Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui (Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta)

Chương 97: 【Gameshow】Vật hiến tế vì tình yêu




Lạc Đường là ma sói.

Sóng comment đang bàn tán rôm rả bỗng chốc bùng nổ.

【??? Vãi lòn? Méo ngờ Lạc Đường lại thành ma sói cơ đấy. Mấy ông tổ đạo diễn nỡ lòng nào để con gái tui gánh vai ma sói.】

【Áu áu áu, Lạc Đường là sói, Tô thần chắc chắc cũng thế! CP Song Lang vô địch!!!!! =)))) Chống nạnh cười khà khà】

【Ahuhu rõ ràng là Ma sói tsundere x Phù thủy cute dễ huông hơn nhìu mò QwQ】

【Ui chộ ôi, các chị em đu thuyền Ma sói x Phù thủy đừng khóc, tui gợi ý cho tổ hợp dễ huông hệt dzậy nè, Anh sói tsundere x Bé sói đáng iu!!!】

【=)))))) Bé sói, cười vl】

Lúc này, trong tai nghe của người chơi vang lên tiếng nhắc nhở lạnh như băng — “Chào buổi tối 11 người chơi, hoan nghênh các bạn đến với rừng rậm Ma sói.”

Lạc Đường lập tức chú ý lắng nghe, sóng comment cũng yên lặng không kém.

“Trò chơi này có tổng cộng 11 người chơi, được chia thành bốn nhóm, trong đó, ba nhóm có ba người chơi, một nhóm có hai người chơi. Mời người chơi suy nghĩ và cần thận lựa chọn bạn đồng hành của mình.”

“Trò chơi được chia thành hai phần, phần thứ nhất — Rừng rậm Ma sói. 11 người chơi chia làm bốn nhóm, dựa theo chỉ dẫn để khám phá sâu dần vào khu rừng, thu thập manh mối do người bí ẩn để lại trong hốc cây, lửa trại và những vị trí khác trên đường đi. Phe người tốt phải giết được toàn bộ Ma sói để giành được thắng lợi. Cùng lúc ấy, phe Ma sói cần phải giết hết tất cả mọi người, kể cả phe thứ ba, chỉ còn lại phe mình mới có thể chiến thắng.”

“Trong trò chơi, mỗi người sẽ có một chiếc điện thoại di động, thần dân và Ma sói có thể cách mỗi 20 phút sử dụng điện thoại để kích hoạt kỹ năng đặc biệt. Ngoài ra, cần phải chú ý vài điều: Ban ngày, Ma sói không thể kích hoạt kỹ năng; Thần dân có thể thu thập kỹ năng tự bảo vệ mình trên đường khám phá rừng rậm, sử dụng khi trời tối; Người cùng nhóm không được phép trực tiếp tiết lộ thân phận của mình, có thể dùng ngôn ngữ thăm dò, để đối phương suy đoán.”

“Trước khi trò chơi bắt đầu, nếu người chơi vẫn không hiểu về thân phận của mình hay về trò chơi, mời liên hệ nhân viên công tác bên ngoài để được hỗ trợ.”

Giọng nam trong tai nghe nói một câu cuối cùng: “Rốt cuộc là dân thường và thần dân trong thôn được cứu sống; Ma sói tàn sát tất cả, hay phe thứ ba thần bí chiến thắng? Chúng ta mỏi mắt chờ mong.”

Lạc Đường nghe xong nhanh chóng sắp xếp lại những thông tin tổ đạo diễn đưa ra.

Có chút khác so với board game, tất nhiên là không thể thông qua những lời biện bạch để phán đoán, nhưng tổ đạo diễn nói, trên đường đi sẽ có người bí ẩn để lại manh mối cho bọn họ thu thập. Hơn nữa, nếu đã là người chơi, dù là chia thành bao nhiêu nhóm, vẫn sẽ gặp nhau giữa rừng rậm, vậy thì…

Còn phải thông qua quan sát mới có thể xác định là bạn hay thù.

Cho nên, đây là một màn mô phỏng của Ma sói phiên bản người thật.

Ma sói, nói đơn giản thì chia thành hai phe người tốt người xấu, nhưng theo tổ đạo diễn phải chia thành bốn nhóm. Không có khả năng trùng hợp đến mức ba người trong nhóm cùng thuộc một phe, nói cách khác…

Dù là kẻ phản bội hay nội gián, thậm chí là điệp viên hai mang, chắc chắn đều phải dựa vào đầu óc và kỹ thuật diễn xuất.

Lạc Đường không nhịn được cười, nghĩ như vậy tự nhiên lại thấy háo hức.

Lạc Đường muốn lập nhóm với Tô Diên, đang chuẩn bị ra cửa, tai nghe lại truyền đến tiếng nói: “Mời Cupid xác định cặp đôi yêu nhau.”

…?

Cupid?!

Lạc Đường sững người.

Ừ nhỉ… 11 người, cô phải nghĩ đến việc sẽ có Cupid chứ.

