Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 77




Ăn xong bữa cơm lại nói chuyện một hồi, bọn người Chu thị đi về. Vi thị dẫn theo hai đứa con tiễn bọn họ lên xe,

Mấy người Cố Thanh Thù đều nhao nhao ngồi xuống chiếc xe ngựa cuối cùng kia, Cố Thanh Chỉ vừa nhìn đã biết bọn họ bàn bạc cái gì. Nhưng mà vì ngại ở trước mặt Vi thị và Chu Trác Chính nên không tỏ ra trưởng tỷ uy nghiêm lôi bọn họ về, chỉ có thể nhìn bọn họ với ánh mắt cảnh cáo. Sau đó, nàng và Chu thị, Đào thị cùng lên một chiếc xe ngựa.

Mấy người Cố Thanh Thù ngồi đằng sau đương nhiên là bàn bạc chuyện ra oai phủ đầu đại tỷ phu tương lại. Trước đó, mặc dù Cố Thanh Chỉ nghe theo cách của Cố Thanh Ninh dùng khảo thí để tạm thời ngăn cản hành động của bọn họ, nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc bọn họ từ bỏ hành động lần này. Chẳng qua là vì nguyên tắc biết người biết ta bách chiến bách thắng, cho nên hôm nay đến xem rốt cuộc đối phương như thế nào rồi trở về bàn bạc tiếp.

Cố Thanh Thù nói trước: “Ta cảm thấy người cũng không tệ, rất trầm tĩnh và ôn hòa, chắc sẽ đối tốt với đại tỷ.”

“Không thể nói như thế, đây chính là chuyện liên quan đến cả đời của đại tỷ, chúng ta nhất định phải thận trọng.” Cố Trạch Hạo nói xong còn trưng cầu ý kiến của Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, đệ nói đúng không?”

Cố Trạch Mộ hơi thất thần, cũng không nghe thấy hắn nói gì, chỉ thuận miệng trả lời.

“Vậy được rồi.” Cố Thanh Thù cũng gật gật đầu. “Chuyện này ta nghe đệ.”

Ngay lúc bọn họ thảo luận vô cùng hứng khởi, Cố Thanh Vi ôm mặt phát ra tiếng cảm khái: “Vị Hoắc thiếu gia thật tuấn tú, muội chưa từng thấy ai đẹp mắt như thế!”

Từ nhỏ, Cố Thanh Vi đã là người trọng nhan sắc, ngay cả nhũ mẫu dung mạo không đẹp cũng không thèm nhìn, nàng cũng không bú sữa. Nàng có thể xúc động như thế cũng rất bình thường.

Không ngờ ánh mắt Cố Thanh Thù cũng khẽ chuyển, vậy mà cũng gật đầu: “Đúng thế.”

Chuyện này khiến Cố Trạch Hạo lập tức cảnh giác, từ nhỏ tỷ tỷ của hắn đã tùy tiện, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tỷ ấy khen nam nhân khác, như vậy sao được!

Cố Trạch Hạo lập tức bỏ chuyện của Chu Trác Chính qua một bên, hùng hồn nói: “Nam nhân tuấn tú làm được gì chứ! Quan trọng là nội hàm!”

Cố Thanh Thù không hiểu thấu nhìn hắn: “Đệ là do dung mạo không đẹp mới nói như thế sao?”

Cố Trạch Hạo: “…” Tỷ tỷ ruột đâm đao vừa chuẩn lại hung ác.

Cố Trạch Hạo vuốt mặt, kiên cường nói: “Cho dù Hoắc Vân Châu kia tuấn tú nhưng ngộ nhỡ chỉ có vẻ bề ngoài là công tử bột gì sao?”

“Chỉ có vẻ ngoài thì chỉ có vẻ ngoài, ta chỉ nhìn mặt, quản những thứ khác làm gì?” Cố Thanh Thù nói với vẻ dĩ nhiên.

Cố Thanh Vi giống như tìm được tri kỷ: “Nhị tỷ, tỷ cũng cho rằng như thế đúng không!”

Cố Trạch Hạo nhìn hai người bọn họ cứ như thế không thèm nhìn mình, khẽ trò chuyện về Hoắc Vân Châu, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Cố Thanh Ninh vẫn luôn mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cảm thấy một đám huynh tỷ dở hơi này mỗi ngày đều có thể mang đến cho nàng vui vẻ vô tận. Không ngờ nụ cười trên mặt nàng lại bị Cố Trạch Mộ hiểu lầm, hắn không nhịn được mà hỏi: “Đối với việc hắn đến gia thục, dường như muội cũng rất vui vẻ?”

