I Just Believe In You

I Just Believe In You - Chương 24: Rồi mai này cậu sẽ hiểu




Có thể nhiều lúc chúng ta thấy bản thân thật vô tâm, người bên cạnh mình thường ngày cười hi hi ha ha lại mặc định họ rất vui vẻ, người như thế làm sao có thể buồn mà một chút biểu hiện cũng không có. Cũng giống Tú Vy lúc này vậy, cho đến khi nghe Như Hảo nói ra một cái tên mới hoảng hốt thật sự. Vậy ra tình cảm của Như Hảo chẳng hạnh phúc như nhỏ tưởng, trong cuộc tình này nó đã chịu biết bao ấm ức mà chẳng nói một lời đây? Nhỏ tưởng mình rất hiểu Như Hảo nhưng sự thật nhỏ chẳng hiểu gì cả, trong lòng nó chất chứa nhiều buồn phiền như vậy mà nhỏ không hề hay biết.

Một giọt nước đã tràn ly thì không thể hốt về được, sự thật vẫn cứ là sự thật. Quốc Khôi gật đầu: "Đúng vậy, anh yêu Đinh Hương, thế nên chúng ta chia tay đi như vậy mới công bằng cho em!"

"Công bằng? Nếu như anh muốn công bằng không phải bây giờ mới nói. Em biết anh yêu cậu ta lâu rồi!"

Quốc Khôi nhìn Như Hảo áy náy không thôi, gương mặt Như Hảo trở nên bình tĩnh đến lạ. Nó không khóc, cũng thôi níu kéo chỉ ngây ngốc ngồi đó im lặng như một pho tượng. Quốc Khôi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Như Hảo lòng ngấm ngầm đau, chính anh ta cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Cho đến khi Như Hảo bất lực thở hắt, gật đầu nói: "Chúng ta chia tay, anh đi đi!" Trái tim anh ta lại có một vật bén nhọn nào đó hung hăng đâm mạnh. Anh ta không nhìn thấu trái tim mình nữa rồi, rõ ràng người anh ta yêu là Đinh Hương, người nói chia tay cũng là anh ta nhưng khi Như Hảo gật đầu lại có chút không cam lòng.

"Anh đưa em về!" 

"Tôi với anh kể từ nay là người xa lạ, xin lỗi tôi không quen để người lạ đưa về. Anh đi đi!" Như Hảo ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén cùng lạnh lùng nhìn Quốc Khôi. 

Quốc Khôi đưa tay lên như muốn chạm vào nó nhưng rồi cũng buông lỏng, đứng lên rời đi. Như Hảo nhìn theo cho đến khi anh ta cùng chiếc xe mất hút mới gục đầu xuống bàn khóc nức nở. 

Ở bên này nghe được tiếng khóc, Tú Vy không kìm lòng được đứng lên đi tới bên cạnh Như Hảo ngồi xuống, ôm nó thật chặt Tú Vy nhẹ nhàng nói: "Khóc đi, khóc cho thỏa thích, tớ ở đây bên cạnh cậu!" 

Tiếng nói quen thuộc khiến Như Hảo buông xuống mọi phòng bị, nó vùi đầu vào lòng Tú Vy khóc thật lớn như một đứa trẻ. Tú Vy ra hiệu cho nhân viên mở nhạc lớn lên tránh làm phiền đến những người khác. Tiếng khóc của Như Hảo cuối cùng bị tiếng nhạc lấn át, như vậy nó càng thoải mái mà khóc, dường như lâu rồi nó chưa khóc một trận đã đời như vậy. Khóc một lúc cạn kiệt sức lực, chỉ còn tiếng thút thít, cả quá trình Tú Vy đều im lặng. Một lúc sau giọng nói nghẹn ngào của Như Hảo cất lên.

"Tớ biết anh ấy không hề yêu tớ, lâu như vậy rồi cũng chỉ một mình tớ đơn phương mà thôi. Anh ấy không biết tớ đã tận mắt thấy anh ấy ôm Đinh Hương, nhưng tớ vì quá yêu nên cứ giả vờ không biết. Tớ ngốc lắm đúng không?"

