Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 57: C57: Chương 57




Trong xe mùi thơm thoang thoảng, cơ thể mềm mại dựa vào.

Nhiệt độ cơ thể, hơi thở, bàn tay bên hồng, tất cả đều khiến đêm nay trở nên thân mật hơn.

Ôn Dư giống như một con thú nhỏ đang chiến đấu bên ngoài trở về nơi an toàn, hoàn toàn vứt bỏ tất cả những móng vuốt của mình, không chút do dự chôn vùi mình trong vòng tay của Tưởng Vũ Hách.

Một cơn buồn ngủ mơ màng ập đến khiến cô dần chìm vào giấc ngủ trong tư thế này.

Một hồi lâu sau, tay của Tưởng Vũ Hách mới chậm rãi vòng qua ôm eo của Ôn Dư.

Từ từ ôm chặt lại chiếm hoàn toàn lòng bàn tay.

Xe chạy êm ru, xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng thở đều dều của người con gái trong lòng anh.

Tưởng Vũ Hách liếc mắt nhìn xuống.

Ánh sáng và bóng tối mập mờ bên ngoài cửa sổ xe chiếu trên gò má của Ôn Dư, giống như những khung tranh tĩnh vật.

Lần cuối cùng cô ngủ thiếp đi một cách yên bình trước mặt anh là khi cô đang chơi trò tìm điểm khác biệt trong phòng học.

Khi đó, họ mới bước vào thời kỳ tìm hiểu lẫn nhau.

Tưởng Vũ Hách cũng không biết khi nào tình cảm của mình bắt đầu thay đổi, phải chăng là bắt nguồn từ sự đồng cảm ban đầu, hay thói quen ngày ngày bên nhau, hay bất kỳ loại nào khác.

Nhưng nó không quan trọng.

Anh biết rõ mình lúc này, đối với Ôn Dư mà nói, chính là tình yêu và khát vọng thuần khiết của một người con trai đối với một người con gái, không có gì khác.

“Cậu chủ” Chú Hà đột nhiên lên tiếng, vốn định hỏi có nên lái xe vào bãi đậu xe không, lại nhìn thấy trong kính chiếu hậu cảnh Tưởng Vũ Hách nắm tay Ôn Dư, nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay của cô.

Như thể đang chơi với một đồ vật thân yêu nào đó, tư thế buông lỏng, nhưng lại tập trung và nghiêm túc.

Cảnh tượng này nào ai dám làm phiền, chú Hà đành thu lại lời muốn nói, lái xe thẳng vào bãi đậu xe của chung cư Quan Nam.

Sau khi đỗ xe vài phút mới cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, cậu có muốn tôi thông báo cho anh trai của Tiểu Ngư không?"

Nói xong, Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt mơ hồ này khiến chú Hà cảm giác mình dường như lại nói sai điều gì, nghĩ kỹ lại, quả là đáng chết mà, già như vậy rồi mà vẫn không nhìn ra được khí chất chiếm hữu của đàn ông.

Vị trí của anh trai vốn đã không tương thích, chú ấy còn đổ thêm dầu vào lửa.

Thế là chú ấy đành thành thật ngậm miệng lại, không nói gì nữa cho đến khi Tưởng Vũ Hách nói với chú ấy: "Chú qua đây mở cửa, nhỏ tiếng lại chút."

Chú Hà mới cẩn thận dè dặt bước đến ghế sau và mở cửa, đưa tay lên trên cửa, phối hợp với Tưởng Vũ Hách để ôm Ôn Dư vào lòng xuống xe.

Ôn Dư ngủ rất say. Tưởng Vũ Hách bế cô vào thang máy lên tầng, đến cửa nhà lúc nào không hay.

Bấm chuông cửa, Ôn Thanh Hữu đi ra mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn vào Ôn Dư, hỏi: "Ngủ say rồi à?"

Ngay sau đó là một động tác theo bản năng giơ tay ra: "Để tôi bế cho."

Tưởng Vũ Hách tránh sang một bên: "Không cần."

Ôn Thanh Hữu: "..."

Tưởng Vũ Hách ôm cô đi vào, nhìn quanh một lượt: “Phòng của em ấy ở đâu?”

Ôn Thanh Hữu không nói nên lời đi theo phía sau, dừng một chút, tiến lên mở cửa: "Ở đây."

Tưởng Vũ Hách đi về phía căn phòng, sau khi vào cửa anh đặt Ôn Dư nằm trên giường, cởi giày và đắp chăn.

Tất cả những điều này đều không cho Ôn Thanh Hữu động tay vào.

Sau khi đặt Ôn Dư xuống giường, Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng đứng lên, đột nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái chai rỗng cùng một hộp quà chưa mở.