Theo sắp xếp như vậy, bảy người “chiến” với bốn sói, thêm Cupid thành sáu người “chiến” với bốn sói và một thần tình yêu, bố cục bốn sói một Cupid tàn sát điển hình.

Mỗi đêm, bốn sói có thể đưa ra quyết định chọn một người để giết.

Trong sáu người phe con người, có ba dân thường không có kỹ năng, ba thần dân được xác định là phù thủy, tiên tri và thợ săn.

Phù thủy có một bình thuốc giải và một bình thuốc độc, có thể cứu và giết người; Tiên tri không kỹ năng công kích nhưng có thể kiểm tra bất kỳ người nào để biết được, đó là người tốt hay ma sói; Kỹ năng của thợ săn là khi chết có thể kéo thêm một người cùng chết theo.

Bên cạnh đó, còn có một nhân vật đặc biệt – Cupid.

Thân là vị thần tình yêu, vào lúc bắt đầu, Cupid sẽ bắn ra một mũi tên, ghép hai người chơi tùy ý thành một cặp đôi yêu nhau. Cặp đôi này đồng sinh cộng tử, mãi mãi ở cùng một phe, nếu một người chết, người kia lập tức “tự tử”.

Câu này vừa nói xong, sóng comment của tất cả góc nhìn live stream đều ồ ra như ong vỡ tổ:

【Đậu má có cả Kiu pít luôn à húuu eim iu tổ đạo diễnnn】

【Áu áu áu mị yêu《Kỳ tích》!!! Không uổng công ngày nào mị cũng spam ib】

【Ê mà, 11 người là tôi đã nghĩ là có Cupid từ đầu rồi, tàn sát mà, nếu không thì sắp xếp thế nào được nữa?】

【Bốn sói, Cupid nếu đôit thành bảo vệ hay là dân thường thì vẫn chơi được thôi, nhưng tui cũng không ngờ là chương trình lại không sắp xếp như thế. Cảm giác thêm Cupid vào trò chơi sẽ phức tạp hơn nè, dù sao cũng có khả năng xuất hiện phe thứ ba.】

【Cupid bắn Kẹo Giòn! Cupid! Bắn Kẹo Giòn!!! Xin đấyyy!!!】

【Vcl xin bị bắn luôn à…】

Giọng nam lạnh như băng tiếp tục thông báo: “Cupid đã lựa chọn xong, mời hai bên được ghép đôi xác nhận đối phương.”

Lạc Đường cực kỳ thản nhiên chờ đoạn này qua, cô không cảm thấy mình sẽ được chọn.

“Chắc chắn là không có Cupid nào lại đi bắn mình với Tô Diên đâu, hai đứa mình mà bị ghép vào với nhau thì rõ ràng quá …” Cô lẩm bẩm: “Với lại, kể cả không ghép đôi hai đứa mình, thì cũng đã có người nghi ngờ bọn mình bị ghép đôi rồi…”

Nghĩ vậy, cô lại nhíu mày: “Cơ mà, sao tự nhiên mình lại cảm giác Cupid là đạo diễn bày ra để hố hai đứa mình nhỉ… Này này này? Anh đạo diễn? Anh định xếp em với Tô Diên vào một nhóm nên mới làm thế chứ gì!”

Đạo diễn giả chết.

Chính lúc ấy, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, người đến là người áo đen vừa dẫn cô vào đây, đeo kính râm, lạnh lùng không thèm nói một câu, đặt một cái điện thoại di động lên mặt bàn.

Lạc Đường cầm lên, không có mật mã, chỉ cần trượt một cái là mở được.

Màn hình nhảy ra một thông báo.

【Xin chúc mừng người chơi No.6 Lạc Đường, bạn đã được lựa chọn trở thành một nửa của cặp đôi người chơi, tiếp tục bấm vào để xem ảnh đại diện và tên của nửa kia.】

Lạc Đường ấn tiếp —

【Nửa kia của bạn: Người chơi No.9 Tô Diên.】

Lạc Đường: “???”

Đậu má! Đúng là sợ cái gì là gặp cái đấy! Thế này thì ai mà chẳng đoán được thân phận của hai đứa cô? Thế này thì diễn cái gì nữa???

Lạc Đường khóc không ra nước mắt: “Cupid này ngốc thế không biết, ghép hai đứa mình lại là không muốn thắng nữa hay gì…”

Cô không hay biết, vừa rồi phòng live stream của Cupid đã bị đại quân Kẹo Giòn xâm chiếm, cả màn hình tràn ngập bốn chữ to đùng “Xin hãy bắn Kẹo Giòn”, sóng comment bây giờ cười chết.

【Các chị ơi Cupid là ai zợ? Là fan CP của hai ông bà này hay là do chương trình sắp xếp bắn tên như thế?】

【=)))))))) Cupid ngốc nghếch là ai thế?】

【Ờmmm… Là Tề Nam đấy = =】

【… Nhìn không giống chương trình sắp xếp cho lắm, là do tự ổng thích thế á hả?】

【=))))))) Đậu, đúng là Tề ngáo con zai ta, ờ mây zing gút chóp!】

Lúc này, gian phòng nhỏ hẹp được camera quay cận cảnh, trên màn hình điện thoại của Lạc Đường hiển thị 11 ảnh đại diện, dưới mỗi ảnh đều có đánh số và tên của người chơi.

