũng không hoài nghi, Thanh Phong nhai đều là người tu hành thói quen ăn chay, bảo bối trước kia tuy rằng kiêu sa nhưng dù sao ở một năm nơi tu đạo cũng đã thay đổi, hắn thấy nữ nhi vui vẻ, hắn cũng vui vẻ cười to.

Ăn uống no xong, cha con hai người ngồi trên ghế dựa trong tiểu viện, tán gẫu kể lại sự tình trải qua một năm nay.


Tào Tuyên hỏi đứa nhỏ: "Linh nhi đâu? Con để nó ở lại Thanh Phong nhai sao?"

Lâm Lang không khỏi sửng sốt, đành đáp: "Vâng...dọc đường bôn ba vất vả, để nó lại trên núi vẫn hơn."

Tào Tuyên có chút thất vọng: "Đã một năm rồi, đứa nhỏ chắc đã biết đi."

Lâm Lang lại phải nói: "Vâng...đúng vậy, đã biết đi, còn có thể gọi con là 'mẹ'..." vừa nói mà trong lòng chua xót, vội chuyển đề tài cùng phụ thân hàn huyên chuyện vui, cười cười nháo loạn giây lát, Lâm Lang ôm tay Tào Tuyên hỏi: "Cha, người có còn nhớ từ Nam Cương chinh chiến trở về, Thanh Vũ từng nói với người về hồng bối chu ngàn năm không?"

Tào Tuyên suy tư nhớ lại: "Hắn từng nói qua, mà con hỏi chuyện này làm gì?"

Lâm Lang vội nói: "Nàng có nói nơi nào tìm được hồng bối chu ngàn năm không ạ?"

Tào Tuyên cố nghĩ lắc đầu: "Vấn đề này chưa từng nói, lúc ấy chúng ta chỉ vô ý tán gẫu, hắn cũng chỉ nhắc tới tên này, sao vậy? Sư phụ phái con xuống núi là vì tìm hồng bối chu à?"

Lâm Lang bất đắc dĩ gật đầu, ở trong đầu nghĩ: Xem ra muốn tìm hồng bối chu vẫn phải hỏi Thanh Vũ...

Nàng ở tiểu viện chậm rãi trôi qua một tuần, quay đầu cười với Tào Tuyên: "Cha, không nghĩ tới người còn chuẩn bị được phòng ở này, người mua hết bao nhiêu bạc?"

Tào Tuyên vừa ngồi xuống ghế, chợt nghe nữ nhi hỏi vậy, trên mặt tươi cười có chút ngưng kết, sau một lúc lâu mới cúi đầu nặng nề nói: "Phòng ở này...phòng ở này là do họ Trác làm cho ta ở tạm."

Lâm Lang nghe vậy thân thể có chút cứng đờ, hai người trầm mặc giây lát, Lâm Lang mới thấp giọng nói: "Cha...một năm qua con đi khỏi, nàng có...có làm gì không tốt với cha không?"

Tào Tuyên lắc đầu nói: "Hắn thật ra chẳng làm gì ta cả, ngược lại còn lo nhà cho ta ở, mỗi tháng còn phái Triệu Văn đưa đến đây năm lượng ngân bổng." Dừng một chút lại thở dài: "Tào Tuyên ta rong ruổi chiến trường vài thập niên, không tưởng đến lúc già lại cần cừu nhân bố thí, nói đến vẫn là cha vô dụng..."

Lâm Lang nghe vậy mà đau lòng, nắm nhẹ tay Tào Tuyên nói: "Cha, đừng thất vọng, người không phải còn có nữ nhi sao? Ngừơi cứ yên tâm, ngày khổ cuối cùng cũng hết, huống hồ người sống phải thở, thờ phật cần nhang, Tào gia chúng ta cũng không phải không có họ Trác thì không sống nổi nữa, nữ nhi sẽ có biện pháp."

Tào Tuyên nghĩ Lâm Lang an ủi hắn, cười lớn, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi nói: "Không hổ là nữ nhi của Tào Tuyên, đói khổ gặp cảnh khốn cùng có là gì. Năm đó cha con ở trên sa trường, một đao trảm tướng địch ngã ngựa, Tào gia chúng ta cái gì đều có thể không có, nhưng trăm ngàn không thể không có cốt khí, họ Trác muốn chê cười chúng ta, chúng ta càng phải sống tốt cho hắn xem!"

