Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui (Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta)

Chương 63: 【Kết thúc gameshow】Nụ hôn vị đào




Đèn đột nhiên tắt không phải do kịch bản mà do xảy ra chút trục trặc, tổng đài báo rằng bên tuyến kia có vấn đề sau đó đã sửa lại ngay.

Thật ra cả quá trình không đến mười lăm giây nhưng mười lăm giây ấy đối với nhiều người xem mà nói, quả thật ngứa ngáy trong lòng.

Má, trong cái cảnh tối lửa tắt đèn như thế, hai người này làm cái gì nhỉ?

Hỏa Diễm: Dm sao chị fan Lạc Tiểu Đường điên cuồng thế nhở, chị có đáng yêu thì cũng không được đụng vào Tô thần của bọn em nghe chưa? Không được! Không được chị nghe chưa!!!

Fan Đường: Dm gái yêu của má, tuy con là ma nữ nhưng vẫn phải bảo vệ mình đấy nhá ahuhu ma ma yêu con!!!

Fan CP Kẹo Giòn: Đù máaaaaaa hai anh chị đang làm gì thì cứ tiếp tục đi nhá! Làm thật nhiệt tình vào! Hôm nay fan CP chúng ta thắng lợi! Đèn hư tuyệt zời lắm! Tắt thêm một lúc nữa cũng đượttt!!!

Cuối cùng, lúc đèn sáng trở lại, cảnh tượng ba nhóm người vừa tự thẩm trong đầu không xuất hiện.

Chị ma nữ vẫn đứng đằng kia, dù là đứng đối mặt nhau nhưng hai người không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.

Lạc Đường cảm thấy mình thật may mắn khi có mái tóc dài che đi khuôn mặt đỏ như quả cà chua của cô.

Cô lén lút nhìn ra từ khe hở của mái tóc dài, Tô Diên vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên như chẳng có gì xảy ra.

Sau anh có thể làm việc như thế mà không đỏ mặt nhỉ?

Lạc Đường lần nữa củng cố nghi ngờ Tô Diên lấy được kịch bản, chắc chắn là anh mua chuộc tổ ánh sáng rồi — nếu không thì tại sao vừa nãy, anh kabedon với cô là đèn “pặc” một cái tắt ngỏm, anh thơm cô một cái, bỏ tay ra, đèn lại sáng?

Lạc Đường cố làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn mặt Tô Diên, nghĩ đến một chuyện còn quan trọng hơn —

Anh thơm má mình!!! Không nhìn thấy trên mặt cô có gì hả???

Lạc Đường nhớ rõ mồn một quá trình hóa trang lâu ơi là lâu của mình. Đầu tiên là mấy lớp kem nền trắng như tuyết, có thể là do mặt mộc của cô trắng sẵn rồi, tiếp theo lại là huyết lệ, từng lớp từng lớp chồng lên nhau.

Tuy là khóc hu hu một lúc lâu nhưng chắc chắn trên mặt vẫn còn sót lớp makeup, không biết là những thành phần gì.

Lạc Đường một tay bịt micro, một tay che miệng, hỏi nhanh: “Tô Diên Tô Diên, đồ trang điểm có hại đấy, anh có muốn đi lau miệng không?”

Tô Diên hình như không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, hơi bất ngờ rồi nhìn cô: “Không cần, em khóc trôi hết rồi còn đâu.”

Tô Diên không bịt micro lại, giọng nói tuy rất nhẹ nhưng người xem vẫn nghe được.

Sóng comment vốn đang thảo luận xem mười mấy giây tắt đèn hồi nãy hai người rốt cục là có tư thế gì, có tiếp xúc thân mật không. Không ngờ lại nghe được Tô Diên nói như vậy.

Em khóc trôi hết rồi? Ủa? Ý gì dzạ?

Không hiểu á!!!

【Dm mời các thám tử chuyên nghiệp phân tích xem ổng nói vậy là có ý gì hộ cái? Lạc Tiểu Đường hỏi gì mà Tô thần nói em khóc hết rồi còn đâu?】

【Tặng các thím một bài hát “Không thể đoán”】

【??? Hai cái cô cậu kia!!! Này nha, làm động tác nhỏ thì thôi đi bây giờ lại còn nói mấy chuyện chúng tôi nghe chạ hiệu gì cạ!!! Tức cái mình á!!!】

【Đúng áaaaa quạo á Tô thần hu hu anh thay đổi rồi】

【Con gái tui cũng thay đổi rồi hu hu! Ma ma dạy con che mic sao? Hả? Học thói xấu đấy ở đâu đấy hả?】

Một đám fan mẹ rồi các thuộc tính fan khác khóc rú lên, hai nhân vật chính thì hồn nhiên chẳng thấy có gì không ổn cả.

