Chương 12: Chiến lợi phẩm cùng ngục giam
Thu hồi trạng thái [ shikai ] Leon dùng dây thừng trói buộc ma lực mua ở Guild để trói cả đám đạo tặc lại.
Sau khi hoành thành xong xuôi hắn cũng không chịu được nữa mà ngồi phịch xuống.
Sắc mặt cũng nhanh chóng chuyển từ hồng hào sang trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, khóe miệng cũng tràn ra 1 tia máu.
Ở phút cuối Leon vốn chỉ đủ ma lực để kích hoạt shikai 5 gây mà thôi.
Nhưng hắn đã cưỡng ép đem thời gian kéo dài để xử lý cả 2 tên.
Kết quả là không chỉ ma lực thiếu hụt nghiêm trọng, bản thân cũng vì cưỡng ép duy trì mà để các khí quan khác trong cơ thể gặp phải tổn thương.
Nói theo kiểu tu tiên chính là “hao tổn sinh mệnh lực” đấy.
Vốn dĩ trận chiến này hắn muốn dùng đám đạo tặc để “luyện tay” ai ngờ cuối cùng lại suýt lật thuyền trong mương.
Phút chót còn phải vận dụng Senbonzakura.
Đương nhiên dù không có Senbonzakura thì hắn cũng vẫn còn 1 con át chủ bài.
Nhưng thứ này sẽ 1 đòn diệt hết tất cả sinh vật từ cấp 80 trở xuống trong phạm vi 100 mét.
Leon cảm thấy mình chưa máu lạnh đến mức đó.
Đám đạo tặc bị trói gô chỉ biết ngồi đó nhìn nhau, dù thấy Leon có vẻ suy yếu cũng không dám nhúc nhích.
Do màn thể hiện ở phút cuối của hắn quá áp đảo.
Chúng sợ mình dám động đậy liền sẽ nối gót thủ lĩnh.
Leon không lo lắng được nhiều, ngồi ngay tại chỗ nốc 2 lọ MP potion cùng lúc.
Vậy là hàng tồn mà hắn tiếp tế từ thị trấn lại hết sạch.
Chừng 5 phút sau, khi cảm giác ma lực đã khôi phục được một ít hắn liền bắt đầu vận dụng kỹ năng【Auto heal】.
【Auto heal】có thể bật/tắt theo ý muốn. gia tăng tốc độ tự lành 100%. Có thể tự chữa trị bằng cách tiêu hao ma lực của bản thân.
Chữa trị của kỹ năng này cũng không chỉ là v·ết t·hương ngoài da, cho dù là tổn thương xương cốt thậm chí cơ quan nội tạng đều có thể chữa lành.
Bù lại chính là tiêu hao ma lực liên tục không ngừng, hơn nữa bởi vì chưa trị không phân biệt nên dù là vết muỗi đốt nó cũng sẽ tự tiêu hao ma lực để trị liệu.
Nhưng giờ thì Leon dang trọng thương nên không cần quan tâm.
Sau khi khởi động 【Auto Heal】 trên người hắn liên tục nhấp nháy lấm tấm aura màu xanh lục.
Một lát sau tình trạng của hắn cũng trở nên ổn định lại.
Lúc này Leon đã có thể hoạt động.
Đứng dậy trong ánh mắt lo sợ của đám đạo tặc, Leon bước tới chỗ tên thủ lĩnh và hộ vệ của hắn đang bị trói.
Lúc nãy thật ra Leon cũng chưa g·iết bọn chúng.
Thứ nhất là do ma lực còn khá ít, nếu dồn sức cố gắng g·iết thì chỉ có thể g·iết một người mà thôi.
Thứ 2 là hắn còn muốn moi thêm thông tin, mà người biết nhiều thông tin nhất hiển nhiên không ai khác ngoài tên thủ lĩnh.
Ở lúc cuối cùng khi Ricardo ngã xuống thì tên này cũng có vẻ đã nổi điên lên, thể hiện rằng 2 tên này cảm tình có lẽ khá tốt. Nên Leon nghĩ để cả 2 tên sống thêm một chút sẽ dễ dò hỏi thông tin hơn.
