Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 33




Hai vị vương tử tay trong tay đi dạo trên bờ cát, mặc cho sóng biển cọ rửa đôi bàn chân, nhưng họ vẫn chậm rãi bước đi.

Cát trắng mềm mại mịn màng, giẫm lên thật sự rất thoải mái, từng bước từng bước ấn những dấu chân tiếp theo thật sâu.

Gió biển thổi rối lọn tóc, cũng thổi đi ưu phiền trong lòng, nhìn mặt biển bầu trời xanh biếc hai người sóng vai nhau mà đi, làm thế nào cũng không đến được cuối vịnh.

Khó có được kì nghỉ ở bên nhau, trộm một ngày thanh tịnh sống kiếp phù du, cùng người yêu thì thầm vui cười, trong lòng tự nhiên cảm thấy vô cùng khoái hoạt.

Đi mệt , tìm một chỗ ngồi xuống, dõi mắt nhìn chỗ mà mặt biển đụng vào bầu trời, một đám hải âu tao nhã xẹt qua trên mặt biển.

Vỏ sò đủ loại màu sắc, nằm trong bờ cát tịnh mịch, Hermes tùy tiện nhặt lên một con ốc vặn thật dài, trên mặt cát ẩm ướt khắc một vài kí hiệu kì quái.

Một ngang một thẳng, chăm chú viết thật cẩn thận, đã lâu không viết chữ Hán rồi. mình hiện này cùng thế giới kia, chỉ còn liên quan với nhau bởi cái ký hiệu này, tuy rằng không hối hận khi mình tới nơi này, nhưng tự nhiên vẫn có chút nhớ nhung…

“Đây là cái gì?”

Apollo tò mò hỏi.

“Chữ.”

“Chữ?”

Apollo chỉ vào hai ký hiệu kia nở nụ cười, “Cái này rõ ràng là một đống ký hiệu hình vuông, tại sao lại là chữ chứ?”

“Ha hả, đây là văn tự của những quốc gia khác, ngươi đương nhiên không biết được.”

“Không có khả năng, ta đều biết mấy chục loại văn tự của thế gian cùng thiên giới.”

Hermes lắc lắc đầu: “Đó là phương đông, một quốc gia xa xôi.”

“Nga? Vậy ngươi làm sao biết văn tự của bọn họ?”

“Bởi vì ta từ nơi đó mà tới.”

“Cái gì?”

Apollo càng thêm nghi hoặc .

Hermes sờ sờ hai má người yêu, hướng hắn nháy mắt mấy cái rồi nở nụ cười: “Thân mến, nói cho ngươi biết một bí mật, chỉ nói với một mình ngươi thôi nga.”

“Ừ, ” Apollo đem cái lổ tai đi qua, “Bí mật gì?”

“Kỳ thật ta không phải là Hermes.”

Apollo cười khúc khích: “Vậy ngươi là ai? Đừng nói với ta ngươi là yêu quái biến thành nha…”

“Ta không phải nói giỡn.”

Hermes thu hồi nụ cười cúi đầu nói, “Thân thể này là của Hermes, nhưng linh hồn là của người khác. Kiếp trước ta tên là Trương Tiểu Mặc, vì tai nạn xe cộ mà chết, linh hồn tiến nhập này thân thể mới, thay thế chủ nhân của thân thể này mà sống. Apollo, ngươi có cảm thấy ta là giả mạo hay không…”

Apollo nâng mặt Hermes lên, làm y nhìn vào mắt mình: “Vậy ngươi nhất định là quà tặng mà thần vận mệnh thần đã ban cho ta, vì khi có ngươi, ta mới biết cái gì là chân tình, cái gì là khoái hoạt… Chủ nhân trước kia của thân thể này là dạng gì ta không cần biết, ta chỉ yêu Hermes trước mặt này thôi.”

“Apollo…”

Hermes cảm động cho hắn một cái ôm, “Ta cũng cảm tạ trời đưa đất đẩy làm cho ta xuyên qua, để ta có thể gặp ngươi ở nơi này.”

“Hermes, viết thêm nhiều nhiều cho ta xem, ta thực thích cái đồ án tuyệt vời này.”

“Hảo.”

Hermes xoát xoát viết vài nét bút trên bờ cát, “Xem, đây là tên của ngươi: Apollo.”

Apollo sờ sờ cằm: “Đây là chữ sao? Nhìn qua càng giống một bức tranh vẽ phức tạp lại kỳ quái.”

