IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 85: Cảnh trong thế giới trong gương, tùy thời hành động




Edit: Nhật Hy

Beta: yezi

Checker: Gà

***

Trừ việc này ra, mục tiêu nhiệm vụ không giải thích kỹ về việc kính tâm, kính yêu là gì, bọn họ chỉ có thể tự mình đi tìm manh mối.

Việc quan trọng nhất hiện giờ là tìm được đồng đội, hắn ấn máy truyền tin, hỏi thử: [Nghe thấy gì không?]

Âm thanh rè rè kỳ lạ từ dòng điện truyền đến bên tai, hắn đợi một lúc cũng chẳng thấy ai đáp lại.

Trong hoàn cảnh này, dù hắn dùng sức mạnh tâm trí cũng sẽ bị lạc trong thế giới gương vô tận, hắn không thể sử dụng sức mạnh tâm trí để truyền âm, vậy nên hắn chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước để dò đường.

Trên đường đi, tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là gương, ngay cả chân hắn cũng bước trên mặt gương, Tần Lê Ca như bị bao vây bởi một khu rừng gương.

Đôi khi thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, vô vàn gương soi bóng hắn, ban đầu còn thấy mới lạ, nhưng thời gian càng trôi qua lại càng cảm thấy sởn tóc gáy.

Như thể có ngàn vạn gương mặt giống bản thân, đồng thời chăm chăm nhìn mình.

Vì tránh đụng vào gương, Tần Lê Ca đi rất chậm, nhưng cho dù hắn cố tình nhớ kỹ đường, bước đi dưới sự phản chiếu của vô số mặt gương thì hắn vẫn bị mất phương hướng.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn sót lại tiếng hít thở của hắn, Tần Lê Ca càng bước chậm hơn đến trước mặt gương, hắn nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào.

Một cảm giác lạnh lẽo ập đến, trừ cái lạnh ấy cũng chẳng có gì khác thường.

Hắn thu tay lại, chuẩn bị bước tiếp về phía bên phải.

Cộp -

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên.

Hắn dừng bước, nhìn xung quanh.

Cộp, cộp, cộp –

Tiếng bước chân không ngừng vang lên, nhưng trong tầm nhìn của Tần Lê Ca, lại không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ ai.

Mà tiếng bước chân kia lại tựa như dang vây quanh hắn, kéo dài rất lâu cũng không biến mất.

Tần Lê Ca quay đầu lại, nhìn về mặt gương bao quanh bốn phía, những mặt gương này vẫn như cũ, chỉ chiếu ra gương mặt của mình hắn.

Hắn nhìn vào những tấm gương đó, chậm rãi nheo mắt.

Trong gương vẫn là gương mặt của hắn.

Nhưng những khuôn mặt đó dù ở bất cứ góc độ nào cũng đối diện với hắn.

Bên trái, bên phải, bên trên, thậm chí là mảnh gương dưới chân đều hiện ra gương mặt y hệt bản thân hắn. Những khuôn mặt này nhìn thẳng vào mặt hắn, chậm rãi nhếch khóe môi, không tiếng động mở miệng –

Vô số khuôn mặt cùng lúc nói với hắn bằng khẩu hình: "Tìm, được,..."

Gương mặt kia còn chưa dứt lời, thân thể Tần Lê Ca đã vội hành động, tốc độ còn nhanh hơn suy nghĩ của hắn, một lớp phòng hộ màu xám bạc lập tức bao bọc quanh hắn, che kín không kẽ hở.

Ngay sau đó, những tấm gương quanh hắn đều vỡ vụn trong nháy mắt, mảnh thủy tinh vỡ ùn ùn kéo đến, rơi xuống đầu hắn.

Hắn đứng trong lớp phòng ngự, thấy trong một mảnh gương bạc nhỏ là hình ảnh phản chiếu của một người có khuôn mặt bị hỏng, đó là một bé trai đang cười, trừng mắt nhìn hắn một cách vô cùng u ám qua mảnh gương vỡ vụn.