Tú Vy vỗ nhẹ lên vai nó: "Không, cậu không ngốc, tình cảm của ai cũng đều đáng trân trọng như nhau. Ngay từ đầu người sai là anh ta, là anh ta không trân trọng cậu. Cũng giống như tớ yêu Phong vậy, chẳng phải còn ngốc hơn cậu sao? Tin tớ cậu so với tớ can đảm hơn nhiều."

Như Hảo ngước đôi mắt mọng nước, cắn môi đáp: "Can đảm làm gì chứ cuối cùng chẳng phải đổi lấy tổn thương hay sao. Tớ thà giống cậu không có bắt đầu sẽ không có kết thúc. Phong ca làm tổn thương biết bao cô gái nhưng không hề làm tổn thương cậu."

"Đừng buồn nữa, người này không được còn có người khác. Rồi mai này cậu sẽ hiểu người cậu yêu và người đi cùng cậu đến cuối cùng không hẳn là một." Về khoản an ủi Tú Vy không giỏi nên chỉ có thể nói ra những lời bản thân nghĩ. 

Như Hảo cười nhẹ một cái, gật đầu, nó biết sớm muộn cũng sẽ kết thúc chỉ là không nỡ mà thôi. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, đau một lúc còn hơn đau cả đời, người không yêu mình giữ lại để làm gì.

"Tớ sẽ mau chóng quên anh ta đi, sau này sẽ kết hôn với người yêu tớ thật lòng." 

Nhỏ vẫn biết Như Hảo là người dám yêu dám hận, tính cách này của nó thật tốt. Nhỏ nhìn nó cười nhẹ một tiếng, cũng hùa theo: "Tớ cũng vậy, sau này cậu kết hôn tớ nhất định làm dâu phụ xinh đẹp nhất của cậu!"

Hai đứa lại cười hi hi ha ha như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc này không ngờ trở thành khoảnh khắc đáng nhớ nhất của hai người sau này, tiếc là mỗi lần nhớ lại ai cũng không khỏi đau lòng. 

"Đi, về chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho cậu! À chờ tớ về nhà lấy quà đã!"

Hai người nắm tay tung tăng ra khỏi quán. Bên ngoài nắng lên, bầu trời xanh ngắt, thật đẹp.

Lăng xăng ngoài phố cả buổi Như Hảo và Tú Vy cũng mua được bánh kem và mấy vật dụng trang trí về nhà. Hai đứa bắt tay vào trang hoàng phòng khách. Lúc hai đưa bận rộn Đình Phong có ghé qua một lần đem theo đủ loại bánh kẹo, nước uống từ nhà qua bảo là của mẹ cậu gửi.

"Tối nay ba mẹ tớ mới sang được!"

"Bảo cô chú cứ thỏng thả, không sao." 

Đình Phong nán lại phá hoại công sức của Tú Vy và Như Hảo một chút, đợi đến khi hai đứa con gái hét ầm lên mới chuồn đi: "Tớ bận một chút, tối ghé nhé, hai cậu tiếp tục phát huy!" Dứt lời người cũng biến mất dạng.

Tràng hoàng xong hết Như Hảo lấy điện thoại ra chụp thêm một tấm rồi mở facbook lên chuẩn bị đăng ảnh. Ba tấm hình, một tấm vừa chụp, một tấm tự sướng với Tú Vy còn tấm kia là chụp ba ngón tay có vẽ mặt cười lên. Tấm đó là lúc nãy nó ép buộc Đình Phong và Tú Vy chụp. Đăng xong ảnh nó ngồi cười ngây ngốc, Tú Vy pha xong hai ly đá chanh đi ra bắt gặp không khỏi khinh bỉ.

"Cậu bệnh đấy à? Ngồi cười một mình quá dở hơi!"

