[Inuyasha Đồng Nhân] Khuynh Ảnh

Chương 32




~ Tiểu hồ ly Shippo trong truyện ~

Đi không xa, liền tới một bãi tha ma, có rất nhiều xương trắng, xem ra nơi này không bao lâu vừa trải qua chiến tranh, sau đó Vi lấy ra một ly mì ăn liền dùng nước nóng tốt, đinh một tiếng báo hiệu đến giờ mì chín, Khuyển Dạ cầm lấy ăn « Khuynh Ảnh ngươi cũng ăn đi, ngon lắm. »

« Không, ta không cần ăn. » Khuynh Ảnh hắc tuyến từ chối, nghĩ sao ở nơi này mà ăn uống được chứ, ăn được thì đúng là người có thần kinh thép.

Bỗng nhiên cùng Vi đối ánh mắt, nàng cũng là đầu đầy hắc tuyến, Khuynh Ảnh cảm thấy có một sự tương liên cảm giác ở đây, sau đó hai người cùng cười với nhau. « Khuynh Ảnh, các ngươi cười cái gì vậy » Khuyển Dạ Xoa thấy Khuynh Ảnh cùng Vi cười với nhau đến vui vẻ, liền cảm thấy chua chua, lên tiếng hỏi.

« Không có gì. » Khuynh Ảnh trả lời, sau đó hướng Vi một lần nữa giới thiệu « Xin chào, ta là Khuynh Ảnh, bằng hữu của Khuyển Dạ Xoa, lúc trước có thất lễ, thật xin lỗi. »

Vi cũng cuống quít đứng lên, tự giới thiệu « Ta gọi là Vi, từ năm trăm năm sau tới, bọn họ nói ta là chuyển thế của Kết Ngạnh, ta cũng không biết có phải hay không, bất quá, rất vui được gặp ngươi. »

Khuynh Ảnh nhìn Vi càng cảm thấy vừa lòng, nghĩ nếu Vi trở thành vợ của Khuyển Dạ Xoa thì cũng tốt, thấy đúng trọng tâm liền gật đầu. Vi thấy vậy cũng mạc danh kỳ diệu, Khuyển Dạ Xoa không hổ sống cùng Khuynh Ảnh mấy năm liền nhìn ra được y nghĩ gì, cười khổ kéo Khuynh Ảnh qua, kề sát tai Khuynh Ảnh nói « Khuynh Ảnh, không phải như ngươi nghĩ đâu. »

Còn thẹn thùng, Khuynh Ảnh trong lòng nói thầm, nói « Ân, ta biết. » Khuyển Dạ Xoa thấy cũng không giải thích được, nhưng cũng yên lòng, ít nhất Khuynh Ảnh sẽ không yêu Vi.

Bỗng nhiên, bầu trời biến đen, phía trước không xa liền xuất hiện một đoàn lửa màu xanh lam, « Đó là hồ hỏa » Minh Gia nói (là lão bọ chét trên người Inu Yasha). Khuynh Ảnh nhìn đến Minh Gia, định đánh nó, sau đó Minh Thêm lập tức nhảy lên người Khuynh Ảnh, chuẩn bị hút máu Khuynh Ảnh, có khi bởi vì có thiếu gia Khuyển Dạ Xoa nên lão không hút được, bất quá máu của thiếu giaKhuynh Ảnh trông có vẻ ngon. [Hình như tên nào đó đã quên Khuyển Dạ Xoa có mặt ở đây a a]

« Minh gia gia, hồ hỏa là cái gì vậy » Khuyển Dạ Xoa oán hận hỏi, cực kỳ nhấn mạnh hai chữ ‘gia gia’, giống như muốn đem Minh Gia xé nát. Minh Gia lúc này mới kịp phản ứng, xoay người thấy Khuyển Dạ Xoa sắp biến thành Hỏa Long, trong lòng gấp đến độ chẳng kịp kêu, mẹ nó a, ta vừa mới trước mặt thiếu gia Khuyển Dạ Xoa muốn hút máu thiếu gia Khuynh Ảnh a, chết chắc rồi. Ngoài miệng run rẩy muốn trả lời.

