Huyết Phượng Kỳ Duyên

Huyết Phượng Kỳ Duyên - Chương 22: Chuyến áp tải qua rừng quỷ




Thanh Vũ ở khách điếm nằm liên tục một tháng, thương thế trên người mới chậm rãi hồi phục, tiền thuê phòng sớm đã nợ rất nhiều, chưởng quầy thúc giục vài lần, Thanh Vũ phải nhờ tiểu nhị đem con ngựa đi bán mới trả được tiền phòng. Sớm chiều người cùng ngựa làm bạn, nay bán nó đi tựa như cắt vào da thịt, lòng quặn đau vô cùng, đối với Võ Bình tiêu cục cùng huyện lệnh Hồ Đại Cập hận sâu thêm vài phần.

Sau khi vết thương lành hẳn, nàng liền viết phong thư gửi về Lại bộ ở kinh thành, đệ trình xin một khâm sai đến Võ Bình, tính thời gian văn thư đưa đến nơi này ít nhất mất ba tháng nữa, thừa dịp chờ trong thời gian này có thể tiếp cận Võ Bình tiêu cục và huyện lệnh Hồ Đại Cập tìm chứng cứ, chờ khâm sai tới sẽ từ từ đối phó hai kẻ này.

Thanh Vũ tư lự hồi lâu, quyết định thăm dò Võ Bình tiêu cục trước, còn với Hồ huyện lệnh chỉ cần mình một ngày không tiếp quan ấn thì một ngày cũng chẳng xảy ra chuyện gì, kẻ cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, chứng cứ phạm tội tham ô, hối lộ, cướp bóc rõ ràng thế mà cư nhiên ở tại nha môn.

Thật ra Võ Bình tiêu cục có vẻ phiền toái, nghe nói trưởng tiêu cục Đặng Phách có quan lớn triều đình làm chỗ dựa chống lưng, nếu đả thảo kinh xà chỉ sợ không những đánh mất mũ ô sa mà mạng nhỏ cũng khó giữ.

Lo lắng thật lâu sau, Thanh Vũ quyết định phải mạo hiểm, nàng chuẩn bị hậu lễ đến Võ Bình tiêu cục hướng Tổng tiêu đầu Đặng Phách chịu lỗi.

Đầu tiên báo tên giả là Lý Phong, sau đó ở trước mặt Đặng Phách trách mình ngày đó có mắt mà như mù, va chạm với huynh đệ trong tiêu cục.

Đặng Phách thấy nàng tướng mạo xấu xí, trên người không có nửa phần giang hồ chỉ là tú tài nghèo kiết xác, con mắt cũng chẳng quá quan tâm nàng, lại nói đến hán tử kia nhớ ngày ấy bị nàng cho mấy cái tát không dễ cho qua, hướng mũi lên trời nói với nàng: “Xú tiểu tử! Võ Bình tiêu cục chúng ta không dễ dàng cho qua như vậy đâu, mày dám đánh ta ba cái, bây giờ gia gia trả lại cho mày gấp mười!”

Nói xong, hắn giơ bàn tay đánh Thanh Vũ, Thanh Vũ vẫn đứng đó không động đậy, nhấc chân đá vào cổ tay hắn, hán tử kia bị đánh lảo đảo quay đầu hét lớn một tiếng tiếp tục tung một cước về phía nàng, chân vẫn còn tại giữa không trung bị Thanh Vũ đá một cước vào mắt cá chân, hán tử xoay một vòng tại chỗ, mông lại bị đá cho một phát, liền bay vào góc ngã nhào.

Đặng Phách thấy Thanh Vũ một thân võ công không khỏi kính nàng vài phần, đứng dậy đến trước mặt nàng, cố ý vươn tay khoác vai nàng, trên mặt cười nói: “Hảo tiểu tử, công phu thật tốt, học được ở đâu vậy?”