Bề mặt hộp được đóng gói bằng giấy da bò sọc đen nhìn rất có cảm tình.

Ôn Thanh Hữu lúc này đứng ở cửa gõ hai cái: "Tổng giám đốc Tưởng muốn qua đêm cùng em gái tôi à?"

Tưởng Vũ Hách nhìn Ôn Dư một cái, quay người đi ra khỏi phòng. Anh đi ngang qua Ôn Thanh Hữu khinh thường nói: "Nếu tôi thực sự muốn làm điều gì đó, cậu nghĩ rằng cậu có thể ngăn cản tôi không?"

Nói xong anh dửng dưng bước ra khỏi cửa.

Ôn Thanh Hữu lắc đầu cười, trong lòng xúc động hồi lâu…

Hai chị em này hoàn toàn khác nhau.

Tưởng Vũ Hách rất kiêu ngạo, đối với tình yêu anh có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ. Tưởng Lệnh Vi thì hoàn toàn ngược lại, con người nhiệt tình, thích yêu đương tự do và rượu mạnh.

Đối với cô ấy, tình yêu có thể là gia vị, nhưng không phải là thứ cần thiết.

Có vẻ như bản thân mới là người khó tính nhất.

Sáng hôm sau tám giờ, Ôn Dư tỉnh lại.

Cô vẫn mặc bộ váy dạ hội tối qua, còn thoang thoảng chút mùi rượu.

Cô nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trong hộp đêm của câu lạc bộ và cuộc trò chuyện sau đó với Tưởng Vũ Hách trong xe.

Ôn Dư không say, cô nhớ rõ từng câu từng chữ, chỉ là lúc đó cô hơi say, như thể dũng khí được phóng đại, cố ý trêu chọc Tưởng Vũ Hách.

Bây giờ tỉnh dậy mới thấy hơi choáng váng.

Trêu ghẹo xong thì sao?

Xảy ra chuyện gì rồi.

Cô đi tới ôm Tưởng Vũ Hách, vậy phản ứng của anh là gì?

Anh ôm lại mình không?

Ôn Dư đầu óc trống rỗng, một chút ký ức về chuyện tối hôm qua cũng không có.

Bực quá, làm gì có người vừa chọc ghẹo người vừa ngủ được.

Cô khó chịu vò tóc, xuống giường đi tắm lần nữa, lúc cô thu dọn tất cả xong đi ra, Ôn Thanh Hữu đang ăn sáng xem tin tức.

Ôn Dư ngồi xuống đối diện anh, do dự một lát mới hỏi: "Tối hôm qua em làm sao về?"

Ôn Thanh Hữu không ngẩng đầu: "Bản thân em không biết?"

"Em ngủ quên..."

Ôn Thanh Hữu ngước mắt lên, dừng một chút: "Em cảm thấy em có thể về bằng cách nào, không thể tự mình ngủ say rồi bước về chứ."

Vậy chắc chắn là được bế về rồi.

Ôn Dư mím môi, cẩn thận thăm dò nói: "Ý của em là, là anh hay là anh ấy..."

"Em cảm thấy có thể là anh chắc?" Ôn Thanh Hữu liếc mắt nhìn Ôn Dư, xem ra đang không có gì muốn nói: "Ngay cả người anh trai ruột này cũng không cách nào cướp em từ tay cậu ta về, chi bằng em đổi họ Tưởng đi. "

Anh ấy nói xong thì đứng dậy, ngồi trên sô pha vừa thắt cà vạt vừa nói: "Người em thích có lẽ không hề coi trọng người anh vợ tương lai này."

Ôn Dư: "..."

Như thể đã tưởng tượng ra cảnh tượng tối hôm qua, Ôn Dư cố nén khóe môi nhếch lên, một lúc sau mới ý thức được: "Anh vợ tương lai gì cơ, chúng em còn chưa xác nhận quan hệ mà, anh nóng lòng muốn trở thành người một nhà với anh ấy thế à."

"Không sao." Ôn Thanh Hữu thắt lại cà vạt, mơ hồ nói: “Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà.”

"?"

Ăn sáng xong, hai anh em cùng nhau đến công ty. Trên đường đi, Vưu Hân gọi cho Ôn Dư, nói rằng cô ấy đã trở lại Bắc Kinh, hẹn cô buổi tối ra ngoài tụ tập.



Vưu Hân đã quay phim ở ngoại ô một tháng nay, không dễ dàng gì mới trở về, tình cờ là Ôn Dư đã tăng ca trong một thời gian dài, vì vậy cô đã đồng ý đến bữa tiệc.

