Huyết Phượng Kỳ Duyên

Huyết Phượng Kỳ Duyên - Chương 118: Huyền Vũ Mộc




Ngắm nhìn gương mặt gần như ngủ say của nàng, đôi môi đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn, quanh thân xuất hiện từng quầng sáng hồng sắc, tĩnh như xử nữ, quý như thần để, Lâm Lang nhìn thấy không khỏi có phần ngây dại, ghé mặt áp sát vào lòng nàng, nhắm hai mắt lại hưởng thụ giây phút yên tĩnh khó có được này, cảm giác được nàng nâng tay khoát lên lưng mình, Lâm Lang biết nàng đã tỉnh, khóe miệng kéo lên một nụ cười trộm, chủ động nằm trên thân thể nàng càn rỡ hôn.

"Nghịch ngợm." Thanh Vũ mở hai mắt ra vẻ tức giận nói.

Lúc này đây khuôn mặt Lâm Lang đỏ bừng, không kìm được thở dốc, ở đâu còn nhớ được thẹn thùng? Cầm tay nàng đặt lên gương mặt mình nhẹ nhàng cọ lấy, một đôi mắt tràn đầy dụ hoặc nhìn người dưới thân.

Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương chốc lát, bỗng từ miệng Thanh Vũ phát ra một tiếng ngâm khó nhịn, nguyên lai là nha đầu kia đã nhịn không được mà "động thủ", cặp môi hồng hạ xuống trên cổ nàng, trên ngực, trên bụng, một đường hướng xuống phía dưới, thẳng đến mảng cấm địa. Thân thể Thanh Vũ bỗng nhiên cứng đờ, mười ngón khôm kìm được bấu vào tảng đá dưới thân, đâm thành mười cái lỗ nhỏ, Lâm Lang căn bản không ý thức được, tiếp tục dùng ngón tay tạo ra từng đợt rồi lại từng đợt ngâm cao vút, nhìn người dưới thân ý loạn tình mê cả khuôn mặt đều là ý cười hả hê.

"A!" Đang lúc đắc ý không ngờ bị nàng ấy lật lại, bất chợt rơi vào thế "hạ phong", nàng ta ấn lấy tay của mình, trong mắt đầy sương mù nói: "Những chuyện thế này... vẫn nên để ta làm thật tốt cho nàng." Lâm Lang đang muốn kháng nghị thì thình lình dưới thân truyền đến trận tê dại, trong cổ họng không kìm được mà phát ra tiếng kêu để chính bản thân nàng cũng mặt đỏ tim run, khuôn mặt càng trướng đến đỏ bừng, bất đắc dĩ đành phải nhắm mắt lại tùy ý nàng ấy...

Một trận này không biết trải qua bao lâu mới kết thúc, đầu óc của Lâm Lang có chút hỗn độn, nằm trước ngực Thanh Vũ thở hổn hển, vẫn không quên trách móc nàng nói: "Nàng... nàng là đồ xấu xa đệ nhất thiên hạ!" Thanh Vũ ôm chặt nàng cười hì hì an ủi nói: "Được được được, ta là người xấu." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia một lòng đều là trìu mến cùng thương yêu, còn nhớ rõ hình ảnh năm đó nàng là tiểu thư còn mình là nha hoàn, bản thân có biết bao là hy vọng một ngày kia có thể giống như lúc này ôm nàng trong ngực, dù say chết trong ôn nhu hương cũng không oán.

Lâm Lang cố ý vân vê một viên "hồng châu" của nàng hỏi: "Hiện tại trong cơ thể nàng còn lại hai châm, tiếp đó chúng ta sẽ đi đâu?" Thanh Vũ cố ý rên thành tiếng, run nói: "Nàng đi chỗ nào... ta liền đi chỗ ấy..." Lâm Lang không khỏi phì một tiếng bật cười, lại vân vê một viên "hồng châu" khác của nàng, cố ý vừa xoa nhẹ, vừa tiến đến trước mặt nàng nói: "Chúng ta không có chút đầu mối nào về Tử Kim toa, bằng không tìm Huyền Vũ Mộc trước đi, rồi trên đường mới thuận tiện tìm tin tức của Tử Kim toa?" Lần này Thanh Vũ cũng "cố ý" không nổi, muốn nhịn cũng không nhịn được trong miệng kêu thành tiếng, mấy lời của Lâm Lang suýt chút nữa không nghe vào, mãi sau mới cắn chặt răng liều mình đem dục vọng trong thân thể đè xuống nói: "Được... Tất cả nghe theo nàng." Lâm Lang thấy nàng bướng bỉnh đến lợi hại, lại cố ý hôn vệt ấn ký màu son trước ngực nàng, kinh ngạc hô lên: "Á? Đây là cái gì? Nhất định là tối qua nàng đi ngủ không cẩn thận ép thành vết rồi? Để ta giúp nàng giảm sưng." Xoay người vừa gặm vừa cắn vệt ấn ký kia, chọc đến Thanh Vũ đau nhức tê dại không chịu nổi, muốn quở trách nàng rồi lại không nỡ, ấn ký này từ lúc mình sinh ra đã có, ý nghĩa của nó từ lâu mẫu thân đã ghi lại trong lục bút cho mình, sau khi cùng Lâm Lang thành hôn nàng chỉ nói đây là vết bớt bình thường, Lâm Lang cũng không để ý nhiều, chỉ là mỗi lần thân mật nàng đặt biệt thích thú vị trí dấu ấn ký kia thôi.

