Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui (Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta)

Chương 70: # Tô Diên follow Lạc Tiểu Đường #




Hiệu suất làm việc của Trình Tranh rất cao, ăn trưa xong chừng hai tiếng là cô ấy đã tìm được người mang tất cả đồ Lạc Đường yêu cầu tới.

Lạc Đường không ngủ trưa mà phấn chấn bắt đầu sáng tác ở phòng làm việc của Tô Diên.

Số fan của tài khoản Weibo “@ Lạc Tiểu Đường tang” đã bỏ xa tài khoản chính của Lạc Đường, thành công giành vị trí đứng đầu. Nhưng tài khoản chính hơn một triệu fans của cô cũng toàn là fan cứng, lúc đăng nhập vào, tin nhắn riêng làm nổ tung cả thanh thông báo.

Nên là cô muốn dành một buổi chiều để vẽ một mẩu nhỏ về vườn trường rồi đăng lên, tiện thể phân tán lực chú ý, điều chỉnh tâm trạng.

Vẽ đối với Lạc Đường đơn thuần là yêu thích, từ lúc hơn mười tuổi bắt đầu học nhưng cũng không ngờ nó lại có thể giúp ích cho cô nhiều đến vậy trong công việc sau này.

Lạc Đường học rất nhiều thứ, vì cô tò mò về mọi loại phương pháp vẽ, khó có thể chọn được một cái trong ấy nên cô học qua tất cả. Kiểu vẽ mà cô giỏi nhất chính là tranh sơn dầu, lúc ấy cũng được giáo viên dạy tranh sơn dầu khen là có thiên phú. Thế nhưng so với tranh sơn dầu cần tính tỉ mỉ cao thì cô lại thích kiểu vẽ truyện tranh hơn.

Cô thích vẽ nguệch ngoạc các nhân vật, phác thảo đường nét rồi tô màu.

Lấy cảm hứng từ lần tham gia gameshow trước đây, Lạc Đường muốn vẽ lại câu chuyện cô tự nhiên mê chơi xà kép — trong lòng Tô Diên không muốn cô đi chơi nên cà khịa cô không biết tự lượng sức mình — cô kiên quyết dứt khoát muốn đi chơi — hai người chiến tranh lạnh — cô ngã xước chân anh cõng cô về phòng y tế — đầu gối cô không gập xuống được nên anh ngồi xổm xuống buộc dây giầy cho cô.

Mỗi ô truyện đều được cô lên ý tưởng sẵn sàng, ô truyện áp chót là hình ảnh cô đứng trước tủ giầy, nhìn ba bốn hàng giầy, cuối cùng chọn một đôi cần buộc dây.

Ô truyện cuối cùng là cô đang cố gắng buộc dây giầy, bạn nam bên cạnh cạn lời không biết nói gì bảo cô ngốc, không có tí kiên nhẫn nào cúi xuống buộc dây giầy cho cô.

Loại cốt truyện ngọt sủng không cao trào mà fans của cô u mê nhất. Kết cấu từ đầu đến đuôi đã ở trong đầu, bối cảnh vườn trường cũng đã phác thảo xong. Ban đầu thì cô không định vẽ theo kiểu truyện tranh nên không cần quá nhiều chi tiết, chỉ cần một buổi chiều là xong thôi.

Ý tưởng là như vậy đấy.

Nhưng lúc thật sự bắt đầu vẽ, cô lại chẳng thể bình tĩnh nổi.

Sau khi vẽ xong khuôn mặt của nhân vật, nhìn Tô Diên dưới ngòi bút, Lạc Đường bắt đầu quạo.

Phần cuối có hơi bế tắc, cô dừng lại, lưu một bản nháp, mở một tờ giấy mới tinh khác ra vẽ tiếp.

— Vài ý tưởng nguy hiểm và thú vị rục rịch ngóc đầu dậy.

