Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 27




Một đời là một lời hứa dài.

Tưởng Vũ Hách không phải loại người có thể thích là gọi tới. Ôn Dư không biết chuyện gì đã xảy ra để anh nói ra những lời này, nhưng dù sao cô cũng rất cảm động.

Cô đã sống ít nhất là hai mươi hai năm, ngoại trừ Ôn Dịch An đã từng nói như vậy với cô thì anh là người thứ hai.

Trước đây, Ôn Dư chỉ muốn trở thành một cỗ máy trả thù vô cảm, ôm đùi Tưởng Vũ Hách, dùng quyền lực của anh mà hành hạ Thẩm Minh Gia, coi đó là sự đền bù tinh thần cho việc hắn ta gây ra với cô.

Nhưng sau khi yên bình trôi qua từng ngày cùng với người đàn ông này thì ý định ban đầu của Ôn Dư đã không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Nhiều lúc, cô bắt đầu quen với việc mỗi ngày đi làm cùng Tưởng Vũ Hách, ở bên cạnh anh đọc tài liệu, pha cà phê cho anh. Trên đường về nhà, đối phương sẽ vì những hành động nũng nịu của cô mà mua cho cô ly trà sữa.

Cuộc sống này đơn giản và đẹp đẽ, đẹp đến nỗi đôi khi Ôn Dư cảm thấy không an tâm.

Nếu một ngày Tưởng Vũ Hách biết được sự thật, liệu anh có còn đối xử với cô như bây giờ không?

Ôn Dư không biết. Cô cũng không dám nghĩ về nó.

Nếu có một ngày như vậy, Ôn Dư thà rằng không bao giờ để anh biết sự thật xấu xa này, còn cô sẽ lặng lẽ rời đi một mình.

Cứ coi như cô chưa bao giờ đến Bắc Kinh, cũng như chưa từng bước vào thế giới của anh.

Mặc dù vụ bê bối của Thẩm Minh Gia đã bị dập tắt trong âm thầm nhưng Ôn Dư đã nghe Vưu Hân nói rằng danh tiếng của hắn ta trong giới đã giảm đi rất nhiều, một số hợp đồng tốt sau khi thương lượng xong cũng vì vậy mà bị hủy bỏ.

Bây giờ công ty của hắn ta đang tìm kiếm các nguồn lực và nhờ vả thông qua các mối quan hệ ở khắp mọi nơi, cố gắng khôi phục lại hình ảnh của người này.

Ôn Dư không nới lỏng sự giám sát của mình với hắn ta, cô kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối để nắm bắt cơ hội tiếp theo.

Mỗi ngày cô theo Tưởng Vũ Hách đến công ty làm việc. Người đàn ông này dường như có nguồn năng lượng vô tận. Ngoài công việc hiện tại của bản thân, anh còn dành hai giờ mỗi ngày để dạy cô các quy tắc và kỹ thuật đầu tư trong ngành giải trí.

Ngay cả khi đến một cuộc họp hoặc một cuộc xã giao nào đó thì anh vẫn giống như một vị giáo viên mà giao cho Ôn Dư viết kế hoạch hoặc phương án công việc.

Nhiệm vụ gần đây nhất của cô là trong vòng hai ngày đọc hết kịch bản bộ phim "Hồ sơ tìm rồng", làm quen với tính cách và cốt truyện của từng nhân vật.

Ban đầu Ôn Dư cũng không biết tại sao anh lại bảo cô làm như vậy. Cho đến hôm nay khi Tưởng Vũ Hách muốn cô chuẩn bị cùng anh đi xem cuộc tuyển chọn diễn viên lần hai cô mới hiểu.

Lúc này Ôn Dư đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày thử vai lại của Vưu Hân.

"Em làm lý luận suông lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội trải nghiệm thực tiễn rồi. Để xem em có bản lĩnh nuốt xuống chén cơm này hay không."

Ôn Dư đi theo phía sau nói: "Anh, anh muốn kiểm tra em sao?"

Tưởng Vũ Hách đã quen với việc cô gọi mình là anh trai khi ở trong công ty, vậy nên anh không ép cô sửa lại nữa. Người đàn ông giả vờ nghiêm túc trả lời: "Thi không tốt mai đừng đến công ty nữa."