“Ai?” Cố Thanh Ninh sững sờ, lập tức phản ứng kịp: “À, ca nói Hoắc Vân Châu à, không có gì không tốt.”

“…” Cố Trạch Mộ bắt đầu lo lắng: “Vì sao?”

“Vì sao cái gì chứ, chẳng phải Diễn Chi và Tử Ký cũng đến gia thục nhà chúng ta sao? Thêm một người cũng không sao.”

“Ý của ta là… Chẳng lẽ muội không cảm thấy hắn rất dẻo miệng, khó ưa sao?” Cố Trạch Mộ nhịn không được mà hỏi.

“Ừm, có đôi khi rất khó ưa.” Cố Thanh Ninh chống cằm, nhưng mà chưa đợi Cố Trạch Mộ vui vẻ, nàng lại cười: “Nhưng mà đa phần vẫn rất đáng yêu, thẳng thắn. Hơn nữa, trông dáng vẻ cũng tuấn tú, xem như dưỡng mắt không phải cũng tốt sao?”

“…”

Cố Trạch Mộ càng khó chịu trong lòng.

May mà Cố Trạch Mộ cũng không biết nương của hắn mời Hoắc Vân Châu tới gia thục đọc sách là vì tìm phu quân nuôi từ nhỏ cho muội muội, không thì hắn sẽ càng khó chịu. Nhưng mà cho dù hắn khó chịu thì cũng không thể nào ngăn cản Hoắc Vân Châu tới. Hơn nữa, chuyện quan trọng hơn là ngày hôm sau hắn phải hồi cung rồi.

Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định nhờ Bùi Ngư nhúng tay.

Bùi Ngư nghe hắn nói xong, mắt cũng trợn trừng lên: “Mỗi ngày cho nô tỳ thêm một phần điểm tâm?”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần ngươi trông chừng Hoắc Vân Châu kia, đừng để hắn tiếp cận Thanh Ninh.”

Bùi Ngư đồng ý.

Lúc này, Cố Trạch Mộ mới thả lỏng một chút, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm được, cuối cùng lo lắng mà hồi cung.

Nhưng mà hắn không nghĩ đến hắn vừa đi, Bùi Ngư đã bán đứng hắn, nói giao dịch của hai người cho Cố Thanh Ninh nghe không sót một chữ.

Cố Thanh Ninh: “Biết rồi, đừng để ý đến hắn.”

“Vâng, nô tỳ nghe theo tiểu thư.”

Cố Thanh Ninh hài lòng gật gật đầu: “Ngaon, lần sau nhớ kỹ phải làm như thế… Ta bảo phòng bếp cho ngươi thêm một phần điểm tâm.”

Bùi Ngư cười đến híp mắt: “Cảm ơn tiểu thư.”

Trong lòng Cố Thanh Ninh khẽ hừ một tiếng: Cố Trạch Mộ âm hiểm xảo trá lại còn muốn thu mua Bùi Ngư, nghĩ hay lắm!

Mấy ngày sau, Hoắc Vân Châu đã dẫn người hầu tới cửa, hành lý của hắn rất ít, đa phần đều là sách. Sau khi hắn đến, trước tiên là đến chủ viện bái kiến Mẫn phu nhân, không thể không nói gương mặt xinh đẹp này mang lại lợi ích rất lớn cho hắn, cho dù Mẫn phu nhân luôn nghiêm túc lạnh lẽo cứng rắn cũng bị hắn chọc cho vui vẻ không thôi.

Sau đó hắn lại bái phỏng các phòng, còn đưa lễ vật đến, lễ nghi không có một chút sai sót.

Về sau, Chu thị mới dẫn hắn đi bái phỏng Hạ Nghi Niên.

Trước đó, Hạ Nghi Niên nghe Chu thị nói chuyện này, nhưng mà ông không hề có ý định thu đồ đệ. Cho dù Cố Trạch Mộ cực kỳ thông minh, ông cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn nhận hắn làm đồ đệ. Hạ Nghi Niên biết rõ, học vấn của mình cũng không thể trợ giúp bọn nhỏ thi khoa cử, trong xã hội này có thể nói là vô dụng nhất, cho nên ông cũng không muốn lừa dối người khác.

Nhưng mà cho dù ông nói như thế thì Hoắc Vân Châu cũng không có từ bỏ. Hạ Nghi Niên chỉ nghĩ tuổi hắn còn nhỏ, song không ngờ Hoắc Vân Châu không nói gì, cứ như vậy ở lại gia thục Cố gia, mỗi ngày đi theo hài tử Cố gia đọc sách. Hắn cứ bình tĩnh như thế trái lại khiến cho Hạ tiên sinh xem trọng vài phần.

