Huyết Phượng Kỳ Duyên

Huyết Phượng Kỳ Duyên - Chương 42: Mỹ Nam Kế




Phủ Thừa tướng dần khôi phục lại yên tĩnh như trước, đại tiểu thư Lâm Lang vừa tỉnh dậy tựa hồ đều quên tất cả chuyện gặp yêu ma đêm qua, nàng không rõ vì sao mà Thừa tướng ngoại công và Tướng quân phụ thân như trải qua một đại họa, cũng không hiểu vì sao trong viện đột nhiên có nhiều thị vệ bảo hộ, đề phòng thích khách ám sát nàng, thậm chí ngay cả nha hoàn Thúy Cô vì cứu nàng mà đánh mất tánh mạng cũng không biết.

Đêm qua, toàn bộ người trong phủ đều mê man, mọi người đều cảm giác có chút kì quái, may mắn là không phát sinh chuyện gì xấu, tứ chi ngũ quan đều bảo toàn, nếu là trúng tà pháp thì phủ Thừa tướng là mệnh lớn phúc cao nên tai qua nạn khỏi.

Lâm Lang vẫn có chút u mê, chuyện nhiều ngày qua phát sinh, một chút ấn tượng trong đầu nàng cũng không có, nhìn nha hoàn mới bên người, trong lòng lại có cảm giác nói không nên lời.

Thoắt cái đã đến đầu đông, khắp nơi lá cây vàng khô rơi đầy lối, đâu đó giữa bụi cỏ hé ra đóa hoa nhỏ, Thúy Cô được mai táng tại một góc sáng sủa, trước mộ phần lưu lại ít tro giấy vàng.

Lâm Lang đứng trước mộ phần Thúy Cô, ngơ ngác nhìn chỗ này hoang vắng, cũng không biết tại sao mình lại đến nơi này, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng nhìn phần mộ đã một canh giờ qua đi.

Vài tiếng chim hót vang vọng đến làm Lâm Lang bừng tỉnh, nàng phân phó nha hoàn bên cạnh lấy trong giỏ ra vài nhánh hoa, tự tay cắm trước mộ phần, nhắm mắt chắp tay giây lát, sau mới mang theo nha hoàn mới bên người ly khai.

Giữa dòng suối có môt cây cầu gỗ, nước chảy róc rách theo dòng nước xuống hạ lưu, nhẹ nhàng mơn trớn tảng đá nhấp nhô, thỉnh thoảng điểm nhẹ vài bọt nước, cầu gỗ nhỏ cũng nhiễm ướt một mảnh.

Thanh Vũ lưng đeo một túi đồ nặng, cẩn thận tiêu sái đi lên cầu gỗ, mới vừa đến giữa cầu, thì thấy đầu cầu hiện ra bóng hai người từ rừng đi đến, thiên kim điêu ngoa phủ Thừa tướng mang theo nha hoàn mới cũng đi tới cầu gỗ này, hai người thật có thể nói là oan gia ngõ hẹp không sai chút nào, trừng to hai cặp mắt nhìn nhau.

Theo lý thuyết thì quan Thị Lang qua cầu trước, tướng phủ đại tiểu thư nên đợi cho người ta đi qua mới phải, nhưng vị thiên kim điêu ngoa này có ý định khiêu khích, từng bước đi lên cầu gỗ chật hẹp, hai người đụng một chỗ mặt đối mặt, tướng phủ tiểu thư ra vẻ chẳng để ý mở miệng nói: “Mượn đường một chút.”

Thanh Vũ nâng cằm nhìn Lâm Lang một lát, nha đầu kia giống như muốn tranh cãi, cũng không thèm nhìn tới mình, vẻ mặt ngạo mạn, không coi ai ra gì, nàng lười đấu khẩu cùng nha đầu kia nên chậm rãi lui về, chờ hai người kia đi qua cầu độc mộc, phía sau lại truyền đến một câu chế nhạo, âm điệu không cao không thấp bay đến lỗ tai nàng: “Cứ như nữ nhân, qua cầu còn nâng góc áo, rõ ràng tiến cung làm công công tốt hơn.”, “ha ha ha..a…”


Hai nha đầu cười vang truyền đến tai, Thanh Vũ tức nghẹn, ra sa trường chinh chiến nửa năm, đấu tranh quan trường thâm hiểm, một giọt nước mắt cũng chưa chảy ra, lúc này hốc mắt lại có chút nóng, nàng ngẩng đầu hít thật sâu một hơi, nhấc chân không quay đầu lại tiêu sái bước tiếp.

Đứng trước mộ phần Thúy Cô nhang khói lượn lờ, trong gió còn mùi thơm hương chưa kịp tan, xem ra nha đầu kia vừa mới dâng hương cho Thúy Cô.