Ôn Dư hừ một tiếng, tùy ý trả lời: "Anh nỡ bỏ lại em sao?"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Tim anh như bị ai đó chọc một cái. Yết hầu của người đàn ông chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng: "Em biết thừa là anh không nỡ mà."

Ôn Dư hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc trong lòng Tưởng Vũ Hách thông qua lời nói của anh. Cô vẫn nghĩ rằng đối phương lại muốn tỏ vẻ kiêu căng, vì vậy cô vỗ vỗ vai anh nói: "Được, được. Không phải là anh không nỡ bỏ em, mà là em không nỡ. Được chưa?"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Cuộc thử vai lần hai được tổ chức tại hội trường nghe nhìn trên tầng mười của trụ sở tập đoàn Á Thịnh. Tưởng Vũ Hách đã chọn ra hai người trong số 20 diễn viên xuất sắc ở Giang Thành để ký hợp đồng với công ty anh. Hai người này có thể trực tiếp nhận vai trong bộ phim "Hồ sơ tìm rồng".

Khi Tưởng Vũ Hách đưa Ôn Dư vào bàn ngồi thì hội trường đã chật kín người.

Các nhân viên nhìn thấy anh đi tới đều sững sờ, tất cả đồng loạt đứng dậy và gật đầu chào: "Giám đốc Tưởng."

Vốn dĩ Tưởng Vũ Hách không cần phải đích thân đến đây chỉ vì cuộc chọn lựa người vào vai diễn thứ ba và thứ tư. Ngay cả đạo diễn Văn Tuấn Long cũng không đến mà chỉ cử trợ lý đạo diễn của đoàn phim tới tham gia.

Họ vô cùng bất ngờ khi thấy ông chủ của mình đã tới quan sát trực tiếp.

Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn chính là sự xuất hiện của Ôn Dư.

Ôn Dư đi theo sau Tưởng Vũ Hách, cô nhanh chóng cảm thấy sự đánh giá của mọi người giành cho mình.

Cô không thèm để ý đến những ánh mắt đó mà chỉ nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Rất nhanh cô đã thấy Vưu Hân đứng ở chỗ chờ đợi thử vai của các diễn viên.

Vưu Hân cũng nhìn thấy cô. Sau khi cả hai trao đổi ánh mắt, cô nhanh chóng rời đi một cách bình tĩnh. Cả hai giả vờ như không quen biết nhau.

Phó đạo diễn nhường ghế ở chính giữa cho anh: "Giám đốc Tưởng, mời ngồi."

Tưởng Vũ Hách ngồi xuống, sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình mà nói với Ôn Dư: "Lại đây."

Ôn Dư khịt khịt mũi rồi ừ một tiếng. Cô ngồi cạnh Tưởng Vũ Hách trong sự bàn tán của mọi người.

Cùng lúc đó, nhóm buôn chuyện của công ty lại sôi sục trong im lặng.

"Đứng ở hội trường nhìn ông chủ cưng chiều cô vợ nhỏ của mình cũng thật thú vị!"

"Cuối cùng cũng thấy mặt của cô gái trong phòng làm việc. Khó trách cô ấy được yêu chiều cũng đúng thôi. Người này thật sự rất xinh đẹp, rất cao sang lại quý phái. Tôi mạnh dạn đoán mò nhất định là một tiểu thư nhà giàu nào đó, nhìn khí chất thôi cũng thấy vô cùng tốt rồi."

"Các bạn ơi, cô gái trong văn phòng có đôi chân đẹp tuyệt vời luôn! Tôi có thế thấy người này còn quyến rũ hơn Tang Thần gấp mười lần khiến tôi không rời mắt nổi."

"Thật to gan! Không được phép mơ tưởng đến người phụ nữ của giám đốc đâu! Ha ha ha…"

"Giết tôi đi! Vừa rồi tôi mang nước tới cho ông chủ hình như nghe thấy cô gái trong văn phòng gọi ngài ấy là anh! Thật là nhõng nhẽo quá!"

