Chương 15: Vương quốc cổ đại và pháp nghệ
Chuyện may mắn đâu không thấy, nhưng chuyện không may thì gặp liên tục.
Nói sao đây nhỉ ? Dùng câu cửa miệng của Leon chính là:
“Xui xẻo.”
Một con Robot to lớn ước chừng gấp 3 lần 2 con robot vừa nãy đã xuất hiện và tóm lấy Leon.
Chịu đựng cảm giác bị bóp chặt, hắn vẫn tranh thủ mở ra 【Spirit Eye】quan sát.
【Pháp nghệ cổ đại – Hạt nhân Qliphort】(bản sao)
Loại: machine
Đẳng cấp: Hiếm (truyền thuyết)
Mô tả: Cổ vật tinh hoa pháp nghệ của vương triều cổ đại, kết tinh trí tuệ cuối cùng trước khi vương quốc cổ đại bị xóa sổ.
“Cái….”
Leon sửng sốt.
Trước mặt hắn vậy mà lại là 1 vật phẩm đẳng cấp truyền thuyết.
Nếu nói siêu ma thú có thể dễ dàng 1 con đánh hạ 1 tòa thành, vậy thì đạo cụ cấp truyền thuyết cũng mang sức mạnh hủy thiên diệt địa tương tự.
Thứ trước mặt Leon chính là 1 đạo cụ như vậy.
Vốn Leon chỉ cảm thấy ngày hôm nay mình hơi xui xẻo mà thôi, nhưng có vẻ như hắn đã đánh giá hơi thấp… à không, quá thấp.
Nhưng quan trọng nhất là…
Tại sao một thứ kinh khủng như vậy lại ở dưới đáy hồ hàng trăm năm mà không ai biết hả ???
Đám nhân loại cường giả của vương quốc bị thiểu năng hết à !
Leon trong lòng bất lực chửi bậy.
“Một nhân loại thế hệ mới ? Rất can đảm khi dám xâm nhập vào đây một mình.”
Dù nói bằng giọng máy móc nhưng không hiểu sao Leon lại cảm giác là nó đang có hứng thú với mình.
“Ta nói… ta đi nhầm, ngươi tin không ?”
Leon nở nụ cười chức nghiệp hóa.
“Xác xuất nhân loại đi nhầm vào nơi này là 0,00012%. Bằng vào độ sâu nơi đây cùng công nghệ ẩn hình, không một nhân loại nào có thể đi vào chỉ bằng sự trùng hợp.”
Bằng chất giọng cơ giới, nó dễ dàng chỉ ra lỗ hổng trong lời của Leon.
“Biết ngay mà.”
Leon thở dài.
“Ngược lại, ta có một vài câu hỏi cho ngươi đây, nhân loại.”
Hạt nhân Qliphort nói.
“Xin rửa tai lắng nghe.” – Biết phản kháng là vô dụng nên Leon quyết định nằm ngửa.
“Năm nay là năm thứ bao nhiêu ?” – Nó hỏi.
“Theo ta nhớ thì năm nay là năm 595 theo lịch ánh sáng.” – Leon đáp.
“Lịch Ánh Sáng ? Vậy còn lịch Sáng Thế thì sao ?” – Hạt nhân Qliphort thắc mắc.
“Ặc, ngươi nói cái lịch Sáng thế gì đó ta chưa bao giờ nghe qua.”
Leon tuy rằng cảm giác mình đã học rất nhiều nhưng lần này thật sự chạm đến điểm mù kiến thức của hắn.
“Vậy còn về lịch sử thì sao ? Hãy kể cho ta biết những gì ngươi biết về lịch sử của thế giới này.”
Hạt nhân Qliphort lại nói.
Hơi suy nghĩ một hồi, Leon mở lời:
“Ta cũng không biết chính xác lắm, nhưng theo ghi chép thì vương triều nhân loại đầu tiên tự xưng là Thần quốc Sekireinel, người đứng đầu xưng là thần vương Cain, lúc đó vào khoảng 3000 năm trước công nguyên, sau khi thần quốc sụp đổ thì khoảng 1000 năm sau – tức năm 2000 TCN, đã có 2 vương triều tự xưng là người kế thừa của nó – Vương quốc Vespia cùng Công quốc Grey xuất hiện.”