Điều đầu tiên cô làm khi đến công ty là yêu cầu Đường Hoài chấm dứt hợp tác trang điểm với Cố Tần và bắt đầu tìm kiếm đối tác một lần nữa.

Sau khi phía Cố Tần nhận được thông báo đã liên tục gọi điện hy vọng được Ôn Dư giải thích và xin lỗi.

"Khoảnh khắc ất anh yêu em" thứ nhất là một IP nổi tiếng, thứ hai là được Tưởng Vũ Hách nhìn trúng trong buổi đấu giá, sau đó bị một người mới không tên tuổi như Ôn Dư cướp được, giật lấy một cách ngoạn mục rất nhiều chủ đề.

Ngoài ra, Ôn Dư hiện đã mời đạo diễn nổi tiếng Lâm Hữu Sinh và đội ngũ biên kịch huy chương vàng Chung Bình, chỉ cần việc tuyển chọn diễn viên và tài chính hậu kỳ không thất bại, dự án này gần như sẽ không có bất lợi gì gì.

Đó là lý do tại sao Cố Tần đã cố gắng hết sức để vãn hồi, nhưng Ôn Dư đã không cho anh ta cơ hội này.

Tưởng Vũ Hách đã dạy cô, thủ đoạn cần cứng rắn phải cứng rắn, không ai trên đời này sẽ nói cho em biết lòng tốt và vẻ đẹp thật sự.

Huống chi đây là do Cố Tần tự dâng mình cho Ôn Dư thiết lập quy tắc.

Lúc này Đường Hoài đưa một ít tài liệu đến, nói: "Đây là lý lịch của một số diễn viên, một số là do các công ty lớn tiến cử, còn có một số là chúng tôi tổng hợp phân tích lựa chọn ra, đạo diễn Lâm cũng đề cử một số."

Giống như một vị hoàng đế cổ đại chọn thê thiếp, Ôn Dư tùy ý lật vài bức ảnh và nhìn thấy một số anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau.

Sau khi xem một lúc, cô hỏi: "Phía Á Thịnh không đề cử nghệ sĩ nào à?"

Đường Hoài: "Tổng giám đốc Tưởng có lẽ là muốn tránh tình nghi."

Ôn Dư đoán rằng điều này cũng có thể xảy ra, nhưng cô muốn Vưu Hân thử một vai trong kịch bản, Vưu Hân là một nghệ sĩ được Á Thịnh ký hợp đồng, vì vậy cô phải nói chuyện với họ mới được.

"Được, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi."

Sau khi Đường Hoài rời đi, Ôn Dư gọi cho Tưởng Vũ Hách.

Trong quá trình kết nối nhớ đến cảnh tối qua mình chủ động tán tỉnh ai đó nên vội nuốt nước bọt để trấn tĩnh lại.

Không sao đâu, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.

Anh ấy đã không nhắc đến nó thì mình cũng không nhắc đến nó.

Vài giây sau: "Alo."

Khi điện thoại được kết nối, giọng nói hơi khàn của một người đàn ông vang lên.

Ôn Dư trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, hình ảnh tối hôm qua ôm anh lập tức hiện lên trong đầu, hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, tất cả đều điên cuồng chuyển hướng theo câu "Alo" này.

Sức mạnh phía sau quá lớn, quá mạnh.

Ôn Dư dường như tưởng tượng ra cảnh ôm anh, cảm thấy toàn thân từ từ nóng lên, dòng suy nghĩ không rõ ràng bị cắt đứt, hồi lâu không nói ra lời, cuối cùng đành phải vội vàng tìm cái cớ: "Không có gì, em gọi nhầm."

Vừa định tắt điện thoại, Tưởng Vũ Hách đột nhiên gọi cô: "Tối nay cùng đi ăn cơm đi, anh tới đón em."

Ôn Dư sửng sốt: "Vưu Hân đã về rồi buổi tối mời em tham gia bữa tiệc."

Bên đó im lặng vài giây: "Em định chơi ở đâu?"

"Vẫn chưa quyết định, cô ấy muốn đi hát."

"Ừ."

Sau khi tắt điện thoại mấy phút, Ôn Dư nhận được tin nhắn WeChat của Tưởng Vũ Hách.

Đó là thông tin đặt phòng của một ktv nổi tiếng trong thành phố, kèm theo một lời dặn dò ngắn gọn: [Uống ít rượu thôi.]

Ôn Dư đột nhiên cảm nhận được một chút cảm giác ngọt ngào, không khỏi mím môi, hồi đáp: [Anh muốn đi cùng em không?]

Tưởng Vũ Hách: [Buổi tối anh có việc phải làm.]

Vậy được thôi.