...

Ôn Dư không biết rằng sự xuất hiện của cô đã biến buổi thử vai lần hai của các diễn viên thành một cảnh buôn chuyện với quy mô lớn. Mà tuyệt vời hơn đó là…

Cô vừa ngồi xuống thì cửa phòng lại mở ra. Lần này là Tang Thần đi vào.

"Cứu tôi! Ha ha ha… Tang tiểu thư cũng tới rồi!"

"Ôi Chúa ơi, thật ghen tị với các đồng nghiệp đã có mặt ở đây hôm nay quá! Cô ta đang đi dằn mặt người khác sao."

"Mau phát sóng trực tiếp cho tôi hóng với! Tang Thần tiểu thư cố lên!"

"Dằn mặt kiểu gì đây? Thoạt nhìn cô ta có vẻ không được tốt lắm, bây giờ chỉ có thể ngồi bên cạnh phó đạo diễn, mà ông chủ cũng không thèm nhìn cô ta một cái."

"Mau chiến đấu đi!"

Ôn Dư cũng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tang Thần. Cô lẩm bẩm, vẻ mặt có chút không vui: "Sao người phụ nữ này lại ở đây?"

Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: "Em không thích cô ta sao?"



Ôn Dư còn tưởng rằng Tưởng Vũ Hách đã gọi Tang Thần tới, cô nhỏ giọng nói: "Thích hay không cũng không quan trọng, anh thích là được rồi."

Tưởng Vũ Hách cau mày, hiển nhiên anh cũng cảm nhận được sự không hài lòng của Ôn Dư.

Nghĩ đến cô còn nhớ rõ vụ đối phương giúp anh châm thuốc lần trước, người đàn ông bất đắc dĩ thở dài một hơi. Anh vừa dỗ dành vừa giải thích: "Tang Thần là diễn viên chính của bộ phim "Tìm Rồng", đồng thời cô ta cũng là nghệ sĩ của công ty nên đạo diễn đã mời cô ta tới để xem buổi chọn diễn viên. Đây là chuyện bình thường thôi."

Không ngờ Ôn Dư lập tức nói: "Còn không phải là anh tự mình chọn diễn viên chính ư. Mọi người đều nói cô ta là diễn viên chính do anh đồng ý.

Lời nói sắc như dao kiếm, giọng điệu cũng tràn đầy mùi thuốc súng.

Im lặng vài giây, Tưởng Vũ Hách nhìn cô hỏi: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Ôn Dư im miệng. Thật ra cô cũng không biết mình muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này thì cô không thoải mái.

"Không có việc gì, em câm miệng là được."

Tưởng Vũ Hách không nói nữa.

Lúc này, trợ lý đạo diễn đi vòng qua bên cạnh Tưởng Vũ Hách nói: "Tưởng tiên sinh, Minh Gia vốn muốn tới xem một chút..."

Ôn Dư sửng sốt, may mắn thay người kia tiếp tục nói: "Nhưng ngài cũng biết hai ngày nay cậu ta xảy ra chút rắc rối. Ở thành phố xảy ra nhiều chuyện, gần đây cậu ấy ở nhà đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Đối phương còn nhờ tôi nói lời xin lỗi với ngài, cậu ta nói rằng sau này nhất định sẽ chú ý đến lời nói và việc làm của mình, tuyệt đối không mang lại những ảnh hưởng tiêu cực cho đoàn phim."

"Vậy thì tốt." Tưởng Vũ Hách cũng không có tỏ thái độ quá nhiều với Thẩm Minh Gia. Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây, anh ra lệnh: "Bắt đầu đi."

Trong số hai mươi diễn viên ở đây sẽ chỉ có một nam và một nữ được chọn vậy nên cuộc thi vô cùng khắc nghiệt.

Mỗi diễn viên sẽ giới thiệu bản thân trước khi bước vào cảnh quay, sau đó họ diễn trực tiếp với các đoạn kịch bản được lựa chọn ngẫu nhiên.

Ôn Dư không quan tâm đến bất kỳ ai khác, cô chỉ muốn nhìn Vưu Hân.