Màn hình của Lạc Đường hiển thị hai lời mời lập nhóm

【Người chơi No.9 Tô Diên mời bạn lập nhóm. Đội hình: Nhóm hai người, đã có thành viên: No.9 Tô Diên.】

【Người chơi No.9 gửi cho bạn tin nhắn mời lập nhóm: Đi.】

Sóng comment yên lặng vài giây.

【Dudime em điên mất, Tô thần nói có một chữ mà em thấy ngọt muốn xỉu】

【Đi, cục cưng, anh chiều em】

【Đi, anh đưa em đến chiến thắng, em chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.】

【Đi, tự thân vận động đi em.】

【??? Quần què gì zậy?】

Dĩ nhiên, Lạc Đường không chút do dự chọn đồng ý.

Cô mở tin nhắn chưa đọc khác ra, là của Lương Tử Nguyệt, nhóm ba người, mới chỉ có một mình cô ấy. Tin nhắn mời lập nhóm của Lương Tử Nguyệt còn nói:【Mài đừng có chung nhóm với Tô thần đó nha mài! Suốt ngày dính lấy nhau rồi còn gì, đến với tau đây này!】

Lạc Đường từ chối, sau đó vô tội chớp chớp mắt với camera: “Xin lỗi nha Nguyệt Nguyệt.”

Không hiểu sao những người khác lập nhóm lâu thế, chắc là đang tranh giành nhau, mười phút sau mới nghe được thông báo tiếp theo.

— “Lập nhóm hoàn tất, trò chơi chính thức bắt đầu.”

Sau khi ra khỏi phòng, mỗi người chơi sẽ có ít nhất một người đi theo.

Lạc Đường lần nữa bị bịt mắt, đi theo sự hướng dẫn của người áo đen. Đến nơi, cô đang định tháo khăn ra thì lại bị một bàn tay khác giành trước.

Mở mắt ra, Lạc Đường chớp chớp mắt, nhìn thấy người trước mặt thì lập tức cười rộ lên, ôm cánh tay anh: “Tô Diên! Bọn mình là một nhóm đấy!”

Tô Diên cũng cười, nắm tay cô: “Ừm.”

Giọng nói của anh vẫn hấp dẫn, đầy từ tính như thường ngày, cười lên nhìn rất đẹp trai, cũng tràn đầy… yêu chiều.

【… Bắt đầu rùi QwQ】

【Nào nào, các chị em, a diu rét đê QAQ…】

【Em đang ngồi ở cạnh quán bán bánh gato rồi đây, sẵn sàng rồi】

【Tôi đang ngồi ở tiệm gato lâu năm đây, nhiều gato lắm, ai thiếu cứ ới tôi một câu】

【Hiện trường tàn sát FA, bắt đầu!】

Lạc Đường và Tô Diên đang ở lối vào rừng, bên cạnh trừ hai người đi cùng quay phim thì không còn ai.

Nhìn rừng cây tối tăm phía trước, Lạc Đường hít sâu một hơi rồi nắm chặt tay anh: “Đi thôi anh!”

Xung quanh là cảnh tượng rừng rậm thật sự, bùn đất ẩm ướt, cây cối khô héo, cành lá xơ xác, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có cảm giác rộng vô biên. Màn đêm tối tăm bốn phía như có thể hiện ra tròng mắt xanh lá của sói bất cứ lúc nào.

Càng đi vào trong, Lạc Đường càng thấy may mắn vì được cùng nhóm với Tô Diên. Nếu đi cùng với con bạn nhát gan Lương Tử Nguyệt thì chắc hai cô bị hù chết khiếp.

“Anh ơi, anh có biết phần sau của tập này sẽ có gì không? Bọn họ bảo Ma sói trong rừng rậm là phần đầu tiên, thế phần thứ hai là gì?”

Lạc Đường hỏi xong, cảm giác sau lưng có một bàn tay chạm đến, sau đó là tiếng Tô Diên mang theo ý cười: “Em thử sờ sau lưng mình xem có gì.”

Lạc Đường: “… Sau lưng ấy ạ???”

Cô vươn tay về sau sờ thử, sau đó camera kéo gần lại, quay cận cảnh lưng Lạc Đường.

Hôm nay cô mặc áo khoác màu đen, sau lưng dán bảng tên nền trắng chữ đen【Lạc Đường】.

“Trời, dán lúc nào vậy?”

“Lúc dẫn em vào phòng, bọn họ cố tình đỡ sau lưng để chạm vào lưng em.”

Lúc ấy Lạc Đường bị bịt mắt, bỗng thấy căng thẳng: “Thế mà em lại không để ý…” Cô rụt tay lại, cười hì hì kéo tay anh: “Không hổ là Tô thần, quá đỉnh!”

Tô Diên cười cười, nói tiếp: “Nên anh đoán, đã dán lên thì sẽ phải xé xuống, vòng sau chắc là xe bảng tên, hơn nữa rất có thể liên quan đến vòng này.”