Đặng Phách thân cao năm thước năm tấc, vẻ mặt dữ tợn, hai mươi mấy năm luyện công thuộc hàng cao thủ. Thanh Vũ cảm thấy trên vai truyền đến từng cơn đau, biết người ngày công phu không kém, để tránh Đặng Phách khả nghi, nàng cố ý làm bộ cố hết sức chống đỡ chưởng lực của hắn, rồi nói: “Tại hạ khi còn bé gặp sư phụ đạo sĩ học chút công phu, đều là phòng thân vặt vãnh, thỉnh tổng tiêu đầu thủ hạ lưu tình…”, vừa nói vừa làm bộ sắp chống đỡ không được.

Đặng Phách cười lạnh thu hồi tay. Thanh Vũ tê tê bả vai, vội hướng hắn quỳ xuống cầu khẩn: “Tổng tiêu đầu võ nghệ bí hiểm, tại hạ cam tâm tình nguyện đầu quân làm tiêu đầu môn hạ, thân làm chó ngựa, vạn mong tổng tiêu đầu chấp thuận.”

Đặng Phách đỡ nàng rồi giáo huấn: “Đừng ỷ có chút công phu mà không coi ai ra gì, xem trời bằng vung! Tại Võ Bình huyện này chỉ có lời ta nói mới tính!” lại lấy khăn chùi tay, ngữ khí hòa hảo nói:

“Nhìn ngươi cũng có chút võ công, thâu nhận ngươi đi vậy, lát nữa đến lữ quản sự báo danh tánh.” Đặng Phách bỗng xoay người lại:

“Ngươi nói…ngươi trước kia từng bái đạo sĩ làm sư phụ?”, Thanh Vũ gật đầu. Đặng Phách tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết biện pháp diệt quỷ trị thần không?”

Thanh Vũ sửng sốt, trong đầu nhanh như chớp cân nhắc trả lời: “Tiểu nhân có học được chút ít.”

Đặng Phách khoát tay chặn lại nói: “Được rồi, đi xuống đi.”, trên mặt có chút đăm chiêu.

Thanh Vũ đoán không ra người này vì sao lại hỏi loại vấn đề kia, nàng cũng chẳng dám thắc mắc, hướng Đặng Phách vấn an liền đi tìm lữ quản sự của tiêu cục.

Ở Võ Bình tiêu cục đợi hơn một tháng, đại khái tình hình tiêu cục Thanh Vũ cũng đã có chút nắm bắt, Tổng tiêu đầu Đặng Phách xác thực có chút tài năng, Võ Bình tiêu cục mười năm nay áp tải bảo vật chưa từng có sai sót. Thanh Vũ đoán trừ Đặng Phách thì sau lưng tiêu cục vẫn có kẻ ở ngoài lo liệu. Trên giang hồ lục lâm cường tặc hẳn là nể mặt quan lớn kia, về phần Đặng Phách có đại quan làm chỗ dựa nhưng không lộ danh tánh, duy nhất nguyên nhân có thể khẳng định Võ Bình tiêu cục tựa hồ cất giấu bí mật không thể cho ai biết. Đặng Phách rất cẩn thận, mỗi tháng đều tự mình đi mấy chuyến áp tải, đội hình đi theo toàn kẻ thân tín, những người khác ngay cả mặt ngoài xe áp tải cũng không được sờ.

Thanh Vũ ở Võ Bình tiêu cục đã hơn một tháng, Đặng Phách cũng chỉ phái nàng chút việc vặt sống qua ngày, cũng không sắp xếp nàng theo đội áp tải, Thanh Vũ biết Đặng Phách chưa hoàn toàn tin tưởng một kẻ bên ngoài mới gia nhập như nàng, trong lòng cũng không gấp gáp, mình còn ba tháng thời gian bồi hắn, nếu ba tháng sau vẫn không có gì tiến triển, chờ mình tiếp nhận Võ Bình quan ấn, tình hình sẽ khác…

