Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 2




Bởi vì ở trong làng giải trí đã lâu nên chuyện đột nhiên bị một cô gái xinh đẹp khác đụng phải như đêm nay cũng không có gì là lạ.

Cứ như vậy, Tưởng Vũ Hách luôn nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ mập mờ mà đưa cho bản thân phương thức liên lạc. Nhưng điều mà anh không bao giờ nghĩ đến lại là…

Vậy mà lại là một lời nhắc nhở.

Anh bình tĩnh cất tờ giấy đi, quay người cười nhẹ với Lê Mạn: "Đương nhiên là tôi phải nể mặt cô rồi."

Nói xong, anh bình tĩnh uống cạn rượu trong ly.

Lê Mạn nở một nụ cười sâu xa nói: "Cám ơn giám đốc Tưởng. Tôi cũng uống cạn với anh."

Môi của người phụ nữ chạm vào ly rượu, cô ta từ từ nuốt xuống chất lỏng trong ly, hai mắt ngập tràn tình ý nhìn anh.

____

Tất cả những gì vừa diễn ra giữa Tưởng Vũ Hách và Lê Mạn đều bị Ôn Dư ngồi trong bóng tối nhìn thấy hết.

Người đàn ông này bị ngốc rồi ư? Tại sao vẫn uống rượu vậy?

Chẳng lẽ là do cô nói quá mơ hồ khiến anh nghe xong không hiểu gì.

Không thể nào! Chí ít thì cũng đã có chữ thuốc, hơn nữa người ngồi ở vị trí cao như anh chẳng lẽ lại không phát hiện ra chút nguy hiểm nào ư?

Vưu Hân nhìn một lúc cũng không hiểu nổi bèn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ban nãy cậu đã đi đâu?"

Cô ấy vừa nói dứt lời thì Ôn Dư đã nhìn thấy Lê Mạn cùng Tưởng Vũ Hách rời khỏi hội trường. Dáng vẻ hai người họ lúc này còn có chút chao đảo như đang say.

Tên đáng chết! Xem ra người đàn bà rắn rết kia đã đạt được tâm nguyện rồi.

Ôn Dư thở dài lắc đầu: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi."

Vưu Hân: "?"

"Cứ chờ đi, mấy ngày nay giới giải trí của các cậu nhất định sẽ có một cái tin tức cực hot."

Vưu Hân suy nghĩ một chút, buột miệng nói: "Cậu và Thẩm Minh Gia kết hôn sao?"

Ôn Dư trợn trắng mắt liếc cô ấy một cái: "Cậu đang nghĩ cái gì vậy! Tôi mà cần gả gấp như vậy sao?"

Vưu Hân cười tủm tỉm: "Không phải hai người vẫn luôn rất tốt sao?"

Thẩm Minh Gia là bạn trai của Ôn Dư. Hai người này mới hẹn hò chưa đầy một năm. Hắn ta là người làm trong ngành giải trí, năm nay còn đóng một bộ phim truyền hình nổi tiếng về Trung Hoa Dân Quốc. Nhờ có cơ hội này mà hắn cũng trở thành một trong những người mới hot nhất hiện nay.

Mặc dù hai người đang trong mối quan hệ yêu đương, nhưng vì tính chất công việc nên Thẩm Minh Gia vẫn luôn ở nơi khác quay phim. Mối quan hệ này vẫn luôn trong trạng thái yêu xa. Họ thông qua tin nhắn, cuộc gọi thoại mà duy trì thứ tình cảm này.

"Mặc dù tốt, nhưng nó không có nghĩa là chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi mới 22 tuổi, vẫn còn trẻ." Ôn Dư nói xong chủ bèn khoác áo gió rồi bảo đối phương: "Đi thôi, đi ăn chút gì đi."

Vưu Hân đứng lên, cậu ta tùy ý nói: "Không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng Thẩm Minh Gia bây giờ hot như vậy, cậu nhất định phải để mắt tới hắn ta."

"Cứ quản chặt như vậy thì có ích lợi gì sao? Hơn nữa…" Ôn Du nhướng mày, cô chỉ vào mấy người đàn ông đứng cách đó không xa, tay bưng ly rượu vẫy tay chào hỏi mình mà nói: "Nếu có phải quản chặt, đề phòng cẩn thận thì cũng là việc của Thẩm Minh Gia, bản tiểu thư vẫn còn đang được săn đón nhiệt tình đây này."