“Sau khi 2 vương triều kia đồng loạt tàn lụi do c·hiến t·ranh thì khoảng năm 500 sau lại có người thành công thống nhất, tự xưng là Vương quốc thống nhất Azarwa, cũng chính là chuyện 3000 năm trước. Vương quốc Azarwa vì nguyên nhân không rõ mà từ cực thịnh trở thành 1 đống phế tích, kế tiếp chính là nhân loại bị các loài khác dồn ép, khoảng 1500 năm trước thì anh hùng nhân loại – Carl xuất thế, sau 20 năm c·hiến t·ranh đã thành công đánh đuổi ngoại tộc đồng thời lập nên Liên minh cộng hòa Aphonse rồi mai danh ẩn tích.”
Leon dừng một chút rồi nói tiếp:
“Carl rời đi khoảng 500 năm thì Liên minh cộng hòa do những bất đồng nội bộ mà tan rã, các chủng tộc ai đi đường nấy. Kế đến chính là vô số trận chiến liên miên cho đến khi hình thành cục diện ngũ đại vương triều chia nhau cai trị các nơi trên đại lục như bây giờ.”
“Tại sao các vương triều cổ đại đột ngột suy sụp ? Ngươi không có thêm thông tin gì sao ?”
Hạt nhân Qliphort dù giọng nói rất cơ giới hóa nhưng ai cũng có thể nghe ra nó muốn nghe thêm thông tin về nguyên nhân các vương triều cổ đại suy sụp.
“Ta không biết.”
Leon lắc đầu hết cách.
“Được rồi, vì những thông tin mà ngươi đã cung cấp nên ta quyết định sẽ từ từ bóp c·hết ngươi.”
Hạt nhân Qliphort dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói ra câu dọa người nhất.
Nói xong nó liền từ từ xiết chặt bàn tay lại.
Leon khóe miệng bắt đầu rướm máu, xương cốt đang phát ra tiếng răng rắc nghe rợn người.
Nhưng hắn lại không hề hốt hoảng mà đột nhiên nở nụ cười méo mó rồi nói một cách bình tĩnh mặc dù bản thân đang ở tình thế nguy hiểm:
“Biết ngay là sẽ như thế mà. Ma pháp cấp 1 – Lôi cầu.”
Trước mặt Leon đột nhiên xuất hiện ma pháp trận.
Ma pháp thi triển thật ra chỉ cần chú ngữ và ma lực, vốn cũng không chỉ giới hạn phải dùng tay mới thi triển được.
Điển hình là lần trước hắn đã dùng chân để thi triển [chấn động] lúc đánh với đám c·ướp.
Lần này cũng vậy.
Lôi cầu tốc độ rất nhanh, nhưng sau khi bắn trúng lại không gây cho thân thể khổng lồ của h·ạt n·hân Qliphort chút sát thương nào.
“Chỉ có vậy sao ?”
Hạt nhân Qliphort không hiểu hắn tính làm gì.
“Chỉ là một phép thử mà thôi. Đòn sát chiêu chân chính là… Cái này !”
Không gian rung động, một thanh kiếm từ trong không gian chui ra rồi lấy tốc độ cực nhanh bắn đi.
“Phi kiếm” – đùa đấy, đây là Leon mở ra dị không gian thông qua ý nghĩ rồi dùng phong ma pháp bắn thanh kiếm đi.
Lúc trước hắn còn không làm được, nhưng từ khi có Phong thần chúc phúc thì khả năng tương tác với phong hệ ma pháp của Leon đã trở nên cực kỳ kinh khủng.
Không kịp phản ứng, h·ạt n·hân Qliphort liền bị thanh kiếm cắm trúng mắt.
Đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ cứ chớp tắt liên tục rồi tối hẳn lại.