Lạc Đường yên lòng xong lại nhìn thấy Tô Diên cầm lấy chiếc giầy vừa bị bỏ rơi của mình, không hiểu sao lại thấy chột dạ nhìn ra chỗ khác, nghĩ ngợi chuẩn bị chạy.

Nhưng lần này Tô Diên đã biết thừa ý đồ của cô, trước khi cô kịp hành động đã đứng trước mặt cô, chặn chỗ cầu thang. Lạc Đường nhìn anh, mặt anh hơi nghiêm túc, có vẻ bất đắc dĩ: “Anh có nhiệm vụ, đi giầy cho em sẽ nhận được manh mối.”

Lạc Đường đang mê đắm sắc đẹp, im lặng hai giây rồi giật mình: “Dạ?”

“Thế nên…” Tô Diên giải thích xong, xoay người nhặt chiếc giầy mình ném xuống hồi nãy, cong môi cười với cô, hai mắt sáng lên: “Em phối hợp với anh được không, hửm?”

Anh cố tình đè giọng xuống khiến nó trở nên rất quyến rũ, làm lỗ tai người nghe tê dại.

Lạc Đường cảm thấy mình không ổn rồi.

Người yêu ở trước mặt mà không được ôm, không được hôn, lại còn phải duy trì khoảng cách.

Cô khô khan “Vâng” một tiếng, đè lại tâm trạng kích động của mình, “Được, em sẽ phối hợp với anh.”

“Em dựa vào tường đi.” Tô Diên nói xong, ngồi quỳ một chân xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cô, vô cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ NPC.

Lạc Đường nhìn đỉnh đầu anh, những ký ức không tên như bị cảnh tưởng quen thuộc này khuấy lên rồi nổi trên mặt nước.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên Tô Diên đi giầy cho cô.

Chẳng qua, đã rất nhiều, rất nhiều năm trôi qua từ lần đầu tiên ấy.

Năm lớp 11 không hiểu sao cô lại mê chơi môn xà kép xà đơn, rõ ràng là không đủ cao, cũng không đủ khỏe để chơi nhưng cuối tuần nào cũng chơi đến là vui. Bình thường, cô hay đi chơi với Tô Diên vào giờ thể dục nhưng từ lúc mê chơi xà lại không đi cùng anh nữa, vì Tô Diên chẳng thích bộ môn vận động này tí nào, cũng không hay xuất hiện cùng đám nam sinh thích vận động trong khối.

Nói đúng hơn là, anh lúc đi học thì ngoài cô ra, chẳng thấy xuất hiện cùng ai bao giờ.

Anh cũng không quan tâm đến sở thích mới của cô lắm, thậm chí còn bảo: “Với cái chiều cao của cậu thì sớm muộn gì cũng có ngày bị ngã.”, nhưng Lạc Đường lại cảm thấy anh đang cà khịa mình nên mặc kệ.

Thời trẻ trâu ấy à, một lời nghe không lọt tai là bắt đầu cự nự nhau, thế là hai người chiến tranh lạnh.

Một tiết thể dục sau này, Lạc Đường đang đu đu trên xà, lại tự nhiên mất tập trung, y như lời Tô Diên nói ngã xuống đất.

Xương cốt thì không sao nhưng đầu gối lại bị rách da.

Các bạn nữ trong lớp cũng không đủ khỏe để đưa cô đến phòng y tế, cuối cùng vẫn phải để anh bạn Tô Diên mặt thúi ra tay.

Cô nhóc từ bé đã được nuông chiều, tuy rằng không phải đứa mít ướt nhưng làn da mỏng bị ma sát lên cỏ nhân tạo cũng đau điếng, khó chịu. Nhưng người bế cô lại là Tô Diên, hai đứa mấy ngày nay chưa nói chuyện với nhau, cô không muốn khóc nhè trước mặt anh.

Lạc Đường nhớ lúc đấy mình đúng là một đứa già mồm cãi láo, đầu gối đau muốn chết, cực kỳ nuốn ăn vạ với Tô Diên nhưng nghĩ đến hai người còn chưa làm hòa, thế là cả quãng đường đi đến phòng y tế cứ luôn miệng nói móc anh.

Cô bảo, Tô Diên cậu nói với tớ là không thèm quan tâm đến tớ nữa cơ mà, cậu cãi nhau với tớ cơ mà, sao bây giờ lại ra đây bế tớ làm gì, cậu ghét tớ thế sao không bảo thầy đổi chỗ đi.

