Cố Lưu Ly ho lên từng cơn dữ dội, nằm trong lòng Mạn Hương cô nhớ lại từng hình ảnh cùng kỷ niệm giữa hai người với nhau, tình thân giữa Mạn Hương và Cố Lưu Ly còn hơn cả chị em ruột trong nhà, năm đó Hoắc Kiến Quân tối ngày đi công tác, anh ta trong đầu chỉ có mỗi công việc hoàn toàn không mấy để tâm đến Cố Lưu Ly thời gian đó cô thấy cô đơn vô cùng ngày đêm dùng mấy thứ thuốc đó để bầu bạn với chính mình đến một ngày Mạn Hương xuất hiện được Cố Lưu Ly cứu mạng từ đó hai người xem nhau là chị em thân thích, so với tình cảm nhiều năm với Hoắc Kiến Quân thì tình chị em với Mạn Hương đói với cô còn quan trọng hơn gấp nhiều lần, Mạn Hương cho cô một cảm giác tin tưởng tuyệt đối vậy nên mọi bí mật của Lưu Ly cũng chỉ có một mình Mạn Hương biết.
“ Lưu Ly, em đừng nói bậy,...em sẽ không sao, sau này chị sẽ mỗi ngày nấu cho em ăn chúng ta sẽ cùng nhau ăn, Lưu Ly, em gắng một chút, chị sẽ xin Vương chủ sẽ mang thuốc đến cho em ngay “
Cố Lưu Ly ngăn không cho Mạn Hương quay đầu, cô nắm chặt tay Mạn Hương lắc đầu, cô hiểu rõ tình hình của mình dù Mộ Khiếu Thành có cho phép Mạn Hương đi lấy thuốc thì cũng Cố Lưu Ly cũng không kịp uống, biệt phủ này cách nhà cô hơn 30 cây số, dù Mạn Hương có là thần tốc độ cũng không chạy kịp về nhà để lấy thuốc cho cô.
Cố Lưu Ly chầm chậm móc tay vào túi lấy ra sợi dây chuyền mặt hình sư tử, cô nuốt xuống cơn buồn nôn trong miệng mình, mùi tanh tưởi của máu ngập tràn trong cuốn họng xộc lên mũi cô, Cố Lưu Ly nhăn nhó, nhắm nghiền mắt đưa sợi dây chuyền vào tay Mạn Hương.
“ Mạn Hương, cái này...cái này chị giữ thay em nếu có ai....có ai đăng tin tìm kiếm thì hãy trả lại cho người ta,...nhớ trả lại cho người ta nếu không có ai tìm thì hãy thay em giữ cho kỹ, được không? “
Phụt
Một bãi máu đen từ trong miệng cô phun ra bay cao lên không trung rồi rơi xuống đất, Cố Lưu Ly bấu chặt ngực mình cô giãy giụa, lăn lốc trên mặt đất, cảm giác hư bị hàng ngàn con ấu trùng đang vui mừng gặm nhắm nội tạng mình, Cố Lưu Ly còn đang đấu tranh với nỗi sống dở chết dở của mình thì Mạn Hương cầm sợi dây chuyền trên tay mặt đơ ra khó hiểu nhìn thật lâu rồi cất cao giọng nới với lên
“ Là ấn sư,...Vương chủ là ấn sư của anh “
Mộ Khiếu Thành đập tay vào tay vịn của ghế đứng mạnh dậy, anh cuối cùng cũng thoát ra khỏi màn đêm u tối, xua mạnh chiếc rèm sang một bên hừng hực đi ra Sở Dao cùng Lang Tử cũng ba chân bốn cẳng theo sát sau đuôi.
Người ta nói nhìn thấy ấn sư chính là nhìn thấy Vương chủ của Thái Sơn Vương, lập tức hàng chục con người cúi gầm đầu, đồng thanh cất giọng
“ Bái kiến Vương chủ “
Mộ Khiếu Thành giật ấn sư khỏi tay Mạn Hương rồi dùng ánh mắt ngờ vực nhìn đến Cố Lưu Ly đang đau đớn ngay dưới chân mình, gương mặt cô rủ một lớp tóc đen dài khiến người đàn ông khó chịu vì không thể nhìn rõ được mặt cô.
