Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 17




Lúc tan học, quả nhiên tôi bị một đám người chặn lại, lôi tới khu nhà bên cạnh. Hạ Lệ Ly cũng bị đưa theo, khóc lóc hoài.



Tôi thực cảm thấy có chút buồn cười…Học sinh trung học thôi, có cần bắt chước xã hội đen, bắt cóc con gái, uy hiếp nọ kia hay không?

“Sao, anh trai giỏi đánh nhau nhà mày đâu? Không tới cùng?” Vẫn là tên một thân đồng phục đen ấy.

Thật may trước lúc tan học tôi cùng anh cãi nhau một trận, chọc anh bỏ đi được.

“Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh ấy cả. Hiện tại tôi đây rồi, các người mau trả đồ cho Hạ Lệ Ly, sau đó muốn làm gì thì làm.”

“Ha, đây là bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Dù sao hắn ta cũng thích Hạ Lệ Ly, nhất định cũng sẽ không làm gì cô nàng. Muốn đánh tôi thì cứ đánh, đánh xong còn về.

“Mày cho rằng cứ đơn giản thế là xong à?” Hắn nhếch mép cười. “Ngày hôm qua khiến bọn tao chịu nhục như vậy, mau quỳ!”

Được, đường hoàng là con trai, có gì mà dám làm không dám chịu.

“Hahahaha..” Tôi thành thật mà quỳ xuống, hắn đột nhiên cười quái dị, trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ, kề đến cổ tôi.

Này không phải chứ? Làm gì mà lấy dao ra? Tôi cũng chưa phản kháng!

“Chờ đã lâu, cuối cùng cũng xuất hiện nhỉ?”

Hắn nâng mặt, nhưng lời này hẳn là không phải nói với tôi?

Tôi cũng hướng về nơi hắn nhìn, nháy mắt thấy anh đã đứng ở đó, tâm tình tôi đến tột cùng không rõ là kinh ngạc hay tức giận!

“Anh! Anh tới làm gì! Anh tới làm gì hả!”

Tôi nói nhiều như vậy anh vẫn không chịu nghe? Hắn cũng đã lấy dao ra, anh còn đến làm gì chứ.

Tên mập thấy anh tôi liền luồn ra phía sau định đánh vào gáy, thế nhưng động tác của anh vẫn mau lẹ như vậy, bắt được cánh tay tên mập liền bẻ gập ra sau.

“Oa đau quá đau quá.” Tên mập kêu lên.

“Buông tay, buông ra mau.” Tên đại ca thấy thế liền đưa dao lên mặt tôi. “Mày còn không buông? Có tin tao rạch lên mặt em mày không?”

“Muốn tôi buông cũng được.” Anh nói. “Nhưng ngày hôm qua người là tôi đánh, không liên quan đến em tôi, các người đánh tôi đây, không được động đến Tiểu Diễn!”

“Anh, anh nói linh tinh cái gì!”

Đánh anh? Cả lũ này đánh anh? Cái cơ thể đó…

“Anh! Mau chạy về nhà! Anh tới đây làm gì? Mau trở về đi! Nơi này không liên quan đến anh, mau về nhà!”

“Ai ai, đến rồi cũng đừng vội đi như thế.”

Tên đại ca lại cười, dùng con dao nhỏ cứa một vết lên mặt tôi, nháy mắt tôi cảm giác được sự đau đớn.

“Tiểu Diễn!” Anh trai lập tức buông tên mập ra, chính là vừa buông ra đã có vài người xông đến giữ chặt lại.

Nhìn tình huống này, thật sự không ổn, lập tức nó với hắn: “Thả anh tôi đi! Thân thể anh ấy không tốt, đừng gây khó dễ nữa! Muốn đánh liền đánh tôi đi! Tôi nhất định không phản kháng!”

“Tiểu Diễn!”

“Nha, đúng là tình cảm anh em tốt ghê.” Hắn nhìn tôi, sau lại nhìn anh. “Được thôi! Muốn tao thả anh mày cũng không khó. Mau quỳ xuống liếm sạch giày của tao, tao liền thả.”

“Không cần! Van anh! Mau thả Kỳ Diễn đi!” Hạ Lệ Ly vừa khóc vừa xin.

“Liếm!” Cũng bởi cô nàng lên tiếng, ngược lại càng khiến hắn giận, đưa chân tới trước mặt tôi.

“Đây là giày thể thao hàng hiệu đó nha.”

Được rồi được rồi…Tôi gục xuống, hít vào thật sâu.

Ở đây còn có anh, còn có Hạ Lệ Ly, tôi phải bảo đảm an toàn cho họ.

Tuy rằng tôi nhỏ con nhưng bảo vệ được họ thì có là gì đâu? Dù sao tôi cũng mong chuyện này mau chóng dừng lại.

Không hề gì. Không hề gì. Ai bảo tôi tồn tại trên đời này làm gì.

Tôi đây tồn tại là một kẻ hèn mọn, dùng cách hèn mọn này để bảo vệ được anh, nếu làm vậy có thể bảo vệ được anh, thì có hề gì.

Dù sao mẹ tôi, gia đình trọn vẹn của tôi cũng sớm đã không còn nữa rồi.

Tôi chỉ có anh, hiện tại mà nói, người hiểu rõ tôi nhất, người quan trọng với tôi nhất, chỉ có anh.

Không sao…

“Tiểu Diễn! Không cần! Không được!”

-Hết chương 17-