Tuy vậy, dù không c·hết nhưng cả 2 đều đã bị trọng thương bởi những “lưỡi kiếm” của Senbonzakura, nên nếu không được chữa trị sớm thì việc chúng ngỏm củ tỏi cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Leon đưa tay ra, vòng tròn ma pháp màu vàng nhạt xuất hiện.
【Trị liệu】
Leon ban đầu cũng không tính chữa trị cho bọn chúng, chỉ là cứ để chúng trọng thương thế này thì khó nói chuyện lắm.
Hắn thi triển trị liệu để chữa trị 1 phần tổn thương, chí ít sẽ giúp cho 2 tên này có thể nói chuyện rõ ràng rành mạch mà không c·hết giữa chừng.
“Grrr…”
Tên thủ lĩnh rên rỉ một tiếng rồi mở mắt.
Có vẻ hắn đã tỉnh.
Sau khi lờ mờ 1 lúc cuối cùng hắn cũng nhớ lại tình hình lúc đó.
Tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm Leon rồi cười lạnh, nhưng có vẻ đã ảnh hưởng đến v·ết t·hương nên mặt hắn hơi nhăn lại.
Leon cũng lười nói nhảm mà hỏi thẳng:
“Tại sao lại phục kích ta ?”
“Người trong băng của ta đi trinh sát thì vô tình thấy có người đi ra từ rừng sương mù nên đã đi theo, chưa kể chỉ có 1 mình vậy nên bọn ta đã lên kế hoạch đánh c·ướp, đơn giản vậy thôi. Đáng tiếc xui xẻo đá phải tấm sát.”
Hắn nói một hơi, đến câu cuối thì đã trở thành tự giễu.
“Biết ta đi ra từ rừng sương mù mà còn dám đánh c·ướp thì các ngươi cũng gan đấy.”
Leon trêu chọc.
Tên thủ lĩnh chỉ hừ lạnh, nói:
“Thì sao ? Chúng ta chính là kiếm miếng ăn trên m·ũi d·ao, chẳng lẽ còn phải sợ đầu sợ đuôi ? Chưa kể đi ra từ đó cũng chẳng chứng minh được gì, thương đội đi ra từ chỗ đó cũng không phải ít.”
Leon không phản bác mà chỉ gật đầu.
“Rơi vào tay ngươi là do bọn ta tài nghệ không bằng người. Muốn chém muốn g·iết tùy ngươi, chỉ là bọn chúng đều nghe lệnh ta nên hãy tha chúng 1 con đường sống.”
Tên thủ lĩnh bình tĩnh nói.
“Ngươi nghĩ mình có tư cách thương lượng sao ?”
Leon mỉm cười, chỉ là ánh mắt hắn lại không hề mang ý cười.
“Nếu ta dùng chỗ cất giấu chiến lợi phẩm nhiều năm qua để đổi thì sao ?”
“Ồ ?”
Leon nổi lên hứng thú.
“Tuy bọn ta không dám c·ướp những thương đội lớn nhưng gần đây có không ít ngôi làng từng b·ị c·ướp qua, và bọn ta cũng không đơn thuần chỉ biết mỗi đi c·ướp mà thôi. Dù tiền kiếm được không quá nhiều nhưng ta nghĩ cũng đủ đổi mạng bọn chúng rồi.”
Tên thủ lĩnh nhìn thẳng Leon.
“Sao, muốn làm giao dịch này không ?”
“Ngươi không xin tha cho bản thân à ?”
Leon hơi có vẻ hào hứng hỏi lại.
“Ta biết cầu xin là vô dụng, ta nhìn thấy điều đó trong mắt ngươi. Quả thật là không hề giống ánh mắt của 1 người mới ra đời mà. Chậc, quái thai thật đấy.” – Tên thủ lĩnh nói với Leon, sau đó lại chậc lưỡi.
Leon không đáp, nhưng im lặng chứng tỏ hắn đồng ý cách nói của tên thủ lĩnh.
“Tụi bây, lát nữa dẫn tên này đến chỗ cất chiến lợi phẩm đi. Đừng giở trò gì nếu không muốn nối gót ta.”
Tên thủ lĩnh quay qua nói với đám đàn em.
“Đại ca…”
Mấy tên đàn em đang bị trói bên kia không khỏi sửng sốt nhìn nhau.