Cô vừa thấy xấu hổ vừa thấy có lỗi với những fans đang chờ đợi bài đăng mới vì cái ý tưởng này, rồi lại tự an ủi mình là những bức vẽ này sẽ chỉ để mình tự xem thôi, cùng lắm thì hôm nào vẽ tiếp bản khác đăng lên.

Dù sao thì cũng là một quãng đường dài! Tạo sao cứ phải là hôm nay!

Tự thuyết phục chính mình xong, Lạc Đường không còn tí gánh nặng tâm lý nào mà bắt đầu hạ bút.

Hoàn toàn đối lập với vừa nãy, trong đầu Lạc Đường lúc này xuất hiện vô số cảnh tượng, cảm hứng trào ra như suối.

Vẽ xong Tô Diên khóc lóc cầu xin tha thứ, điên cuồng nịnh nọt cô, Lạc Đường cảm thấy mình vui như lên tiên.

Cô còn bắt đầu bật nhạc nghe, vừa ngâm nga hát vừa vẽ vời.

Vẽ xong nét cuối cùng của ô truyện thứ hai, cô hài lòng nhìn màn hình phóng đại thưởng thức tác phẩm của mình.

Chậc chậc, nhìn xem cái ánh mắt này, cái dáng vẻ bất lực đáng thương này, cô vẽ lại động tác ôm đùi cho Tô Diên bản chibi đúng là đỉnh của chóp.

Lạc Đường tự khen mình vài câu, sau đó tháo tai nghe chuẩn bị xuống tầng lấy nước uống.

Kết cục, chưa đứng được hẳn lên, vừa mới quay đầu —

“????!”

Nhìn chân dài lưng cao quen thuộc bên cạnh, Lạc Đường như nghe thấy được tiếng trái tim trong ngực vụn vỡ.

“… Anh ạ?”

Cô trừng mắt, sợ đến mức ngã lại về ghế: “Sao anh đã về rồi ạ?” Dừng một chút, cô phản ứng lại: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ bốn mươi.” Tô Diên bình tĩnh trả lời.

“…”

Ừm, đúng giờ về nhà.

Đậu xanh, cô hăng quá quên cả thời gian.

Ban đầu chỉ định vẽ cái gì ngầu ngầu để tự xem thôi, bây giờ bị bắt tại trận, làm sao đây!

Tuy không biết Tô Diên đứng đây bao lâu rồi nhưng màn hình Trình Tranh mang sang là loại to nhất, tranh ảnh sắc nét, phông chữ cũng có nhỏ nhắn gì đâu, chẳng khác gì cứ thế đập thẳng vào mắt anh.

Thế nên, Tô Diên đã nhìn thấy cô vẽ lại hai người họ, cũng nhìn thấy anh được vẽ thành động tác ôm đùi cô.

Trong đầu Lạc Đường hiện lên ba chữ: Toang thật rồi.

Bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc làm cô thấy khó thở, nhưng không hiểu sao nhìn Tô Diên lại không có vẻ tức giận.

Sắc mặt anh rất bình tĩnh, còn hơi cười cười

“Đang vẽ à em?”

Giọng điệu như bình thường, vẫn dịu dàng, thu hút, dễ nghe.

Lạc Đường hơi ngớ ra.

Nếu anh tức giận thì cô còn biết phải làm thế nào, nhưng bây giờ anh lại phản ứng như này thì cô phải nhận sai hay giả vờ như chẳng có gì xảy ra…?

Tô Diên đi tới chống một tay lên bàn, tay kia vịn vào lưng ghế phía sau cô, hơi nâng cằm về phía màn hình: “Mới vẽ được chừng này thôi hả em?”

Dây thần kinh trong đầu Lạc Đường căng lên, theo phản xạ khai thật: “Không ạ, em vẽ hai bản cơ.”

Tô Diên dừng tay, quay sang nhìn cô đầy ý vị.

“…”

A a a a a đậu, lỡ miệng rồi!

Anh lại quay nhanh về phía màn hình, biểu cảm vẫn bình thường, hơi nghiêng mặt về phía cô, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, nhếch môi hỏi: “Cho anh xem nhé?”