Lạc Đường: “À đúng rồi, lúc chuẩn bị em có xem qua phần khách mời xé bảng tên trong《Kỳ tích》, nhìn vui lắm” Cô nói xong mà nóng lòng muốn thử, hơi hạ giọng: “Cơ mà em chắc không…”

“Không sao.” Tô Diên ứ thèm sợ: “Trốn phía sau, anh lên là được.”

【… Đuỵt mịe, em phải ra ngoài bình tĩnh cái đã, các chị nhớ quay màn hình lại đấy, em hơi muốn chết một tí】

【Cho tui theo với】

【Đúng là méo giống ai, người ta thì úp úp mở mở thăm dò nhau, hai ông bà thì yêu yêu đương đương】

【Ma sói trong rừng rậm? Đổi thành yêu đương trong rừng rậm mịe đi:)】

Cả đống người nói phong cách của hai người không liên quan gì đến trò chơi, muốn ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại, nhưng lượng người xem ở góc nhìn của Tô Diên và Lạc Đường không hề ít, thậm chí chỉ tăng chứ không giảm.

Lạc Đường lại nhớ đến việc anh vừa nói: “Nên anh cảm thấy nếu thắng vòng thứ nhất là sẽ có thưởng ạ?”

“Ừm, phần thưởng có lợi cho xé bảng tên.” Tô Diên nói: “Ví dụ như mỗi thành viên của nhóm chiến thắng sẽ nhận được đạo cụ, súng bắn nước chẳng hạn, người bị xịt sẽ có trạng thái tiêu cực.”

Cùng lúc ấy, đạo diễn nhìn khẩu súng đồ chơi bên cạnh mà cạn lời: “… Không thưởng súng nữa, đổi thành nhóm chiến thắng lúc xé bảng tên sẽ có hai mạng đi.”

Nhưng mà trong live stream, Tô Diên còn nói: “ — Hoặc là, nhóm chiến thắng có thể có được hai mạng, bị xé bảng tên hai lần mới OUT.”

Đạo diễn: “… Đoán đúng thì cho đoán đúng đi, không đổi nữa.”



Đi thêm một lát, ngoài việc thỉnh thoảng lại nghe được tiếng bước chân mơ hồ bên ngoài, thì dù rẽ ngang hay đi thẳng thì nhóm Lạc Đường vẫn không gặp được ai.

Mà cô đã thích ứng được với hoàn cảnh nên không sợ hãi, kể cả có tiếng bước chân hay lát nữa tổ đạo diễn cho ra bất ngờ gì thì cũng chẳng sao.

Cô đang cùng nhóm với Tô Diên cơ mà! Lần này bọn họ lại còn được thân phận “cặp đôi” trói chặt vào nhau! Cùng phe —

Đợi tí.

Cùng phe là cái chắc nhưng cô vẫn chưa hỏi Tô Diên thân phận của anh.

Lạc Đường bây giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất: “Anh ơi, vừa nãy tổ đạo diễn bảo, không được phép tiết lộ thân phận của mình, nhưng có thể ám chỉ đúng không?”

Sóng comment: Hai ông bả bây giờ mới bắt đầu nhập tâm vào trò chơi nè… Má, hai người còn nhớ đây là trò chơi ấy hả?

Tô Diên gật đầu: “Ừm.”

“Thế em nói trước nhớ.” Lạc Đường quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Em có thể giết người.”

Vừa dứt lời, Tô Diên dừng bước.

Lạc Đường tưởng là anh bất ngờ vì thân phận của mình, trái tim hơi hẫng một nhịp, bắt đầu suy đoán.

Nếu anh ấy không phải là sói mà là người…

“Trùng hợp,” Tô Diên cụp mắt cười cười, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô: “Anh cũng có thể giết người.”

“?!!”

【Uầy, Tô thần đang trêu người yêu kìa, nhìn biểu cảm của ổng mà xem, trông đểu vl QwQ】

【Nếu mà đúng như Tô thần nói, thì thợ săn với phù thủy đều có thể giết người, ổng đang cố ý hướng cho Lạc Đường nghĩ mình là sói hả trời?】

【??? Tô thần không phải là sói hử? Tui tưởng là CP Song Lang chứ. Ổng có thể giết người mà, không thì là cái gì?】

【Mới lội từ góc nhìn bên cạnh về, Tô thần là phù thủy ó】

【!!!!!???】

【Đảng Song Long khóc thét QAQ】

【Ò ó o ò tuyệt vời, ba đầu sỏ phù thủy, ma sói, và Cupid về phe thứ ba, đm chắc là thú zị lắm đây】

【Á thế này cũng dễ huông chít!!! Phù thủy ngoài lạnh lùng trong chiều chuộng x sói đẹp vừa cute vừa ngọt】

【… Đậu mọe CP này được của ló đấy, em đu!】



Thế Tô Diên cũng là sói ư? Lạc Đường sung sướng trợn tròn mắt, chuẩn bị xác nhận thẳng với anh: “Thế anh là —” Nhưng cô còn chưa nói xong, Tô Diên bỗng dừng hẳn lại, chỉ vào phía trước bên trái: “Kia là lửa trại đúng không em?”