“Mặc dù bình thường tao không đối xử tốt với tụi bây, nhưng gần 5 năm chung sống kiểu gì không có tình nghĩa. Ai làm người đó chịu, sau khi tao c·hết nhớ giải tán băng nhóm, đi tìm công việc đàng hoàng mà làm.”
Hắn cười tự giễu rồi nói tiếp.
Leon thấy cảnh tượng như vầy không khỏi sờ mũi.
“Bây giờ trông mình như boss phản diện ấy nhỉ.”
Hắn tự thì thầm.
“Làm nhanh gọn 1 chút, ta sợ đau.”
Tên thủ lĩnh nói với Leon.
Đang lúc Leon giơ kiếm định ra tay thì tên hộ vệ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Chờ 1 chút.”
“Ngươi muốn xin tha cho hắn sao ?”
Leon nhìn qua Ricardo.
Ricardo lắc đầu, giọng trầm thấp:
“Không, ta chỉ muốn nói nếu người g·iết thủ lĩnh vậy liền g·iết luôn ta đi.”
“Ricardo…”
Tên thủ lĩnh nãy giờ vẫn rất bình tĩnh đột nhiên trở nên kích động.
“Thủ lĩnh ngài không cần nói nữa.”
Ricardo ngăn lại hắn, sau đó nói tiếp:
“Là ngài đã cứu ta khỏi địa ngục đó, mạng này là ngài cho, nếu ngài phải c·hết chí ít để ta trả lại ngài cái mạng này.”
Nói xong hắn lại quay sang nói với Leon:
“Vậy đấy, nếu g·iết thủ lĩnh vậy liền đem ta cũng g·iết đi. Nếu không ta chắc chắn sẽ trả thù cho đến khi ngươi c·hết hoặc ta c·hết mới thôi.”
“Tên ngốc này…”
Tên thủ lĩnh mắng nhỏ 1 tiếng rồi im lặng không nói gì nữa.
“Có vẻ 2 ngươi là người có chuyện xưa. Đáng tiếc đã muốn g·iết người liền phải chấp nhận sẽ bị người g·iết, chưa kể các ngươi cũng không phải loại tốt lành gì. Vậy nên ta sẽ không nương tay đâu. Nhưng ta tôn trọng tình nghĩa của các ngươi nên sẽ cho các ngươi c·hết ít thống khổ nhất có thể.”
Leon chỉ lạnh lùng đáp lại.
“Cảm ơn.”
Cả hai tên đồng thanh.
“Xoẹt.”
Senbonzakura phụ ma thêm đặc tính [sắc bén] chỉ lướt nhẹ qua liền có 2 cái đầu rơi xuống.
Leon đã làm đúng như lời hứa: cho bọn chúng c·hết ít thống khổ nhất.
Hai cái xác cứ như vậy ngã xuống.
Dĩ nhiên dùng phụ ma sẽ lại tiêu hao ma lực, nhưng coi như đây món quà Leon đưa tiễn bọn hắn đoạn đường cuối cùng.
Về phần 2 cái xác hắn liền mặc kệ, dù sao hắn cũng không nói sẽ an táng 2 tên này.
Đám đàn em bị trói ở 1 bên chỉ biết im lặng nhìn cảnh này.
Xử lý xong 1 chuyện, Leon đi tới kế bên đám người đang bị trói.
Sắc mặc của tên pháp sư nhanh chóng tái đi.
“Các ngươi cũng nghe rồi, dẫn ta tới chỗ để chiến lợi phẩm đi. Chỉ cần các ngươi không giở trò ta sẽ tha cho 1 con đường sống.”
Hắn nói với đám người.
Cả đám chỉ biết gật đầu như giã tỏi.
Leon mở trói cho tên pháp sư để hắn dẫn đường.
7 tên khác vẫn tiếp tục bị trói gô dẫn đi theo.
Lý do mà Leon chọn tên pháp sư là vì trong số những người này thì có vẻ tên này là nhát gan nhất.
Leon cưỡi trên lưng ngựa, phía sau kéo theo sợ dậy thừng với 7 người bị trói gô.
Tên pháp sư ở phía trước dẫn đường thỉnh thoảng lại nhìn ra sau, vừa đối mặt với ánh mắt của Leon thì lại vội rụt đầu lại.
Cứ như vậy gần 30 phút sau hắn dẫn Leon tới một chỗ hang động.