Hồi đấy, biểu cảm của Tô Diên cũng chẳng đa dạng hơn bây giờ là bao, chỉ đa dạng hơn ở chỗ, hay đen mặt với tức giận hơn thôi.

Hôm ấy, bất ngờ thay là anh lại không cãi lại, còn chầm chậm đi bộ. Anh không nhìn cô, chỉ nhìn con đường phía trước, nhưng giọng nói lại có vẻ an ủi: “Cậu… Đau thì khóc đi.”

Thế là cô gái nhỏ sau lưng không giả vờ mạnh mẽ nữa.

Đau đớn trên đầu gối cộng thêm tủi thân của mấy ngày nay vọt đến, cô ghé vào bả vai anh khóc thút thít, vừa khóc vừa lảm nhảm gì đó. Đến được phòng y tế thì nước mắt đã thấm ướt một khoảng lớn trên áo anh.

Lúc bôi thuốc cũng khóc to ơi là to.

Xử lý xong miệng vết thương, Lạc Đường bước ra ngoài với băng gạc quấn quanh đùi, tuy đi hơi chậm nhưng cũng không cần có người đỡ.

Đi được một đoạn, Lạc Đường cúi đầu, thấy dây giầy đã tuột từ bao giờ, vừa nãy loạn cả lên nên không ai biết.

Lạc Đường định ngồi xổm xuống buộc, nhưng nửa đường lại bị vướng băng gạc nên dừng lại.

“… Không sao,” Tô Diên đột nhiên nói: “Tớ buộc cho.”

Anh đi đến trước mặt cô, không chút do dự ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài buộc dây giầy lại ngay ngắn.

Tiết thể dục là vào buổi chiều, chiều hôm ấy rất nắng, Lạc Đường nhớ mãi lúc cô nhìn xuống mái đầu được bao phủ bởi ánh vàng của hoàng hôn. Hình ảnh ấy thật sự rung động lòng người.

Cũng bởi vì hình ảnh này, tâm hồn thiếu nữ và cảm xúc của Lạc Đường dâng trào, đơn phương kết thúc chiến tranh lạnh với Tô Diên.

Sau đó —

Trong thời gian đầu gối còn phải quấn băng gạc, ngày nào Lạc Đường cũng cố tình đi giầy vải, mỗi ngày còn phải để Tô Diên buộc dây giầy cho tám lần mới vừa lòng.

_

Tô thần đi giầy cho Lạc Tiểu Đường khiến hết các chúa gato rồi fan CP bùng nổ —

【Tổ đạo diễn các ông khùm rồi đúng khồnggg!!! Ma mà có chân hả??? Tại sao? Tại sao! Phải! Thiết kế! Cái nhiệm vụ như thế!!! Để tui làm người không được à mà cứ bắt tôi phải làm chúa gato?】

【Tầng trên lói chuẩn.】

【Tập này của《Kỳ tích》tên là “Tình người duyên ma” à? Tiện bán gato luôn?】

【Nghĩ kĩ lại, Lạc Tiểu Đường được trải nghiệm rất nhiều chuyện tuyệt đỉnh, tôi mà được trải nghiệm một trong số ấy thì tôi chết cũng không hối tiếc.】

【Ui để em lấy dẫn chứng hộ lầu trên nhá: Quang minh chính đại xào CP với Tô thần, quay phim cùng Tô thần, khiêu vũ cùng Tô thần, ôm Tô thần, hun Tô thần… Kí lùm mé! Kể hông nổi luôn á! Gato mắc ở cổ họng luôn, em muốn khóc.】

【Thôi, em đã chấp nhận sự thật rồi, ai cũng có số mệnh riêng. Please, hậu kỳ phải cho cái đoạn này hiệu ứng Mary Sue ảo tung chảo vào nhé, xin cảm ơn.】



Cảm giác hâm mộ ghen tị của mọi người qua đi thì cũng là lúc Lạc Đường phát huy hết tác dụng của NPC, phần sau của trò chơi Lạc Đường không có việc gì nữa, phần quan trọng là của nhóm người chơi.

Nhưng cô lại bị sự kiện xỏ giầy vừa rồi làm cho không bình tĩnh nổi, đến tận khi tất cả người chơi giải mã thành công, kết thúc trò chơi, đứng trong phòng hóa trang tháo trang sức mà vẫn hơi hoảng hốt.

Hậu trường của《Kỳ tích》cũng phải quay. Nhóm người chơi đều mặc trang phục của mình nên có thể kết thúc công việc ngay nhưng NPC thì còn phải tẩy trang. Tổ đạo diễn đã hỏi trước xem Lạc Đường có thể live stream mặt mộc được không, cô nói không vấn đề. Thế là quá trình tẩy trang lại khiến người xem live stream điên cuồng chửi bậy rồi cap màn hình.