“Ha ha, đây là trí tuệ của người phương đông. Xem không hiểu cũng không sao, nhưng cái mà ta sắp viết nè, nhất định phải nhớ rõ nga, bằng không không buông tha cho ngươi đâu.”

“Nga? Chữ gì vậy?”

Hermes đem chữ viết trước đó lau đi, thập phần trang trọng mà viết trên mặt cát một nét, ba chấm, dưới mặt mái hiên ẩn chứa một trái tim, ở phía dưới lại hóa thành bạn bè [Đây có lẽ là chữ yêu, cách viết chữ yêu ấy mà].

Chữ này vô cùng phức tạp , nhưng nó lại to tròn tuyệt đẹp, tựa hồ tượng trưng cho cái gì rất tốt đẹp.

“Đây là chữ gì?”

Apollo phi thường cảm thấy hứng thú.

“Hắc hắc, ta không nói cho ngươi!”

Apollo nhìn ý cười trong đôi mắt nghịch ngợm của Hermes, trong đồng tử màu nâu cũng có nụ cười của chính mình, trong khi hai người âm thầm đưa tình nhìn nhau, nhất thời cũng hiểu được ý nghĩa của chữ này.

“Ân, ta đã biết.”

Hermes biết hắn sáng tỏ, hai người không nói ra miệng nhưng trong lòng đều hiểu được.

“Đáp ứng ta, về sau bất luận quên cái gì, cũng phải nhớ rõ chữ này.”

“Ta sẽ nhớ kỹ.”

Tình ý nồng đậm dần dần kéo bọn họ lại gần nhau, cuối cùng tạo ra một nụ hôn ngọt ngào.

Nụ hôn ngọt ngào làm thức tỉnh cảm giác tuyệt vời nào đó tiềm tàng trong cơ thể…

“Nơi này ẩm ướt quá thôi chúng ta đến phía sau tảng đá kia thôi.”

Apollo thấp giọng đề nghị .

“Khụ khụ, đừng nghĩ chuyện không đứng đắn nha…”

Hermes ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, rồi bị hắn kéo đi..

Đằng sau bãi cát trắng, chỉ có những con sóng không biết mệt mỏi nhẹ nhàng vỗ về bờ biển, đem chữ viết in trên bờ cát kia, hôn lên một lần lại hủy đi một chút…

…..

Zeus ngồi trên đài cao, nhìn xuống đám người trang trọng mà chỉnh tề phía dưới.

Bọn họ đang cử hành nghi thức, tế ti đi đầu hát vang tế từ ca tụng công đức của hắn, ngưu dương hiến tế thành đàn, châu báo lóng lánh kim quang, thậm chí còn có mỹ nữ…

Nhưng hôm nay nhìn chúng nó, lại cảm thấy vô cùng ngu ngốc cùng vô vị, quả nhiên, thiếu người bên cạnh chia sẽ, tế phẩm quý báu cũng mất đi ý nghĩa.

Zeus không kiên nhẫn mà thở dài, đương nhiên con người bên dưới không thề nhìn thấy hắn, trừ phi hắn hiện thân.

Thành Troy, chỗ mà mấy trăm năm trước mình bày mưu tính kế để dựng lên thành thị, có tường thành kiên cố nhất trên thế gian, cho nên cũng tự xưng là “thành trì không thể công phá.”

Chiếm cứ một vùng phì nhiêu, trải qua mấy đời cần cù vất vả cày cấy, làm cho kinh doanh trở nên giàu có và đông đúc, một quốc gia cường đại.

Zeus thật cao hứng không uổng phù hộ quốc gia này, hiện tại thu hồi một ít tế phẩm của nó, cũng là thiên kinh địa nghĩa.

Năm nay thành Troy được mùa, hiến tế cũng nhiều hơn rất nhiều so với năm rồi, đáng tiếc Hermes không có ở đây, bằng không cũng phải mở rộng nhãn giới a.

Nội tâm Zeus trống trơn, chán chết ngồi nghe tế ti nói nhảm.

Sau khi tế ti nói xong, đến phiên nhà vua lên sân khấu, quốc vương mang theo gia quyết quỳ hết xuống đất, cao giọng khẩn cầu thần vương Zeus tiếp tục ban phát phúc lành cho quốc gia này.

Zeus yên lặng quét mắt nhìn gia tộc này một cái, ánh mắt đột nhiên đứng lại trên người một thiếu niên trong góc, nội tâm đột nhiên cứng lại.