Trước đó, Cố Thanh Ninh còn tưởng rằng Hoắc Vân Châu nhất thời nóng nảy, không ngờ hắn cũng theo mọi người sáng sớm mỗi ngày thao luyện. Thân thể của hắn cũng không kém, nhưng mà hài tử Cố gia đều luyện tập từ nhỏ, đương nhiên hắn không đuổi kịp, nhưng mà hắn chưa từng kêu khổ, than mệt mỏi.

Mà sau khi lên lớp, hắn cũng theo đám hài tử nghe giảng, nếu như không có lịch học thì hắn sẽ cầm một quyển sách để đọc. Cũng trong lúc này Cố Thanh Ninh mới biết Hoắc Vân Châu đọc sách rất tạp, gần như sách gì hắn cũng đọc, hơn nữa cái gì cũng biết một chút.

Cố Trạch Hạo vốn cho là hắn “Yếu đuối” như thế thì Cố Thanh Thù nhất định xem thường hắn, ai ngờ chuyện này lại khiêu khích mẫu tính của Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi. Không những hai người không chế giễu hắn, trái lại còn đau lòng.

Cố Trạch Hạo: “???”

Cố Trạch Hạo cảm thấy không thể tiếp tục thế này được nữa, vì thế hắn dứt khoát kéo Tiêu Diễn Chi và thương lượng với Liễu Tử Ký bàn bạc đối sách.

Tính cách Tiêu Diễn Chi rất tốt, cũng không cảm thấy Hoắc Vân Châu có gì không được, nhưng mà Liễu Tử Ký và Cố Trạch Hạo đều nói như thế, y cũng đành hùa theo.

Vì thế, những thủ đoạn dùng để đối phó với Chu Trác Chính đều được dùng trên người Hoắc Vân Châu. Mà Hoắc Vân Châu trông có vẻ còn nhỏ, dáng vẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa có thể hóa giải từng cái, còn âm thầm cho bọn họ ăn thiệt thòi nhỏ.

Liễu Tử Ký sờ cằm: “Không được rồi Trạch Hạo, người này quá gian xảo!”

Cố Trạch Hạo lại chưa từ bỏ ý định, quyết tâm phải khiến cho Hoắc Vân Châu lộ mặt thật, khiến cho Cố Thanh Thù nhìn rõ hắn.

Không ngờ Cố Thanh Thù không giống như suy nghĩ của hắn nhìn ra bộ mặt thật của Hoắc Vân Châu, trái lại biết trước hắn làm việc này thì bắt lấy đệ đệ nện một trận.

Liễu Tử Ký vô cùng sợ hãi, vội kéo Tiêu Diễn Chi: “Không xong chạy mau.” Bỏ trốn mất dạng.

Ngay lúc bọn họ cãi nhau ầm ĩ, rốt cuộc Cố Trạch Vũ cũng đã về đến nhà. Cố Trạch Vũ mười sáu tuổi sau khi dậy thì cả người cao hơn nhiều, cho dù hơi gầy lại giống trúc xanh, mà khí chất cũng càng ôn hòa hơn.

Đại ca xuất hiện cũng làm cho bọn người Cố Trạch Hạo trung thực hơn nhiều.

Mà lần này Cố Trạch Vũ trở về, ngoại trừ tới gặp ngoại tổ mẫu còn là vì hôn sự của muội muội ruột.

Cố Trạch Vũ thân là huynh trưởng, cha không có ở nhà, hắn phải gánh vác chức trách huynh trưởng như cha. Sau khi hắn trở về, chỉ nghỉ ngơi một đêm đã đi đến phủ đại trưởng công chúa, gặp ngoại tổ mẫu và cữu cữu, cữu mẫu, sau đó lại kéo Chu Trác Chính ra nói chuyện một lúc lâu.

Chu thị hơi lo âu nhìn hắn: “Con cảm thấy biểu đệ con thế nào?”

Cố Trạch Vũ cười nói: “Biểu đệ là người đoan chính, hơn nữa việc học cũng chắc chắn, nương không cần phải lo lắng.”

Lúc này Chu thị mới thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Cố Trạch Vũ nhìn người rất chuẩn, hắn đã nói thế đương nhiên cũng đã công nhận Chu Trác Chính.

“Thật ra nương quan tâm quá sẽ bị loạn.” Chu thị hơi xấu hổ. “Cữu cữu và cữu mẫu con đều là người ngay thẳng, hài tử mà bọn họ dạy dỗ ra tất nhiên sẽ không tệ.”

“Nương làm vậy cũng vì Thanh Chỉ.” Cố Trạch Vũ trấn an nói: “Thanh Chỉ là người đơn thuần, nương thay muội ấy suy nghĩ nhiều một chút cũng đúng.”