"Này xem đi, ảnh vừa đăng có cả đống người vào chúc mừng sinh nhật tớ. Haha tớ nói bọn họ mới dở hơi đấy, theo đuổi tớ mà đến cả sinh nhật còn không biết, thật hổ thẹn danh xưng tình nhân quần chúng của tớ."

Nhận lấy điện thoại, xem xong Tú Vy cũng lắc đầu ngán ngẫm, hỏi sao không theo đuổi nổi Như Hảo, ngốc thế này cả nhỏ còn chẳng đổ nữa đừng nói con nhóc kén cá chọn canh kia.

Buổi tối đúng bảy giờ cha mẹ Đình Phong tới mang theo hộp quà rất to, bà Lan quở trách người quen cả mà cứ khách sáo. Tú Vy rót nước mời rồi xuống bếp phụ Như Hảo dọn đồ ăn. Đến tận tám giờ, đồ ăn dọn đầy đủ cả vẫn không thấy bóng dáng Đình Phong đâu.

"Em gọi cho nó xem, cái thằng không có khái niệm thời gian gì cả." Ông Dương bực bội.

Bà Mai gọi mấy cuộc vẫn không ai bắt máy, mọi người đều rất lo lắng. Lát sau Đình Phong nhắn lại một tin bảo mọi người không cần đợi cậu.

Sau khi lấy quà sinh nhật đã đặt làm trước vài hôm Đình Phong tức tốc lái xe tới nhà Tú Vy. Thật ra món quà này cậu đã đặt làm tận ba ngày trước nào ngờ ông chủ bị tai nạn nên đến bảy giờ tối nay mới miễn cưỡng làm xong. Đi được nửa đường lại đụng phải một cô gái mặc váy trắng lao ra trước xe cậu, cô gái kia ngã xuống đường làm cậu thót tim. Dừng xe lại, cậu vội vã đi tới đỡ cô gái kia lên, không ngờ lại là Khánh Nhân.

"Cậu có sao không?"

Cả người Khánh Nhân lạnh ngắt, mặt mày tái nhợt dọa cậu một phen, trên bộ váy trắng tinh còn lấm lem bùn đất. 

Thấy Đình Phong, Khánh Nhân như bắt được vàng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhỏ ôm chặt cánh tay cậu, nghẹn ngào: "Cứu tớ, có người đi theo muốn giết tớ, làm ơn cứu tớ!"

Giọng Khánh Nhân yếu ớt, Đình Phong nghe được chỉ biết bàng hoàng cực độ. Ai lại muốn giết Khánh Nhân? Nhớ lại màn cãi nhau giữa nhỏ và Lệ Á hồi sáng, đôi mày của cậu chau lại, ánh mắt phức tạp. Thật sự là Lệ Á sao? Không thể nào, mọi người không biết nhưng cậu và Lệ Á có mối quan hệ bà con xa, thỉnh thoảng cũng nói chuyện, ấn tượng về Lệ Á vẫn luôn tốt, cậu không nghĩ được Lệ Á có thể làm vậy. Nhưng bộ dạng này của Khánh Nhân cũng không giống đang nói dối. 

"Cậu bình tĩnh đã, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì?"

Một giọt nước mắt nóng hổi chạy xuống cánh tay làm cậu cũng mềm lòng, trước giờ cậu vẫn sợ phải thấy ai đó khóc trước mặt mình, ôm Khánh Nhân vào lòng cậu nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, có tớ không ai dám giết cậu đâu!"

"Tớ sợ quá, sợ quá, cậu ở lại với tớ một lát..." giọng Khánh Nhân lạc lõng, không ngừng lẩm bẩm, cả người cũng run rẫy trong lòng cậu.

Đình Phong không từ chối, đỡ Khánh Nhân ngồi xuống bên đường cậu cũng ngồi cạnh không rời đi. Khánh Nhân ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài đường, cả người co rúm lại, mím môi không nói gì. Cậu nhìn đồng hồ đã qua tám giờ, thở dài một tiếng, nhìn sang Khánh Nhân vẫn như vậy cậu không thể nào nhẫn tâm rời đi. Mẹ lại gọi liên tục cậu đành nhắn trả lời một tin.