“Dạ?” Lạc Đường lập tức nhìn theo hướng anh chỉ.

Không có lửa cháy nhưng đúng là lửa trại.

“Hình như là… Đúng rồi, vừa nãy bảo ở lửa trại rồi hang núi gì đó sẽ có manh mối mà! Đi! Đi xem thôi anh!”

Hai người lại gần, phát hiện ra gỗ trong lửa trại đều đã cháy đen, bên cạnh đó là một quyển sổ. Lạc Đường nhặt lên phủi bớt đám tro tàn trên sổ, hình như người ta cố tình làm nó trông có vẻ cũ kỹ, trang giấy có cảm giác như bị cho vào máy giặt giặt qua một lần.

“Viết gì thế em?”

Lạc Đường mở trang thứ nhất ra: “Em xem đã… Nhật ký thì phải.”

【Ngày xx, trời nắng.

Hai ngày trước, tôi mang theo súng, một đi tới khu rừng trong truyền thuyết kể rằng có sói qua lại, tôi đã lạc đường, cũng không gặp được soi, đói khổ lạnh lẽo. Tối qua, trước khi đi ngủ, tôi mơ hồ thấy được bóng hình nửa người nửa sói mờ ảo… Hi vọng chỉ là do tôi nhìn nhầm.】

“Nửa người nửa sói mà quyển sổ này nhắc đến, có khi là…”

Mấy chữ “Hai đứa mình” của Lạc Đường bị chặn lại ở cổ họng, bên tai có tiếng gọi vang dội: “Lạc Đường —! Tô thần —! Ê!!!”

Giọng ai quen lắm.

Tô Diên nhắc: “Cất sổ lại đi em.”

Lạc Đường nghe lời ngay.

Trước áo khoác của cô có một cái túi để đút tay, cô cất sổ vào đó rồi mới xoay người chào hỏi những người vừa tới.

Tề Nam, Liêu Chí Nghị, Doãn Túc.

Lạc Đường cũng không kinh ngạc lắm: “Thầy Liêu, thầy Doãn, với Tề Nam, ba người một nhóm ạ?”

Liêu Chí Nghị cười cười: “Ừ, không ngờ lại gặp được hai đứa đấy, năm người đoàn phim mình đoàn tụ rồi đây này.”

Tô Diên cũng chào hỏi từng người, nói chuyện chưa được bao lâu, Liêu Chí Nghị đột nhiên đề nghị liên minh với hai người: “Trong 11 người chơi, hai đứa là lẻ loi nhất, ba nhóm còn lại đều có ba người, hai nhóm chúng ta liên minh có phải tốt không?”

Lạc Đường vẫn chưa nhìn ra thân phận của những người trước mắt mình, cô cũng không thể kéo Tô Diên sang một bên nói thầm được, nhưng Liêu Chí Nghị nói đúng, đi cùng nhau có thể nhân cơ hội quan sát từng người.

Ngay lúc cô đang đắn đo, Tô Diên đã mở lời: “Được ạ, chúng ta liên minh.”

Thế là nhóm hai người biến thành nhóm năm người.

Tề Nam nhìn đồng hồ, bỗng nói: “Tui vừa nhìn, bây giờ đã qua 15 phút, còn năm phút nữa là đến đêm thứ nhất rồi!” Cậu hứng khởi nhìn ngó xung quanh: “Mọi người nghĩ ai sẽ chết vậy?!”

Sóng comment trong phòng live stream của Lạc Đường sôi nổi bàn tán về đội hình mới.

【Tề Nam, Cupid như cậu thì phởn cái gì =)))))))】

【Thật ó, tui đang lo hình như ổng không biết mình thuộc phe nào hay sao ấy? Cupid đứng dạng háng ra mà xem đôi yêu nhau nhà người ta. Con zai ơi, tỉnh tỉnh!】

【Có khi ổng vạ miệng nói toẹt ra là Kẹo Giòn là đôi được ghép ấy …?】

【Các chị đừng dọa eim】

Ngay sau đó, như là thấy được sóng comment, Liêu Chí Nghị quay đầu hỏi Lạc Đường: “Tiểu Đường, cháu với Tô Diên là hai người được ghép đôi hả?”

“…!” Đậu xanh, vừa bắt đầu mà đã thẳng thắn thế này ạ?

“Phụ hoàng, người nghĩ nhiều rồi, Cupid chọn ghép đôi thì phải dựa theo thân phận chứ ạ, đa số tình huống là Cupid cùng phe với cặp đôi mà ạ.” Lạc Đường phân tích vừa có lý vừa có căn cứ: “Chú thấy có Cupid nào lại ngốc đến mức ghép đôi yêu nhau thật như cháu với Tô Diên thành đôi yêu nhau trong game không ạ? Thế thì mọi người liếc mắt một cái là biết hai chúng cháu được ghép đôi, giết chết hai đứa cháu thì Cupid đâu còn cơ hội thắng đâu ạ.”