“Đúng thế, việc xuất giá với nữ nhân quan trọng thế nào chứ, ta làm nương sao có thể yên tâm được.” Chu thị nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì đó mà cười nói: “Tam thẩm con còn làm quá hơn nương.”

Đào thị mời Hoắc Vân Châu đến gia thục Cố gia, mặc dù ngay từ đầu Chu thị cũng không hiểu vì sao, sau đó nàng nói chuyện với Liễu thị thì cũng hiểu ra, đúng là dở khóc dở cười.

Cố Trạch Vũ nghe thấy cũng hơi buồn cười: “Tam thẩm thật sự làm thế à?”

“Còn không phải sao?”

Cố Trạch Vũ nhớ tới Cố Thanh Thù cáo trạng với mình, nói Cố Trạch Hạo lôi kéo bọn Liễu Tử Ký bắt nạt bạn học, bỗng nhiên hơi thông cảm cho đệ đệ này, rõ ràng hắn đã đoạt chuyện của Trạch Mộ mà.

Cố Trạch Mộ bị đoạt chuyện đang buồn bực trong cung, trước khi Hoắc Vân Châu xuất hiện hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Cố Thanh Ninh xuất giá. Nhất là khi hắn biết hắn và Cố Thanh Ninh không phải là huynh đệ ruột thì hắn càng không thể chấp nhận chuyện này.

Thư Diệp An thấy Cố Trạch Mộ cau mày, tò mò mà nói: “Trạch Mộ, ngươi sao thế?”

Sao Cố Trạch Mộ có thể nói những chuyện này với bọn họ được, đành phải lắc đầu: “Không có gì.”

Thường Ngọc vốn đang luyện chữ, thấy thế thì cười nói: “Ngươi còn trông cậy vào chuyện hỏi ra cái gì từ miệng Trạch Mộ à, không thể nào.”

Trải qua khoảng thời gian ở chung, mấy người bọn họ thân nhau hơn nhiều, cũng biết Cố Trạch Mộ không thích nói chuyện, làm người cũng vô cùng đáng tin.

Ngay lúc ba người bọn họ ồn ào thì Tiêu Hằng lại nhanh chân đi từ ngoài cửa vào.

“Điện hạ.”

Thư Diệp An hỏi: “Điện hạ, bệ hạ tìm ngài có việc gì?”

“Đi tham gia yến hội.” Tiêu Hằng uống một hớp trà, chợt nhớ ra gì đó: “Trạch Mộ, ngươi đi cùng chúng ta không?”

Cố Trạch Mộ từ chối như bình thường.

Tiêu Hằng cũng không bất ngờ, hắn biết từ trước đến nay Cố Trạch Mộ không thích những chuyện này. Cho dù hắn là Thái tử nhưng tính cách lại vô cùng hiền hòa, cũng không muốn ép buộc người khác nên khoát tay áo: “Nếu ngươi không đi thì lúc đó ta dẫn theo Tứ đệ, còn A Ngọc và Diệp An đi cùng không?”

Thư Diệp An lại tò mò nói: “Điện hạ, là yến hội nhà nào mà mời ngài đi qua thế?”

“Là cô tổ mẫu Thục Huệ hồi kinh, phụ hoàng bảo ta thay ông ấy chúc mừng cô tổ mẫu.”

Cố Trạch Mộ nghe xong bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Chuyện Thục Huệ hồi kinh, Thường Ngọc và Thư Diệp An cũng biết. Thường Ngọc gật đầu nói: “Đại trưởng công chúa Thục Huệ có thân phận cao quý, điện hạ đã muốn đi chắc là cần phải chuẩn bị một phần hạ lễ mới được.”

“Chuyện này không cần lo, mẫu hậu chuẩn bị giúp ta rồi.”

Đột nhiên Thư Diệp An nhớ ra chuyện gì đó: “Trạch Mộ, hình như Đại bá nương nhà ngươi là nữ nhi của đại trưởng công chúa Thục Huệ phải không?”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Đúng thế.”

“Ừm, là thân thích.”

Tiêu Hằng hơi kinh ngạc nhưng mà cũng không hỏi nhiều, đang chuẩn bị rủ Thường Ngọc và Thư Diệp An đi tới bàn cơ thư giãn thì chợt nghe thấy Cố Trạch Mộ nói.

“Thần cũng đi.”

Ba người đều sửng sốt một chút, dù sao từ trước đến nay Cố Trạch Mộ nói được thì làm được, chưa từng lật lòng, đây là lần đầu hắn thay đổi chủ ý nửa đường đấy.

Tiêu Hằng sờ cằm, bỗng nhiên vô cùng hứng thú với yến hội này.