Hai cha con đập tay vào nhau, cùng cười lớn...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lang lặng lẽ ra ngoài, đi vào chợ kinh thành, do dự mãi rốt cuộc lấy cái bát đặt trên mặt đất, lấy hết dũng khí ôm quyền hướng đám người đi đường nói: "Kính thưa thúc bá huynh đệ a di tỷ muội đi ngang qua, tại hạ là Thanh Phong nhai đệ tử Tào Lâm Lang, thuở nhỏ theo tiên sư tu hành huyền môn tài nghệ, hôm nay trên đường đi qua nơi này vừa lúc hết tiền, lúc này khẩn cầu các vị hảo tâm, nếu cảm thấy công phu Lâm Lang đã mắt, thỉnh các vị tiền bối cho chút tiền dư, ai không có tiền thì cứ vỗ tay, nếu thấy công phu không tốt, Lâm Lang sẽ bồi tội với các tiền bối."

Lời này nàng nhớ kĩ do trước đây xem chút biểu diễn mãi nghệ lưu động, mỗi khi có người giang hồ ở bên đường mãi nghệ xin miếng cơm ăn, nàng đều mang nha hoàn đến phá, đang lúc biểu diễn cao trào nàng nhắm chuẩn cơ hội, nếu không phải nói người ta là công phu giả, liền nói người ta mãi nghệ như trò đùa, hao hết tâm tư phá hoại người ta, lúc ấy nàng ỷ vào ông ngoại và ông nội làm chỗ dựa, trong kinh thành này há ai dám đắc tội nàng.

Mỗi khi thấy những người này ủ rũ xám xịt mặt rời đi nàng đều ở phía sau ha ha cười giống như tướng quân thắng trận, nay nàng cũng giống những người giang hồ mãi nghệ kia chuẩn bị làm trò, chua xót chào đón từng người ghé đến...

Lâm Lang triển khai Liễu Diệp phi đao, bịt kín ánh mắt chém lá cây đứt làm đôi, tiếng trầm trồ khen ngợi ngày càng vang dội, tiền ném vào bát ngày càng nhiều, người vây quanh xem cũng ngoài ba lớp, ai lại không muốn xem nữ tử vừa đẹp như thiên tiên vừa mang tuyệt kỹ trong người.

Tiếng người ồn ào, chen nhau, ầm ỉ không ngớt, bỗng nhiên vài tên đại hán mặc quan phục đeo đao chen vào đám người, đổ bát tiền vào bao bố mang theo, Lâm Lang liền nóng giận, cầm bả vai đại hán nói: "Đó là tiền của ta! Các người dựa vào cái gì lấy đi?"

Đại hán đẩy ra tay nàng, lấy bên hông ra lệnh bài sáng bóng, không kiên nhẫn nói: "Chỉ bằng cái này." Một đại hán khác khinh miệt nói: "Cũng không hỏi xem buôn bán quy củ ở đây thế nào, ta xem ngươi là cố ý muốn bị đánh." Đại hán thứ ba vỗ vỗ vai hắn giả bộ khuyên can: "Quên đi quên đi, chỉ là một nha đầu lừa đảo, so đo với nó làm gì?"

Lâm Lang bị ba người này nói mà mắt bốc hỏa, mắng to: "Các người ăn cướp rõ như ban ngày mà còn không xem vương pháp ra gì!"


Đại hán bắn cây tăm bẩn ra nói: "Đại gia ta đây chính là vương pháp, ngươi muốn gì hả?"

Lâm Lang tức giận không còn lý trí, giơ tay cướp bao tiền đại hán, vài tên đại hán đều rút đao ra, trong đó một kẻ mắng: "Ngươi chán sống rồi!" nâng đao bổ tới đầu Lâm Lang. Lâm Lang đánh cho mấy tên đại hán mặt mũi bầm dập khóc cha gọi mẹ, khiến người vây xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một gã đại hán thấy nữ tử này khó đối phó, chạy nhanh đào tẩu. Trong phút chốc lại mang tới hơn mười hai quan sai trợ đánh, Lâm Lang mặc dù có chút công phu trong người nhưng chung quy vẫn là nữ tử, làm sao đối phó được nhiều người như vậy, huống chi những người này vẫn là quan sai, ồn ào đấu đá một hồi, nàng vẫn bị khóa trói đưa đi nha môn phủ.

Vài quan sai đẩy nàng ngã xuống đất, Quan kinh phủ lập tức thăng đường vỗ kinh đường mộc nói: "Nàng dưới kia, ngươi dám cướp tiền thuế triều đình, ẩu đả quan sai triều đình, bây giờ bản quan phán ngươi đánh ba mươi đại bản, ngươi có phục hay không?"

Lâm Lang tính tình quật cường, nào có dễ dàng nhận, lúc này bị bọn quan sai ức hiếp, ngẩng đầu mắng to: "Cẩu quan! Ngươi dám đánh ta ư? Có tin ta làm cho mũ ô sa trên đầu ngươi rơi xuống đất không!"

Quan kinh phủ nghe nàng nói vậy có chút lo lắng, vạn nhất nha đầu kia là hoàng thân quốc thích nhất thời ham chơi cải trang, nếu hắn đánh người chẳng phải gặp họa. Quan kinh phủ vội thương lượng với sư gia, nhanh chóng thỉnh một lão nhân nói giọng the thé, Quan kinh phủ hỏi lão nhân kia: "Lí Dương, ông ở trong cung làm tạp dịch vài thập niên, có biết nữ tử này là ai không?"