Thân thể khổng lồ mất đi động năng mà dừng lại, cũng nhờ vậy Leon đã thành công thoát ra.
“May là thứ này không có kỹ năng [protect] như đám Gadget, nếu không lần này thật sự lại phải đi gặp vị thần chuyển sinh ở đây rồi.”
Leon thoáng thư giãn, thầm cảm thấy may mắn.
“Ngươi thật sự nghĩ mình thắng sao, nhân loại ?”
Đột nhiên Leon nghe được giọng nói quen thuộc.
“Đó chỉ là một thân thể máy móc tạm bợ mà thôi, ta vốn là lõi của nơi này, ngươi không thể đánh bại ta được đâu.”
“Ta biết, nhưng ta chỉ cần thời gian thôi.”
Leon cố nén đau nhức từ khắp cơ thể, lê từng bước khó khăn về phía khu vực điều khiển.
Thấy hắn dần đến gần khu điều khiển, Hạt nhân Qliphort liền nhận ra dự định của hắn.
“Ngu ngốc. Nhân loại mới mang theo ma thuật có ADN khác biệt sẽ không thể đoạt lấy quyền điều khiển nơi đây. Kết quả cuối cùng chính là ngươi kích hoạt chế độ tự hủy mà thôi.” Hạt nhân Qliphort giải thích với giọng nói cơ giới của nó.
“Không thử thì làm sao biết chứ ?”
Leon chỉ cười cười, hắn đặt tay lên bàn điều khiển.
“Ừ, đọc không hiểu.”
Leon tự giễu, rồi quay sang quả cầu thủy tinh ở bên phải:
“Nhưng cũng không cần hiểu.”
Nói xong hắn liền quẹt lây v·ết m·áu trên miệng rồi dùng ngón tay đó ấn lên chỗ quả cầu.
Tuy kết cấu khác biệt với máy quét ở thế giới trước kia nhưng có vẻ nó cũng có chức năng tương tự, bởi vì Leon thấy được chỗ lõm có hình tương tự ngón tay ở phía trên.
“Vì người sử dụng đã xác nhận quét ADN, nếu không trùng hớp sẽ kích hoạt chế độ tự hủy. Bắt đầu quét…” – Một âm thanh khác với h·ạt n·hân Qliphort vang lên, có vẻ đây là âm thanh từ hệ thống của công trình pháp nghệ này.
Cả căn phòng lập lóe đèn báo hiệu màu đỏ.
“10,9,8…”
Leon cũng không bận tâm quan sát mà chỉ nằm dưới đất thở ra từng ngụm.
Hắn mau chóng kích hoạt 【Auto Heal】 nhưng dù như vậy ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
“3,2,1”
“Quét thành công, người sử dụng có ADN trùng khớp, xác nhận quyền điều khiển.” Giọng nói cơ giới nói xong liền yên lặng.
Ánh đèn đỏ đang lập lóe cũng đột nhiên tắt đi.
“Thật kỳ lạ, một tân nhân loại mang sức mạnh ma thuật lại có gene trùng khớp với nhân loại cũ…”
Giọng của h·ạt n·hân Qliphort mang theo sự khó hiểu.
“Cần tiến hành nghiên cứu thêm. Dù sao thì chúc mừng, từ nay cậu sẽ là chủ nhân mới của nơi này, master.”
Hạt nhân Qliphort nói, mặc dù Leon đã ngất đi vì mất sức và có vẻ không thể nghe nó nói gì nữa.
“Có nên mang đi điều trị ? Chắc là không, có vẻ master có thể tự lo được.”
Nói xong âm thanh của h·ạt n·hân Qliphort liền biến mất.
--------------------------------------
Thời điểm Leon mơ màng tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hắn cũng không biết mình đã ngất bao lâu.
“May quá, tổn thương nội tạng cùng gãy xương đều đã khôi phục.”
Leon thở phào nhẹ nhõm, lần này 【Auto Heal】đã giúp hắn rất nhiều.
“Master, cậu đã tỉnh.”