Trong đội P không có bé trai nào cả, nhóc con này chỉ có thể là người của thế giới trong gương, Tần Lê Ca quyết định mang theo lớp phòng ngự nhanh chóng chạy đi.

Hắn chạy đến đâu, gương dưới chân vỡ vụn đến đấy, bên tai vẫn không ngừng văng vẳng tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tần Lê Ca quay đầu lại, nhìn thấy dưới vùng trời đầy mảnh gương vỡ, cậu bé kia vẫn vui cười đi theo hắn, trông rất thoải mái.

Cậu bé đó có thể thoải mái bước đi, nhưng trong mê cung gương rắc rối phức tạp này, hắn không thể tiếp tục chạy được, phải tìm cách thoát khỏi cậu bé.

Tần Lê Ca dùng sức mạnh tâm trí thăm dò, từ trong vô số hình ảnh phản chiếu, cuối cùng cũng tìm được một khe hở giữa các mặt kính.

Nhắm chuẩn theo phương hướng đó, tiếng bước chân của cậu bé ngày càng gần, hắn hạ thấp người, lao vào khe hở.

Cơ thể còn chưa kịp đứng vững, một bàn tay đã bóp cổ đè hắn lên mặt kính, người nọ lãnh đạm hỏi: "Đội S?"

Qua hình ảnh phản chiếu trên mặt gương, Tần Lê Ca thấy phía sau là người đàn ông tóc dài ngang vai của đội P.

Không nhận được hồi đáp, người nọ siết chặt cổ hắn, vẻ mặt của Tần Lê Ca lập tức thay đổi, lộ ra vẻ thống khổ: "Thả tôi ra!"

Người nọ cúi đầu, nhìn ánh mắt sợ hãi của hắn một lát, chậc lưỡi: "Tần Lê Ca? Đại minh tinh à, sao giờ trông khổ sở quá vậy? Gà què quả thật không sống nổi ở nơi này đâu."

Người đàn ông nọ nói xong câu đó, lại tăng thêm chút lực, chuẩn bị trực tiếp bóp chết người.

Nhưng anh ta chỉ vừa dùng sức, Tần Lê Ca trước mặt bỗng nhiên vỡ tan thành vô số mảnh kính thủy tinh, người nọ không dám tin mở to mắt. Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy đau rát khắp cơ thể, cả người bị đá ra khoảng trống giữa gương.

Tần Lê Ca xoa xoa cổ, thu hồi sức mạnh tâm trí dùng để tạo ra ảo giác ban nãy, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Hắn vừa mới bước được vài bước, bên phía người đàn ông kia liền truyền đến âm thanh mảnh gương đang vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết của anh ta tựa như xé nát không gian, truyền đến tai tất cả mọi người trong thế giới gương.

Người của đội P giật mình đứng sững lại, mà Tần Lê Ca lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên mặt gương, hắn bỗng dưng dừng bước, nhìn vào tấm gương dưới chân.

Giữa vô vàn hình ảnh phản chiếu , Thích Linh cầm súng trốn ở sau gương, cảnh giác nhắm chuẩn theo hướng trước mặt.

Nhưng ở mặt gương khác, một gã tóc ngắn đã phát hiện ra Thích Linh, anh ta lặng lẽ cầm súng tiếp cận Thích Linh.

Trong tình huống nguy cấp lúc này, Tần Lê Ca chỉ có thể hét lên nhắc nhở cô: "Thích Linh! Chạy!"

Thích Linh nghe giọng hắn, lập tức rời khỏi mặt gương bên này, chạy đến mặt gương khác.

Nhưng một tiếng này cũng đã làm lộ vị trí của Tần Lê Ca, hắn nhanh chóng tính toán đường đi của Thích Linh, cố gắng chạy cùng hướng với cô, nhưng chạy chưa được vài bước đã bị gương làm nhiễu loạn phương hướng.

