Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 70




Khi lũ lụt dần biến mất, đám người đi khỏi quê hương cũng dần về quê lại. Để xây dựng lại nhà cửa sau đống đổ nát, triều đình ban thánh chỉ, cắt giảm thuế má ba năm ở nơi gặp thiên tai.

Dân chúng vốn là sinh vật có sức sống kiên cường nhất, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, trên vùng đất hoang phế cũng dần dần có sức sống.

Sau khi triều đình giải quyết xong chính sự thì cuối cùng có thể thở một hơi để tính toán.

Ngoại trừ điều tra được quan viên tham ô tiền sửa đê và cứu tế, còn có những quan viên bỏ trốn mất dạng không quan tâm sự sống chết của bách tính. Thậm chí Huyện lệnh Đường huyện, người mà thay đổi đường đê vỡ cũng ở trong đó.

Nhưng ngoài một đám lớn quan viên bị phát thì có một người đặc biệt được bệ hạ khen ngợi.

Người này chính là Huyện lệnh Cấn huyện Tạ Trường Phong.

Cấn huyện vốn dĩ là hạ huyện, lần này cũng gặp phải tai ương nhưng tổn thất vô cùng bé nhỏ. Khâm sai đi điều tra một phen mới biết Tạ Trường Phong vừa đến Cấn huyện đã gặp phải mưa to từ trên trời rơi xuống. Y mặc kệ không thu dọn hành lý mà đã đích thân dẫn người đi đến đê để xem mực nước, sau đó tổ chức cho dân phu gan dạ tuần tra mỗi ngày. Cho nên trước khi tình hình nguy hiểm xảy ra đã báo động kịp thời, cũng sơ tán dân chúng khỏi địa phương.

Lại thêm một mặt y đã sớm phái người gia cố đê đập, mặt khác thì lấy lương thực trong kho hàng dời đến núi cao, cho nên những huyện khác đều thiếu ăn thì Cấn huyện vẫn còn rất tốt. Thậm chí sau khi nước lũ rút, y lo sợ ôn dịch nên sắp xếp cho bách tính vùi lấp gia súc, xác chết, cũng tự móc tiền túi mời đại phu pha nước thuốc phun ở trong thành.

Khi tiếng than khóc rung trời ở phía Nam thì Cấn huyện lại trở thành nơi thế ngoại đào nguyên.

Sau khi khâm sai báo cáo chuyện này lên, Tiêu Trạm cũng vô cùng vui mừng. Tiêu Trạm không chỉ khen ngợi Tạ Trường Phong rất nhiều mà còn đề bạt y làm Ân châu Tri Châu, có thể nói là liên tục vượt ba cấp.

Lúc trước, trong kì thi mùa xuân Tạ Trường Phong chỉ đạt hạng sáu, tất cả mọi người cảm thấy hoàng thượng vì thúc phụ của Tạ Trường Phong là Tạ Chiết mà chán ghét lây sang y. Cho dù y tài hoa hơn người, nhưng đắc tội bệ hạ thì còn có tiền đồ gì sao?

Vì thế không ít người đều chế giễu y, hoặc vạch rõ giới hạn. Thậm chí, phủ Vĩnh Thọ Hầu được đồn rằng kết thân với y cũng đổi ý, không thừa nhận chuyện này.

Tất cả mọi người cảm thấy cả đời này của y cũng chỉ như thế.

Ai ngờ lần này Hoàng Hà ngập lụt. Tạ Trường Phong lại trong họa được phúc. Y là một người mới vừa bước chân vào quan trường vậy  y không làm chuyện dại dột thì có thể đoán được y sẽ có tương lai tương sáng rộng mở!

Cũng không biết phủ Vĩnh Thọ Hầu có hối hận đến phát điên lên không.

Phủ Vĩnh Thọ Hầu có hối hận hay không cũng không ai biết, nhưng mà đại tiểu thư Trương Minh Huyên, người bàn chuyện cưới gả với Tạ Trường Phong lại tức giận đến bệnh.