Trước cửa có 2 tên đang canh gác.
“Shakmeh, không phải ngươi đi theo thủ lĩnh sao ? Chuyện gì xảy ra ?”
Một tên có vẻ quen thân với tên pháp sư cất tiếng hỏi.
Shakmeh sắc mặc tái xanh trả lời:
“Thủ lĩnh bị thiếu niên kia g·iết rồi. Đừng nói nhiều, mau cho bọn ta vào.”
“Ai ? Thủ lĩnh bị g·iết ?”
Một tên khác nghe được cuộc trò chuyện cũng giật mình hỏi lại.
“Đừng hỏi nhiều, mau cho chúng ta qua.”
Shakmeh có vẻ mất kiên nhẫn.
Lúc này cả 2 tên kia cũng đã thấy được đoàn người bị Leon trói gô kéo theo.
Hai tên tuy còn không rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn sợ hãi né ra.
Leon chỉ liếc nhìn bọn hắn một chút liền thu hồi ánh mắt.
Hắn leo xuống ngựa.
Leon nhàn nhạt nói:
“Thủ lĩnh của các ngươi đã bị ta g·iết, trước khi c·hết hắn đã quyết định dùng tài sản tích lũy được đổi lấy việc ta tha mạng cho các ngươi. Chuyện là vậy đấy.”
Hai tên gác cổng sửng sốt một hồi liền quay ra hỏi tên pháp sư:
“Thật ?”
Shakmeh chỉ đắng chát gật đầu.
“Cái ngươi thì sao, đầu hàng hay c·hết ?”
Leon hỏi lại hai tên kia.
Tay hắn cũng làm tư thế rút kiếm, chỉ cần hai tên này dám từ chối hắn liền cho cả 2 theo gót tên thủ lĩnh.
Cả hai tên sau khi trao đổi ảnh mắt một hồi, lại nhìn về phía đoàn tù binh một hồi, cuối cùng chậm rãi vứt bỏ v·ũ k·hí và giơ lên 2 tay.
“Chúng ta đầu hàng.”
Leon thu tay lại, gật đầu ra hiệu bọn chúng đứng sang một bên.
Sau đó Leon cũng mở trói cho đám còn lại rồi để bọn chúng đứng cùng với 2 tên vừa rồi.
Leon tuyên bố trước đám người:
“Từ giờ ta tuyên bố giải tán băng đạo tặc này. Các ngươi cố mà kiếm việc đàng hoàng để làm đi. Sau hôm nay nếu để ta phát hiện các ngươi tiếp tục làm chuyện xấu thì các ngươi tự biết kết quả rồi dấy.”
Đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, xong rồi cả đám gật đầu hô lớn:
“Rõ”
“Giờ thì đi đi.”
Leon phất tay.
Lập tức cả đám người như được đại xá chạy tứ tán.
Thật ra vừa rồi hắn chỉ là cảnh cáo cho có lệ mà thôi.
Hắn chỉ là khách ghé ngang qua đây, sau hôm nay hắn cũng không thể quản tới đám người này.
Nhưng chí ít có còn hơn không, Leon cảm thấy mình làm vậy cũng đã là tròn nghĩa vụ rồi.
Dĩ nhiên nếu sau này còn có cơ hội ghé qua và thấy bọn chúng vẫn tiếp tục làm chuyện ác thì Leon cũng sẽ không buông tha.
Nhưng chuyện đó Leon không nghĩ sẽ xảy ra đâu, vì hắn không biết mình có còn ghé lại nơi này hay không.
Nhìn lấy hang động đèn đuốc sáng trưng, Leon cất bước tiến vào.
Trong hang này không có cơ quan hoặc bẫy rập gì.
Nghĩ kỹ thì đây là nơi sinh hoạt hằng ngày nên cũng hợp lý, dù sao hằng ngày phải đối mặt với đống bẫy thì ai mà chịu nổi.
Leon đi một mạch tới một chỗ hang động rẽ nhánh.
Chỗ này còn có 1 căn phòng được đục ra.
Bên trên có viết “phòng họp” được viết bằng ngôn ngữ đại lục Orstar.
Kế bên là 2 chỗ hang phân nhánh thành 2 lối rẽ trái và phải.