Hai người cười đùa nhốn nháo rất lâu, tiếp một phen mây mưa rồi sau đó mới mặc quần áo ổn thỏa, đúng dậy đi về phía Tây. Hai nàng không biết được nhất cử nhất động của mình đã sớm bị Yêu Hoàng và Bồng Lai tiên tử ở cách xa trên Vọng Hải Các thu hết vào mắt, Hạo Nguyệt lột một quả bồ đào cho bản thân, nói với Bồng Lai tiên tử: "Tâm nhi, xem ra hai nàng còn không biết đi đâu tìm Tử Kim toa, không thì nàng gợi ý cho hai nàng ta chút đi?" Tiên tử lặng lẽ thở dài, đứng lên nói: "Tối nay nói sau." Quay đầu về phòng ngủ. Hạo Nguyệt biết nàng không tán hành kế hoạch của mình, cũng biết nàng càng không muốn tuân theo ý mình, khóe miệng kéo lên một nụ cười khẽ, ném bồ đào vào trong miệng.

Kể từ sau khi loại bỏ được cái châm thứ ba, trên người Thanh Vũ đã xuất hiện một vòng sáng nhàn nhạt, Lâm Lang nhìn thấy trong lòng lại có vài phần lo lắng, nàng lo rằng sau khi trừ bỏ được gông cùm xiềng xích thì Huyết Phượng Hoàng sẽ gây nên thiên hạ đại loạn, nhưng lo lắng hơn cả là an nguy của người yêu, trái lo phải nghĩ đến cuối cũng nhịn không được ghé vào đầu vai Thanh Vũ thì thầm nói: "Thanh Vũ, nàng phải đáp ứng ta, khi đã hồi phục được chân thân không thể tạo sát nghiệp xằng bậy, càng không thể gây họa cho người vô tội." Thanh Vũ minh bạch lo lắng của nàng, cười giỡn với nàng nói: "Làm sao thế? Nàng còn lo cách làm người của ta hả? Trong kinh thành chỉ nghe nói đại tiểu thư Tướng phủ thích trêu đùa bách tính, đã có ai nghe qua Trác Thái sư ức hiếp lương dân chưa?" Lâm Lang thấy nàng nhắc lại "chuyện xấu" trước kia mình phạm phải, đưa tay đánh thật mạnh một quyền vào bả vai nàng, hờn dỗi không thèm để ý đến nàng.

Chùm sáng huyết hồng bay từ đông sang tay trong chớp mắt bay qua ngàn vạn dặm, mắt thấy đã bay tới chân trời, Thanh Vũ cõng Lâm Lang hạ xuống mặt đất, trước mắt là một khu rừng rậm mênh mông, đại thụ ngút trời cơ hồ che kín hết ánh sáng, trong rừng một mảnh hôn ám. Hai người kéo tay nhau cẩn thận tìm từng li từng tí trong rừng, Lâm Lang nhịn không được lại lầu bầu: "Thủy Tâm muội chỉ nói Huyền Vũ mộc ở phía Tây, chúng ta cứ mò mẫm tìm như thế này có tìm được không đây?" Thanh Vũ nắm tay nàng, nhìn mảnh tùng lâm không thấy bạt ngàn, ngữ khí kiên định nói với nàng: "Tin tưởng ta, ta cảm giác được Huyền Vũ mộc ngay gần chỗ này." Kỳ thật nàng vốn là Huyết Phượng Hoàng đầu thai, ngũ hành châm đã trừ được ba cái, ký ức trong đầu cùng thần lực đã dần dần có chỗ khôi phục, cho nên mới có thể xuất hiện dự báo như này.