Đột nhiên trước mặt Leon xuất hiện một cô gái khoảng 16-17 tuổi có mái tóc màu bạch kim, đôi đồng tử đặc biệt với mắt phải màu vàng và mắt trái màu xanh, khuôn mặt xinh xắn cùng một bộ trang phục kỳ lạ mang cảm giác kết hợp cả cổ điển và hiện đại.
Leon mở to mắt, khó nén sự kinh ngạc mà thốt lên:
“Khứa nào đây ?!”
Cô gái nhìn hắn một cách bình tĩnh rồi nói:
“Tôi là h·ạt n·hân công trình này, vì cậu đã thành công nhận lấy quyền điều khiển công trình pháp nghệ nên từ nay cậu sẽ là master của tôi.”
“Không, ý tôi muốn hỏi là… cái bộ dạng này là sao ?” – Leon trừng mắt hỏi lại.
“Theo như ký ức của master thì không phải đàn ông đều ưa thích những cô gái trẻ tuổi xinh xắn hay sao ?”
Hạt nhân Qliphort nghiêng đầu khó hiểu.
“Cô đọc ký ức của tôi ?” – Sắc mặt Leon trở nên không tốt lắm.
“Không hẳn, chỉ là một số thông tin tìm được trong lúc quét dữ liệu mà thôi.” – Hạt nhân Qliphort trả lời.
Leon lúc này mới bình tĩnh lại.
“Vậy vụ master là sao ?”
Hắn hỏi lại.
“Tôi cũng không rõ bằng cách nào một tân nhân loại sở hữu ma thuật lại có thể mang gene của nhân loại cũ, cũng vì có gene này nên master mới thành công đoạt lấy quyền điều khiển của pháo đài ma thuật. Và vì tôi là lõi của nó nên tôi cũng phải chấp nhận cậu là master.”
Hạt nhân Qliphort giải thích đại khái.
“Vậy cái gọi là [ pháo đài ma thuật] là cái gì ? Và [tân nhân loại] cùng với [nhân loại cũ] là sao ?”
Leon nghi hoặc.
“Ở một niên đại xa xưa về trước, từng có một vương quốc cực kỳ phồn thịnh tên là Lucern, được gọi với cái tên là [Vương quốc pháp nghệ Lucern]. Con người không tôn thờ thần linh mà tin tưởng vào việc sử dụng những công cụ khoa học kết hợp với ma pháp, đó là nguồn gốc của pháp nghệ.”
“Ở thời kỳ đỉnh cao nhất, vương quốc pháp nghệ đã thực hiện công trình nghiên cứu về [v·ũ k·hí đối đầu với thần linh]. Điều đó dã khiến các vị thần sợ hãi mà quyết định hợp sức xóa sổ nó. Tôi chính là tác phẩm đỉnh cao của dự án đó.”
“Nhân loại Lucern vì trốn tránh thần t·ruy s·át mà đã tạo ra [Pháo đài ma thuật – Moutain Fortress] một siêu pháo đài vừa là căn cứ quân sự vừa sở hữu khả năng di động, và họ dùng tôi làm lõi. Nơi đây chính là [vùng an toàn] duy nhất còn lại của nhân loại lúc đó.”
Hạt nhân Qliphort trong hình dạng 1 cô gái trẻ dùng 1 chất giọng dễ thương nhưng không mang theo cảm tình trình bày đoạn lịch sử bị phủi bụi từ lâu.
“….”
Leon nghe xong cũng chỉ biết im lặng.
Có quá nhiều thông tin gây sốc trong câu chuyện này.
Vậy là có 1 đoạn lịch sử đã bị che dấu, trước cả vương triều đầu tiên – Sekirenel ?
Và [vương quốc pháp nghệ] vì không tin vào thần linh, nghiên cứu v·ũ k·hí chống đối các vị thần nên đã bị xóa sổ ?
Nếu như vậy, vậy tồn tại tự xưng là “thần” mà Leon gặp ban đầu cùng vị “phong thần” lần trước rốt cuộc là người tốt hay người xấu ?