“…”

Cô có quyền từ chối không? Không có.

Nếu từ chối thì anh sẽ không xem nữa ư? Có thể là thế.

Thế là Lạc Đường cắn môi, chụp tay lên chuột máy tính, cực kỳ không cam lòng mở bản vẽ đầu tiên ra.

Truyện tranh của cô luôn sử dụng bối cảnh là vườn trường nên những bức tranh lần này vẽ cũng lười thay đổi. Trong bức đầu, Lạc Đường vẽ hai bé chibi ở trong rừng cây nhỏ, bối cảnh là một rừng cây nào đó của trường Minh Hi, trang phục hai bé mặc cũng là đồng phục.

Hai bé chibi xinh xắn, bản chibi của Tô Diên và cô đều rất đáng yêu. Trong ô truyện đầu tiên, bong bóng lời thoại trên đầu anh viết: “Cho tớ hôn một cái đi.”

Cô bé mắt to tóc dài kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt ra vẻ quyến rũ nhìn chàng thiếu niên: “Xin đi rồi tớ cho.”

Ô truyện thứ hai, ánh mắt của Tô Diên bản chibi lóng lánh nước, lời thoại trên đầu cũng không hề nghiêm túc: “Công chúa điện hạ, xin người ban ân sủng.”

“…”

Cô còn dùng hẳn từ “ân sủng”.

Xấu hổ vl.

Lạc Đường cố gắng làm tiếng hít thở của mình nhỏ nhất có thể, thậm chí còn không dám ngước lên nhìn sắc mặt Tô Diên, bây giờ cô cảm thấy, mình thở cũng là sai, quá sai. Nếu phòng làm việc nhà Tô Diên có một cái lỗ thì chắc chắn cô sẽ không hề do dự nhảy xuống luôn.

Ahuhu Tô Diên sẽ nghĩ cô thế nào đây…

Tuy rằng Tô Diên chưa bao giờ gọi cô là “công chúa điện hạ” nhưng từ lúc yêu nhau, anh đã gọi cô là công chúa nhỏ hai lần, một lần ở nhà anh, một lần trong rạp chiếu phim, lần nào nghe anh gọi lòng cô cũng mềm nhũn.

Anh xem được mấy bức tranh này, về sau chắc sẽ chẳng bao giờ gọi cô như vậy nữa rồi.

Lòng Lạc Đường rối như canh hẹ, nhưng cô vẫn muốn đối mặt nên lại cẩn thận ngước lên nhìn anh.

Tầm mắt Tô Diên đúng thật là hướng lên người cô.

Anh không chống tay lên bàn nữa, yên lặng nhìn cô, không hiểu sao lại có vẻ cảm khái nói: “Thì ra là em thích như thế…”

“…”

Bây giờ tui hối hận lắm, hối hận lắm!!!

_

Nhân chứng vật chứng đều có, chứng cứ lại còn vô cùng xác thực, vẽ từ tay chính chủ ra, Lạc Đường không chống chế được gì.

Lạc Đường nghĩ đau cả đầu, cuối cùng nghĩ ra một chủ đề rất “hợp thời”.

Cô giả vờ đáng thương với Tô Diên, lắc lắc tay anh nói: “Em đói.”

Câu này cực kỳ hiệu quả.

Cô nói xong, hai người xuống tầng, Tô Diên phụ trách nấu cơm, Lạc Đường giúp đỡ phá hoại.

— Mọi thứ xem ra đều khôi phục như bình thường, Tô Diên hình như cũng không định tính sổ với cô. Nhưng có vẻ do đuối lý, Lạc Đường cảm thấy mình không sớm thì muộn cũng sẽ bị ai đó cho biết thế nào là “lễ hội”.

Cô chìm đắm trong trạng thấu lo âu như vậy nên buổi tối cũng không bày trò gì để chơi, ăn xong bữa tối, hai người yên lặng ngồi dựa vào sofa. Tô Diên một tay ôm cô, một tay nghịch tóc cô. Cô thì ôm một bụng đầy tâm sự chơi điện thoại, lướt Weibo, Tô Diên nhìn cô lướt.