Hermes? !

Zeus xoa xoa hai mắt, hy vọng biết bao đây là trò đùa của Hermes dành cho hắn, nhưng chờ thiếu niên kia nâng đầu khỏi mặt đất, ngọn lửa hy vọng lại bị dập tắt.

Không phải. . .

Đương nhiên không phải, giờ phút này y hẳn là nằm trong lòng ngực của Apollo rồi, làm sao có thể tới đây chứ?

Nhưng mà, rất giống…

Thật sự rất giống.

Mái tóc cùng ánh mắt màu nâu giống nhau, thân cao cùng gương mặt cũng không sai biệt lắm, hình dáng ngũ quan ẩn hiện tài trí.

Hermes tuấn mỹ động lòng người, người thiếu niên này có diện mạo tương tự với y, tự nhiên cũng còn kém không chút nào.

Nếu đứng chung cùng một chỗ với thành viên của vương thất, hẳn là vương tử, trước kia chưa từng thấy qua, hẳn là lần đầu tiên tham gia hiến tế.

Tuy rằng trong nháy mắt nhìn qua vẻ ngoài có chút giống Hermes, nhưng cậu ta không có vẻ hoạt bát hiếu động của tiểu tử kia, theo khuôn phép cũ theo sát ở phía sau cha mẹ, ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên một chút, nhìn qua giống một con cừu tinh khiết hiền lành.

Zeus liền như vậy mà sửng sờ nhìn cậu, ánh mắt cả đêm đều không rời đi, nhóm mĩ nhân kính hiến vũ đạo, nhưng cũng không đem ánh mắt của hắn dời đi.

Zeus nhìn chằm chằm vương tử kia, trong lòng không ngừng so sánh cậu và Hermes, thầm than châu ngọc ở trước mặt, những người khác dù cho xem cũng so ra kém cậu.

Thẳng đến hoàn thành hiến tế, Zeus vẫn trầm mặc tại chỗ, không nói được một lời như có điều suy nghĩ.

Người hầu đi theo hắn nhịn không được nhắc nhở: “Bệ hạ, hiến tế đã xong.”

“Ân…”

Zeus lên tiếng, còn nói, “Ngươi đi điều tra một chút hoàn cảnh của thiếu niên vừa rồi đi.”

“Vâng.”, người hầu hiểu ý, biết rõ chủ nhân suốt đêm cứ nhìn chằm chằm vương tử rồi.

Một lát sau, Zeus mới thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, lệnh cho người hầu mang tế phẩm phong phú kia rời đi.

Nhưng Zeus cũng không bỏ đi thật sự, hai ngày sau hắn lại quay trở lại.

Lần này hắn hóa thân thành một hùng ưng, bay lướt qua tường thành Troy hùng vĩ đồ sộ, bay qua những con đường rực rỡ phức tạp, trong hoa viện của hoàng cung nghe thấy thanh âm của những người thanh niên, liền đậu lại trên bức tường nọ.

Ánh mắt lợi hại rất nhanh liền tìm được bóng dáng của người thiếu niên, cậu đang im lặng mà xem sách, không giống nhóm ca ca , không phải đang đánh nhau đấu vật, hay là luyện tập kiếm thuật.

Sau đêm hiến tế đó, người hầu của hắn đã báo cáo tường tận tất cả tư liệu về thiếu niên này.

Cậu gọi Ganymede*, tiểu nhi tử của quốc vương thành Troy, năm nay vừa đầy mười sáu tuổi, tính cách điềm đạm nho nhã ôn hòa, thích đọc sách viết chữ.

Quốc vương hoàng hậu thành Troy thập phần yêu thương cậu, căn bản coi cậu như nữ hài tử mà nuôi dưỡng, cũng không cho cậu múa thương lộng kiếm, nghe nói sợ đao kiếm không có mắt, vẽ vẽ lên gương mặt của người con như hoa như ngọc này.

Khí chất này thật sự cách rất xa với Hemes, nhưng khuôn mặt này. . .

Được rồi, coi như là vật thay thế khi Hermes không có bên cạnh đi!

Chủ ý đã định, hùng ưng mãnh mẽ giương cánh, đem kích thước phóng đại vài phần, lấy dáng dấp mạnh mẽ lao về phía thiếu niên, trong một tràn tiếng kêu sợ hãi, dùng lợi trảo bắt lấy bờ vai cậu, không tốn nhiều sức mà cấp cậu mang lên trời…

……………………………

Thiếu niên mở to hai mắt, bất khả tư nghị mà nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt.