Đương nhiên, lời truyền đi chỉ nói là chợt nhiễm phong hàn, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì.

Cố Thanh Thù kề tai nói nhỏ với Cố Thanh Ninh: “Đáng đời! Nghe nói vốn là phủ Vĩnh Thọ Hầu đang do dự đó, nhưng Trương đại tiểu thư nghe nói y chọn Cấn huyện lại muốn chết muốn sống nhất định phải giải trừ hôn ước với y, ngay cả thanh danh cũng không quan tâm. Về sau, vị Tạ công tử này biết sự thật thì chủ động đến cửa giải trừ hôn ước. Haìz, ta vốn cảm thấy văn nhân đều hèn nhát vô dụng, bây giờ xem ra Tạ Trường Phong này vẫn còn tính là nam nhân nha!”

“Cái gì gọi là nam nhân đều hèn nhát vô dụng.” Cố Thanh Ninh hơi bất đắc dĩ. “Nếu đại ca nghe tỷ nói lời này thì tỷ xem ca ấy dạy dỗ tỷ thế nào.”

Cố Thanh Thù vừa nghe đến tên của Cố Trạch Vũ thì lại rụt cổ theo phản xạ: “Chúng ta trò chuyện mà, muội đừng đột nhiên nhắc đến đại ca, thật dọa người.”

Cố Thanh Ninh: “…”

Cố Thanh Vi chậm rãi nói: “À, thì ra trong lòng Nhị tỷ đại ca có dáng vẻ như thế, muội cũng biết rồi.”

Lúc này đến phiên Cố Thanh Thù bó tay rồi, sao nàng quên mất ở đây còn có kẻ mách lẻo nho nhỏ chứ. Nhưng mà Cố Thanh Thù cũng không phải người dễ bị uy hiếp, nàng duỗi tay chọt trán của Cố Thanh Vi: “Muội còn dám cáo trạng với đại ca à, muội không sợ ta nói với đại ca muội lén chép bài tập của Thanh Ninh sao?”

Hai người đều có nhược điểm, giống như hai con gà chọi không ai chịu nhường ai.

Cố Thanh Ninh dở khóc dở cười đành phải thuần thục làm người hòa giải, thật vất vả mới khiến cho hai người hòa thuận lại. Một giây trước hai người còn đấu không ngừng, giây sau lại vui vẻ như là một người khiến Cố Thanh Ninh vô cùng khâm phục.

Ngay lúc ba người ầm ĩ thì Cố Thanh Chỉ và Đỗ Uyển Oánh tay nắm tay đi tới.

Đỗ Uyển Oánh là Nhị tiểu thư của phủ Khánh Dương Hầu, tuổi tác bằng Cố Thanh Chỉ, tính cách của nàng dịu dàng, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt. Tuy nói đệ đệ Đỗ Lăng Dương của nàng ấy hơi đáng ghét nhưng nhân duyên của Đỗ Uyển Oánh rất tốt, lại có quan hệ với Cố Thanh Chỉ nên cũng thân với bọn tỷ muội Cố gia.

Lần này là sinh thần của Đỗ Uyển Oánh, nàng mời mấy tỷ muội họp mặt trong phủ. Ngoại trừ tỷ muội Cố gia còn có thiên kim nhà huân quý và văn thần.

Mấy nữ hài này cũng là người quen biết với phủ Khánh Dương Hầu, tuổi tác xấp xỉ Đỗ Uyển Oánh, khoảng mười một mười hai tuổi. Trong tình huống bình thường, lúc này người trong nhà đã bắt đầu giúp các nàng tìm đối tượng hôn phối, ít nhiều gì chính các nàng cũng để ý đến những chuyện này.

Mà trùng hợp tuổi của đương kim thái tử của xấp xỉ, khoảng một hai năm nữa sẽ lựa chọn thái tử phi, mà các nàng đều trong phạm vi được chọn.

