I Just Believe In You

I Just Believe In You - Chương 17: Cậu không được chết




Thứ hai, ngày 20 tháng 11 là một ngày nắng rất đẹp. Chuông báo thức vừa reng, Tú Vy lập tức bật dậy, chạy bộ vòng vòng sân, tập thêm mấy động tác thể dục buổi sáng cho tỉnh ngủ mới đi vệ sinh cá nhân. Chỉnh trang lại bộ áo dài trắng, cột gọn mái tóc, nhỏ thong thả đến trường. Đi được một đoạn mới sực nhớ mình không đem bài phát biểu đành quay ngược trở về, lúc đến trường vừa kịp 7 giờ, suýt chút muộn. Tú Vy chạy tới hội trường, tìm vị trí hàng của lớp 11A5 mà thầy tổng phụ trách đã sắp xếp, chỉnh đốn hàng ngũ cho lớp, dặn dò lớp phó học tập ổn định trật tự giúp rồi đi tìm Như Hảo. Tối qua lúc về tới nhà, Tú Vy đã gọi điện cho Như Hảo để chịu tội, nó mắng nhỏ té tát một trận mới nguôi ngoai, nhờ thế Tú Vy biết tiết mục của nó được chọn biểu diễn trong buổi lễ ngày hôm nay. 

Trường Nam Trung sở hữu một hội trường lớn dùng để tổ chức các buổi lễ lớn với sức chứa 1500 học sinh. Lúc này đây sân khấu đã trang hoàng kỹ lưỡng, chùm đèn ở giữa sân khấu bắt mắt tỏa ra tứ phía làm sáng bừng hội trường. Để tìm được Như Hảo, Tú Vy phải vòng qua sân khấu đi về phía phòng gắn bản "không phận sự miễn vào" phía sau. Từ cửa nhỏ nhìn thấy Như Hảo đang ngồi trên ghế dặm lại phấn trên mặt, nó đã thay ra bộ đồ biểu diễn, trông giống mấy diễn viên cổ trang trên tivi, rất xinh đẹp. 

"Hảo!" Tú Vy gọi, bước tới gần.

Như Hảo ngẩng đầu, thấy Tú Vy liếc xéo một cái, lại cuối xuống trang điểm. Tú Vy biết nó vẫn còn giận lẫy, con nhóc này thù dai lắm. 

"Con ai đẹp thế!" Nhỏ ngồi xuống, chớp chớp mắt khen.

"Đi ra chỗ khác chơi."

"Vẫn giận à?"

Nó hừ một tiếng, Tú Vy biết lỗi lập tức nhận lỗi: "Thôi tớ xin lỗi mà, đừng giận nữa nha, nha!" Nhỏ lắc lắc cánh tay nó.

Bị lắc đến mức choáng váng, nó đành thỏa hiệp: "Được rồi, đừng lắc nữa chóng mặt quá!"

Tú Vy buông tay cười hì hì, như vậy là hết giận rồi, con nhóc này dễ dỗ thật.

"Thế nào? Đẹp không?" Như Hảo đứng lên xoay một vòng, hỏi nhỏ.

Ngắm tới ngắm lui, Tú Vy giơ ngón cái, gật mạnh.

Như Hảo quan sát Tú Vy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lắc đầu không hài lòng. Nó kéo tay nhỏ ngồi xuống ghế, cầm lược gỡ bỏ thun cột tóc trên đầu Tú Vy, bắt đầu chải và định hình tóc.

Tú Vy phát hoảng: "Làm gì thế?"

"Ngồi yên, cậu không biết chăm chút nhan sắc gì cả!"

Mắt Tú Vy đảo tới đảo lui, không biết Như Hảo đang giở trò gì trên đầu mình. 

Năm phút sau, nó xòe tay ra: "Đưa tớ cọng thun, trong túi đang đeo đây này, ngăn ngoài!"

Tú Vy lật đật làm theo. Xong xui Như Hảo đưa cho nhỏ cái gương: "Đẹp hơn rồi đấy!"

Nhìn mình trong gương Tú Vy ồ lên một tiếng, hóa ra nó thắt bím cho nhỏ.

"Thoa thêm ít son đi!" Như Hảo cuối xuống giúp Tú Vy thoa một ít son hồng lên môi.

Có thêm son trông Tú Vy xinh hơn hẳn.

"Cậu diễn tiết mục thứ mấy?" 

Như Hảo đáp: "Sau khi cậu phát biểu xong."

Tú Vy gật đầu, liếc mắt ra cửa thì thấy Đinh Hương ăn mặc lộng lẫy bước vào, là một chiếc váy trắng dài qua đầu gối. Ra là cậu ta cũng được chọn. Như Hảo thấy Đinh Hương lập tức lườm một cái, Tú Vy nghi hoặc vẫn không tin Như Hảo chỉ vì nhỏ mà ghét Đinh Hương. Nó gặp Đinh Hương như gặp kẻ thù muôn kiếp vậy, kì lạ. 