Nhưng đời luôn xảy ra những chuyện ngoài sự dự đoán làm người ta trở tay không kịp. Một ngày sáng sớm, Thanh Vũ đang ở trong viện hỗ trợ sửa sang lại xe áp tải, chợt nghe lữ quản sự kêu nàng đi hậu đường, nói là Tổng tiêu đầu có việc muốn nàng làm. Thanh Vũ lau mồ hôi trên trán, rửa tay, dùng khăn lau mặt, đang muốn đi hậu đường, chợt nghe phía sau âm thanh nho nhỏ bình luận nàng:

“Người này thật quái dị giống như đàn bà, đại nam nhân lại thích sạch sẽ như nữ nhân, khó trách Tổng tiêu đầu lo lắng không cho hắn đi áp tải, đưa đi kĩ viện làm điếm nam có khi thích hợp hơn.” Có kẻ tiếp lời: “Bộ dáng hắn như thế chỉ sợ làm điếm nam dọa người thành phế nhân…”

Sau lưng vang lên một loạt tiếng cười vang, Thanh Vũ mặt trắng bệch, không quay đầu nhìn chỉ dùng chân nhẹ nhàng xoay mấy cục đá vụn dưới đất, đá một cước đá vụn bay trên không, lại bồi thêm một cước làm đá vụn bay ngược về phía sau trúng mấy cái miệng đang huyên thuyên kia bay lên cao rồi ngã xuống đất kêu thật to, bấy giờ Thanh Vũ cũng không quay đầu đi thẳng đến hậu đường.

Vào hậu đường vái chào, Đặng Phách bảo Thanh Vũ ngồi xuống, vừa thổi trà nóng vừa thong thả hỏi nàng: “Lý Phong! Ta nhớ ngươi có nói qua ngươi có biết một chút cách thức trị quỷ thần?”

Thanh Vũ kiên trì đáp: “Dạ”


“Quả nhiên như vậy…” Đặng Phách uống ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống, sắc mặt có chút cổ quái hỏi nàng:

“Lần áp tải này ta vốn lo lắng khi giao cho những người khác, lần này đi chỉ trong năm ngày phải đem vật tới Khai Phong, thời gian cấp bách chỉ có thể đi qua Hắc Phong Lâm, trong tiêu cục các huynh đệ khác đều chỉ biết quyền cước lỗ mãng, không thể đi chuyến này, ta xem cả tiêu cục cũng chỉ có mình ngươi là thích hợp.”

Đặng Phách nói xong ba chữ ‘Hắc Phong Lâm’ mà Thanh Vũ chẳng phản ứng gì, biết nàng người bên ngoài huyện tới nên đối với tình huống xung quanh chưa hiểu biết nhiều, vì thế lại tiếp tục căn dặn nàng:

“Ngươi mang theo vật áp tải xuyên qua Hắc Phong Lâm, đi về phía trái vượt qua rừng, sau đó xuống thuyền, cưỡi ngựa quá một ngày sẽ đến Khai Phong, sau lại đi Nhạc Dương Lầu đem vật này giao cho người họ Vương, chuyện của ngươi xem như đã xong, nhớ kĩ chưa?”

Thanh Vũ gật đầu nói: “Đã nhớ kĩ.”

Đặng Phách vẫn có chút lo lắng nói: “Ngày mai giờ mẹo ngươi liền xuất phát, hiện tại nên nhanh chóng đi chuẩn bị, truyền thuyết về Hắc Phong Lâm không đơn giản, ta kì vọng vào ngươi, đừng làm gì sai lầm, nếu đánh mất vật áp tải lần này xem như đầu của ta và ngươi đều chẳng còn!”

Thanh Vũ trong lòng không khỏi căng thẳng, đoán lần này áp tải nhất định không phải là hàng hóa bình thường, Đặng Phách này giấu đầu lòi đuôi cũng sắp bại lộ rồi…Nàng vội vàng cam đoan nói: “Tiểu nhân cho dù tan xương nát thịt cũng tuyệt không để xảy ra sơ suất.”

Đặng Phách cúi đầu mắng nhẹ: “Nói thì dễ nghe, ai biết sức ngươi được mấy lượng!” , đổi giọng mắng to: “Còn không mau đi! Đứng đó thất thần làm gì!”