Vưu Hân nghe vậy bèn cười cười mà gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Là tôi nói sai rồi, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân."

Cả hai rời đi trước khi buổi hòa nhạc kết thúc.

Họ vừa bước vào thang máy thì cửa thang máy bên kia mở ra.

Người bước ra là Tưởng Vũ Hách, theo sau anh là một người đàn ông.

Rõ ràng trên ống tay áo không có gì nhưng Tưởng Vũ Hách lại nhàn nhã dùng khăn giấy lau đi. Biểu cảm anh lúc này giống như đang cố lau chùi thứ gì đó vô cùng kinh tởm.

"Tất cả chuẩn bị xong rồi chứ?" Anh hỏi.

"Vâng" Người đàn ông đứng bên cạnh lấy ra chiếc điện thoại bấm bấm gì đó rồi đưa cho anh: "Ông chủ."

Tưởng Vũ Hách cúi đầu liếc nhìn cặp nam nữ đang quấn chặt lấy nhau trên màn hình điện thoại.

Một lúc sau, anh ném khăn giấy đi: "Đừng để vượt quá giới hạn."

"Tôi biết rồi."

Nói cho cùng thì anh chỉ muốn để những kẻ mắt cao hơn trời không biết nghe lời biết cái giá của nó là gì.

Khi Tưởng Vũ Hách trở lại sân thượng, anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng trong trí nhớ của mình. Đáng tiếc dù cho tìm khắp nơi cũng không thấy người con gái nào mặc váy nhung đen. Mùi hương gỗ hồng đặc biệt của cô cũng hoàn toàn biến mất trong cơn gió đêm trên sân thượng.

Tưởng Vũ Hách lại lấy tờ giấy ra.

… Anh trai.

Anh khẽ nhếch môi rồi gọi người phụ trách tới: "Đưa danh sách toàn bộ khách mời tối nay cho tôi."

Sau khi ăn tối với Vưu Hân xong, Ôn Dư về nhà tắm rửa, chăm sóc da, tập yoga,...

Đúng mười một giờ, chuông điện thoại reo lên.

Ôn Dư không cần nhìn cũng biết là Thẩm Minh Gia gọi tới.

Mặc dù hai người ở hai nơi khác nhau nhưng hắn ta chưa bao giờ quên nói những lời chúc tụng với cô. Một ngày ba bữa không thiếu lần nào.



Không ngoa khi nói rằng hắn ta còn đúng giờ hơn "bà dì" của Ôn Dư.

"Bảo bối, anh vừa xem dự báo thời tiết thấy ngay mai Giang thành sẽ lạnh đi. Em nhớ đừng chủ quan, nhớ phải mặc ấm một chút."

Nhìn kìa, thật là một người bạn trai chu đáo.

Một cô gái như Ôn Dư còn cảm thấy bản thân không cẩn thận bằng Thẩm Minh Gia. Cô ngồi khoanh chân trên thảm tập yoga hỏi: "Anh còn quay phim ở Cáp Nhĩ Tân sao? Bên đó đã âm độ rồi."

Thẩm Minh Gia ừ một tiếng. Hắn ta còn khoe với cô rằng chỗ mình đang quay phim gần đây có tuyết rơi, phong cảnh cũng rất đẹp.

"Em phải tự chăm sóc mình, giữ gìn sức khỏe cẩn thận. Có lẽ một tuần nữa anh sẽ quay xong. Lúc đó anh lập tức trở về Giang Thành gặp em."

Đây đáng lẽ phải là một tin vui.

Nhưng khi Ôn Dư cười cười nghĩ tới cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau, thì cô lại giật mình hoảng hốt…

Cô không tưởng tượng ra nổi. Lý do chính là…

Cô không thể nhớ ra Thẩm Minh Gia trông như thế nào.

Chuyện này thật sự quá khó tin.

Ôn Dư vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại: "Được, được. Tới lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt."

Sau đó cô lấy ipad ra, tìm một bộ phim truyền hình có Thẩm Minh Gia đóng vai chính để nhồi nhét hình dáng của đối phương vào trí nhớ mình.