Bên trên có ký hiệu rõ là “phòng chứa đồ” cùng “ngục giam”.
Leon trước đi tới phòng chứa đồ.
Sau khi đẩy ra 1 cánh cửa đá, cảnh tượng bên trong làm Leon không khỏi ngạc nhiên.
Mặc dù tên thủ lĩnh bảo là không có bao nhiêu, nhưng theo Leon có vẻ tên này đã nói giảm nói tránh thì đúng hơn.
Bên trong bao gồm các loại trang sức, tiền vàng cùng cơ số đồ cổ, thậm chí còn có một vài ma cụ phát ra sóng chấn động nhè nhẹ.
Nhưng tất cả đều là những món ma cụ phẩm cấp không cao nên Leon không hứng thú lắm.
Trong đó chỉ có 3 món đồ làm Leon chú ý.
Một thanh kiếm,1 chiếc áo khoác cùng 1 cuộn giấy da cũ kỹ bị vứt như rác rưởi dưới mặt đất.
Khi Leon dùng 【Spirit Eye】quét thử thì thông tin của chúng hiện ra.
【Kotetsu】
Loại: đạo cụ
Đẳng cấp: hiếm
Mô tả: một thanh kiếm sắc bén, có khả năng tự khôi phục khi bị hao tổn.
【Áo kháng hỏa】
Loại: đạo cụ
Đẳng cấp: hiếm
Mô tả: giúp người sử dụng gia tăng 30% khả năng kháng hỏa. Có thể tự điều chỉnh nhiệt độ phù hợp với thời tiết.
Về thanh kiếm, Leon chú ý đến nó là vì cho tới nay trừ Senbonzakura ra hắn không còn thanh nào khác để sử dụng.
Hiện giờ do chỉ là đang ở vùng nông thôn xa xôi nên còn không gặp người biết hàng, nhưng đợi khi đến vương đô thì lại là 1 câu chuyện khác.
Dù sao cũng là một thanh kiếm mang đẳng cấp sử thi, sẽ rất dễ… à không, chắc chắn sẽ bị người tham lam để mắt đến.
Áo kháng hỏa có hình dạng giống như một chiếc áo khoác gile, Leon có thể mặc nó cùng với những bộ đồ bình thường.
Ngoài tính năng tăng cường khả năng kháng hỏa thì thứ làm Leon chú ý chính là “tự điều chỉnh nhiệt độ”.
Cũng tức là hắn chỉ cần mặc nó liền sẽ không cần sợ nóng hay lạnh nữa.
Đương nhiên đây chỉ là Leon tưởng tượng, vì khi mặc vào hắn mới nhận ra mình nghĩ nhiều.
Nó đúng là có khả năng tự điều chỉnh nhiệt độ, nhưng cũng chỉ là ấm hơn hoặc mát hơn nhiệt độ không khí một vài độ mà thôi.
Cũng không phải là thần khi “đông ấm hè mát” như hắn nghĩ.
Nhưng nghĩ kỹ thì Leon cũng không để tâm nữa, vì thứ này cũng chỉ là một đạo cụ hiếm mà thôi, hắn vốn không nên trông chờ nhiều vào nó mới phải.
Chuyến đi này thứ đáng giá nhất chính là món đồ cuối cùng – một cuộn giấy.
Ban đầu Leon cũng không chú ý tới nó, nhưng sau khi dùng 【Spirit Eye】quét qua thì hán mới biết mình suýt nữa bỏ qua cả 1 gia tài.
Bởi vì đây không phải một cuộn giấy bình thường mà là một quyển trục kỹ năng.
【Quyển trục – Không vực】
Loại: đạo cụ
Đẳng cấp: Sử thi
Mô tả: dùng ma lực tạo nên vùng kết giới bao phủ phạm vi 10 mét, duy trì liên tục tiêu hao ma lực của bản thân. Trong kết giới cả phe địch lẫn phe ta đều không thể sử dụng ma pháp.
Quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, quyển trục này thật sự đối với Leon hiện tại thậm chí sau này đều có trợ giúp rất lớn.
Sau khi sử dụng quyển trục, Leon thử dùng ra 【Không vực】.
Ước lượng một chút thì Leon đoán khi ở trạng thái đầy ma lực hắn có thể duy trì liên tục 【không vực】trong hơn 10 phút.