Thanh Vũ thở dài, lấy trong bao quần áo cùng mấy loại tiền giấy đốt trước mộ phần, sau lại lấy ra chén rượu rót đầy rượu nói:

“Thúy Cô, nha đầu kia bị hồ yêu xóa đi trí nhớ, chuyện phát sinh nhiều ngày trước đều quên cả rồi, ngươi ở dưới cửu tuyền chớ trách nàng, chén rượu này là ta thay nàng kính ngươi, ngươi đại nhân đại nghĩa…kiếp sau chắc chắn đầu thai vào hộ người lương thiện, không còn làm hạ nhân ủy khuất ngươi.”

Thanh Vũ rót rượu vào mộ phần, lấy ra tiếp bánh bao và hoa quả đặt trước mộ phần, sau hai tay chắp lại bái tam bái, đốt tất cả tiền giấy, xong xuôi đâu đấy quảy túi đồ trên lưng ly khai…

Sát thủ Ngũ Nguyệt quả nhiên không nuốt lời, lúc hắn đến phủ Thị Lang đã là nửa đêm, mỗi tháng cứ mười lăm – hai mươi, hắn đúng giờ tý đến, giờ sửu rời đi, không hơn không kém nửa khắc.

Đến đây hai người cũng không nói nhiều, Thanh Vũ chỉ uống rượu cùng hắn trong đình, không nói một lời, chỉ lo uống rượu giải sầu.

Thanh Vũ tựa hồ ngày càng thích hắn, lúc đầu cầm tay vỗ lưng, nay lại càng thêm làm càn, như không có xương cốt dựa đầu gối lên đùi hắn, thường vỗ lưng, xoa mặt hắn vừa uống rượu vừa trêu đùa, mỗi khi như thế thân mình Ngũ Nguyệt cứng ngắc, vẻ mặt tươi cười cũng không có, nhưng hắn vẫn không cự tuyệt, uống rượu càng nhiều như muốn chuốc say chính mình.

Tâm tư của hắn làm sao mà Thanh Vũ không nhìn ra, hán tử giết người công phu rất cao cường, gặp dịp thì sẽ ra tay…

Thời gian trôi qua hơn một tháng, quyền lợi của Thanh Vũ dường như đều bị tước đi, lúc này ngay cả Tang Môn phù cũng vô dụng, chỉ cần Lỗ Ngạn Phong còn tại chức một ngày thì quyền nắm bộ Binh vĩnh viễn không đến tay nàng, xem ra không loại bỏ người này thì mình chẳng thể xuất đầu lộ diện.

Thanh Vũ không phải là người tuyệt tình, quan trường như chiến trường, không thể có nửa điểm nhân từ, chuyện lần trước cũng là một bài học khiến nàng hối hận không ngừng, sau này không thể để nửa phần sai lầm.

Mười lăm trăng tròn lúc đêm khuya, Ngũ Nguyệt lại tới phủ, Thanh Vũ sớm chờ tại đình, trên bàn bày sẵn rượu và thức ăn.

Ngũ Nguyệt thường lui tới đây ngồi xuống, quan Thị Lang tuyệt không khách khí, nằm xuống gác đầu lên đùi hắn, nhắm lại hai mắt, từ từ nhàn nhã cầm bầu rượu đổ vào miệng.

Hai người yên lặng không nói gì, chỉ một bầu rượu uống hết, Thanh Vũ thuận tay ném bầu rượu ra ngoài, tiếng vỡ vụn vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh…Nàng đứng dậy cố ý nâng cằm Ngũ Nguyệt, mặt thiếu niên này đỏ ửng, đưa mặt qua chỗ khác tránh đi tay nàng.

Mỹ nam tử so với mỹ nữ khá bất đồng, Thanh Vũ cười khanh khách nhìn hắn, trong lòng sinh ra tia thích thú, tiến đến bên người hắn nhẹ giọng hỏi: “Sao nào? Giận à?”

Ngũ Nguyệt sắc mặt cứng ngắc, không nói một câu, tay nâng lên chén rượu, Thanh Vũ thấy hắn giận thật, mới cười lắc đầu, đứng dậy xoay ngươi đối lưng hắn nói:

“Nếu như ngươi chán ghét ta, vì sao còn thường đến đây?” Ngũ Nguyệt vẫn không buồn lên tiếng.

Thanh Vũ quay đầu nhìn hắn cười nói: “Tào công công bức ngươi đến đây dụ ta phải không?”

Ngũ Nguyệt vẫn không trả lời.


Thanh Vũ lấy tay xoa xoa tai hắn nói: “Ngươi trở về nói cho công công biết, mỹ nam kế của y ta nhìn thấy rõ, ta đã thích ngươi…”

Ngũ Nguyệt nghe lời này mới dần quay đầu, cúi đầu thanh âm nặng nề hỏi: “Ngài thật sự thích ta?”

Thanh Vũ không khỏi cười, buông hắn ra, xoay người nói: “Ngươi trở về nói với y, muốn ta thay y làm việc cũng được, bất quá phải giúp ta khai trừ con đường chết.”

Nói xong nàng tiến đến trước mặt Ngũ Nguyệt nói: “Chỉ cần công công nghĩ biện pháp trừ bỏ Lỗ Ngạn Phong, Trác Thanh Vũ ta sẽ để y sai bảo.”