Đúng 7 giờ 30 buổi lễ bắt đầu. Tú Vy đã trở lại hàng ở bên dưới ngồi tham dự buổi lễ. Tiết mục văn nghệ mở màn là tiết mục đơn ca của Đinh Hương, cậu ta hát bài "Vạt áo trong mơ", phải công nhận giọng cậu ta rất hay, lời bài hát da diết gợi nhớ ký ức tuổi học trò đẹp đẽ, giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng đi vào lòng người. Kết thúc bài hát mọi người vỗ tay thật lớn, Tú Vy cũng vỗ tay, bài hát thực sự rất ý nghĩa. Sau đó là màn giới thiệu đại biểu, bài phát biểu chúc mừng, bài phát biểu về lịch sử ngày nhà giáo Việt Nam cùng màn cài hoa cho giáo viên. Theo sự sắp xếp mỗi lớp sẽ cử hai người đại diện lên cài hoa cho các giáo viên, lớp 11A5 sẽ do Tú Vy và Xuân Lam lên. Tuy nhiên, đến giây phút này Tú Vy mới phát hiện Xuân Lam không đến dự lễ, không hề thấy bóng dáng của cậu ấy. Thời gian gấp rút Tú Vy bèn quay sang vẫy tay gọi Đình Phong cùng lên.

"Sao thế?" Đình Phong rời hàng, bước tới.

"Không thấy Lam đâu hết, cậu cùng tớ lên cài hoa nhé?" 

Thế là hai người cùng nhau bước lên bục, mỗi người cầm một hoa đứng thành hàng với lớp khác, lần lượt cài hoa. Ngoài giáo viên bộ môn thì công nhân viên chức của trường cũng được cài, đây được xem là lòng cảm ơn của các học sinh.

Kết thúc màn cài hoa là đến phần phát biểu cảm nghĩ và gửi lời tri ân đến quý thầy cô của Tú Vy. Nhỏ nâng tà áo dài, chậm rãi bước lên bục phát biểu, lúc cầm micro nhìn xuống mấy ngàn ánh mắt bên dưới nhỏ thấy hơi run. Cố trấn tĩnh bản thân, nhỏ bắt đầu phát biểu, giọng nói êm ái của nhỏ qua micro truyền đến tai mọi người bên dưới. 

"Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến! Em tên Lê Tú Vy học sinh lớp 11A5, hôm nay nhân dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam..."

Đình Phong ngồi bên dưới vẫn không rời mắt khỏi người đang đứng trên bục phát biểu. Hôm nay trông Tú Vy xinh hơn thường ngày, cậu nhận ra hôm nay nhỏ thắt bím, còn thoa một ít son. Cậu biết nhỏ có khuôn mặt đẹp và làn da trắng, hôm nay toàn thân đặc biệt toát ra một sự kích thích và sức sống hơn bao giờ hết. Một Tú Vy như thế này cậu lần đầu tiên cảm nhận.

Bài phát biểu không quá dài, chỉ mất năm phút đã nói xong. Kế tiếp đến phần trình diễn múa cổ trang của Như Hảo. Tú Vy định đi xuống phía dưới thì thầy tổng phụ trách vẫy tay bảo nhỏ đi vào một bên cánh gà, nhỏ lập tức chạy vào. Giai điệu bài hát nữ nhi tình vang lên, Như Hảo đứng ở giữa sân khấu cuối chào một cái, mấy đứa bên dưới hét ầm lên. Tú Vy chật lưỡi, Như Hảo có fan hâm mộ nhiều như vậy từ lúc nào, nhìn lại gần một nửa là bọn con trai, lớp 12 có, lớp 11 có kể cả bọn nhóc lớp 10 cũng có. Quả nhiên cái danh hiệu "mẫu người yêu lý tưởng" mà bọn con trai bình chọn cho nó là hoàn toàn có thật. Qua đợt này Tú Vy nhất định chọc chết nó cho xem, ai bảo thường ngày nó hay chọc nhỏ với Đình Phong. 

Như Hảo bắt đầu nhảy múa, từng động tác đều nhanh, dẻo, chính xác, không uổn công nó tập ngày tập đêm, hành hạ xác thân nhỏ. 

Qua hơn nửa bài hát, Tú Vy lơ đễnh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà nào ngờ lại phát hiện chùm đèn có gì đó khác lạ. Nhỏ đẩy gọng kính, tiến lên thêm vài bước lúc này mới phát hiện dây điện bị đứt hở ra một đoạn, còn chưa kịp bàng hoàng chùm đèn tắt phụp, hội trường tối đi một nửa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Trời ạ, đang hay sao đèn lại bị hư rồi, không nhìn rõ nữa." 

"Trường mình làm ăn sống nhăn vậy?"

Mấy học sinh ngồi bên dưới nháo nhào lên. Không ai phát hiện điểm kỳ lạ của chùm đèn.

Đợi đến khi phát hiện, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng soảng thật lớn, là tiếng thủy tinh va đập, phát ra tiếng đổ vỡ.

Do tiếng nhạc lấn át nên trước đó mọi người không ai nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của Tú Vy.