Thu thập xong những thứ có trợ giúp cho bản thân, Leon dời mắt qua đống tài bảo còn lại.
Tổng số Jelly của đống tài sản ở đây nếu quy đổi có thể tới hơn 20 triệu.
Nhưng chúng thật sự nhiều quá, Leon căn bản gom không hết.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền quyết định chọn những món nhỏ gọn giá trị cao mang theo, còn lại liền để yên đó.
Đóng lại cánh cửa, trên tay Leon liền xuất hiện vòng tròn ma thuật.
“Tường đất.”
Một bức tường xuất hiện che chắn đi cửa vào.
Đi ra tới chỗ rẽ, Leon lần nữa vận dụng [tường đất].
“Xong, lần này liền ổn thỏa.”
Leon phủi phủi tay.
Hắn đã cố dựng tường đất mô phỏng sao cho tự nhiên nhất có thể, giờ nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ phát hiện ra dấu vết ở đây từng có người động tay chân.
“Giờ thì…”
Leon hướng về phía bên trái đi đến.
Cửa hang bên đây có ghi chú là “ngục giam”.
Đi 1 đoạn, mở ra cánh cửa, dập vào mắt Leon là một đống những chiếc lồng sắt.
Trong lồng giam giữ lấy gần 20 người, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, ngoài ra còn có 2 thanh niên trai tráng.
Khi Leon bước vào, tất cả những người bị nhốt cũng đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.
Hắn đọc được trong mắt họ cảnh giác cùng sợ hãi.
Tất cả những người bị nhốt đề gầy guộc ốm yếu, trên người có nhiều v·ết t·hương với trình độ khác biệt.
“Quả nhiên mình vẫn là quá nhân từ sao.”
Leon không khỏi tự hỏi.
Lắc đầu, hắn lại thở dài một hơi.
Nhìn về phía đám người, Leon kêu lớn:
“Mọi người, tôi đã xử lý đám đạo tặc ở đây, mọi người có thể trở về nhà rồi.”
Nói xong hắn liền ra tay chặt đứt hết các ổ khóa đang giam giữ bọn họ.
Chỉ là dù đã không còn ổ khóa vẫn không một ai chạy trốn.
“Các ngươi lại muốn làm gì ?”
Một người thanh niên hỏi Leon.
“Sao…”
Leon chỉ nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.
Người thanh niên nhếch mép:
“Đừng giả bộ, bọn ta sẽ không bị lừa nữa. Đã bao nhiêu lần các ngươi giả vờ quên khóa cửa hay vô tình làm rơi chìa khóa để bọn ta lấy được… rồi sao nữa ? Tất cả đều là bẫy rập của các ngươi ! Mỗi lần bọn ta chạy trốn đều sẽ b·ị b·ắt về nhanh chóng, bị t·ra t·ấn… Lần này còn bày ra cả câu chuyện tệ hại này, hay là các ngươi không nghĩ ra được trò gì mới ?”
Những người bị nhốt khác tuy không nói gì nhưng rất rõ ràng họ đồng ý với người thanh niên kia.
Leon chỉ bình tĩnh chờ anh ta phát tiết xong rồi nói:
“Nếu sợ đây là bẫy thì sao anh không đi cùng tôi ? Nếu vậy thì dù có bị t·ra t·ấn thì những người khác cũng không bị liên lụy.”
Người thanh niên không đáp mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Mọi người không tin tôi cũng không sao, nhưng đây chính là sự thật. Cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu, và tôi cũng không dám chắc bọn chúng có trở lại hay không. Hay mọi người đã quá sợ hãi để có thể chạy trốn ?”
Đám người một lần nữa im lặng đưa mắt nhìn nhau.
Dù vậy vẫn chưa có ai có can đảm bước ra.
Có vẻ họ đã thật sự bị t·ra t·ấn không ít đến mức đánh mất đi dũng khí rồi.
“Mọi người hãy nghe tôi nói một lời.”
Lúc này, một âm thanh bỗng nhiên phá vỡ sự bế tắc.
Nguồn gốc của âm thanh này là từ 1 người thanh niên khác ở chiếc lồng trong góc, người mà đã im lặng từ đầu buổi đến giờ.