Tưởng Vũ Hách thấy trạng thái lơ đễnh của cô, anh nhẹ nhàng nghiêng người nhắc nhở: "Nghiêm túc đi, lát nữa anh hỏi em."

Ôn Dư: "..."

Hai ngày nay cô ở trong phòng làm việc xem qua rất nhiều nội dung về lựa chọn IP đầu tư phim. Cô biết một bộ phim muốn thành công thì ngoài kịch bản và đạo diễn ra, diễn viên cũng là một phần vô cùng quan trọng.

Một số người được sinh ra để diễn vai diễn đó, còn một số người dù có diễn tốt như thế nào đi nữa vẫn không thể đáp ứng được kỳ vọng của khán giả dành cho họ cũng như là vai diễn. Vì vậy, làm thế nào để chọn diễn viên một cách chính xác cũng là một kỹ năng.

Sau nhiều màn diễn xuất của các diễn viên, cuối cùng cũng đã đến lượt Vưu Hân.

Ôn Dư vui vẻ ngồi thẳng người, cô giống như một bà mẹ già vui vẻ xem con gái biểu diễn, khuôn mặt mang theo sự đắc ý và chút hưng phấn.

Tất nhiên Vưu Hân đã không phụ sự mong đợi của cô, đối phương đã thể hiện hết sức mình cả về màn trình diễn và kỹ năng.

Cuối cùng, sau khi mọi người thử vai xong xuôi, trong đầu phó đạo diễn cũng đã có phán đoán của bản thân. Nhưng bây giờ Tưởng Vũ Hách đang ngồi ở đây, đương nhiên hắn phải hỏi ý kiến ​​của ông chủ trước.

"Giám đốc Tưởng, ngài có ứng cử viên thích hợp không?"

Tưởng Vũ Hách dừng một chút, sau đó anh quay đầu hỏi Ôn Dư: "Hôm nay chúng ta chọn hai vai diễn Yến Vân Kinh và Long Phỉ. Sau khi đọc kịch bản, em cảm thấy hai người nào phù hợp nhất?"

Ôn Dư không chút nghĩ ngợi mà nhắc ngay đến Vưu Hân: "Về Long Phỉ thì em cảm thấy diễn viên số 6 rất thích hợp, còn về phần Yến Vân Kinh..."

Ôn Dư nhìn xung quanh rồi chỉ vào người đàn ông đẹp trai trước mặt nói: "Số 12 đi."

Tưởng Vũ Hách nhìn cô vài lần, ánh mắt anh có chút lạnh lùng. Một lúc sau, anh quay sang hỏi Tang Thần đang ngồi bên cạnh phó đạo diễn: "Tang Thần, nói cho tôi biết."

Tang Thần sửng sốt một lúc, cô ta cảm giác như thể bản thân đang được tâng bốc. Người phụ nữ nhanh chóng trả lời: "Vai Long Phỉ cần một chút anh hùng, tôi nghĩ số 2 phù hợp hơn. Trong phim thì Yến Vân Kinh là vệ sĩ của tôi nên nhân vật phải có vóc dáng và chiều cao. Phần này tôi thấy diễn viên số 9 cũng khá đấy."

Ngập ngừng một chút, cô ta rất khiêm tốn nói tiếp: "Tuy nhiên tất cả còn phải xem ý kiến ​​của giám đốc Tưởng và phó đạo diễn."

Ôn Dư: "..."

Cô nhìn Tưởng Vũ Hách lại phát hiện sắc mặt người đàn ông này không được tốt cho lắm. Cô vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Cứ dùng hai người mà Tang Thần chọn là được."

Phó đạo diễn: "Vâng."

Tưởng Vũ Hách rời đi, Ôn Dư tất nhiên cũng đi theo sau. Giọng nói thông báo của phó đạo diễn từ phía sau truyền đến, hai diễn viên vui vẻ vỗ tay ăn mừng. Ôn Dư quay đầu lại vừa hay nhìn thấy sự ghen tị và mất mát trong mắt Vưu Hân.

Ôn Dư cảm thấy có chút đau lòng.