Ở trong đó, ngoại trừ Cố Thanh Chỉ có hôn ước từ sớm thì những người khác nếu có ý đều là người cạnh tranh.

Mà trong lúc đó, giữa nhóm người này có một người có thân phận đặc biệt nhất, đó chính là tôn nữ Trần Mẫn của Vinh An bá. Cô cô của nàng ấy chính là Trần hoàng hậu, nàng là biểu muội ruột của thái tử, cũng là người mạnh nhất tranh đoạt vị trí thái tử phi. Cho nên những nữ hài khác vừa vui vẻ với nàng nhưng cũng phòng bị, bọn họ ngồi vây quanh nàng ấy.

Dáng vẻ của Trần Mẫn không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng khí chất thanh nhã như lan cộng thêm cho nàng không ít điểm. Nếu không phải tuổi của nàng ấy còn hơi nhỏ thì lại khiến cho Cố Thanh Ninh nhớ tới Trần hoàng hậu lúc trước.

Lúc đó, khi nàng và Tiêu Dận chọn Thái tử phi từng có vài tranh chấp nhỏ, cuối cùng hai người nhất trí chọn Trần thị có gia thế thấp kém, cũng bởi vì giữa một đám tiểu cô nương, khí chất lạnh nhạt trầm ổn của Trần thị khiến cho người ta khắc sâu.

Cố Thanh Ninh ung dung nhìn mấy động tác nhỏ của những tiểu cô nương, những mưu kế nhỏ này cũng không làm cho nàng phiền chán, trái lại chỉ thấy buồn cười.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu vàng nhạt, gương mặt này cũng hơi lạ. Có lẽ vì như thế nên nàng bị những quý nữ khác bài xích, trên mặt lộ vẻ ảm đạm nhưng lại nhanh chóng lộ gương mặt tươi cười.

Cố Thanh Ninh kéo Cố Thanh Thù, người được mệnh danh là “Bách khoa toàn thư kinh thành”: “Tiểu cô nương kia là ai thế?”

Cố Thanh Thù cũng không để ý việc Cố Thanh Ninh gọi một nữ hài tử lớn hơn mình mấy tuổi là tiểu cô nương có gì không đúng, nàng híp mắt nhìn đối phương một chút mới giật mình nói: “Là nàng đó!”

“Đây là tiểu nữ nhi của Công bộ Thượng thư tân nhiệm, tên là… Tôn Lan Thấm.” Cố Thanh Thù nói xong còn gật gật đầu: “Đúng, chính là tên này.”

Mặc dù Cố Thanh Ninh xem coi Cố Thanh Thù là bách khoa toàn thư kinh thành nhưng không ngờ nàng ấy lại thần thông quảng đại đến mức này. Ngay cả tin tức của tiểu nữ nhi nhà Công bộ Thượng thư tân nhiệm đều biết rõ ràng.

Cố Thanh Thù cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ chỉ Tôn Lan Thấm: “Muội biết vì sao mấy người này không để ý tới nàng ấy không?”

“Vì sao?” Cố Thanh Ninh tò mò nói. Lúc trước, trong vòng quý nữ này không phải không có người mới gia nhập, nhưng các nàng chưa hề bài xích đối phương. Có lẽ trên người Tôn Lan Thấm này có chuyện khác.

Cố Thanh Thù hắng giọng một cái, đi đến nói bên tai Cố Thanh Ninh: “Nàng ấy từng từ hôn.”

Cố Thanh Ninh hơi kinh ngạc, chuyện này khác với chuyện của Trương Minh Huyên. Theo tuổi tác của Tôn Lan Thấm, nếu từ hôn thì có lẽ là định thông gia từ nhỏ. Bình thường nếu định thông gia từ nhỏ thì hai nhà phải có tình cảm sâu sắc hiểu rõ nhau, mà muốn từ hôi thì gần như hai nhà phải rạn vỡ. Chỉ là nàng không có ấn tượng gì với vị Công bộ Thượng thư này, cũng không biết nhà nào có hôn phối với đối phương.