“Có lẽ mọi người sợ hãi lần này sẽ lại bị lừa, tôi cũng vậy. Nhưng ! biết đâu đây là sự thật ? Dù sao chúng ta cũng đã chịu khổ không ít rồi, dù lần này bị lừa nữ thì chẳng lẽ chúng còn có thể g·iết chúng ta hay sao ? Vậy nên tôi sẽ đi, còn đi hay ở là do quyết định của mọi người.”
Nói xong, thanh niên ấy cố lê những bước mệt mỏi chui ra khỏi lồng giam.
Bọn c·ướp hình như chỉ cho những người ở đây ăn 1 ít để họ không c·hết đói mà thôi, nên nhìn ai cũng cực kỳ mệt mỏi và thiếu sức sống.
Leon nghĩ nghĩ liền lôi từ trong ba lô ra 1 ít thịt khô mà hắn đã làm cùng với một lọ thuốc thể lực cấp thấp.
Thời điểm ở thị trấn ngoại trừ tiếp tế thức ăn cùng MP ra thì hắn cũng mua dự phòng vài lọ thuốc thể lực để khôi phục khi mệt mỏi.
Thuốc thể lực hoạt động như một kiểu dược phẩm kích thích tinh thần vậy, sẽ làm người ta tạm thời phấn chấn lên đồng thời cũng có tác dụng điều dưỡng cơ thể.
Đương nhiên vì là loại cấp thấp nên thuốc của Leon chỉ có tác dụng làm người phấn chấn ở mức rất yếu.
Nhưng bấy nhiêu cho 1 người lâu dài ở tình trạng thiếu dinh dưỡng trầm trọng thì cũng đã đủ.
Leon đưa nó cho người thanh niên kia.
“Cảm ơn.”
Người thanh niên nhẹ giọng cảm ơn.
“Không nghi ngờ đây là thuốc độc sao ?”
Leon cười hỏi.
“Giết tôi cậu cũng đâu được lợi lộc gì.”
Người thanh niên cười cười.
Vì cảm thấy chàng trai này khá thú vị nên Leon cũng tiến hành bắt chuyện.
“Tôi là Leon. Mọi người bị nhốt ở đây bao lâu rồi ?”
“Tôi tên Garnod. Tôi b·ị b·ắt vào cũng khoảng 4 tháng rồi, về phần nhưng người khác thì không rõ, nhưng ngắn thì khoảng 1 tháng còn dài thì có lẽ cũng đã nửa năm.”
Người thanh niên nghĩ nghĩ rồi đáp.
“Chúng bắt mọi người để làm gì ?”
Leon kỳ quái.
Garnod hơi kì quái nhìn Leon rồi cũng trả lời:
“Đương nhiên là để buôn bán rồi.”
Nghe được anh ta giải thích thì Leon cũng chợt nhớ ra.
Đúng vậy, nơi đây là dị giới.
Không chỉ có phân biệt giai cấp, mà thậm chí buôn bán nô lệ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Thế giới trước bởi vì xã hội tiến bộ nên những chuyện như buôn bán nô lệ rất khó gặp được, nhưng ở thế giới này đó lại là 1 câu chuyện khác.
Không để ý tới Leon đang sững sờ, Garnod kể tiếp:
“Bọn chúng ngoại trừ bình thường đi c·ướp b·óc chính là b·ắt c·óc nhân khẩu cùng buôn bán nô lệ để kiếm tiền. Tôi không ít lần nghe được một vài thứ từ cuộc trò chuyện của những tên canh gác nơi đây.”
Garnod thờ dài:
“Trước tôi còn có một số người nữa đã bị bán đi, ngoại trừ người phụ nữ bị nhốt cùng cô bé kia, những người còn lại đều là mấy tháng gần đây mới bị đưa vào.”
Anh ta chỉ về phía 1 chiếc lồng, nơi 1 người phụ nữ trung niên rách rưới bị nhốt cùng với 1 bé gái khoảng 6 tuổi.
Leon chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Đây là dị giới, dù nó không phù hợp với thế giới quan của hắn đi nữa thì Leon cũng không thể chỉ trích được hành động của bọn c·ướp.
Hắn không phải anh hùng, cũng sẽ không đột nhiên vì bất bình chế độ nô lệ mà đòi đứng lên khởi nghĩa đòi tự do bình đẳng gì đó.