Thanh Vũ âm thầm chửi, miệng lại nói: “Dạ!”, nhanh chóng rời tiêu cục, ra ngoài mua chu sa, giấy vàng, bút lông, máu chó đen để trừ tà vẽ bùa gì đó.

Thanh Vũ trước kia chỉ nghe sư phụ đạo nhân nói qua phương pháp trị thần đuổi quỷ, học qua một chút phù chú trừ tà, trừ ma phù họa pháp nhưng cho tới bây giờ chưa thật sự thấy quỷ, cũng chưa từng đối phó yêu ma, lần này đối phó với vật thể không thể nhìn cũng sờ không tới được, biết đâu xảy ra sự ngoài ý muốn, trong lòng mặc dù có chút sợ hãi nhưng nhớ tới cảnh lúc trước bị chịu nhục, ngực lại khó chịu, hít sâu một hơi, tâm sinh tức giận không làm cho Đặng Phách cùng huyện lệnh Hồ Đại Cập chịu mấy tội lớn thì mối hận này khó rửa.

Vì thế lòng quyết tâm, suốt đêm dùng chu sa vẽ lên trăm tờ giấy phù chú diệt ma trừ tà, hành lý mang theo gạo nếp, máu chó đen cùng nhang đèn đóng gói cẩn thận.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Vũ mang theo hành lý đã chuẩn bị, rời đi Võ Bình đến Khai Phong. Lại nói những kẻ Võ Bình tiêu cục ưa hoành hành ngang ngược thật ra toàn bọn nhát gan, cho nên lần áp tải này Đặng Phách tìm không được kẻ nào đi theo Thanh Vũ, bất đắc dĩ Thanh Vũ một mình một ngựa một kiếm cộng thêm năm mươi lượng bạc tiêu dùng đi đường, kỳ quái là tiêu cục áp tải đều mặc áo có thêu ‘Võ Bình tiêu cục’ nhưng lần này Thanh Vũ lại không thế.

Dù không ai nói nàng cũng đoán ra lần này vật áp tải rất trọng yếu hơn nữa quá nguy hiểm, nếu mặc áo tiêu cục vạn nhất nàng thất thủ mà vật vào tay kẻ khác, sau đó bị phát hiện thì những thứ này cùng Võ Bình tiêu cục sẽ có liên quan, Đặng Phách tuyệt đối khó thoát can hệ. Nghĩ đến đây, Thanh Vũ không tự chủ được mà cười lạnh, hai tháng nay khổ tâm chuẩn bị kế hoạch, hai tháng chịu đựng nhục nhã, có thành công hay không đều nhờ vào chuyến này.

Cách phía Bắc Võ Bình huyện vài trăm dặm là Hắc Phong Lâm, nơi mà người ở Võ Bình huyện chỉ nghe đã sợ vỡ mật hết hồn. Cánh rừng này ở gần chân núi, mấy trăm năm trước là đất loạn lạc, mé núi trước đây đạo phỉ yêu vật thường lui tới hại tiểu thương, lữ khách qua đường rồi đem xác ném qua cánh rừng bên kia, năm dài tháng rộng thi cốt chất càng nhiều, oán khí cũng tích tụ càng sâu, mấy trăm năm trôi qua nhưng ở cánh rừng này vẫn ngưng tụ một mảng hắc khí, gió thổi qua phát ra tiếng oán than kêu rên, người đi đường ngang qua bị dọa mà sinh bệnh. Cũng có vài kẻ không sợ chết tiến vào cánh rừng phía trước nhưng chỉ thấy kẻ sống đi vào chứ chưa gặp qua người sống đi ra.

Gần trăm năm nay tạo ra luật bất thành văn, ngươi có đi đâu cũng chớ vào Hắc Phong Lâm, cánh rừng kia là mảnh rừng quỷ, mà Thanh Vũ đi chuyến này thực ra chính là một chuyến áp tải qua rừng quỷ.