Thay quần áo rồi lau sạch mặt, Lạc Đường thấy môi hơi khô nên lấy son dưỡng ra thoa lại rồi mới về.

Lâu đài ở ngoại thành, xe bảo mẫu của Lạc Đường đỗ dưới một bóng cây rất kín đáo, cô vừa ra cửa chuẩn bị ra xe thì điện thoại rung lên.

Tô Diên nhắn tin.

Trên đường ra ngoài Lạc Đường có người đi cùng, sợ có người phát hiện nên không dám liên lạc với Tô Diên, tẩy trang hơi mất thời gian còn tưởng là Tô Diên đã về rồi.

Nhưng anh vẫn chờ cô!

Tâm trạng lập tức vui như muốn bay lên.

Xung quanh im ắng, Lạc Đường dựa theo chỉ dẫn của anh đi dọc theo đường bên ngoài của lâu đài, nhanh chóng nhìn thấy một bóng người cao to đang đứng dựa vào tường.

Nói thật, lén lút show ân ái tuy ngọt ngào nhưng dù sao vẫn là lén lút.

Trời mới biết lúc nhìn thấy anh cô đã muốn nhào lên thế như nào! Làm ma nữ còn không được nói chuyện, còn xấu như con gấu!

Cô áp lực cả một đêm đấy!!!

“Tô Diên Tô Diên!” Lạc Đường vui muốn chết, chạy chậm đến trước mặt anh: “Anh chờ lâu chưa ạ?”

Bóng người đứng thẳng dậy, kéo tay cô, Lạc Đường thuận theo động tác của anh mà chui vào lòng anh.

Giọng nói trầm thấp nặng nề của anh vang lên trên đỉnh đầu: “Anh không để ý.”

Lạc Đường hơi giật mình, nhận ra tư thế hai người bây giờ không giống nhưng lần trước cho lắm, anh chỉ đặt một tay lên eo cô nhưng vẫn có thể ôm chặt cô vào lòng.

Tô Diên ôm cô một lúc, hơi thả lỏng ra, dùng tay còn lại nâng mặt cô lên: “Em tẩy trang rồi à?”

Lạc Đường cười hì hì gật đầu: “Vâng ạ, hóa trang vừa rồi trông gớm ơi là gớm, trộn hết thành cái gì không biết… Tẩy trang xong như cảm thấy cả khuôn mặt được hít thở không khí trong lành ý!”

Cô nói xong, nghĩ lại hình ảnh ban nãy, nhỏ giọng thì thầm: “Thế mà anh còn thơm được.”

Tô Diên không đáp.

Anh lại hỏi một câu: “Lau sạch hết chưa em?”

“…Dạ?” Lạc Đường lơ mơ, ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng ạ, sao thế anh? Có chỗ nào lạ ạ?”

“Bây giờ thơm được chưa?”

Âm cuối của anh hướng lên cao, rõ ý trêu đùa.

Cho nên, rốt cuộc thì ý anh là — sạch rồi, thơm được rồi.

“…”

Lạc Đường tự nhiên lại xấu hổ buồn bực, nảy ra tâm lý mâu thuẫn muốn cãi anh một câu, nhưng cũng muốn nghe theo anh. Cuối cùng đương nhiên là con tim chiến thắng lý trí.

“… Được rồi.” Cô hiên ngang lẫm liệt nghiêng đầu, chỉ chỉ má mình: “Thơm đi thơm đi.”

Hu hu cô cũng rớt hết cả liêm sỉ rồi.

Lạc Đường vừa phỉ nhổ chính mình vừa chờ mong, nhưng cái thơm cô đợi mãi mà chẳng tới.

Đầu cô bỗng nhiên bị giữ lại, xoay nhẹ.

Lạc Đường sững sờ nhìn anh, ngón tay Tô Diên hơi lạnh, rất thoải mái, hai tay nâng hai má cô, không nói không rằng cúi đầu đặt môi xuống.

— Nhưng không phải nơi đã đoán trước. Mà là môi.

Cô muốn né ra trách anh sao lại chơi chiêu dương đông kích tây nhưng hôn xong lại mơ màng như chìm vào trong sương mù, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hôn xong lại dựa vào trong lòng anh, trong mơ hồ, nghe được giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai, hơi hoang mang: “Em chưa lau sạch đâu.”

Lạc Đường cũng quên mất mình vừa thoa son dưỡng, ngơ ngác: “Dạ?”

Cô nhìn anh chớp chớp mắt, môi bóng mượt của Tô Diên hơi cong lên một chút, như đang nhớ lại, nói: “Ừm… Vị đào?”