Hai người tìm ba ngày ba đêm trong rừng vẫn không thu hoạch được gì, phải tìm chút trái cây trong rừng ăn đỡ đói, lau qua loa mồ hôi trên trán, đang định tiếp tục tìm kiếm thì không ngờ trong tai truyền đến tiếng quân cờ hạ xuống bàn. Thanh Vũ nghe thấy rất rõ, kéo Lâm Lang đi lần theo nơi âm thanh truyền đến, xa xa, hai nàng nhìn thấy dưới gốc cây có hai vị lão nhân đang ngồi đánh cờ, một gốc cây lớn bị cắt làm thành bàn cờ cho hai người họ, nhìn kỹ lại, hai vị lão nhân thì có một người râu bạc trắng áo xanh, một người khác là râu đen áo tím, cả hai đều rất tập trung, thậm chí hai người các nàng tiến đến bên người cũng không lưu ý.

Giữa rừng rậm vắng vẻ hoang tàn này lại đi đánh cờ, hai người này dù không phải thần tiên thì ắt chính là yêu quái thành tinh, nhưng Thanh Vũ cũng không nhận thấy bất kỳ yêu khí nào tỏa ra từ trên người bọn họ, vậy hai người này nhất định là thần tiên, thế là nàng vội vàng ở bên tai Lâm Lang dặn dò đôi câu, nha đầu này lập tức không dám lỗ mãng, cùng Thanh Vũ cung kính đứng yên một bên chờ hai vị lão thần tiên đánh xong cờ.

Hai người chờ ước chừng một ngày một đêm, bụng đói đến mức kêu ọc ọc, Lâm Lang đứng đến đầu hoa mắt mờ, dưới chân chịu không nổi phải lảo đảo, Thanh Vũ vội vàng đỡ lấy nàng, tiếng động đánh thức hai vị lão giả còn đang "đánh nhau kịch liệt", thanh y xoay đầu giật mình nhìn hai người các nàng nói: "Các ngươi là ai? Sao lại tới đây?" Thanh Vũ vội vàng vái chào lão nhân nói: "Hai vị tiền bối, vãn bối được người chỉ điểm tới đây tìm Huyền Vũ mộc cứu mạng, nếu hai vị biết được Huyền Vũ mộc ở đâu ngàn vạn xin cho biết một hai." Tử y lạnh lùng "Hừ!" một tiếng, tỏ rõ vẻ lạnh lùng, tựa như oán giận hai nàng quấy rầy hai người họ đánh cờ, không có vẻ hòa nhã. Lão nhân mặc thanh y lại là người nhiệt tâm, vuốt chòm râu cười ha ha nói: "Nguyên lai các ngươi muốn tìm lão Quy kia à." Thanh Vũ nghe vậy không khỏi mừng rỡ: "Nói như vậy lão tiền bối ngài biết chỗ Huyền Vũ mộc hạ lạc?" Thanh y nhẹ gật đầu, chỉ vào một hướng nói: "Các ngươi đi theo hướng này, rất nhanh sẽ thấy được một gốc đại thụ, gốc cây kia chính là Huyền Vũ mộc, bất cứ một đoạn nhánh cây nào đều là Huyền Vũ mộc, bất quá... nếu muốn một khúc Huyền Vũ mộc thì phải dùng đến cái này." Thanh y lấy từ trong tay áo ra một cái cào bằng trúc đưa cho Thanh Vũ nói: "Lão Quy này đã ngủ mấy vạn năm, ngươi thay nó gãi ngứa có lẽ nó mới chịu giao Huyền Vũ mộc cho ngươi." Thanh Vũ tiếp nhận cây cào, nghe thấy có chút mơ hồ, cắt một cọc gỗ mà thôi, cần cái cào trúc này làm gì? Nhưng vẫn xoay người nói cám ơn với hai vị lão nhân, bỗng nhiên Lâm Lang xanh mặt một tay kéo lấy nàng rời đi, xa xa, còn có thể nghe được tiếng cười to của lão thanh y còn có một loạt lời khuyên: "Tiểu bằng hữu, nếu ngươi còn muốn tìm Tử Kim toa thì hãy đến Hiên Viên mộ phần Cô Vân thôn ở phương Bắc, tìm Cơ Hồng Ngọc là được." Thanh Vũ không khỏi buồn bực thêm, hai người này vì sao còn biết mình muốn tìm Tử Kim toa chứ? Trong lòng càng hoài nghi, Lâm Lang dắt nàng đi cũng càng lo lắng, đi thật xa mới dừng bước, nàng kéo Lâm Lang gấp hỏi: "Nàng đây là làm sao vậy hả? Ta còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với một vị tiền bối khác, sao nàng lại trở nên không có quy củ như vậy?" Lời này càng chọc Lâm Lang đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, hất tay nàng, thở hổn hển nói: "Ta là đang cứu mạng nàng đó? Ngốc tử!" Thanh Vũ kỳ quái nói: "Sao lại nói thế?" Lâm Lang chắp hai tay sau lưng nói: "Uổng cho nàng còn trò chuyện với hắn hăng say đến như vậy, nàng không thấy nửa thân dưới của người mặc áo tím dính liền với đoạn gốc cây hả? Còn eo của người áo xanh kia lại liền một chỗ với dây leo bên trên thân cây, hai người kia rõ ràng là thụ yêu và đằng quái!"