Minh Gia còn chưa trả lời, chợt nghe thấy âm thanh đáng sợ vang lên « Các ngươi đang giữ Ngọc Tứ Hồn đi, mau giao ra đây, bằng không ta giết các ngươi nga. »

Vi nghi hoặc, chẳng lẽ là yêu quái

Trời bỗng nhiên sáng bừng lên, phía trước vốn là hồ hỏa, ngay sau đó liền xuất hiện một viên cầu cực đại, màu phấn hồng chậm rãi tới gần, còn dùng âm thanh đáng sợ uy hiếp, bất quá thấy thân hình nó tròn tròn, chẳng những không đáng sợ mà cảm thấy dễ thương cùng khôi hài, viên tròn tròn đó nhảy lên ngặm hơn nửa cái đầu của Khuyển Dạ Xoa, Khuyển Dạ Xoa có chút không nói gì được, tiếp đó Khuynh Ảnh tò mò lấy tay khều khều viên tròn tròn, viên tròn kia lập tức nổi giận, hướng không trung nhảy lên đánh vài cái chuyển, sau đó nhảy trở về mặt đất, phanh một tiếng, biến thành một tiểu hồ ly đáng yêu.

Cái này không cần đợi Khuynh Ảnh ra tay, Khuyển Dạ Xoa liền bước tới nắm lấy cái đuôi của tiểu hồ ly « Di, cái đuôi »

Vi chạy qua nhìn tiểu hồ ly, nhịn không được nói « Thật đáng yêu, kế tiếp để ta ôm một chút. »

Khuyển Dạ Xoa không nói gì, nói « Còn phải xếp hàng sao »

Bỗng nhiên, tay của Khuyển Dạ Xoa bị bức tượng Địa Tạng Bồ Tát đè lên mặt đất, sau đó tiểu hồ ly cấp tốc chạy đến chỗ hành lý, tìm được Ngọc Tứ Hồn, chuẩn bị đào tẩu, nhưng lại bị Khuynh Ảnh một bên tóm được.

« A a, mau thả ta ra. » Tiểu hồ ly giãy giụa kêu la, Khuyển Dạ Xoa liền cho tiểu hồ ly một cái cốc đầu rõ đau, tiểu hồ ly lập tức ngừng kêu, không tình nguyển ngồi xuống nói « Được rồi, ta gọi là Thất Bảo ». Sau đó Vi cho nó lấy ra nước thuốc, tự chữa thương cho mình.

« Ta trộm Ngọc Tứ Hồn để trả thù cho cha ta. » « Thất Bảo, cha ngươi làm sao vậy » Tiểu Hạ hỏi.

« Tiểu Hạ! » Thất Bảo kinh hỉ hô lên, « Ngươi như thế nào ở đây »

Tiểu Hạ, các ngươi nhận thức nhau » Khuynh Ảnh hỏi.

« Ân, hắn là vị hôn phu của ta. » Tiểu Hạ xấu hổ mở miệng, nhưng vẫn bị Khuynh Ảnh nhìn ra sự cao hứng trong đó.

« Nhưng bọn họ còn nhỏ như vậy. » Vi kinh ngạc mở miệng, chỉ vào Tiểu Hạ và Thất Bảo.

« Ta không còn nhỏ, so với tuổi tác của con người thì ta đã gần trăm tuổi rồi. » Thất Bảo phản bác nói.

Vi kinh ngạc há to miệng, không thốt ra lời.

« Tốt lắm, Thất Bảo ngươi nói xem cha ngươi làm sao vậy » Tiểu Hạ mở miệng hỏi.

« Cha ta bị đám huynh đệ Phi Thiên Mãn Thiên giết chết rồi. » Thất Bảo bi thương mở miệng.

« Thất Bảo, chúng ta đi báo thù. » Tiểu Hạ an ủi Thất Bảo.

“Ân, nhưng bọn chúng rất mạnh.” “Không cần sợ, chúng ta cũng không thua kém gì.”

“Tốt, chúng ta xuất phát.” Khuynh Ảnh mở miệng.

« Vậy được rồi. » Khuyển Dạ Xoa rất không tình nguyện, bất quá là vì Khuynh Ảnh.

« Chúng ta đây đi thôi. » Vi đồng ý nói.

« Kia đi a. » Tiểu Hạ mở miệng.