Đêm nay không có drama gì để hóng, Lạc Đường chỉ mở xem tin nhắn riêng và bình luận, thấy cái nào thú vị thì trả lời lại.

Tô Diên nhìn cô trả lời xong tin nhắn của fans, bắt đầu đăng nhập từng tài khoản đu idol, tay thoăn thoát gõ chữ đăng Weibo, cực kỳ thuần thục vào các bảng xếp hạng để bình chọn, chợt anh nhớ đến tài khoản phụ duy nhất của mình.

Hằng ngày, thời gian dùng điện thoại của anh cũng chỉ để đăng nhập vào điểm danh trong # Super Topic Kẹo Giòn # và đăng Weibo. Anh cảm thấy cơ chế đăng ký làm admin của Sina Weibo có nhiều điểm không hợp lí, còn email hẳn cho công ty, liệt kê tám điều.

Nhưng mà chẳng được trả lời.

Bản đăng ký làm admin của anh cũng bị từ chối.

Tô Diên nhìn thao tác chuyên nghiệp của cô người yêu, bỗng nhớ tới chuyện lúc trước chưa hoàn thành được.



Nửa tiếng sau.

Lạc Đường đang vui vẻ đổi sang clone thứ ba để cày bảng, tin nhắn WeChat của Trình Tranh từng cái từng cái tấn công điện thoại cô.

Lạc Đường đọc xong, đờ cả người.

Tô Diên vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô nên nhận ra ngay: “Sao thế em?”

Lạc Đường mở hot search Weibo xem một cái, nuốt nước bọt, hơi khó khăn mở miệng hỏi: “Anh vừa —”

“Ừ,” Tô Diên đoán được cô muốn nói gì, tiếp lời: “Anh vừa follow em.”

Đã lâu rồi Tô Diên chưa đăng nhập vào tài khoản Weibo chính, có status gì cần đăng toàn giao cho Vương Lâm xử lí, chỉ quan tâm đến bé clone của mình.

Vừa mới nãy, nghĩ đến việc đã lâu không hoàn thành được nên mới đăng nhập vào tài khoản chính để follow cô, hài lòng nhìn mũi tên giữa hai người trở thành song hướng.

“… Sao tự dưng lại đi follow em?” Lạc Đường không hiểu: “Bây giờ bọn mình không phải quan hệ hợp tác, em đóng máy rồi mà, như thế không hợp lí đâu anh…”

“Sao phải hợp lí?’ Tô Diên nhíu mày: “Anh follow người yêu anh mà cũng cần có lí do à?”

“… Không cần.”

Thấy anh bá đạo như thế tự nhiên Lạc Đường lại hơi vui vẻ, bò sang thơm má anh một cái, đang định chơi điện thoại tiếp lại bị anh tóm về hôn.

Buông cô ra, Tô Diên nhận ra vừa nãy Lạc Đường cũng không đổi lại tài khoản, mà anh follow cô được nửa tiếng cô mới hỏi.

Anh vuốt tóc cô: “Sao tự nhiên lại biết?”

“Làm gì có chuyện tự nhiên…” Lạc Đường bĩu môi: “Trình Tranh báo cho em đấy. Anh đừng có coi thường sức chiến đấu của fans nhà anh. Nhìn anh từ khi debut đến nay đi, danh sách follow đã ít lại còn chẳng có con gái, bây giờ tự nhiên follow em, fans anh cho chuyện này lên thẳng hot search luôn…”

Đã thế, một lần lên hẳn bốn cái —

# Tô Diên follow Lạc Tiểu Đường #

# Đu idol kiểu mẫu: Lạc Tiểu Đường #

# Lạc Tiểu Đường — người chiến thắng cuộc sống #

# Tô Diên và Lạc Tiểu Đường follow chéo, tôi cô đơn ngồi ăn gato #