Nhưng mà Cố Thanh Thù đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho nàng: “Chỉ là chuyện này cũng không thể trách nhà bọn họ được, muội biết nhà đính hôn với bọn họ là ai không? … Chính là vị kia, Tổng đốc đường sông bị tiên đế chém đầu cả nhà.”

“Chiêm gia?”

“Đúng thế.” Cố Thanh Thù khẽ nói. “Vốn dĩ nàng ấy và trưởng tử Chiêm gia có hôn ước từ bé, ai ngờ Chiêm đại nhân bị tra ra tham ô, Tôn đại nhân vì muốn phủi sạch quan hệ nên mới vội vã từ hôn. Chỉ đáng thương cho vị Tôn tiểu thư này, sau khi cả nhà Chiêm gia bị chém đầu, rất nhiều người đều cảm thấy nàng ấy khắc phu đó.”

Bây giờ Cố Thanh Ninh mới hiểu được, nói đến năm đó mặc dù Chiêm Thế Kiệt xảy ra chuyện như thế, nhưng thật ra có không ít người đồng cảm với ông ta. Việc làm này của Tôn đại nhân cũng làm cho người ta quá thất vọng, nên lúc này mới truyền ra thanh danh như vậy. Chỉ đáng thương cho tiểu cô nương Tôn Lan Thấm, năm đó khi xảy ra chuyện thì nàng cũng chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, cũng không được làm chủ lại vô duyên vô cớ mang tiếng như thế.

Cố Thanh Ninh nhìn thấy một mình Tôn Lan Thấm đang lẻ loi ngồi cho cá ăn trong đình, bỗng nhiên nàng cảm thấy thông cảm cho nàng ấy.

Đợi đến sau khi tiệc sinh thần của Đỗ Uyển Oánh kết thúc, tỷ muội Cố gia tạm biệt Đỗ Uyển Oánh ngồi xe ngựa đi về nhà. Ai ngờ nửa đường lại gặp xe ngựa của Nguyên Gia.

Mấy năm nay, quan hệ giữa trưởng công chúa Nguyên Gia và phủ Uy Quốc công không tệ, vì thế Cố Thanh Chỉ cho người ngừng xe, mấy vãn bối đều đi ra chào hỏi nàng.

Nguyên Gia cười với từng người, sau đó nói với Cố Thanh Ninh: “Đã lâu rồi Thanh Ninh chưa đến phủ chơi. Cũng đúng lúc ta vào cung, hoàng hậu nương nương thưởng cho một hộp cung hoa, đã gặp thì con hãy đi đến phủ với ta, chia cho nhóm tỷ muội cùng nhau chơi đùa.”

Cố Thanh Ninh biết nàng có chuyện tìm mình, nói không chừng gặp ở đây cũng là cố ý nên quyết định đi cùng.

Sau khi Cố Thanh Ninh đổi xe ngựa, Nguyên Gia mới cho xa phu chạy đến phủ trưởng công chúa. Nhưng trên đường đi nàng cũng không nói gì, chỉ cầm chút điểm tâm hoa quả tươi cho Cố Thanh Ninh ăn.

Cố Thanh Ninh nhìn nét mặt của nàng đã biết không phải là chuyện gì khẩn cấp nghiêm trọng cho nên cũng an tâm ăn hoa quả.

Đến khi đến phủ trưởng công chúa, Nguyên Gia mới đuổi đám hạ nhân đi, sau đó dẫn Cố Thanh Ninh vào phòng.

Lúc này Cố Thanh Ninh mới thu lại vẻ mặt vui vẻ, nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nguyên Gia thở dài, lúc này mới nói chuyện xảy ra.

Hai ngày trước, Nguyên Gia vì chuyện của đại trưởng công chúa Thục Huệ hồi kinh một chuyến mà tiến cung tìm Tiêu Dận.