Tuy nhiên, khi đôi mắt rời khỏi hình bóng của Vưu Hân, ánh mắt Ôn Dư và Tang Thần lại bất ngờ chạm nhau.

Đối phương lần này cũng không khiêu khích cô, người phụ nữ này chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Nhưng chính cái ánh nhìn này lại khiến tâm trạng đè nén của Ôn Dư cảm thấy xấu hổ.

Loại cảm xúc này khiến Ôn Dư chán nản, không có tinh thần khi cô quay lại văn phòng.

Tưởng Vũ Hách không để ý đến tâm trạng cô, vừa vào cửa đã hỏi: "Anh cho em xem kịch bản mà em lại đọc cái gì vậy?"

Ôn Dư cúi đầu không nói gì.

"Anh đã nói bao nhiêu lần rằng việc chọn diễn viên không thể dựa trên ý thích chủ quan mà phải dựa trên phân tích nhân vật và nhu cầu cốt truyện. Em thích diễn viên tên Vưu Hân đó, nhưng ngoại hình, chiều cao và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô ấy không phù hợp với vai Long Phỉ."

"Tang Thần chỉ là một diễn viên mà có thể nhìn ra vấn đề. Còn anh đã dạy em lâu như vậy mà em không thể nhìn thấy điểm này? Em nói rằng muốn đến làm việc và học hỏi thêm cái gì đó, vậy em có đặt tâm trí của mình vào việc ngồi ở đây không?"

"Ừm, em không giỏi chọn lựa như Tang Thần, không chuyên nghiệp như cô ta, không giỏi bằng cô ta, không hiểu anh bằng cô ta." Ôn Dư đột nhiên đứng lên nói: "Được chưa?"

Tưởng Vũ Hách: "Em…"

Nhưng anh còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Ôn Dư đã xách túi chạy ra ngoài.

Ôn Dư biết rằng bây giờ Vưu Hân đang rất buồn nên cô đã gọi đối phương ra ngoài cùng để cố gắng an ủi cô ấy. Mặc dù cô còn buồn hơn.

Cô không biết phải diễn tả nỗi buồn này như thế nào nhưng lý trí của Ôn Dư hiểu rất rõ ràng rằng những gì Tưởng Vũ Hách nói là đúng. Cô đã lựa chọn một cách chủ quan vì cô muốn giúp đỡ Vưu Hân.

Nhưng mà… Đầu tiên anh phủ nhận bản thân cô trước mặt Tang Thần, sau đó lại khen ngợi cô ta. Cảm giác này khiến cô thấy thật tệ.

Ôn Dư ủ rũ ngồi trong quán cà phê đợi Vưu Hân. Phải mất gần nửa giờ thì đối phương mới đến.

"Sao đột nhiên gọi tôi ra ngoài? Không phải cậu đang ở công ty sao?" Vưu Hân vừa ngồi xuống đã hỏi luôn.

Ôn Dư cúi đầu cắn ống hút uống nước: "Tôi không muốn nhìn thấy anh ta."

"Lại cãi nhau sao?"

"..."

"Lần này là vì cái gì?"



Ôn Dư vốn muốn tâm sự với Vưu Hân, nhưng khi lời nói sắp ra khỏi môi, cô lại thấy…

Mọi người đều thua trong buổi tuyển chọn. Vậy nên chuyện vớ vẩn này có đáng để được nhắc đến hay không?

Vì vậy cô lắc đầu: "Không có cãi nhau. Tôi muốn đi ra ngoài an ủi cậu, cậu đừng khó chịu nữa, lần sau vẫn còn cơ hội mà."

Vưu Hân cười: "Tại sao tôi lại không vui cơ chứ! Tôi đang hạnh phúc gần chết đây này."

Ôn Dư còn tưởng rằng người này bị kích thích đến phát ngốc, cô vội nói: "Cậu không sao chứ? Rất vui là sao?"

Vưu Hân lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu giống như hợp đồng gì đó mà nói: "Tôi vừa thương lượng hợp đồng xong. Tôi đã được bộ phận tuyển người của A Thịnh gọi điện. Bên đó nói rằng họ muốn ký hợp đồng với tôi vai nữ thứ ba trong bộ "Hồ sơ tìm rồng". Họ nói rằng Tưởng Vũ Hách thấy tôi rất phù hợp với vai diễn đó nên gọi tôi tới bàn bạc."