Tần Lê Ca đành phải tiếp tục chạy, mãi đến lúc rời xa vị trí ban nãy hắn mới tựa vào gương, tạm dừng lại há miệng thở dốc.

Khi hắn chuẩn bị rời khỏi đây, phía sau lưng hắn bỗng truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ.

Tiếng bước chân này thật sự quá nhỏ, Tần Lê ca cẩn thận lắng nghe, lại dùng sức mạnh tâm trí xác định ở phía sau chắc chắn có tiếng bước chân, hắn nhướng mày, ngón tay lẳng lặng gõ vài cái lên mặt gương.

Hiện tại hắn đang tựa lưng vào gương, phía sau lại có tiếng bước chân, vậy ở sau hắn rốt cuộc là thứ gì?

Điều đầu tiên mà Tần Lê Ca nghĩ đến là cậu bé đuổi theo hắn ban nãy.

Nhưng nghe kỹ, tiếng bước chân này không như lúc trước, tiếng bước chân của cậu bé kia rất nhẹ nhàng, cũng chẳng thèm giấu giếm, còn tiếng bước chân này tuy cũng nhẹ nhàng, nhưng lại rất cẩn trọng.

Nghe tiếng bước chân, Tần Lê Ca chậm rãi di chuyển, rời khỏi mặt gương.

Khi hắn vừa rời khỏi gương, tiếng bước chân kia cũng ngừng lại.

Tần Lê Ca không quay đầu lại, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, mà tiếng bước chân kia lại hoàn toàn biến mất, dường như tiếng bước chân hắn nghe được ban nãy chỉ là ảo giác.

Nhưng hắn vẫn chưa vội rời đi, vài phút sau, tiếng bước chân kia lại vang lên lần nữa, người nọ bước đi còn cẩn thận hơn ban nãy.

Tần Lê Ca chú ý đến tiếng bước chân phía sau, khi tiếng chân càng lúc càng gần, hắn nghe thấy động tác của người nọ chợt nhanh hơn –

Ầm!

Trường kiếm đột nhiên nhô ra từ trong gương, va chạm với sức mạnh tâm trí của hắn. Cùng lúc đó, Tần Lê Ca nhanh chóng duỗi tay túm chặt bàn tay vươn ra khỏi gương của người nọ.

Động tác của người nọ còn nhanh hơn cả hắn, tấn công không thành liền vội rút tay về, biến mất không dấu vết.

Tần lê Ca đứng tại chỗ, trầm tư nhìn chằm chằm vào gương.

Bàn tay vừa vươn ra mảnh khảnh, ngón tay mượt mà, có lẽ là tay của nữ, ngoài Thích Linh, nơi này cũng chỉ có một cô gái khác là đội trưởng đội P – Kha Nhu.

Sau khi hắn rời khỏi mặt gương, tiếng bước chân kia cũng ngừng hẳn, có lẽ người trong gương sợ bị phát hiện nên tạm thời rút lui, nếu hắn vốn dĩ tồn tại trong gương, không có chuyện hắn phải tránh đi.

Vậy chỉ có một khả năng –

Kha Nhu có thể tiến vào gương.

Nếu thật sự là như vậy, những người khác sẽ gặp rắc rối.

Tần Lê Ca nghĩ ngợi một lúc, quyết định dùng sức mạnh tâm trí tìm những người khác, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy có người gọi mình: "Anh Tần?"

Chỉ có một người gọi hắn như vậy, Tần Lê Ca nhìn về phía đang phát ra âm thanh, quả nhiên thấy Ân Duyệt trong gương đang vẫy tay với mình: "Anh Tần! Cuối cùng cũng tìm thấy anh!"

Cô bé nói xong thì định bước tới, nhưng vừa bước một bước, cô bé đã ngơ ngác nhìn xung quanh, vội vàng trở về vị trí ban đầu: "Anh Tần, em phải qua đó như thế nào ạ?"