Kỳ thật lúc Ngũ Nguyệt ám sát thất bại, sau khi bỏ khăn che mặt kia ra thì một khắc nàng đã hiểu tin đồn mình thích nam nhân mọi người đều biết, Tào công công phái hắn ám sát là giả, dùng nam sắc mị hoặc mới là thật, vì thế nàng liền tương kế tựu kế, lừa gạt tình cảm thiếu niên này thật sự làm hắn chịu thiệt thòi rồi…

Ngũ Nguyệt nhìn nàng một lát hỏi: “Lời này là thật ư?”

Thanh Vũ mỉm cười chậm rãi cúi gập người ra vẻ tới gần hắn, cơ hồ mau chạm vào hắn rồi nói:

“Ngươi không phải hoài nghi một mảnh chân tình của ta đối với ngươi…”

Ngũ Nguyệt giật mình thối lui khiến Thanh Vũ cười lớn, trên mặt hắn đỏ bừng, chờ nàng cười đủ mới quỳ xuống một chân sau cáo lui: “Tại hạ sẽ báo với công công, mong đại nhân sẽ không nuốt lời.”

Thân ảnh chợt lóe, hắn đã nhảy qua tường biến mất trong bóng đêm, Thanh Vũ lập tức thu nụ cười, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo trở về phòng ngủ.

Tào Thiên Kiệt rất nhanh được Ngũ Nguyệt quay về hồi âm, nay Lỗ Ngạn Phong lập trường trong triều không rõ, vẫn chu toàn với hai phái Tào công công cùng Ninh thái sư, ưu việt chiếm hết nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ, Tào công công sớm đã có ý niệm giết, chỉ có điều Lỗ Ngạn Phong là Binh Bộ Thượng thư, nếu tùy tiện lấy tánh mạng hắn vạn nhất Hoàng Thượng hạ lệnh tra rõ, Đông Hán khó tránh khỏi tội liên lụy, lão ta suy nghĩ hồi lâu, chuyển cầu đá lại cho Thanh Vũ, trên thư tín viết:

“Nếu Trác đại nhân đã có tâm cùng chúng ta hóa thù thành bạn, thì chớ ngại tự mình động thủ chấm dứt việc này. Trước hết là thể hiện thành ý của đại nhân, thứ hai là cho chúng ta thấy bản lĩnh của đại nhân, nếu thành công sau này chắc chắn chúng ta sẽ tiến cử Trác đại nhân làm Binh Bộ Thượng Thư.”

Tên Thái giám này thực cáo già, nếu đáp ứng lão không chỉ thay lão trừ bỏ Lỗ Ngạn Phong, còn làm cho mình có nhược điểm bị nắm, vạn nhất sự tình bại lộ Thanh Vũ được xem là người của Ninh thái sư, không dính líu tới Tào công công, nếu không đáp ứng thì mưu kế giả hòa hoãn làm bạn xem như hỏng, chiêu này quả thực diệu kế, Thanh Vũ nhịn không được vò nát bức thư.

Nàng chống trán suy tư hồi lâu, rốt cuộc quyết tâm, mở tờ giấy vừa vò ấy cất đi cẩn thận, đẩy cửa phòng ra ngoài nói với Ngũ Nguyệt:

“Mời ngươi trở về báo với công công, việc này ta đáp ứng, sự tình làm thỏa đáng xong thỉnh công công trăm ngàn lần đừng quên chữ tín.” Ngũ Nguyệt xá một cái, liền chạy trở về.

Thanh Vũ lập tức đóng cửa phòng, nàng vừa rồi đã suy nghĩ thỏa đáng, vì nay chỉ có kế mau chóng trừ bỏ Lỗ Ngạn Phong, chỉ cần binh phù ở trong tay mình, hết thảy đều không quan trọng, chẳng qua phủ Thượng Thư bảo vệ nghiêm ngặt, Lỗ Ngạn phong là người cẩn thận, nếu muốn thần không biết quỷ không hay loại bỏ Bộ Binh Thượng Thư, việc này không phải dễ làm.

Thanh Vũ lao tâm suy nghĩ mất mấy ngày, vẫn chưa tìm ra kế sách thỏa đáng, một ngày nọ nàng đi bộ Binh kiểm duyệt, vừa gặp qua Lỗ Ngạn Phong, lúc này thời tiết rét lạnh, Lỗ Ngạn Phong lại mặc áo khoác lông bào, cổ họng không ngừng ho khan, nàng lặng lẽ hỏi thăm người ngoài mới biết, Lỗ Ngạn Phong bị suyễn, đến mùa rét lạnh bệnh dễ tái phát, hắn sẽ luôn đi Thái y viện lấy mấy thang thuốc uống.

Nghe đến đó, khóe miệng Thanh Vũ cong lên một tia cười, nàng nhớ tới gia gia Trác Viễn Thanh rõ ràng viết trong y kinh một câu: Dược có thể cứu người cũng có thể giết người…