Liêu Chí Nghị: “Cháu nói thế cũng phải.”

Dừng một chút, Liêu Chí Nghị đi về phía trước quay đầu lại, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau: “Chú thấy hai đứa nắm tay thân mật như thế, không hỏi mới là lạ. Hai đứa mà không buông tay ra thì ai cũng sẽ hỏi có phải cặp đôi hay không thôi.”

“…”

Lạc Đường còn đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, Tô Diên đã nói: “Nắm tay là vì chúng cháu không phải cặp đôi giả trong trò chơi, mà là cặp yêu nhau thật.”

Mắt Lạc Đường sáng lên: “Đúng ạ, đúng ạ.”

Liêu Chí Nghị: “…”

Tự nhiên cảm thấy hai đứa ranh này đang thể hiện gì đấy.

Nhóm năm người tiếp tục đi về phía trước, vì có Tề Nam làm người khuấy động không khí nên không quá tẻ nhạt.

Lạc Đường định nói gì với bọn họ, Tô Diên đột nhiên nói với cô với âm lượng cực thấp: “Anh là người.”

“…”

Anh là người —

Đậu má! Tô Diên là người?

Sao anh lại là người???

Lạc Đường trợn mắt, cũng hạ giọng nói thầm: “Nhưng em không phải người!”

Em là sói đó!!!

Lạc Đường không thể nói tiếp nữa, vì Liêu Chí Nghị lại bắt đầu đi đến chỗ hai người tám chuyện, chủ đề này bị cắt ngang.

Lạc Đường vừa đáp lời Liêu Chí Nghị vừa suy nghĩ.

Hồi nãy, Tô Diên nói anh ấy có thể giết người, ý là anh ấy có kỹ năng giết người? Con người mà có kỹ năng giết người…

Phù thủy có thể dùng thuốc độc giết người, thợ săn khi chết sẽ kéo người đi theo.

Cẩn thận nhớ lại giọng điệu của Tô Diên, Lạc Đường cảm thấy “giết người” mà Tô Diên nói là dạng chủ động.

Nói cách khác, anh là phù thủy —!

Tô Diên là phù thủy, cô là sói. Từ giờ đến đêm thứ nhất còn bốn phút, nghĩa là sói chuẩn bị giết hại người dân trong thôn.

Lạc Đường nghe thấy Liêu Chí Nghị đột nhiên hạ giọng: “Tiểu Đường, đừng diễn nữa, chú biết cháu là sói.”

Lúc này, một cơn bão “????!!!” ghé ngang qua sóng comment.

Trong một khắc, tim Lạc Đường như ngừng đập.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm như bình thường, ngẩng đầu cười giả bộ ngớ ngẩn với chú tiền bối lão làng này để lừa gạt: “… Phụ hoàng, người đừng chém gió thân phận của con đó nha. Con là người tốt đó, người vu oan cho con thì —”

“Chú nói thật với cháu nhé,” Liêu Chí Nghị hạ giọng nói với tốc độ rất nhanh: “Chú tìm được manh mối, trên đó nói sói có ba nam một nữ. Vừa nãy chú đã gặp hai cô bé kia rồi, rõ ràng không phải hai đứa nó, vậy thì chỉ còn lại cháu. Nên nếu cháu là sói thì đừng giấu nữa, vì chú cũng là sói.”

“…!”

Đậu, chú nói gì thế này! Má, nói dư lày thì trả lời dư lào ahuhu! Chú từng này tuổi rồi sao còn ranh mãnh thế!

Lạc Đường suy nghĩ về thân phận của mình.

Đến giờ cũng chỉ có sói giả dạng làm người tốt, chứ có người tốt nào lại giả thành sói bao giờ.

Nếu Liêu Chí Nghị là phù thủy thì còn có khả năng giả dạng thành sói để dụ cô, đến tối sẽ hạ độc cô — Cơ mà chú ấy không phải phù thủy, Tô Diên mới là phù thủy!

Nếu Liêu Chí Nghị là tiên tri thì càng không có khả năng hỏi câu đó, nếu vậy thì chú ấy không thể sống nổi qua đêm thứ nhất.

— Chú ấy, hẳn chỉ có thể là sói.

Vì vậy nên chú mới vội vàng đưa ra lời mời liên minh khi vừa gặp được hai người cô?

Lạc Đường phân tích một hồi, tim vẫn đập nhanh như đánh trống.

Cô im lặng mười giây rồi gật đầu: “Đúng, phụ hoàng, con là sói.”

Cô vừa nói, sóng comment cười ngất.