Có lẽ do khoảng cách địa lý giữa họ quá xa khiến hình bóng người bạn trai này mờ đi. Trong giây lát cô không biết nên vui hay nên buồn.

Bởi vì còn một tuần nữa là Thẩm Minh Gia sẽ quay về nên cô phải nhanh chóng đi lấy quà đã chuẩn bị cho hắn ta.

Khi Ôn Dư đến Bắc Kinh chơi nửa năm trước, tập đoàn HXX cũng vừa khai trương cửa tiệm lớn nhất Châu Á ở đó. Nhà thiết kế của tập đoàn này cũng đã đích thân đến cửa tiệm. Trùng hợp, Ôn Dư là một khách vip nên đã đặc biệt đặt riêng chiếc khuy cài áo bằng đá quý màu đen làm quà định tặng nó cho bạn trai.

Bây giờThẩm Minh Gia sắp quay trở lại, khuy cài áo cũng đã hoàn thành.

Mọi thứ dường như đã được trời định sẵn, thời gian cũng vừa kịp lúc.

Ngay lập tức, Ôn Dư đã đặt vé đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau.

Điều cô không ngờ tới là ngày hôm sau, cô lại đụng phải Tưởng Vũ Hách trong khoang hạng nhất của chuyến bay đến Bắc Kinh.

Có vẻ tinh thần của người đàn ông này rất tốt. Có lẽ do tác dụng của thuốc không quá lớn, nên trông anh không hề giống người đã trải qua một đêm cuồng hoan.

Mặc dù tối hôm qua cô đã rất cẩn thận khi nhắc nhở anh, nên chắc người đàn ông này không nhìn thấy rõ mặt cô. Nhưng để tránh phiền phức, Ôn Dư vẫn cúi đầu tránh mặt đối phương, cô không muốn bị anh nhận ra.

Nhưng sự thật chứng minh, cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Tưởng Vũ Hách ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi ngồi xuống, anh cũng chẳng thèm chú ý đến người ngồi phía sau hay bên cạnh mình.

Anh cùng với đoàn đội của mình chiếm gần hết khoang hạng nhất. Sau khi máy bay cất cánh, Ôn Dư ngồi ở hàng ghế sau lắng nghe họ thảo luận về công việc.

Ôn Dư không để ý tới chủ đề của bọn họ, thỉnh thoảng lén lút nhìn bóng lưng Tưởng Vũ Hách, tiếp tục nghĩ đến chuyện đêm qua.

Vốn dĩ hai bên có thể yên ổn, hòa bình cho đến khi máy bay hạ cánh. Nhưng giữa chuyến bay, đột nhiên có người nhắc đến tên Thẩm Minh Gia.

Ôn Dư hơi sững sờ, cô ngồi thẳng người nghe ngóng.

"Sáu tháng nay sức ảnh hưởng của Thẩm Minh Gia rất tốt. Phòng làm việc của hắn có ý định hợp tác với Á Thịnh. Họ muốn ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình để chuyển hóa hình ảnh, phát triển nền tảng mới."

"Thẩm Minh Gia quay "Nhung Trang" phải không? Hắn mới vừa đoạt giải diễn viên mới, hiện tại cũng đang rất hot."

"Bây giờ là thời điểm tốt để ký kết, chúng ta có thể thương lượng giá cả."

Rõ ràng là đối phương đang khen ngợi Thẩm Minh Gia, nhưng đến tai Ôn Dư cô lại cảm thấy dường như họ đang khẳng định ánh mắt phán đoán của chính mình.

Vài người đang thấp giọng thảo luận ở hàng ghế đầu, còn cô cong môi cười, thoải mái tận hưởng ở hàng ghế sau.

Nhưng ngay sau đó, sự tự tin của Ôn Dư đã bị phá bỏ.

Người đàn ông ngồi phía trước từ nãy đến giờ vẫn không nói gì chậm rãi nói: "Rất bình thường, không có gì đặc biệt." Anh tùy ý nói thêm: "Chờ thêm chút rồi tính."

"..."

Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh thuận lợi ở Bắc Kinh.