Mạn Hương cũng không khỏi nghi ngờ nhưng nhìn Cố Lưu Ly càng lúc càng trở nên người không ra người ma không ra ma liền mặc kệ đi những suy nghĩ dư thừa trong đầu, ôm lấy Lưu Ly cơ thể người phụ nữ phút chốc đã lạnh ngắt, màu da cũng thâm đen đáng sợ thứ khiến Mạn Hương càng thêm kinh sợ vô cùng chính là việc Lưu Ly không ngừng ói ra máu độc, cả gương mặt nhỏ cũng dính đầy máu, bây giờ nhìn cô thảm hại vô cùng người không biết còn tưởng cô là quỷ, thật sự nhìn không ra dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường nữa.
“ Mạn Hương, em đau quá,...Mạn Hương làm ơn đánh chết em đi, em không chịu nỗi nữa,...Mạn Hương giết em đi,...em đau "
“ Đừng nói bậy, Lưu Ly em sẽ không sao,...chị không để em xảy ra chuyện gì đâu mà,...Lưu Ly em đợi chị một lát được không?,..em gắng thêm một chút “
Mạn Hương ôm lấy đôi chân của Mộ Khiếu Thành, bỏ hết mọi sự tôn nghiêm, tự trọng cầu xin anh
“ Vương chủ, tôi xin anh tôi phải lấy được thuốc cho Lưu Ly,...tôi xin anh cho phép tôi rời đi được không,...Vương chủ cầu xin anh “
“ Đi đi,...đi nhanh cho tôi “
Mộ Khiếu Thành gào lên đôi mắt lửa trừng lên dữ tợn, Mạn Hương cùng một vài tên vệ sĩ cúi đầu chạy đi như bay, Cố Lưu Ly đưa mắt nhìn theo bóng lưng Mạn Hương muốn mở miệng ngăn cản nhưng bây giờ đến cả thở cũng không thở nổi, trong giây phút sinh tử Lưu Ly đưa mắt nhìn đến Hoắc Kiến Quân đang ôm Tinh Nhã khóc thảm đằng kia, đau đớn chồng chất đau đớn, ai mà không đau khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu ôm một người khác, cô cũng đang đau cũng đang rất cần được anh ôm lấy mà, tại sao người được yêu không phải là cô.
Thời gian qua có phải là cô đã làm gì sai rồi không, là từ lúc nào Hoắc Kiến Quân không yêu cô nữa cô cũng không biết, tình yêu này của cô đã trọn vẹn dành cho anh ta nên ngay cả khi người mình yêu không yêu mình nữa cũng không nhận ra được.
Giây phút trước khi Cố Lưu Ly ngất đi vẫn giữ chấp niệm gọi tên anh ta
“ Kiến Quân “
...
Cố Lưu Ly nằm trên giường trong một căn phòng lớn điều khiến ai cũng trầm trồ là đây chính là phòng của Mộ Khiếu Thành từ trước đến đây ngay cả Lang Tử ngày đêm đi theo bên cạnh anh còn chưa được một lần bước chân vào nơi này, quan trọng là phụ nữ thì càng không được phép bước vào căn phòng này của anh vậy mà những gì bọn họ vừa chứng kiến liền khiến bọn người ngơ ngác mãi không dứt ra được.
Mộ Khiếu Thành đã tự tay bế cô lên còn đặt biệt để Cố Lưu Ly nằm trên giường của mình, người đàn ông giứ nét lãnh khốc ngồi ở bộ ghế gỗ lớn gần lang can phòng, ngay bên ngoài cửa Lang Tử cùng Sở Dao và ba người đứng đầu của ba gia tộc lớn đang nghiêm nghị đứng hai bên cánh cửa phòng, không khí ngột ngạt bức bối đến rợn người.
Cố Lưu Ly tỉnh giấc mắt còn chưa mở đã nôn ra một phốc máu độc xuống nền nhà, ôm ngực mình ho khụ khụ, bất tỉnh thì thôi một khi tỉnh lại cơn đau ập đến ê ẩm toàn thân, bây giờ ngoài bản thân ra cô không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác cũng không nhận ra sự tồn tại của Mộ Khiếu Thành, đôi mắt đỏ trong bóng tối đang lạnh lùng dõi theo cô.
***