Hắn chỉ can thiệp vào những việc mình có thể làm mà thôi, hơn nữa chỉ khi thuận tay mà làm.
Leon luôn tâm niệm là ít dính dáng đến phiền phức hết mức có thể.
Lúc này thì anh thanh niên Garnod cũng đã ăn xong và uống thuốc thể lực mà Leon đưa.
“Cảm ơn cậu, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
Anh ta lại một lần nữa cảm ơn.
Những người trong lồng có vẻ cũng đã được tiếp thêm chút can đảm từ hành động của Garnod nên cũng lần lượt đi ra khỏi lồng giam.
Chỉ là họ vẫn còn rất dè dặt.
Leon nhìn hết một lượt đám người, cuối cùng đành thở dài mở ra ba lô.
Hắn lấy ra tất cả lương khô dự trữ mà mình có sau đó chia cho đám người.
Dù đây là khẩu phần ăn 3 ngày nhưng với việc chia đều cho 20 người thì đúng là không thấm vào đâu.
Kế đến hắn chọn ra 4 người có vẻ suy yếu nhất phân phát cho bọn họ mỗi người 1 lọ thuốc thể lực.
Vậy là tất cả hàng tồn của Leon đã dùng sạch.
Có vẻ lần này họ cũng biết mình không phải bị lừa, một số người yên lặng rơi nước mắt.
Một vài người khác thì ôm lấy nhau khóc lên.
“Cảm ơn.”
Người thanh niên vào lúc ban đầu chất vấn Leon đột nhiên nói.
Leon chỉ mỉm cười.
Thái độ đa nghi của họ là bình thường, nên Leon cũng không để trong lòng.
Đổi lại là hắn thì chính hắn cũng sẽ nghi ngờ mà thôi.
Leon tập hợp đám người lại rồi phân phó:
“Bây giờ bọn c·ướp đã bị tôi giải quyết, mọi người có thể yên tâm rời đi. Nhưng tôi khuyên mọi người nên cố gắng nhanh lên vì tôi không đảm bảo những tên này sẽ không quay trở lại, nên đi sớm 1 chút vẫn hơn. Và 2 anh, Garnod và…”
“Tôi là Farrow.” Người thanh niên còn lại trả lời.
“Ừ, Garnod và Farrow, hai anh là 2 người đàn ông duy nhất trong số những người ở đây, tôi có thể giao lại việc dẫn dắt nững người khác về nhà cho 2 anh không ?”
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu với Leon.
“Cứ giao cho bọn tôi.”
Gật đầu, Leon lại đưa tay vào trong không khí.
Từ trong dị không gian, hắn cầm ra một số tiền vàng cùng vài món trang sức quý giá.
“Mọi người cầm lấy số tiền này đi.”
“Chúng tôi không thể nhận tiền của cậu được.”
Garnod lắc đầu từ chối.
Farrow cũng gật đầu đồng ý với anh ta.
“Cậu đã cứu bọn tôi, cho chúng tôi thức ăn, vậy là đã quá nhiều rồi.”
“Nhưng các anh còn phải chăm lo cho những người khác. Không có tiền các anh định dẫn họ về như thế nào ? Mua lương thực như thế nào ? Các anh định để họ ngủ ngoài trời sao ?”
Hai người im lặng.
“Vậy đấy, cầm lấy đi, số tiền này là cho tất cả mọi người làm lộ phí. Bởi vì không phải tất cả đều b·ị b·ắt ở cùng 1 nơi nên chuyến đi này sẽ không ngắn đâu.”
Leon nói bằng giọng không cho phép từ chối.
Giải quyết xong mọi chuyện, lúc cùng mọi người đi ra khỏi hang thì trời đã bắt đầu sáng.
Leo lên ngựa, Leon vẫy tay với đám người:
“Tôi đi đây, tạm biệt. Việc chăm sóc bọn họ liền nhờ vào 2 anh.”
“Chúng tôi nhất định sẽ làm được.”
Hai người đồng thanh đáp.
“Bye bye.”
Vừa quay người rời đi, chợt Garnod gọi lại:
“Tôi sẽ còn gặp lại cậu chứ ?”
“Có duyên sẽ gặp.”
Leon chỉ nói vọng lại rồi cưỡi ngựa rời đi.