Thanh Vũ bị mấy câu của nàng làm cho bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi chỉ lo tìm hiểu tin tức không chú ý tới hai người kia đúng là yêu vật trong rừng biến thành, bất quá... Theo như đạo hạnh của mình mà cũng không phát hiện yêu thân của hai người này, hai vị lão giả này đạo hạnh cũng không thấp, biết việc mình còn muốn tìm Tử Kim toa cũng không khó, vừa rồi để Lâm Lang phát hiện có thể cũng là cố ý đùa nàng cho vui. Thanh Vũ mỉm cười, ôm chặt Lâm Lang an ủi chốc lát, lúc này mới cầm lấy cào trúc đi theo phương hướng thanh lão nhân chỉ điểm.

Hai vị lão giả đánh cờ trong rừng dần dần huyễn hóa thành nguyên hình, nguyên lai đúng là Bồng Lai tiên tử biến thành, nàng nhìn hai vị tỷ tỷ đang đi càng lúc càng xa, trong miệng khẽ thở dài, sau đó một đạo hào quang xuất hiện, trong chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Thanh Vũ cõng Lâm Lang tiếp tục đi về phía trước, bay không được bao lâu phía trước dần dần hiện ra bóng dáng thân cây của một gốc đại thụ, ngọn cây bay vút lên trời cao nhìn không thấy cuối, Lâm Lang nhìn si ngốc sững sờ, thật lâu mới lẩm bẩm: "Ta... ta hình như nhớ ra, không biết từng nghe được ở đâu, truyền lại rằng vùng trời trên đầu này được bốn cây cột cùng nhau chống đỡ, cây cột ở phương Tây này chính là đại thụ sinh trưởng trên lưng Huyền Vũ một trong bốn Thần thú, khó trách lại được gọi là Huyền Vũ mộc..."

Thanh Vũ nghe nàng nói vậy thì càng chắc chắn Huyền Vũ mộc đang ở trước mắt, hai nàng gấp rút đáp xuống trên cây, Huyền Vũ mộc này thế mà rắn chắc vô cùng, Thanh Vũ thử dùng lợi trảo cắt đứt nhánh cây, ai ngờ những chạc cây này căn bản không động chút nào, lúc này nàng nhớ tới cào trúc được thanh y lão nhân cho, vội vàng từ trong tay áo lấy ra ngoài, cái cào trúc này lại còn có thể đón gió lớn lên, trong nháy mắt biến lớn mấy chục lần, như một tấm lá chuối được Thanh Vũ gánh trên vai.

Nâng cào trúc lên gãi vào bên trên, đại thụ lập tức lung lay, "A? Hình như nó rất thoải mái." Lâm Lang phát giác động tĩnh Huyền Vũ, lại cầm cào trúc gãi đi gãi lại, thân cây lại khẽ rung tiếp, Thanh Vũ thừa cơ một trảo chém xuống, bấy giờ mới chặt đứt được một đoạn nhánh cây, hai người vui vẻ đến không khỏi cười ha ha, đem cào trúc đặt ở trên nhánh cây nói: "Huyền Vũ, cây cào trúc này chúng ta lưu lại, nếu gặp được những người khác tới nơi này, ngươi có thể nói bọn hắn giúp ngươi gãi ngứa, đa tạ Huyền Vũ mộc của ngươi!" Hai người tựa như Tướng quân đắc thắng, hóa thành một đại hồng quang bay vụt khỏi chân trời.