Bởi vì câu nói đó hoàn toàn xúc phạm đến tâm trạng của cô, nên trong lòng Ôn Dư đã đơn phương thiết lập mối quan hệ ghét bỏ với Tưởng Vũ Hách. Cô là người đầu tiên bước ra khỏi khoang máy bay mà không nán lại một giây kể từ khi máy bay dừng lại.

Vài phút sau, Tưởng Vũ Hách mặc một chiếc áo khoác đi ra. Khi tới hàng ghế cuối cùng anh đột ngột dừng lại. Anh đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi thôi.

Người đi phía sau cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy, Tưởng tiên sinh."

Anh không biết tại sao, nhưng hương thơm gỗ hồng đặc biệt đó có thể khiến Tưởng Vũ Hách cảm giác khao khát đến phát nghiện.

Mùi hương giống như một tấm màn thần bí, chạm vào không được, lượn lờ trước mặt khiến anh khó quên.

Không nghĩ tới trong khoang máy bay như này anh lại có thể ngửi thấy mùi hương tương tự đêm đó.

"Không có việc gì." Tưởng Vũ Hách tỉnh táo lắc đầu: "Đi thôi."

Ôn Dư vốn không định ở lại Bắc Kinh, nhưng vừa hạ cánh, cô đã nhận được tin nhắn từ hãng hàng không rằng chuyến bay trở lại Giang thành vào buổi tối đã bị hủy do thời tiết.

Cũng may gần đây ở Bắc Kinh có một khách sạn năm sao mới khai trương, Ôn Dư đi thẳng đến đó tính đặt phòng ở qua đêm rồi mới đi lấy khuy cài áo kia.



Ai ngờ được trước khi nhận phòng tại quầy lễ tân thì lại xảy ra sự cố.

Thẻ của Ôn Dư không thể quẹt tiền, nhân viên đã kiểm tra lại vài lần, cuối cùng đành nói lời xin lỗi: "Cô ơi, cô có phương thức thanh toán nào khác không? Thẻ này hình như có vấn đề gì đó."

Sao có thể có vấn đề, ngày hôm qua Ôn Du vẫn còn dùng nó để mua vé máy bay.

Nhưng lúc này, cô cũng không thèm tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì phía sau còn có người xếp hàng chờ. Trùng hợp trong WeChat có hơn mười vạn tệ tiền tiêu vặt, sau khi đặt một phòng hạng sang có thể nhìn ra biển thì còn lại hơn hai ngàn tệ.

Sau khi lấy hành lý trở về phòng, Ôn Dư gọi điện thoại cho ngân hàng thì thấy quản lý tài khoản nói: "Xin lỗi cô Ôn, thẻ phụ của cô tạm thời bị đóng băng."

Ôn Dư khó hiểu hỏi: "Sao lại bị đóng băng?"

"Cô có thể liên hệ với người sử dụng thẻ chính để biết lý do cụ thể."

Thẻ phụ của Ôn Dư gắn liền với thẻ chính của cha cô. Cô không có khái niệm về tiền nên luôn dùng thẻ này để quẹt, từ trước tới giờ chưa từng gặp phiền phức gì.

Ôn Dư ngay lập tức gọi cho cha cô là Ôn Dịch An, nhưng điện thoại bận, ông không bắt máy.

Lúc này xe đã đến trung tâm mua sắm, Ôn Dư đành phải gác lại mọi chuyện. Cô tự hỏi có phải do trước đó bản thân đã mua sắm ở Paris quá nhiều khiến cha muốn quản chặt cô rồi à?

Tại quầy của hàng HXX, nhân viên tiếp đón Ôn Dư một cách nồng nhiệt, đồng thời lấy ra cặp khuy cài áo được làm thủ công bằng đá quý màu đen.

"Đẹp quá, không biết vị nào may mắn nhận được quà của cô."

Những chiếc khuy cài áo nằm lặng lẽ trong chiếc hộp nhung. Quả thật xứng đáng là sản phẩm thủ công của những người thợ bậc thầy. Từng chi tiết đều tinh xảo và trang nhã vô cùng. Những viên đá quý màu đen trong vắt, điềm tĩnh và sang trọng.

Điều Ôn Dư thích thú nhất là chữ "J" được khắc ở mặt sau của khuy cài áo. Nó đại biểu cho sự ái mộ của cô với đối phương.