Trở lại năm phút trước đó, khi đèn tắt phụp, Tú Vy nhìn thấy dây điện từ từ đứt lìa mà Như Hảo hiện tại đang đứng phía dưới chùm đèn. Nhỏ sợ hãi, lao đến hét lớn mấy tiếng: "Cẩn thận!" Nhưng do nhạc quá lớn, không một ai nghe thấy. Đến khi dây điện cuối cùng cũng đứt lìa, chùm đèn lập tức rơi tự do xuống chỗ Như Hảo. Đầu óc Tú Vy trống rỗng, theo bản năng lao đến đẩy Như Hảo sang một bên, còn chưa kịp tránh chùm đèn đã rơi xuống đầu nhỏ, dù lệch đi một đoạn nhưng do chùm đèn rất lớn, một nửa đã đập vào đầu Tú Vy. Nhỏ đau đớn hét lên một tiếng sau đó ngã xuống sàn, đầu không ngừng chảy máu, cảnh vật xung quanh mờ dần, trước khi rơi vào hôn mê nhỏ kịp nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Như Hảo sau đó chỉ còn một mảng tối sầm bao phủ. Tú Vy lịm đi. 

Bất ngờ bị đẩy, Như Hảo không kịp phòng bị liền ngã nhào, đợi đến khi nghe thấy tiếng thủy tinh đổ vỡ nó mới sực tỉnh. Hình như lúc nãy nó nghe thấy tiếng hét của Tú Vy, tay nó run lên, sợ hãi nhào tới chỗ dàn đèn rơi xuống. Hình ảnh Tú Vy trong bộ áo dài màu trắng, nằm dài trên sàn toàn mảnh vỡ thủy tinh, xung quanh đầu chảy rất nhiều máu dọa cho Như Hảo chết khiếp. 

Nó khóc thét chạy lại đỡ Tú Vy, mặc kệ chân giẫm lên mảnh thủy tinh, nó vừa khóc vừa gọi: "Tú Vy, Tú Vy!" 

"Tú Vy, cậu nghe thấy không? Mở mắt ra nhìn tớ đi, tỉnh lại đi." 

Nhạc được tắt, tiếng hét của Như Hảo vang cả hội trường. Mọi người lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra, các thầy cô đồng loạt đứng lên đi lên sân khấu. Học sinh bên dưới nháo nhào như đàn ong vỡ tổ. 

Nghe tiếng khóc của Như Hảo, Đình Phong bàng hoàng chạy như bay lên sân khấu.

Có lẽ cả đời này Đình Phong sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc khi nhìn thấy Tú Vy bất tỉnh nằm trong vũng máu. Khoảnh khắc mà cậu cứ ngỡ rằng mình sắp chết đi. 

Cậu lao tới, ôm Tú Vy từ trong tay Như Hảo, bế nhỏ lên, miệng hét: "Ai đó mau gọi xe cấp cứu đi, mau lên!"

Thầy tổng phụ trách chạy tới nói: "Em bế bạn xuống bãi đỗ xe, dùng xe đưa rước học sinh của trường đến bệnh viện sẽ nhanh hơn."

Đám đông hỗn loạn bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình. Mọi người tảng ra nhường đường cho Đình Phong bế Tú Vy từ sân khấu đi ra khỏi hội trường. Chiếc áo dài trắng của Tú Vy bị nhuộm đỏ một bên vai và cánh tay. Đình Phong ôm nhỏ leo thẳng lên xe, Như Hảo khóc lớn cũng chạy lên theo. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

"Tú Vy!" Đình Phong cố gắng gọi cho nhỏ tỉnh nhưng mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền. Cậu tháo mắt kính của nhỏ ra vứt sang một bên cho Như Hảo. Sau đó đưa tay chạm vào gò má lấm lem máu của nhỏ, cậu thấy môi nhỏ nhợt nhạt kinh người, tim đau nhói như bị kim châm: "Tú Vy xin cậu hãy kiên cường, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, cậu không được chết!" Giọng nói của cậu nghẹn ngào, lặp đi lặp lại câu nói trong bất lực: "Cậu không được chết." Đình Phong cuối thấp đầu, nắm lấy tay nhỏ, dưới lòng bàn tay bị thủy tinh đâm vào một đoạn khá sâu, vẫn đang chảy máu. Vết thương và màu máu đỏ tươi làm đau mắt cậu, từ hốc mắt có giọt nước mắt ứa ra.

Như Hảo ở bên cạnh nức nở: "Xin lỗi đều tại tớ, xin lỗi cậu Tú Vy, đều tại tớ hại cậu ra nông nỗi này! Cậu không được bỏ rơi tớ."

Tú Vy nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, Đình Phong và Như Hảo bị chặn bên ngoài. Cả hai điên cuồng suýt đập cửa phòng cấp cứu cũng may y tá khuyên bảo. 

"Ai là người thân của bệnh nhân mau theo tôi đi làm thủ tục nhập viện." 

Đình Phong ngồi dựa vào tường bất động, mắt dán chặt vào cửa phòng cấp cứu. Như Hảo bình tĩnh lại theo cô y tá đi làm thủ tục. 

Khoảng không gian trước cửa phòng cấp cứu lặng như tờ, thật sự khiến lòng người hoang mang.