Thật sự rất khó tìm đường giữa vô số những mặt gương, dù bằng mắt thường thấy khoảng cách giữa hắn và Ân Duyệt không xa, nhưng thực tế có thể cách nhau hàng vạn dặm.

Tần Lê Ca nhìn cô bé một lượt trước, xác nhận cô bé không bị thương mới nói: "Em cứ đứng tại chỗ đi, để anh nghĩ cách qua đó."

"Vâng." Ân Duyệt đáp lời.

Tần Lê Ca nhắc nhở cô bé: "Đừng dựa vào mặt gương, cẩn thận xung quanh, có thể sẽ bị người trong gương đánh lén."

Ân Duyệt gật đầu, ngoan ngoãn đứng tại chỗ cảnh giác với mọi chuyển động xung quanh.

Tần Lê Ca dùng sức mạnh tâm trí, nhắm mắt lại tìm đường, may mắn thay, Ân Duyệt cách hắn không xa, chỉ cần tìm một lát là có thể tìm thấy đường đến chỗ cô bé.

Hắn mở to mắt đang định nhắc nhở Ân Duyệt, lại nhìn thấy một bàn tay cầm kiếm, lặng lẽ vươn lên dưới chân Ân Duyệt.

Tần Lê Ca lập tức hét to: "Chạy!"

Ân Duyệt theo bản năng lăn sang bên cạnh, thanh trường kiếm kia vừa đâm xuyên qua vị trí cô bé mới đứng ban nãy đã nhanh chóng rút ra.

Nếu Ân Duyệt không kịp thời tránh ra, e rằng hiện tại đã bị đâm xuyên tim.

Một nhát không trúng, người nọ lại trốn vào mặt gương, Ân Duyệt sợ mất hồn vỗ ngực, nhưng cô bé còn chưa kịp thở, bàn tay ấy lại vươn ra khỏi mặt gương bên phải, nhắm thẳng vào gương mặt cô bé.

Người trong gương thật sự rất thông minh, cô ta chuyển động trong gương mà không để lộ ra cơ thể của mình, Tần Lê Ca không thể cảm nhận được khi nào cô ta sẽ xuất hiện, sẽ chui ra từ mặt gương nào bằng sức mạnh tâm trí, may mà Ân Duyệt kịp thời bật phòng hộ, tạm thời chống đỡ các đòn tấn công của cô ta.

Tần Lê Ca bước vội về trước, đi đến bên cạnh Ân Duyệt bằng quỹ đạo được vẽ ra bằng sức mạnh tâm trí, Ân Duyệt thấy hắn lại gần, vội vàng tăng phạm vi phòng hộ, quay đầu nhìn hắn: "Anh Tần! Anh tới rồi!"

Tần Lê Ca lên tiếng: "Chúng ta đi gặp các đồng đội khác trước đã."

"Dạ." Ân Duyệt đáp lời, quay đầu nhìn về hướng công kích vừa rồi: "Anh mặc kệ cô ta ạ?"

Tần Lê Ca đáp: "Cô ta sẽ không tới đâu."

Dựa theo hành vi lúc trước của người trong gương có thể đoán ra đối phương là kẻ rất cẩn thận, hiện giờ hai người bọn họ tập hợp, người trong gương khả năng cao sẽ không ra tay nữa.

Quả nhiên, mãi đến lúc họ xuất phát, người trong gương cũng không hề trở lại.

Nhưng đi dọc theo lối nhỏ một lúc lâu, hai người vẫn chẳng thấy bất kỳ ai khác, thật ra Tần Lê Ca không quá lo lắng phía Lục Thiệu Vũ và Kỷ Vũ Hành, nhưng bên phía Thích Linh...

Vừa nghĩ tới đây, từ xa bỗng truyền đến tiếng kêu đau thất thanh của một người phụ nữ : "A..."