【=)))))) Cha con nhà sói gặp nhau rồiii】

【Gọi Bệ Hạ Lạc Thành mauuu! Bệ Hạ ra mà ăn gato đi này! Con gái ngài thành con gái của Lão Sói rồi!!!】

【Gọi Bệ Hạ, cười vl =)))))))】

【Ê nhưng mà, bây giờ Lạc Đường với sói không còn ở cùng một team nữa đúng không? Hay là tui hiểu sai?】

【Ừ, có cùng team đâu. Liêu Chí Nghị chắc là cũng cảm thấy nếu Cupid muốn thắng thì không thể ngu ngốc như vậy nên không nghĩ nhiều. Nhưng nếu Liêu Chí Nghị muốn xử Tô Diên thì tới công chuyện luôn đó nha.】

Đúng như sóng comment đoán, Liêu Chí Nghị nói tiếp: “Cháu đã xác định thân phận của Tô Diên chưa? Lát nữa là vào giao diện ma sói rồi, có thể nhìn thấy tất cả các sói, nhưng thời gian thảo luận có hạn, bây giờ bàn trước thì tốt hơn. Nếu Tô Diên không phải sói, Tề Nam cũng không phải, vậy đêm nay xử một trong hai đứa nó, thế nào?”

【Ủa không biết đâu!!! Thế thì Tô thần với Đường Đường của tui thua luôn rồi còn đâu???】

【Hở? Sao Tô thần với Đường Đường lại thua? Đường Đường là sói mà?】

【… Lầu trên, bởi vì hai đứa bị ghép đôi, nên là bây giờ Kẹo Giòn với Cupid ngáo chung thuyền phe thứ ba rồi. Ba người phải diễn kịch để giết sạch tất cả. Nếu mà Tô Diên chết thì Lạc Đường cũng toi, còn lại mỗi Tề Nam thì chơi bời gì.】

Lạc Đường không trả lời ngay.

Cô không đoán được thân phận của Tề Nam, và cả Doãn Túc.

Chắc chắn không được động đến Tô Diên. Nếu Liêu Chí Nghị cứ cố chấp muốn xử anh thì cũng không sợ, dù sao đêm đầu tiên phù thủy có thể dùng thuốc giải tự cứu mình.

Nhưng như vậy lại đánh mất cơ hội vô ích.

Sự do dự của cô lập tức bị Liêu Chí Nghị nhận ra, ông rất tỉnh táo: “Sao? Cháu với Tô Diên bị ghép đôi thật đấy à?”

“Đâu ạ…” Lạc Đường liều mạng nghĩ cách chối: “Cháu đang nghĩ, cháu cảm thấy Tô Diên có khi là người có kỹ năng. Nếu anh ấy là thợ săn, bọn cháu cả đường đi chẳng gặp ai ngoài ba người nhóm chú, nếu Tô Diên đêm nay bị xử, chắc chắn sẽ kéo theo một trong năm người chúng ta. Có thể là cháu, nhưng chú còn nguy hiểm hơn.”

Cô ra vẻ bình tĩnh, nhưng hoàn toàn không chắc chắn được cái logic rách nát của mình có thể thuyết phục được Liêu Chí Nghị hay không: “Nên cháu thấy đừng động đến anh ấy vội.”

Thấy đã sắp tới đêm đầu tiên, Lạc Đường tiếp tục nhỏ giọng, có ý muốn làm hỗn loạn suy nghĩ của Liêu Chí Nghị: “Với lại đêm đầu tiên có phù thủy, nếu đêm đầu tiên đã giết, người kia được cứu thì chúng ta lãng phí cơ hội vô ích rồi. Chúng ta phải lừa được thuốc giải của phù thủy trước đã. Nên là đêm đầu mình cứ tự xử. Cháu cảm thấy đêm đầu tiên phù thủy thường sẽ chọn cứu người!”

Nhưng Tô Diên không giống phù thủy bình thường. Cô bổ sung trong lòng.

(“Tự xử”: Việc phe sói chọn một sói để giết khi trời tối. Mục đích đơn giản là để dụ phù thủy dùng thuốc giải và đánh lạc hướng phe người tốt. Đây là một chiến thuật chơi khá cao cấp.)

Liêu Chí Nghị tất nhiên cũng hiểu được “tự xử” là thế nào, thời gian rất gấp gáp, cũng kịp để suy nghĩ đến những lỗ hổng trong lập luận của Lạc Đường. Ông chỉ thấy sốt ruột, cắn răng nói: “Vậy đêm nay giết chú đi, lát nữa có thể biết được sói còn lại, họ sẽ hiểu được chiến thuật của chúng ta.”

Đúng lúc này, tai nghe truyền đến tiếng nhắc nhở: “Người chơi chú ý, trời tối, nhắm mắt lại.”

Năm người dừng lại tại chỗ, nhắm mắt.

Năm giây sau, hệ thống lại nói: “Xin nhắc lại, trời tối, nhắm mắt.”

Mười giây sau: “Yêu cầu người chơi No.7 và người chơi No.11 dừng đùa nghịch, nhanh chóng nhắm mắt.”

“…?”

No.7 và No.11 là Lương Tử Nguyệt và Tiếu Nghênh, Lạc Đường nghe thấy vậy thì đang nhắm mắt cũng suýt bật cười.

“Mời ma sói mở mắt.”

Lạc Đường mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, thấy được Liêu Chí Nghị.

Mà ba người khác, Doãn Túc, Tề Nam, Tô Diên đều không mở mắt.

“Ma sói hãy chọn người chơi muốn giết hại.”