Đại trưởng công chúa Thục Huệ là nữ nhi của Cung Đế, làm người biết điều khiêm tốn. Lúc trước khi Tiêu Dận đăng cơ, hoàng thất có không ít thiêu thân, không biết vương gia và công chúa đều thanh trừng, nhưng trưởng công chúa Thục Huệ lại yên ổn sống sót. Thành đế thấy bà cũng yên phận, nữ nhi của bà còn đến phủ Uy Quốc công, chính là Đại bá mẫu Chu thị của Cố Thanh Ninh.

Sau này phò mã qua đời, đại trưởng công chúa Thục Huệ dẫn theo con trai, con dâu cùng nhau hồi hương Linh Khu. Bà đi cũng rất nhiều năm, trước đó không lâu bà mới viết thư gửi về nói muốn hồi kinh.

Bây giờ bà ấy là trưởng bối có thân phận cao nhất trong hoàng thất, cho nên đương nhiên Nguyên Gia không dám thất lễ. Lúc này nàng mới cầm thư của đại trưởng công chúa Thục Huệ vào cung.

Ai ngờ nàng vừa tiến cung lại phát hiện có chỗ không đúng, trên mặt đất trong ngự thư phòng có một chén trà bị vỡ, tất cả người hầu đều nơm nớp lo sợ. Ngay cả trên mặt của Tiêu Trạm cũng còn sự tức giận, chỉ khi thấy nàng mới dịu lại.

Sau chuyện Hoàng Hà lũ lụt, Tiêu Trạm lại trở thành vị đế vương ôn hòa như xưa, cũng không biết chuyện gì khiến y tức giận như thế.

Trong lòng Nguyên Gia cảm thấy nghi hoặc nhưng chỉ khẽ hỏi: “Hoàng huynh một ngày trăm công ngàn việc, có phải thần muội quấy rầy ngài.”

“Không sao.” Tiêu Trạm miễn cưỡng nở nụ cười. “Trẫm biết muội có chừng mực, đã đến tìm trẫm nhất định là có việc quan trọng. Có chuyện gì muội nói đi.”

Lúc này Nguyên Gia mới đưa thư trong tay lên.

Tiêu Trạm mở ra xem, hơi kinh ngạc: “Thục Huệ cô mẫu muốn về kinh sao?”

Nguyên Gia nói: “Nếu là những chuyện nhỏ khác thì thần muội không dám làm phiền hoàng huynh, nhưng mà Thục Huệ cô mẫu có thân phận cao quý, thần muội phải đích thân đưa thư đến cho hoàng huynh.”

Tiêu Trạm gật gật đầu: “Chuyện này cũng đúng.” Sau đó y nói: “Dù sao sau khi phụ hoàng mất thì chỉ còn lại một trưởng bối là Thục Huệ cô mẫu, tất nhiên không thể sơ suất. Phủ đại trưởng công chúa nhiều năm chưa có người ở, phải tu sửa tốt một phen.”

“Hoàng huynh yên tâm, thần muội rõ.”

“Ta để công bộ giúp muội, nếu cần thứ gì chỉ cần tìm Công bộ Thượng thư là được.”

“Vậy thần muội đa tạ hoàng huynh.”

Tiêu Trạm cười nói: “Nói gì vậy, Thục Huệ cô mẫu là trưởng bối, chuyện này ta cũng nên làm. Muội thay ta giải quyết chuyện này, bây giờ lại còn khách khí với ta à.” Nói xong những này, Tiêu Trạm lại nói: “Nói tới nói lui, cuối cùng đáng tin chỉ có huynh đệ tỷ muội nhà mình.”

Nguyên Gia ý thức được có điều gì đó không đúng nên hỏi lại: “Sao đột nhiên hoàng huynh lại nói thế, có chuyện gì sao?”

Tiêu Trạm lại giống như được mở máy hát.