Cậu tỉnh lại sau một hồi hôn mê, từ nhỏ đã sống trong mái nhà ấm áp, chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung, chớ nói chi là ngoài thành Troy, hiện tại trong chốc lát lại bay mấy ngàn mấy vạn dặm, đi đến địa phương không biết tên này.

Căn phòng rộng đến không thể tưởng tượng, trần nhà còn cao hơn so với cung điện nhà hắn, giường ngủ không biết là dùng vải gì dệt nên, mềm mại tựa như nằm trong tầng mây.

Lúc này cửa phòng chợt mở, một nam nhân khôi ngô đột nhiên đi vào phòng, sợ tới mức cậu co rúm lại một chút.

“Đừng sợ.”

Nam nhân mở miệng , thanh âm thật trầm, chậm rãi đi đến bên giường, ngón tay nâng mặt cậu lên, ánh mắt chăm chú tựa hồ có thể nhìn thấu cả cậu.

Tuy rằng hắn nói “Đừng sợ “, nhưng khí thế của hắn vẫn làm người khác hít thở không thông, nhịn không được hơi hơi run rẩy.

“Về sau, ở lại nơi này mà hầu hạ ta.”

Thanh âm rất nhẹ, giọng điệu lại giống như mệnh lệnh không thể cự tuyệt.

Không đợi chính mình trả lời, đôi môi bổng chốc kề sát tới cướp đi hô hấp của mình.

Thiếu niên không biết làm sao, đành phải mở miệng ra mặc cho hắn cướp đoạt, hắn như đã chờ đợi rất lâu, khát khao mút hôn, khó nhịn mà vuốt ve thân thể cậu, bàn tay chắc chắn to gấp hai ba lần người thường đã đem quần áo xé thành mảnh nhỏ. . .

Thiếu niên sợ hãi khóc nức nở, nhưng nam nhân kia lại nhắm mắt lại, tựa hồ không phát hiện bất kì cái gì. . .

Nam nhân cắn mút mỗi tấc da trên người, kích thích cậu đến vừa tê dại lại vừa đau đớn, trong miệng bất chợt thì thào nói: “Ngươi là của ta… Của ta… ai cũng đừng mơ cướp đi…”

Trong kinh ngạc thân thể lại bị trở ngược lại, nam nhân ôm lấy thắt lưng của cậu, làm cậu không cách nào lấy tay chống đỡ thân thể mình. Cũng không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy một vật nóng rực đụng vào đùi mình, trong lòng không tự chủ được dâng lên một loại sợ hãi….

Ngón tay thô ráp hướng vào trong thăm dò vài cái, cậu khó chịu kêu rên vài tiếng, nhưng nam nhân nọ cũng không chờ cậu thích ứng, gậy sắt nóng rực ở bên ngoài cứ như vậy không hề báo trước mà tiến vào!

“Aha ——! ! !”

Thiếu niên hét thảm một tiếng, nhất thời lệ trào như suối.

“Không, không cần a… Van cầu ngươi…”

Thân thể mềm mại chưa bao giờ chịu qua loại khổ hình này, thiếu niên khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng cũng không có tác dụng gì, tàn nhẫn rút ra chọc vào không nhân nhượng chút nào, vô tình tiến vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể…

Thiếu niên nhanh chóng chịu đựng không nổi, phía sau cơ thể bị đánh vào liên tục, đã đau đớn tới mức chết lặng, ý thức dần dần tan rả, trước mắt cũng mau chóng biến thành bóng tối.

“A… A… Hermes a…”

Một luồng nhiệt phun vào trong cơ thể, trước khi ngất đi, cậu tựa hồ nghe được một cái tên.

………………………….

Ganymede: là con trai của Tros vị vua thành Troy, tương truyền chàng có sắc đẹp tuyệt vời làm say mê chúa tể Zeus sau đó bị Zeus hóa thành một con đại bàng và cắp mang đi lên đỉnh Olympia, trở thành vị thần hầu rượu cho đỉnh Olympia…

Zeus đã cho chàng hoá thành chòm sao Bảo Bình – người mang nước. Chàng vẫn đứng đó, mỉm cười, rót rượu thánh và được bảo vệ đến tận ngày nay bởi đôi cánh của chòm sao Đại Bàng (Eagle constellation).

Uhm, đây là cặp đôi đồng tính khá nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp a~