Đây là lần đầu tiên Ôn Dư mua quà cho bạn trai, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức từ thiết kế đến lựa chọn chất liệu.

Thẩm Minh Gia chắc chắn sẽ thích nó phải không?

Ôn Dư cười cười, trong lòng tự hỏi.

Nếu hắn ta không dám thích, cô có thể tự mình tặng nó cho người đàn ông khác!

Sau khi cảm ơn nhân viên, Ôn Dư rời khỏi quầy. Cô đang định đi thang cuốn xuống lầu thì thoáng thấy một bóng người đứng cách đó không xa trước cửa thang máy.

Là một người đàn ông. Một người đàn ông có hình dáng trông rất giống Thẩm Minh Gia.

Nhưng không phải Thẩm Minh Gia còn đang quay phim ở Cáp Nhĩ Tân một tuần sau mới về sao?

Ôn Dư sợ mình nhìn nhầm nên đi thẳng về phía thang máy. Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt người kia thì người đó đã vào thang máy rồi.

Ôn Dư đã chậm một bước.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Minh Gia nhưng cuộc gọi đã bị cúp máy.

Một lúc sau, Thẩm Minh Gia gửi một bức ảnh với nội dung: Bảo bối tôi đang quay phim, tôi sẽ gọi cho em sau.

Ôn Dư cau mày. Chẳng lẽ là cô nhận nhầm người rồi sao?

Trên đường trở về khách sạn, cô luôn bị một loại trực giác kỳ lạ bao trùm lấy. Lần đầu tiên cô chủ động tìm kiếm tin tức của Thẩm Minh Gia. Cuối cùng, trong những bài viết dài do người hâm mộ của hắn ta đăng tải, Ôn Dư tìm được bức ảnh một người hâm mộ tiễn đối phương ra sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Hóa ra Thẩm Minh Gia đã rời Cáp Nhĩ Tân vào ngày hôm kia.

Hắn ta đang nói dối.

Ôn Dư từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình cô có chút bướng bỉnh, thất thường. Điều cô không thể chấp nhận nhất chính là gian dối. Cô muốn gọi điện cho Thẩm Minh Gia ngay lập tức để hỏi cho rõ ràng, nhưng trước đó đã có một cuộc gọi đến.

Đó là Chu Việt, thư ký của cha cô.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Ôn Dư vẫn trả lời: "Thư ký Chu?"

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Chu Việt có chút nặng nề: "Tiểu thư, hiện tại cô đang ở đâu?"

Ôn Dư nhìn ngoài cửa sổ, lơ đãng trả lời: "Tôi ở thành phố khác, có chuyện gì."

Chu Việt dừng một chút nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, hy vọng cô nghe xong sẽ bình tĩnh."

"Tôi biết rồi." Lúc này, xe chậm rãi dừng trước cửa khách sạn, Ôn Dư đang muốn hỏi có phải cha mình muốn khống chế chi tiêu của cô hay không thì thấy cảnh tượng trước mắt.

Trước cửa của khách sạn, một nam một nữ nắm tay nhau xuống xe. Mặc dù người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang nhưng Ôn Dư chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Thẩm Minh Gia, người vừa xuất hiện trong trung tâm mua sắm cùng ai đó mà cô nhìn thấy.

Họ ôm nhau thân mật, hai người công khai không chút ngượng ngùng.

Vào giờ phút này, tất cả sự tự tin và kiêu hãnh của Ôn Dư đều bị cảnh tượng trước mắt đập tan. Sự kinh ngạc, tức giận, không thể tin được, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cơ thể cô trong nháy mắt như bị thứ gì đó khoét rỗng.

Cô quên cả thở, trong chớp mắt, quên hết mọi bản năng.

Lúc này giọng nói của Chu Việt lại truyền đến: "Tiểu thư, em biết cái gì rồi?"

Ôn Dư nhìn chằm chằm hai người trước mắt và lẩm bẩm: "Tôi muốn giết người."

Thư ký Chu đột nhiên khẩn trương: "Tiểu thư, em bình tĩnh lại, giết người là phạm pháp."

Ngay sau đó, anh ta lại nói: "Chỉ là công ty phá sản thôi, tại sao em lại muốn giết người?"

Ôn Dư: "...?"