Lạc Đường dùng điện thoại chọn Liêu Chí Nghị, Liêu Chí Nghị cũng chọn mình, hai sói còn lại chính là Tiếu Nghênh và thành viên cố định của《Kỳ tích》, một thần game.

Hai người hẳn là hiểu được ý của bọn họ, đêm đầu tiên lừa lấy thuốc giải, chọn rất nhanh.

“Ma sói hoàn thành lựa chọn, mời ma sói nhắm mắt.”

“Mời phù thủy mở mắt. Đêm nay, người chơi này bị giết chết, có muốn sử dụng thuốc giải không?”

Tô Diên nhìn màn hình điện thoại hiển thị người bị giết là Liêu Chí Nghị.

Anh ấn vào một cái.

Đương nhiên, không cứu.

Lúc này Lạc Đường đang nhắm mắt nhưng đã đoán được kết quả, vừa áy náy vừa thấy buồn cười.

Bình thường, nếu cả hai người trong đôi được ghép đều là người tốt hoặc đều là sói thì Cupid sẽ giúp đỡ phe người tốt chiến thắng.

Còn trong tình huống bây giờ, cô và Tô Diên được ghép đôi bởi mũi tên tình yêu của Cupid, nhưng cô là ma sói, anh lại là phù thủy, là tình yêu người – sói.

Tình yêu người – sói khác với song lang hay người – người. Bởi một khi xuất hiện tuyến tình cảm của người – sói, hai người được ghép đôi sẽ lập tức chung một chiến tuyến với Cupid, tức là trở thành phe thứ ba. Muốn thắng chỉ có cách giết hết tất cả, chỉ còn lại phe mình — trừ ba người bọn họ, mọi người đều là kẻ thù.

Chưa biết được Cupid là ai nhưng cái gọi là “đồng đội sói” đã không còn là đồng đội nữa rồi.

Chỉ có Tô Diên mới là đồng đội của cô.

Quản trò theo thứ tự hỏi xong mọi người, sau đó tổng kết đêm đầu tiên: “Trời sáng, người chơi No.5 OUT, không có di ngôn.”

Lạc Đường mở mắt ra nhìn người áo đen không biết từ đâu xuất hiện bịt mắt và đưa Liêu Chí Nghị đi. Cô kiểm soát biểu cảm khuôn mặt, ra nói chuyện với Tề Nam, giả vờ không hiểu gì cả. Nhìn qua hai người như đầu đầy dấu chấm hỏi: “Thầy Liêu bảo chú ấy là người tốt mà…”

Tô Diên nhìn kĩ thuật diễn thật trân của cô người yêu mình, không nhịn được nhếch nhếch môi.

Người xem trong phòng live stream của Tô Diên xem được toàn bộ quá trình anh thấy người chết mà không cứu, rồi trời sáng, lại thấy vẻ mặt anh lúc nhìn bạn gái nhếch môi cười, làm cả một đám thiếu nữ rung rinh. Sóng comment bắt đầu gào thét.

【Á á á ổng cười như này thì cap bao nhiêu cái ảnh mới đủ】

【Vì tình yêu vĩ đại, cái chết của thầy Liêu là xứng đáng】

【Ahuhu tình yêu thần tiên của Kẹo Giòn!】

【Phù thủy tsundere x Bé sói mềm mại đáng iu hợp gu em vl!!! Bé sói tuy chưa được chuyên nghiệp cho lắm nhưng vẫn quyết tâm nói dối Lão Sói để bảo vệ phù thủy, chết tui!!! Chị nào đêm nay viết đồng nhân post lên Super Topic đê! Đù mé em ủng hộ nhiệt tình!!!】

【Hóng đồng nhân với ahuhu CP xịnnn】

【Thiệt ra á, chắc hẳn thầy Liêu cũng đã nghi ngờ thân phận được ghép đôi của hai ông bà ý rồi, có điều gấp quá, Lạc Đường nói lại hợp lý vl, ai mà nghĩ Cupid lại ngáo ngơ thế đâu cơ chứ? Giả dụ Lạc Đường không phải là sói, xong sói giết luôn đôi tình nhân, còn mỗi Tề Nam thì chơi kiểu gì nữa?】

【Mị cảm thấy, nếu Tề ngáo không làm gì ngáo quá mức thì phe thứ ba rất có khả năng thắng】

【Chuẩn!】



Bên kia.

Liêu Chí Nghị được đưa đến khu nghỉ ngơi giữa rừng, có vẻ là nơi tiến hành vòng thứ hai.

Ông ngồi xuống, càng nghĩ càng thấy sai, cuối cùng cau mày nói với máy quay: “Ui, tôi nghĩ mãi mà, cậu nói thật cho tôi, tôi thành vật hi sinh cho tình yêu của hai đứa nó rồi đúng không?”

Sóng comment vui mừng: Há há há vật hi sinh =))))))) Thầy Liêu đi vui vẻ! Chúng cháu sẽ nhớ ơn mà! Chúng cháu ghi lòng tạc dạ công ơn hiến tế cho giang sơn vì tình yêu Kẹo Giòn của chú!!!