Thì ra chuyện lũ lụt ở Tương Nam dưới sự quản lý của Thụy vương cũng giải quyết xong. Nhưng mà không ngờ theo tin tức tốt này cùng đưa vào kinh thành thì lại có Ngự Sử vạch tội Thụy vương, nói là Thụy vương bất mãn ý chỉ của bệ hạ, thầm oán trách với phụ tá.

Ai ngờ Tiêu Trạm nghe xong thì vô cùng tức giận, vốn dĩ y cũng vì chuyện này mà hổ thẹn với Thụy vương. Thụy vương không phàn nàn với y câu nào, không nói gì đã đồng ý giúp, bây giờ giải quyết xong chuyện ở Tương Nam lại bị người ta nói xấu.

Ngự Sử kia bị Tiêu Trạm mắng đến máu chó đầy đầu, nếu không phải trong luật có ghi không được giết ngôn quan thì có lẽ ông ta đã mất mạng rồi. Nhưng cho dù như thế, Tiêu Trạm vẫn cho người đánh gậy ông ta, còn nổi giận đùng đùng viết hai chữ “Nham hiểm” để ông ta mang về treo lên tường.

Song, cho dù như thế thì y vẫn chưa hết giận, vừa lúc gặp được Nguyên Gia nên không nhịn được mà nói hết với Nguyên Gia.

Trái lại, Nguyên Gia lại cảm thấy hơi khó hiểu: “Không nhắc đến chuyện Nhị hoàng huynh than vãn với phụ tá nhưng sao lại bị Ngự Sử nghe được, ai cũng biết quan hệ của hoàng huynh và Nhị hoàng huynh rất tốt. Ngự Sử này bị kẹp đầu vào cửa hay sao mà lại châm ngòi ly gián thế chứ?”

Nguyên Gia nói như thế, Tiêu Trạm bị cơn giận làm cho choáng váng cũng dần tỉnh táo lại.

“Muội nói đúng, chuyện này cũng hơi đáng nghi, xem ra ta phải phái người đi điều tra.”

Mặc dù Tiêu Trạm nói như vậy nhưng Nguyên Gia lại không yen lòng. Chẳng qua là phụ hoàng vẫn luôn ở trong cung, chuyện này nàng không đám dùng thư đưa qua nên lúc này mới nghĩ đến chuyện muốn đi tìm mẫu hậu. Ai ngờ hạ nhân báo lại, Cố Thanh Ninh và những tỷ muội khác cùng đi phủ Khánh Dương Hầu, vì thế nàng mới cho xe ngựa dừng ở trên đường mà từ phủ Khánh Dương Hầu về phủ Uy Quốc công phải đi qua.

Cố Thanh Ninh nhíu mày: “Nghe con nói thế thì chuyện này cũng thật đáng nghi. Nhưng mà con nghi ngờ chuyện này có người ở sau lưng xúi giục cũng không có chứng cứ, hãy điều tra cho rõ ràng rồi hẵng nói.”

Nguyên Gia do dự nói: “Người nói xem chuyện này có nên nói cho phụ hoàng biết không?”

Cố Thanh Ninh sửng sốt, nàng chỉ có thể thầm than chiếc bóng mà Tiêu Dận để lại trong lòng nữ nhi quá sâu. Khi xảy ra chuyện, dường như người đầu tiên Nguyên Gia nghĩ tới cũng là hắn, giống như xem hắn là thần chuyện gì cũng làm được.

Nàng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Nói cho hắn biết cũng không có bao nhiêu tác dụng, dù sao bây giờ hắn cũng không phải đế vương, chỉ là đứa trẻ bình thường. Cho dù biết có lẽ cũng không giúp được bao nhiêu.”

Nhưng nàng vẫn nói thêm một câu: “Nhưng chờ hắn trở về ta sẽ nói với hắn.”

Nguyên Gia thấy vậy thì hơi thất vọng, song nàng vẫn gật đầu: “Nữ nhi biết.”