"Tớ không đắc tội ai vì sao họ cứ muốn hại tớ. Ngày nào cũng theo dõi tớ, còn muốn lái xe đụng tớ, một năm nay tớ đã chuyển trường ba lần tại sao vẫn không thoát được." 

Màn đêm yên tĩnh, Đình Phong yên lặng lắng nghe Khánh Nhân nói, vẻ mặt nhỏ không chỉ có sợ hãi còn có đau khổ, mệt mỏi. Cậu không biết hóa ra cuộc sống của nhỏ lại đầy rẫy bất an như vậy. Bộ dạng này của Khánh Nhân làm Đình Phong nhớ đến Tú Vy của bốn năm trước, cũng sợ hãi, đau khổ và mệt mỏi như vậy, ngày đó là ngày cha nhỏ bị bắt vào tù chờ tuyên án. Cậu từng hứa với Tú Vy: "Cậu mãi mãi là bạn thân của tớ, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu!" 

Bây giờ trông thấy Khánh Nhân như vậy cậu dường như thấy nỗi đau của Tú Vy năm ấy, không kìm lòng được mà vươn tay ra ôm lấy Khánh Nhân, tự nhiên nói: "Tớ cũng sẽ bảo vệ cậu!"

Khánh Nhân bật khóc, đưa tay ôm chặt Đình Phong. 

Ngồi đến tận mười giờ tối Khánh Nhân mới bình tĩnh lại được, Đình Phong không yên tâm lái xe đưa nhỏ về đến tận nhà. 

Lúc đến nhà Tú Vy mọi người đã ăn uống xong từ lâu, tiệc cũng đã tàn, cha mẹ cậu về rồi chỉ còn lại mỗi Như Hảo. 

Nó đang dọn dẹp, thấy cậu bước vào lông mày thanh tú nhíu chặt lại: "Bây giờ mới đến à?"

Cậu biết nó cũng không vui, đưa mắt tìm kiếm không thấy Tú Vy bèn hỏi: "Tú Vy đâu?"

"Đi bỏ rác rồi!" 

Ngồi xuống ghế chờ Tú Vy, một lát sau nhỏ trở về, thấy cậu gương mặt nhỏ vẫn bình thản: "Đến rồi hả? Nhưng tiệc đã tan lâu rồi!"

Tú Vy không hỏi vì sao cậu đến muộn, cậu sẵn sàng giải thích chỉ cần Tú Vy mở miệng hỏi nhưng vẫn như trước đây một câu Tú Vy cũng không hỏi, cậu đành thôi. 

"Quà tặng cậu, sinh nhật vui vẻ!" 

Tú Vy đưa tay nhận lấy túi quà, cảm ơn cậu một tiếng. Quà cũng đã tặng Đình Phong xoay lưng rời đi, Tú Vy không thấy được vẻ mặt không vui của cậu. Mà cậu cũng không thấy được nét buồn bã trong mắt Tú Vy.

Như Hảo thấy cảnh này khó chịu muốn chết. Nó muốn mắng Đình Phong một trận rằng Tú Vy đã đứng ở cửa chờ cậu tận một tiếng, Tú Vy vì cậu làm rất nhiều món ăn mà cậu thích vậy mà cậu lại không đến. Đến rồi ngay cả câu xin lỗi cũng không có, giải thích càng không, quăng cho Tú Vy hộp quà rồi cứ thế xoay lưng đi. Thật đáng ghét mà.

"Quà đó vứt luôn đi, thứ cậu mong cũng đâu phải quà, nhận làm gì!" Như Hảo ngồi xuống bàn hằng học liếc hộp quà như kẻ thù mười kiếp.

Tú Vy cười nhẹ một tiếng, ôm hộp quà vào lòng, cất giọng buồn buồn: "Quà cậu ấy tặng tớ không muốn vứt!"

Hôm đó Như Hảo thất tình, Tú Vy cũng không hưởng một ngày sinh nhật trọn vẹn.