Ôn Dư: "?"

Sau một lúc, Ôn Dư dường như hiểu ra điều gì đó.

Vưu Hân không biết về cơn thịnh nộ của Ôn Dư trong văn phòng. Cô ấy ngồi đoán mò nói: "Vừa rồi ở trong hội trường tôi đã thấy cách Tưởng Vũ Hách nhìn cậu rồi. Chậc chậc, tôi cảm thấy nếu cậu muốn một ngôi sao, anh ta cũng sẽ hái xuống cho cậu thôi. Vì vậy, hãy nói thật đi, có phải cậu nhờ anh ta làm vậy không?"

Sau khi bình tĩnh lại, trên mặt Ôn Dư có chút nóng lên, cô lắc đầu: "Anh ta không phải loại người không biết phân biệt chuyện công chuyện tư."

Nếu không, anh ta đã không tự mình tới đó. Ôn Dư có chút hối hận. Đáng lẽ cô phải biết tính cách của Tưởng Vũ Hách. Bất kể là công hay tư, anh nhất định cũng sẽ để ý đến tài năng của Vưu Hân.

Chính cô đã không kìm được cảm xúc khi thấy Tang Thần. Cô đang phát điên vì cái quái gì vậy?

Ôn Dư đập đầu, cô vội vàng mở WeChat để nói lời xin lỗi với Tưởng Vũ Hách.

Vưu Hân vẫn đắm chìm trong niềm vui khi được ký hợp đồng, cô ấy nói: "Nhân tiện, tôi nghe nói Thẩm Minh Gia gần đây gặp chút rắc rối. Hai ngày trước hắn ta đã gọi tôi hỏi Wechat mới của cậu. Tôi đoán hắn nghi ngờ tài khoản đó là của cậu."

Ôn Dư cau mày nhìn điện thoại, sau đó đột nhiên cô ngẩng đầu: "Cậu nói cho hắn biết?"

"Sao có thể như thế được?"

Ôn Dư chuyển điện thoại cho Vưu Hân xem. Có thể nhìn thấy trong danh sách yêu cầu kết bạn mới xuất hiện thêm một người. Và cái tên đó đã quá quen thuộc với cả hai cô gái. Chính là Thẩm Minh Gia.

"Mẹ kiếp, tôi thật sự không nói gì về WeChat của cậu cả! Nhất định không phải tôi!"

Chỉ có ba người trong WeChat của Ôn Dư là Vưu Hân, Tưởng Vũ Hách và Nhân Nhân.

Một khi dùng phương pháp loại trừ cô sẽ biết đó là ai.

Ôn Dư đang định gọi cho Nhân Nhân ngay lập tức thì đối phương đã gọi cô trước.

"Chị Ngư, không biết vì sao mà hội trưởng fan của tụi em lại muốn xin WeChat của chị. Đối phương tìm em nói chuyện rất lâu, họ nói là anh Minh Gia muốn hỏi chị một số chuyện. Chị cũng biết em là fan của anh ấy mà. Vì vậy… Em xin lỗi. Nhưng nếu chị không muốn thêm anh ấy thì đừng thêm. Hơn nữa chị đừng nói với cha em nha!"

Thực sự là Nhân Nhân đã cho hắn ta.

Ôn Dư bất đắc dĩ đỡ trán nói: "Em vẫn còn hâm mộ hắn ta sao? Hai ngày trước phốt hẹn hò lừa gạt fan chẳng phải bị lộ ra sao?"

Không ngờ, Nhân Nhân nói: "Chị, chị không hiểu rồi, đó là anti fan của anh Gia làm đấy, ảnh chụp là ghép vào đó, anh ấy bị người ta vu cáo thôi."

Ôn Dư: "..."

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Minh Gia lại khó bị lật đổ như vậy.

Nói một cách nhẹ nhàng thì những người hâm mộ này không hề nao núng trước tin đồn của idol mình. Còn nói một cách khó nghe thì… Thôi bỏ đi. Đó là con gái của chú Hà nên cô không muốn nói những lời đó.