Lão thái giám lấy ra một cái kính tròn(kính mắt thời xưa) nhìn Lâm Lang hồi lâu, quay sang Quan kinh phủ nói: "Hồi lão gia, lão phu biết nha đầu kia, nàng là phu nhân Thái sư đại nhân, Tào Lâm Lang."

Nghe vậy, Quan kinh phủ cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống ghế, bọn nha sai bị dọa thiếu chút nữa rớt cả cằm, Quan kinh phủ bổ nhào vào bên chân Lâm Lang, tự tay mở ra xiềng xích, nói liên tục: "Hạ quan hồ đồ! Hạ quan hồ đồ! Xin Phu nhân chớ trách!" đang luống cuống tay chân mở khóa cho Lâm Lang, nghe lão thái giám chậm rãi nói: "Đại nhân đừng hoảng hốt, lão phu còn chưa nói xong, nghe nói vị phu nhân này đã bị Thái sư bỏ, nay là người bị chồng bỏ."

"Hả?" Quan kinh phủ lập tức dừng tay, buồn bực nhìn nhìn Lâm Lang, lại nhìn nhìn lão thái giám, cả giận nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Nàng rốt cuộc là nữ tử bình thường hay là sau lưng...có...có...cái gì?" Lão thái giám vội bái nói: "Nữ tử này là thường dân mà thôi, đại nhân cứ việc dụng hình!"

"Ầm!"

Quan kinh phủ đi đến bàn điều chỉnh mũ, vỗ kinh đường mộc, rút từ ống đồng ném ra hình phù xuống hạ đường mệnh: "Uy hiếp mệnh quan triều đình tội thêm nặng, tổng cộng năm mươi đại bản, đánh cho ta!"

Vài nha sai đồng loạt đi ra, đang định đặt Lâm Lang nằm xuống chợt nghe tiếng quát: "Dừng tay!" Lâm Lang nhìn lại, đúng là Cửu gia dẫn theo vài gã sai vặt chạy tới, cầm trong tay tấm lệnh bài quơ quơ trước mặt Quan kinh phủ, cẩu quan này vội chạy tới ghé lỗ tai tới Cửu gia nghe lệnh, lập tức cúi đầu khom lưng mệnh Lâm Lang vô tội phóng thích.

Lâm Lang đứng lên, phủi bụi trên người chỉ vào tên nha sai lấy tiền của nàng: "Hắn còn đoạt tiền của ta, bảo hắn đưa tiền đây!"

Cửu gia lại kéo tay nàng ra khỏi nha môn, nhỏ giọng nói với nàng: "Quên đi, bất quá mấy văn tiền mà thôi."

"Cái gì mà quên đi!" Lâm Lang giãy ra khỏi tay Cửu gia, nước mắt nhịn không được tràn ra: "Mấy chục văn thì sao? Đó đều là do ta tự tay kiếm được!"

Cửu gia không khỏi thở dài, Lâm Lang nâng tay áo lau nước mắt, nhịn không được hỏi: "Là họ Trác bảo các người đến à?"

Cửu gia liếc nhìn nàng nói: "Nửa tháng trước đại nhân mang theo Ngũ Nguyệt và Ngũ cô nương đi chơi nam hạ, nghe nói Hoàng Thượng cho phép ngài nghỉ dài hạn, ít nhất nửa năm mới trở về."

Lâm Lang nghe vậy mà lòng chìm xuống đáy cốc, nguyên lại 'tự mình đa tình', nếu nàng không ở kinh thành, mình lưu lại cũng vô ích, sớm tìm được nơi ở hồng bối chu thì sớm hồi Thanh Phong nhai.

Lâm Lang giải thích với Cửu gia: "Cửu gia, vừa rồi...vừa rồi gây loạn, Lâm Lang xin bồi tội." vừa nói vừa cúi người tạ lỗi, Cửu gia hoảng hốt đỡ nàng: "Phu nhân! Phu nhân sao có thể làm vậy."

Lâm Lang thở dài nói: "Ta đã không còn là phu nhân của các người."

Cửu gia nghe vậy trầm mặc không nói, làm như cam chịu, Lâm Lang đành phải nói: "Ta còn có việc gấp phải làm, về phần cha ta... phiền Cửu gia chăm lo giúp ta, Lâm Lang xin cảm tạ người."

Cửu gia nói: "Thỉnh...cô nương yên tâm, Tào lão gia sẽ có người chiếu cố." Lâm Lang nghe vậy mới cúi đầu hướng Cửu gia chào ba cái, cáo biệt phụ thân, đeo hành lý trên lưng ly khai kinh thành.