Leon đột nhiên cảm giác lần này mình đã tự chui đầu vào 1 cái phiền phức mà có lẽ lớn hơn bất cứ phiền phức nào từng gặp.
Càng nghĩ càng nhức đầu, Leon quyết định sẽ tạm gác chuyện này sang một bên để sau này có cơ hội sẽ điều tra.
“Vậy công trình ma thuật này có sức mạnh cỡ nào ?” – Leon thử hỏi dò.
“Vì đã tích góp năng lượng trong rất nhiều năm nên hiện tại buồng năng lượng dang ở trạng thái hoàn hảo. Có thể sử dụng được chung cực v·ũ k·hí khoảng 100 lần.”
Hạt nhân Qliphort rất thản nhiên nói ra.
“Vậy chung cực v·ũ k·hí mạnh cỡ nào ?”
Leon muốn ước đoán thử thứ gọi là v·ũ k·hí “có thể đối kháng thần linh” rốt cuộc đạt tới mức độ nào.
“Nếu như muốn so sánh đơn giản thì chỉnh là 1 pháo đánh chìm 1 hòn đảo.”
Hạt nhân Qliphort tiếp tục dùng giọng vô cảm trình bày ra tin tức nghe cực kỳ đáng sợ.
“….”
Leon lâm vào yên lặng thật sâu.
Có thể nói gì bây giờ ? Quả không hổ danh là v·ũ k·hí đẳng cấp truyền thuyết sao ? Nó thậm chí vượt qua Leon đã dự đoán.
Trong lòng Leon thầm hạ quyết tâm sẽ không bao giờ động đến thứ nguy hiểm này.
“Master, mặc dù nói chuyện với cậu như thế này cũng không tệ, nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên đặt cho tôi một cái tên để tiện trao đổi thì hơn.”
Đột nhiên h·ạt n·hân Qliphort đề nghị.
“Cũng phải, cũng không thể cứ xưng hô trống không thế này mãi được. Tự giới thiệu một chút, tôi là Leon. Về phần đặt tên cho cô…”
Suy nghĩ chừng 30 giây, Leon vỗ tay:
“Có rồi, gọi cô là Kara, thế nào ?”
“Mặc dù không phải rất vừa ý nhưng tôi sẽ miễn cưỡng nhận nó. Xưng hô đã được ghi nhớ - Mã số XWGASQ 15743 – Kara.”
Kara trong miệng đọc ra một chuỗi dài mà Leon nghe hoàn toàn không hiểu.
“Được rồi, giờ thì master định làm gì kế tiếp ?” – Kara hỏi.
“Hmmmm, có vẻ tôi đã ngất đi khá lâu. Tôi cần trở về trên mặt đất và cho con ngựa yêu quý của mình ăn cỏ đã. Sau đó chính là nghỉ ngơi và lên đường đi tiếp đến vương quốc Eplante.”
“Master không còn gì khác căn dặn sao ?”
Kara hỏi một câu khiến Leon không hiểu gì cả.
“Chẳng phải đàn ông thường có những suy nghĩ đ·ồi b·ại với các cô gái xinh xắn hay sao ?”
Kara nghiêng đầu thắc mắc.
Dù nói ra vấn đề tế nhị như vậy nhưng cô ấy vẫn mặt không đổi sắc và giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh.
Leon sắc mặt tối sầm:
“Đừng có tự ý vu oan người khác. Và hơn nữa… cô là 1 cỗ máy đấy. Cô nghĩ tôi là loại biến thái nào vậy hả ???”
“Đã rõ, có vẻ tôi cần nghiên cứu thêm về vấn đề này.”
Kara rất nghiêm túc tiếp thu giáo huấn.
Leon chỉ biết bất lực xoa xoa hai bên thái dương.
Hắn cảm giác từ hôm nay chuyến lữ trình của mình sẽ trở nên càng lúc càng rắc rối rồi.
---------------------------------------------------
**P/S:** Hôm nay 2 chương