Ôn Dư không biết Thẩm Minh Gia đang định làm gì. Dù sao theo cách nhìn của Nhân Nhân thì cô không phải là Ôn Dư, mà là em gái trên danh nghĩa của Tưởng Vũ Hách.

Sau một hồi suy nghĩ cô vẫn chọn không thêm bạn. Tên cặn bã không lên tiếng thì tất nhiên Ôn Dư cũng sẽ không chủ động. Cô gửi cho Tưởng Vũ Hách một tin nhắn WeChat: "Anh" tin nhắn còn đính kèm biểu cảm uy khất.

Tưởng Vũ Hách không trả lời, nhưng chưa tới một phút sau anh đã gọi lại.

"Ở đâu."

Anh không đề cập đến những gì vừa xảy ra trong văn phòng, Ôn Dư cũng có ý thức không nhắc đến nó. Cả hai coi như nó chưa từng xảy ra.

"Em... Ra ngoài uống một tách cà phê."

"Không chạy nữa?"

"... Không chạy nữa."

Tưởng Vũ Hách im lặng một lúc. Trên thực tế, anh đã hơi tức giận khi Ôn Dư chạy đi. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô thì anh không thể tức giận thêm dù chỉ một chút.

"Địa chỉ. Anh tới đón em."

Ôn Dư vui vẻ cho anh địa chỉ của quán cà phê.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư vội vàng nói với Vưu Hân: "Anh ấy đến đón tôi, tôi sẽ xuống dưới lầu đợi trước."

Vưu Hân chỉ biết tặc lưỡi nhìn gương mặt vui vẻ của cô mà nói: "Nhìn cậu thế này ai không biết còn tưởng là bạn trai tới đón."

Ôn Dư trợn tròn mắt: "Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá đúng không. Lúc nào cũng chỉ nghĩ theo hướng đó sao?"

Hai người vừa đi được vài bước thì Ôn Dư đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Cô quay đầu lại lấy điện thoại di động ra cho Vưu Hân xem: "Tôi với anh ta cùng chụp ảnh đó. Thế nào có giống như anh em yêu thương nhau không?"

Vưu Hân liếc mắt một cái: "..."

Tư thế thân mật như vậy mà nói là tình cảm anh em à? Sao dã tâm cậu lớn vậy? Tính làm gì đây? Vậy mà cậu còn nói tôi nghĩ lung tung. Vưu Hân thầm nghĩ một lúc mới nói: "Đúng, đúng. Rất tình cảm luôn! Đi nhanh đi đừng để "anh trai" cậu đợi lâu!"

Ôn Dư đắc ý, hài lòng xoay người rời đi. Cô xuống dưới sảnh chính trong trung tâm thương mại, đứng ở vị trí Tưởng Vũ Hách nói. Hai mắt thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện thoại mà hai người cùng nhau chụp, khóe môi không hiểu sao lại nhếch lên.

Chẳng mấy chốc, một chiếc ô tô màu trắng dừng trước mặt cô.

Ôn Dư nghĩ đó là Tưởng Vũ Hách, nhưng sau khi nghĩ lại đã thấy sai sai. Anh không có xe màu trắng.

Cô không tiến lên mà tiếp tục nghịch điện thoại chờ đợi đối phương tới.

Đột nhiên, người trong xe đi xuống và bước đến gần cô.

"Ôn Dư."

Ôn Dư sửng sốt một chút, lập tức dừng động tác trên tay. Giọng nói này… Giọng nói đã xuất hiện trong giấc mơ không biết bao nhiêu lần. Giọng nói mà cô tưởng rằng mình sắp quên.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên cao lớn mặc áo khoác xám đeo kính gọng vàng đang đứng trước mặt mình.

Tuy rằng trên mặt có chút xa lạ của trưởng thành, nhưng sự ôn hoà trong mắt không có bất kỳ thay đổi nào.

Người đến người đi, xe cộ tấp nập, Ôn Dư ngơ ngác hồi lâu. Cô không thể tin mở miệng: "...Anh?"